Trương Công Án

Chương 54



Sau khi Cao Tri phủ thẩm vấn xong, đã ném ra một xấp danh sách, lệnh cho nha sai Châu phủ đi theo cầm lấy.

Không chỉ những kẻ đã xem bệnh cho đôi chú cháu điên khùng kia, mà thậm chí cả chưởng quỹ, tiểu nhị quán trọ, ông chủ tiệm trà, tiệm bán bánh nướng đầu ngõ…đều bị bắt giam hết cả.

Trong chốc lát, cả Huyện Nghi Bình chìm trong tình cảnh thần hồn nát thần tính.

Tấn công đại thần ắt là tội, hơn nữa còn là tội mười đời trở lên. Tri phủ đại nhân chỉ còn thiếu bắt con chó từng ngửi qua gấu quần của cặp đôi chú cháu điên kia về nha môn nữa mà thôi.

Tàn nhẫn đến mức vô lý.

Đến mức Thiệu Tri huyện cũng cả gan góp lời, nói xa nói gần rằng cách này có phải sẽ khiến người dân hoảng sợ hay không, sẽ trở thành chủ đề cho bọn tiểu nhân bàn tán. Cao Tri phủ phun ra một câu “bản phủ tự biết đạo lý”, Thiệu Tri huyện chỉ đành vâng dạ lui xuống.

Những người bị bắt về, Cao Tri phủ đều đích thân thẩm vấn, quá trình cũng vô cùng huyền diệu.

Thị vệ dẫn người đến trước bàn, Cao Tri phủ hỏi thăm qua loa tên tuổi hộ tịch, mấy cái căn bản cần hỏi cũng không hỏi, nhanh chóng gật đầu, hoặc thả ra hoặc tiếp tục ngồi trong lao.

Khi so sánh khẩu cung của những người được thả ra và những kẻ bị giam lại, những câu trả lời đều na ná nhau, dường như giam hay thả đều phải xem Tri phủ đại nhân có thuận mắt hay không.

Đèn đóm trong huyện nha mở thâu đêm suốt sáng, người thân của những kẻ bị bắt tập trung đứng trước cửa chờ đợi tin tức hoặc gào la kêu oan. Mấy con gà kế bên vô cùng kinh hoảng, báo thức loạn cả giờ giấc.

Cao Tri phủ thẩm vấn nguyên cả đêm, đến khi trời sáng cũng không về nhà khách nghỉ ngơi, nói rằng “sự ngu muội tà khí dưới trướng một ngày không rõ, bản phủ cũng một ngày không thể yên giấc”. Lý Chủ bộ cùng Lễ phòng Đường Thư lại, Hình phòng Lưu Thư lại, Lại phòng Triệu Thư lại…ngồi rụt cổ dưới hiên nghe ngóng, thị vệ tuỳ tùng Châu phủ đi đi lại lại, đột nhiên tạo nên cảm giác huỵên nha đã biến thành châu phủ tự lúc nào.

Từ bắt bớ cho đến thẩm vấn, Cao Tri phủ chỉ sai bảo những tuỳ tùng do mình đem theo, không kể mấy nha sai huyện nha dẫn đường cho đám thị vệ châu phủ ra ngoài thì những người khác chỉ có thể chịu đựng cùng Tri phủ đại nhân mà thôi. Đám người Lý Chủ bộ ngồi không cả một đêm, Tri phủ đại nhân chưa dùng cơm, bọn họ sao dám ăn đêm, đến giờ phút này cũng không dám ngoảnh đầu bỏ đi ăn sáng, chỉ cảm thấy cả người mệt lả, lưng lạnh ngắt, nên kéo nhau ra ngoài đi qua đi lại, giãn gân giãn cốt thì đột nhiên nhìn thấy Trương Bình từ phía sân đi đến. Lý Chủ bộ giơ tay, nhỏ tiếng gọi: “Trương đại nhân~~ Trương đại nhân~~”

Trương Bình nhướn mí mắt nhìn về phía này rồi đi lại. Lý Chủ bộ chắp tay nói: “Trương đại nhân thức cả đêm, xem ra tinh thần vẫn còn tốt chán, quả nhiên người trẻ sức khoẻ tốt nhỉ!”

Trương Bình đáp: “Trương mỗ mới qua đây.” Rồi lại nhìn mấy người Lý Chủ bộ, “Các vị đại nhân đợi một đêm trong nha môn à?”

Đám người Lý Chủ bộ đều nghẹn lại một chốc. Khoé miệng của Trương Bình sáng bóng, trên răng còn dính miếng rau, xem ra vừa mới ăn sáng xong. Lưu Thư lại giơ tay vạch vạch ngay chỗ khoé miệng, rồi làm dấu bảo Trương Bình chỗ răng cửa, thận trọng hỏi: “Trương đại nhân về ngủ à?”

Trương Bình lừa lừa kẽ răng, nhai miếng rau hẹ kia rồi nuốt xuống: “Hôm qua tôi rời khỏi nha môn vào giờ Dậu, không phải cũng giống như mọi ngày?”

Mấy người Lý Chủ bộ nhất thời không biết nên ngớ người hay nên than thở đây, không ngờ Trương Bình lại là kẻ không có chí tiến thủ như thế. Lý Chủ bộ nói khéo: “Tri phủ đại nhân thẩm án cả đêm, mấy người bọn tôi sao có thể tự ý rời khỏi vị trí chứ.”

Trương Bình đáp: “Ồ, Trương mỗ cho rằng, đã không cần sự giúp đỡ của chúng ta thì có ở lại cũng vô ích, nên cứ theo lệ cũ mà làm.” Hắn thản nhiên trưng ra bộ mặt điếc không sợ súng.

Đám người Lý Chủ bộ chỉ đành cười hà hà cho qua, Trương Bình lại nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ các vị vẫn chưa ăn gì à?”

Họ đều nói vẫn chưa, Lý Chủ bộ tiếp: “Trương đại nhân ăn rồi à?”

Trương Bình đáp: “Vừa ăn trên phố xong. Đột nhiên muốn ăn bánh du giác[1] nhưng vẫn chưa kịp kêu nhà bếp chuẩn bị.”

Đường Thư lại nói: “Trương đại nhân thật thích quan sát bá tánh. Bánh du giác của tiệm lão Diêu trên phố cực kỳ ngon đấy, canh đậu hủ được nấu từ gà mái nguyên chất, trứng mỏng mềm như lụa, còn nấm không bao giờ lấy cuống. Chỉ hiềm nỗi người đến mua đông quá.”

Trương Bình nói: “Tôi ăn ở tiệm đó đấy, bánh du giác vừa vàng vừa giòn, nhân bánh có hẹ cực thơm, không kìm được ăn luôn cả bốn cái. Bánh du cao cũng rất ngon, ngoài ra còn có trứng luộc nước trà vô cùng hợp khẩu vị.”

Đám người kia nghe hắn nói mà bụng sôi ùng ục, Lưu Thư lại nói: “Khẩu vị của Trương đại nhân tốt thật.”

Trương Bình cuối cùng cũng cười một cái: “Hôm nay tiệm không đông người lắm, nếu các vị chưa kịp dùng bữa thì để Trương mỗ đi mua một ít đem về.”

Mấy người kia vội vàng nói cám ơn, đến tên hiệu cũng không dùng.

“Sao lại để Trương đại nhân đi mua đồ ăn cho bọn ty chức chúng tôi chứ, thật không được đâu!”

“Không được, vạn lần không được, phần cơm này ty chức sao có thể dám ăn chứ.”

Trương Bình nói: “Các vị đừng khách sáo, Trương mỗ đương rảnh, tiện đường làm thôi, đâu cực nhọc gì.”

Trong một câu nói, phảng phất nỗi tang thương mơ hồ và sự cô tịch nhàn nhạt. Mấy người này đều cảm thấy cả, rồi lại tiếp tục từ chối. Lưu Thư lại lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, Trương đại nhân, ty chức đương muốn thỉnh giáo, vụ án lần này đám ty chức đều vô dụng, không thể giúp đỡ, với lại nhìn cũng chả hiểu gì. Tại sao Tri phủ đại nhân lại chú trọng như thế. Thầy của đại nhân là Đào lão Thượng thư chấp chưởng Hình bộ, Trương đại nhân đã từng nghe thấy tiền lệ gì như thế này chưa? Trong hình luật của bản triều, đối với mấy chuyện tấn công đại thần thế này, chưa từng có…”

Lý Chủ bộ ngắt ngang nói: “Lưu chưởng phòng, lời này quá giới hạn rồi đấy. Tri phủ đại nhân chú trọng việc này tất có lý do quan trọng. Có thể triều đình sắp ra lệnh mới nhưng Trương đại nhân đến bản huyện đã lâu, mấy chuyện gần đây trong triều e rằng ngài ấy cũng chẳng biết bao nhiêu. Trương đại nhân bận rộn tu sửa huyện chí, chuyện hình tụng trong huyện cũng chưa từng hỏi qua, sao lại để chuyện này làm phiền ngài ấy?”

Lưu Thư lại liên tục vái nói: “Trương đại nhân, là ty chức nhất thời hồ đồ, nói tầm xàm tầm bậy, Trương đại nhân đừng trách tội.”

Trương Bình nói: “Lưu chưởng phòng nói đúng rồi, sao lại phải xin lỗi? Chuyện này bên trong có ẩn tình khác.”

Mấy người Lý Chủ bộ đều không nhịn được nhìn nhau một cái, bọn họ đều đói sắp chết cả rồi, bụng rỗng não đơ, chẳng thể nặn ra câu từ tinh tế hoa mỹ nữa, cứ thế quẳng ra mấy lời khích tướng thô kệch, cộng thêm bản mặt đần thối, thế mà chẳng ngờ Trương Bình đã mắc câu ngay lần đầu.

Lưu Thư lại ân cần nói: “Ty chức ngu dốt quá, mong Trương đại nhân chỉ điểm thêm cho.”

Trương Bình nói: “Hình như gần đây triều đình đang điều tra loạn đảng.”

Mấy người kia vô cùng kinh hãi, Lưu Thư lại giọng run run nói: “Loạn….loạn đảng ấy hả?”

Lý Chủ bộ nhìn trước ngó sau rồi thấp giọng nói: “Trương đại nhân, chuyện này không thể nói năng lung tung được đâu. Thời đại đang thịnh vượng thế này sao lại có kẻ làm loạn chứ?”

Thần sắc của Trương Bình vẫn không thay đổi: “Không phải trộm cướp binh đao thì chỉ có thể là có kẻ tung tin đồn, mượn lời quỷ thần để nói.”

Đường Thư lại đập tay một cái, giật mình nói: “Chẳng trách sao Tri phủ đại nhân lại đột nhiên đi tuần tra các huyện vào thời điểm này, việc này không thể nói là lớn, cũng không thể xem là nhỏ.” Rồi mắt nhìn trừng trừng, “Chẳng lẽ…mầm mống tai họa ở Quận Mộc Thiên?”

Trương Bình đáp: “Các nơi đều có, không thể đoán chính xác được. Tri phủ đại nhân có lẽ chỉ làm theo lệ.”

Lưu Thư lại nói: “Huyện chúng ta thật sự không có mấy kẻ phản tặc làm mưa làm gió thế này đâu! Theo ty chức thấy, cặp chú cháu điên khùng kia từ nơi khác đến huyện ta chữa cái bệnh gì đấy mới vô cùng đáng nghi.”

Triệu Thư lại nói: “Nhưng tôi thấy họ rất giống điên thật. Chú cháu này loanh quanh trên phố nhiều ngày rồi, còn từng bị bắt vào huyện nha nữa, thật thì sao chứ, dám huênh hoang như thế sao?”

Vì chuyện này mà Lý Chủ bộ một phen mồ hôi đầm đìa, đối với chuyện lúc đó cũng không nói gì nhiều, miễn cưỡng cười một cái rồi nói: “Đều không thể nói rõ. Trương đại nhân thấy thế nào?”

Trương Bình đáp: “Chỉ nhìn thấy qua trên công đường, không tiện phán đoán.”

Mấy người Lý Chủ bộ âm thầm lý giải câu nói này cùng với thần tình của Trương Bình, chừng như mơ hồ ngửi thấy một sự không cam chịu và ý muốn tiến lên trước.

Lưu Thư lại cười nói: “Trương đại nhân, đừng trách ty chức nhiều chuyện. Sự tích đại nhân phá án trong thành đám thuộc hạ ai ai cũng đã nghe qua, mọi người chỉ có khâm phục khen ngợi không ngớt thôi. Đối với việc triều đình đang muốn điều tra đại nhân có ý kiến gì không?”

Trương Bình im lặng một lúc, đáp: “Không thể điều tra cặn kẽ cho nên không có ý kiến.”

Vài người nhấm nháp câu nói này, chỉ cảm thấy ý chí không cam chịu càng mãnh liệt hơn lúc nãy. Tất cả đều cười khà khà, rồi lại đổi chủ đề, Trương Bình nói qua nói lại vài câu rồi chắp tay áo rời đi.

Vài người nhìn theo bóng lưng hắn, Lưu Thư lại nói: “Đã nghe từ lâu Trương đại nhân thích phá án, xem ra cũng không phải là lời đồn xằng bậy.”

Lý Chủ bộ nói: “Lưu chưởng phòng, ông cũng thật là, Trương đại nhân đã chuyên tâm biên sửa huyện chí như hiện nay rồi, hà tất gì phải nhắc mấy chuyện có chuyện không này trước mặt y chứ.”

Lưu Thư lại nói: “Lý đại nhân, cũng đâu phải ngài không biết, mấy ngày trước ty chức nghe lão Điền nói, lúc Trương đại nhân ra ngoài xem đất đai, khi đi qua địa giới của cái thôn tà môn Cô Gia Trang kia, còn tìm đến Chu lão đại nhân để hỏi chuyện nữa. Nếu chỉ là biên huyện chí thì có cần thiết phải làm mấy chuyện này không. Lúc đó tôi cũng nghi nghi, mới nãy nghe Trương đại nhân nói mới sực hiểu ra.” Mấy người kia đều trưng ra khuôn mặt đã lĩnh ngộ.

Lý Chủ bộ nói: “Ầy, chim nhà dưới hiên như chúng ta cũng không biết chí đến đâu, nên cũng chẳng tiện nhiều lời. Giải tán thôi.” Rồi một mình trở về phòng, mấy người kia cũng tự giải tán hết cả.

Không ngờ hơn một canh giờ sau, Lý Chủ bộ đang ngồi trong phòng thì đột nhiên ngửi thấy mùi dầu rán. Một gã sai vặt cầm mấy cái hộp đứng ở ngoài cửa nói: “Đại nhân, tiểu nhân xin đứng đây hầu hạ.”

Lý Chủ bộ kêu vào đi, gã sai vặt cầm hộp đặt lên bàn: “Trương đại nhân lệnh cho tiểu nhân mang đến.”

Lý Chủ bộ mở hộp ra xem, bên trong là mấy món du giác, du cao và trứng trà, ngoài ra còn có một bát đậu hủ. Tên sai vặt nói: “Đại nhân, nhân lúc còn nóng mời dùng, trời lạnh dể nguội, đến lúc đó du giác sẽ không còn giòn nữa.” Rồi hành lễ nói, “Tiểu nhân xin cáo lui trước.”

Lý Chủ bộ gật đầu, đợi gã ra khỏi cửa, không nhịn được bám theo, ló đầu nhìn quanh, nhìn thấy gã lại đến trước phòng Thư lại, chớp mắt đã vào trong. Ngoài ra còn có một gã sai vặt khác vừa đi từ Hình phòng ra, trên tay cũng có xách theo hộp đồ ăn.

Qua một lúc sau, mấy người Lưu Thư lại, Triệu Thư lại, Đường Thư lại mới nãy còn tụ tập với nhau đều lần lượt ló đầu ra nhìn ngó cửa ngõ. Lý Chủ bộ đi đến chỗ hành lang trước, Lưu Thư lại ngó xung quanh xong rồi cũng sáp lại khẽ nói: “Lý đại nhân, ngài cũng có?”

Lý Chủ bộ gật gật đầu.

Mặt mày Lưu Thư lại vô cùng phức tạp, Đường Thư lại cũng bu đến gần: “Trương đại nhân sao thế nhỉ? Ty chức có chút sợ hãi đấy.”

Lý Chủ bộ nói: “Xem ra chúng ta đều đã hiểu nhầm Trương đại nhân rồi, mặc dù nhìn y có vẻ lạnh lùng nhưng kỳ thực bên trong rất ấm áp. Nếu Trương đại nhân đã quan tâm đến chúng ta như vậy thì nên cảm ơn đón nhận thôi.”

Ăn mấy món chiên này để lót dạ cho bữa sáng, đến trưa Lý Chủ bộ cũng không cảm thấy đói chút nào. Ông ợ một cái, vẫn là mùi của rau hẹ. Nhìn đồng hồ cát trên bàn, cũng nên đi xem xem Thiệu Tri huyện có điều gì cần dặn dò hay không. Đương lúc đi dưới hành lang, khoé mắt lướt nhìn thấy hai dáng người quen thuộc bên ngoài hoa song. Lý Chủ bộ nhẹ bước, đi đến bên cửa nguyệt của hành lang, nhìn một cái hoá ra là Trương Bình và Lưu Thư lại đang đứng cạnh bụi cây kề tường. Khi nhìn thấy Lý Chủ bộ, sắc mặt của Lưu Thư lại có chút hoảng loạn, nhưng mặt của Trương Bình vẫn vô cảm như thường.

Đợi đến khi từ bên Thiệu Tri huyện trở về, Lý Chủ bộ nhìn thấy bóng dáng của Lưu Thư lại ở trước cửa Hình phòng từ xa, khi tiếp tục đi về trước, Lưu Thư lại giống như lơ đãng đi từ bên trong ra, còn kinh ngạc cười một cái: “Chủ bộ đại nhân.”

Lý Chủ bộ cười nói: “Lưu chưởng quỹ có việc gì à?”

Lưu Thư lại đáp: “Không có, đã trưa rồi, ngồi riết chân bị tê nên đi đây đó ấy mà, phơi nắng chút ấy.”

Đường Thư lại, Triệu Thư lại nói chuyện lúc sáng cũng xuất hiện, bọn họ dây cà ra dây muống một trận. Lưu Thư lại cuối cùng không nhịn được nữa thấp giọng nói: “Nói cho các vị biết một chuyện, tuyệt đối không được truyền ra ngoài nhé. Mới nãy, Trương đại nhân có đến tìm tôi, nhờ tôi giúp một việc, thật sự đúng là phiền não chết tôi mà.”

Đường Thư lại nói: “Chứ không phải là còn muốn mời ăn trưa à? Lần này chỉ mời mình Lưu chưởng quỹ thôi ư, không có phần của tôi sao?”

Lưu Thư lại đau khổ nói: “Đường lão đệ, đừng giễu cợt tôi nữa.” Rồi ông lại nhìn xung quanh, sau đó hạ thấp giọng nói, “Đột nhiên Trương đại nhân muốn tôi dẫn ngài ấy đến…” ngón tay chỉ về hướng đại lao.

Mặt ai cũng trắng bệch không còn giọt máu.

Triệu Thư lại hỏi: “Vậy ngài trả lời thế nào?”

Lưu Thư lại đáp: “Sao tôi dám đồng ý chứ, thì nói tôi không có chìa khoá, do Tri phủ đại nhân muốn thẩm án nên nộp lên trên hết rồi.” Ông đặc biệt liếc nhìn Lý Chủ bộ một cái, Lý Chủ bộ đứng bên nghe, chỉ cười mà không nói.

Đường Thư lại khe khẽ nói: “Lưu huynh à, chuyện này quả thật làm huynh khó xử rồi. Tri phủ đại nhân là người không thể đắc tội, Trương đại nhân cũng không giống loại người sẽ chịu đựng chuyện này lâu. Ai biết được mấy chuyện này có phải chỉ là chủ trương của mình ngài ấy hay không chứ? Nghe nói, trong triều đình có người che chở cho ngài ấy, có lẽ không chỉ mình Đào Thượng thư đâu.”

Triệu Thư lại nói: “Đúng đấy, Trương đại nhân vẫn còn trẻ, vận thế cao thấp thế nào ai có thể nói trước được? Ái chà…”

Lưu Thư lại nghe mấy lời này, sắc mặt càng thêm khó coi.

Đến chạng vạng chiều tối, Trương Bình đang trở về tiểu trạch thì từ góc tường trước mặt đột nhiên xẹt ra một bóng người: “Trương đại nhân.”

Trương Bình nhướn mắt nhìn kỹ, thì ra là Lưu Thư lại. Hắn dừng bước, Lưu Thư lại ngó trái ngó phải rồi nâng ống tay áo lên, để lộ ra một chùm chìa khoá, khẽ nói: “Đại nhân, Tri phủ đại nhân trở về quán trọ rồi, nhưng đại nhân cũng không được ở lại quá lâu, nếu không thì cả đời này của ty chức coi như xong rồi đấy.”

Trương Bình gật gật đầu: “Trương mỗ đã hiểu.” Rồi chắp tay, “Đa tạ Lưu Chưởng quỹ.”

Lưu Thư lại khổ sở nói: “Ty chức không dám nhận, chỉ mong đại nhân đừng lưu lại quá lâu.” Rồi ông dẫn Trương Bình đi, vội vã đến chỗ đại lao.

Lính gác canh gác ngoài nhà lao rất nghiêm ngặt, ngoại trừ thủ vệ của huyện, còn có mấy thị vệ của châu phủ. Thị vệ dẫn đầu quát hỏi: “Đến đây làm gì?”

Lưu Thư lại móc ra lệnh bài và một quyển tập của Hình phòng: “Phụng mệnh thẩm tra một phạm nhân của một vụ án.”

Thị vệ nghi hoặc liếc nhìn hai người từ trên xuống dưới: “Sao không thăng đường?”

Lưu Thư lại đáp: “Thăng đường sợ bứt dây động rừng, hơn nữa…”

Thị vệ giựt lấy lệnh bài và quyển tập, mở ra xem một lượt rồi liền tránh sang bên: “Mau mau vào đi, rồi ra cho nhanh đấy, đừng có ý đồ gì đấy!”

Lưu Thư lại không ngờ lại dễ dàng đến thế, ông lau mồ hôi rồi chắp tay: “Đa tạ các vị, đa tạ các vị.” Rồi cùng Trương Bình vội vàng bước vào cửa lớn. Cai ngục nhìn thấy lính Tri phủ đều tản ra hết nên cũng tự động không gây khó dễ gì.

Bước vào trong đại lao, một mùi xú uế khai khai âm ấm phả vào mặt, lao đầu rất biết điều không đi theo bọn họ. Lưu Thư lại lau lau ống tay áo, nói chuyện cũng không dám mở miệng: “Đại nhân, nhà lao bẩn thỉu, ngài cố chịu đựng chút nhé.”

Trương Bình mặt vô biểu tình, đây là lần đầu tiên hắn vào trong đại lao của huyện nha, bên trong đúng là một nơi hỗn tạp. So với nơi này, nhà lao Hình bộ đúng là phòng số một Thiên Tư của lầu Hồng Vân ở Kinh Thành. Nhìn không ra màu sắc nguyên thuỷ của lan can tay cầm, bóng đen đông nghẹt lúc nhúc nằm phủ phục, mỗi lần đi một bước, đế giày như thể đều bị sàn nhà làm bẩn đi một chút. Rẽ khúc ngoặt vào phòng lao, tiếng la mắng nghe thật chói tai.

Lưu Thư lại đi qua, làm bộ quát: “Yên lặng! Huyện thừa đại nhân ở đây, không được ồn ào!”

Một kẻ rướn họng lên nói: “Tri phủ có ở đây lão tử cũng mắng nữa là, bà nội nó, chỉ vì ông cháu bị điên kia mà bắt lão tử ngồi tù oan, đã thế lỗ tai cũng không được yên, hát hả, lão tử trù ba mươi sáu đời tổ tông nhà hắn!”

Quả nhiên nghe thấy âm thanh hí khúc gào thét bên tai, hình như là Đặng Tự hát. Trương Bình vẫn vô biểu tình đứng dó, Lưu Thư lại giậm chân: “Chằng ra gì cả! Ở trong lao mà còn hát xướng, Tri phủ đại nhân mà biết thì còn gì nữa!” Rồi đi về hướng đó, Trương Bình cũng đi theo.

Nhưng nhìn thấy ở phòng lao trong góc chỉ có hai người, chính là Đặng Tự và Liễu Đồng Ỷ. Đặng Tự đang ở trong góc cầm cỏ khô múa hát: “….Ông trời ơi ông trời, ông không có mắt~~~lại bố trí cạm bẫy hãm hại tướng quân~~ không vượt qua được, khó lòng nhắm mắt~~ khó~lòng~nhắm~mắt….”

Lưu Thư lại tằng hắng một tiếng, Liễu Đồng Ỷ ngồi dậy hành lễ. Đặng Tự nhảy dựng lên, bổ nhào đến song sắt: “Đông Cao Công, có phải trời sáng rồi không?” rồi cào mạnh vào tóc mình, “Đây này! Nhìn đây này! Trắng chưa hả? Trắng hay không!”

Lưu Thư lại quát: “Trương Huyện thừa ở đây, nói xàm nói nhảm gì hả….” Trương Bình giơ tay ngăn lại, Lưu Thư lại bèn im miệng.

Đặng Tự nhìn thẳng nói: “Trương Huyện thừa là ai? Đông Cao Công ở đâu? Đông Cao Công ở đâu?” Sắc mặt ửng đỏ, cổ nổi rõ gân xanh, Trương Bình tiến lên hai bước, Đặng Tự siết lấy song sắt: “Đông Cao Công?” Thế nhưng ông lại nhìn người lớn tuổi hơn là Lưu Thư lại, “Đông Cao Công, tóc ta trắng chưa hả?” Đột nhiên rứt lấy một nhúm tóc, giọng nói đầy thất vọng, “Vẫn chưa, tại sao vẫn còn đen! Tại sao lại không trắng!” Cổ họng gầm thét hai ba tiếng, rồi bổ nhào đến Liễu Đồng Ỷ, “Tiểu chủ, Ngũ Viên có tội! Trời sắp sáng rồi vậy mà tóc vẫn không trắng! Không qua được chiêu quan rồi….”

Liễu Đồng Ỷ ôm lấy ông nói: “Đừng vội, ánh sáng ngoài cửa sổ là ánh trăng, trời vẫn chưa sáng đâu, từ từ thôi, chắc chắn sẽ trắng mà.”

Đặng Tự nghẹn ngào: “Thật chứ?”

Liễu Đồng Ỷ đáp: “Thật, Ngũ đại nhân ngồi đợi trong góc trước đã, nếu ngồi khoanh chân vận khí, tóc sẽ mau trắng hơn đấy.”

Đặng Tự quệt nước mắt nước mũi, quả nhiên đến ngồi khoanh chân tĩnh toạ ở góc phòng. Liễu Đồng Ỷ mới chắp tay, khẽ nói: “Thật hổ thẹn quá.”

Lưu Thư lại nói với Trương Bình: “Trương đại nhân, ty chức thấy hai chú cháu này có chút kỳ quái. Lúc thăng đường vẫn là Quan Vân Trường, lúc nãy lại biến thành Ngũ Tử Tư rồi.”

Trương Bình không nói gì, Liễu Đồng Ỷ chắp tay nói: “Hai vị đại nhân, thật sự quá oan uổng. Bệnh tình của gia thúc chính là như thế. Lúc mới phát bệnh, đã từng phanh thân lộ thịt, chỉ mặc mỗi cái khố ngồi ở đệm cỏ, chẳng nói một lời, cả ngày cứ gào thét loạn cả lên. Cũng chẳng sử dụng được chén đũa, chỉ dùng tay không bóc trái cây và những miếng thịt to ăn. Sau đó xem qua không biết bao nhiêu đại phu, chữa không biết bao nhiêu cách, cuối cùng lại biến thành Thái Thượng Lão Quân và Khổng Tử Nha. Sau khi đến quý huyện, lại chữa trị một hồi, thế là biến thành Quan Vân Trường. Từ Thương Châu Xuân Thu đến Mạt Hán. Học trò nghĩ, qua một khoảng thời gian nữa, nói không chừng sẽ về đến bản triều ta. Ai ngờ, vừa vào đại lao lại biến thành Ngũ Tử Tư, lại trở về Xuân Thu…”

Nói đến đây, Đặng Tự đấm vào đầu gối lại bắt đầu hát: “Ông trời ơi ông trời, ông không có mắt…”

Trương Bình mặt vô biểu tình quay người bỏ ra ngoài, Liễu Đồng Ỷ khốn khổ nói: “Đại nhân đừng đi, chú cháu học trò thật sự bị oan mà!!!”

Ra khỏi cửa đại lao, Lưu Thư lại nhìn nhìn Trương Bình vẫn chẳng có thái độ gì, nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân thấy sao?”

Trương Bình trầm mặc không nói gì.

Ngày hôm sau, mới tới giờ Dần[2], trong huyện nha đột nhiên nổi lên một trận ồn ào. Đại lao rực sáng ánh lửa, gà bay chó sủa, cửa viện của tiểu trạch nơi Trương Bình ở đột nhiên bị phá. Một nhóm thị vệ tay cầm đuốc xông vào, mũi thương sáng loá như tuyết chĩa thẳng vào gương mặt của tiểu tư vẫn còn đang uể oải vì trực đêm, quát hỏi: “Trương Bình ở đâu?”

————–

[1] Là loại há cảo dành cho năm mới.

[2] 3 – 5 giờ