Đào Châu Phong thổn thức nhìn Lưu Tri Hội: “Nghi phạm à, hai mắt ngươi đỏ ngầu rồi, sắc mặt tím trướng, cổ họng run rẩy, ánh mắt sáng quắc, có phải có điều gì muốn nói không?”
Từ trong cổ họng của Lưu Tri hội phát ra những tiếng mơ hồ.
Đặng Tự hừ nói: “Phàm là hung đồ, khi hành vi tội ác bị vạch trần đều cố cưỡng từ đoạt lý. Nghi phạm này cũng vậy. Lúc trước mưu toan giá hoạ cho Lan Thị lang, không biết lần này lại muốn nói những lời mê hoặc nào nữa đây.”
Bốc Nhất Phạm gật đầu, rồi lại nhìn chăm chú vào Trương Bình: “Cậu thanh niên này là môn sinh của Đào đại nhân phải không? Trong vụ án tiến sĩ Mã Liêm bị giết lần trước, bản đài đã có ấn tượng sâu sắc về ngươi. Lần này trợ giúp Đặng đại nhân, phá được một âm mưu to lớn thế này. Mới ở tuổi này mà đã có khả năng suy đoán và quan sát tốt. So sánh với ngươi, bản đài thật xấu hổ vô cùng, đã bao nhiêu tuổi rồi, chỉ lãng phí quân lộc. Cơ thể hủ bại, thật thẹn với cành mới xanh ươm.”
Đặng Tự nói: “Bốc đại nhân đừng tự trách mình như thế. Lưu tặc làm việc trong Ngự sử đài, cùng tôi ngài đứng cùng hàng trong triều, nhưng mấy năm nay không ai nhìn ra. Há chỉ một mình Bốc đại nhân sơ xuất ư? Nhưng lời khen của Bốc đại nhân dành cho Trương Bình thật không nói quá. Thư sinh này tuổi vẫn còn trẻ nhưng đã thông hiểu trò đời, đối với sự xấu xa của con người lại có sự quan sát sắc bén đáng ngạc nhiên. Chuyện Lưu Tri Hội giết Cô Thanh Chương là do hắn phát hiện ra, nói một tiếng xấu hổ thì bản tự cũng không thể ngờ tới.”
Trương Bình quay về phía trên công đường nói: “Đa tạ đại nhân khen ngợi, tất cả mọi chuyện đều do hạ quan theo lý mà đi, theo tình mà đẩy thôi.”
Lưu Tri Hội liếc nhìn Trương Bình, cổ họng khẽ hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt.
Đào Châu Phong lại than thở: “Nhìn bộ dạng của nghi phạm chắc sốt ruột lắm rồi. Hay là cho hắn nói vài câu đi nhỉ? Chứ cứ bịt mồm nghi phạm trên công đường mãi, không cho lên tiếng cũng không ổn lắm.”
Đặng Tự nhướng mày: “Được rồi, lấy khăn ra khỏi miệng hắn. Trương Bình trình bày chặt chẽ không một kẽ hở, lại hợp tình hợp lý. Bản tự muốn xem xem hắn còn lời gì để biện minh hay không!”
Thị vệ lại lấy khăn ra khỏi miệng của Lưu Tri Hội.
Khăn vừa ra khỏi miệng, Lưu Tri Hội đã bật cười một tràng dài: “Nực cười! Nực cười hết sức! Chặt chẽ không một kẽ hở? Hợp tình hợp lý? Ha ha, rõ ràng là suy đoán vô căn cứ, toàn lời hàm hồ! Vậy là lại dõng dạc nói to tự nhận theo lý mà đi, theo tình mà đẩy! Cô Thanh Chương vốn không phải là do ta giết!”
Đặng Tự xoắn tay áo, nhìn sang Đào Châu Phong: “Đào đại nhân, là ngài mềm lòng muốn để hắn nói vài câu. Nhìn xem, bị bản tự nói trúng rồi đi. Lưu tặc này đã điên loạn thế này, cho dù tội ác đều rõ rành rành cũng không chịu nhận tội.”
Bốc Nhất Phạm than thở: “Ai, Lưu Tri Hội, bản tự cho rằng mặc dù ngươi đại nghịch bất đạo, tội không thể xá nhưng cũng còn một hai phần tự tôn của con người. Việc đã đến nước này hà tất chi còn chối cãi?”
Lưu Tri Hội ngạo nghễ nhìn lên công đường: “Đám người các ngươi mặc quan y nhưng lại đi tin một thằng nhóc vô căn vô cứ, thuận miệng nói bừa mới là vô liêm sỉ không có tự tôn! Nếu sớm biết đám các ngươi là lũ hồ đồ thế này thì chẳng mấy năm nữa triều đại này cũng tự sụp đổ thôi, ta hà tất gì phải phí sức vào cái triều này!”
Đặng Tự quát: “To gan!”
Lưu Tri Hội đứng đầy hiên ngang: “Thế nhưng các ngươi cũng không đến nỗi hoàn toàn hồ đồ. Không sai, thân phận của ta đã bị các ngươi đoán đúng. Toàn bộ thôn Cô Gia Trang đó cũng là do ta giết. Nhưng ta tuyệt đối không giết Cô Thanh Chương. Chỉ là một mạng người nhỏ nhoi, ta hà tất gì phải chối cãi?”
Ba người Đặng Tự trên công đường đều không nói gì.
Lưu Tri Hội lại quay sang liếc nhìn Trương Bình: “Ngươi bao nhiêu tuổi? Gặp qua bao nhiêu người, trải qua bao nhiêu việc? Dám to tiếng không biết xấu hổ, tự cho mình thấu suốt thế đời? Ngươi là Huyện thừa Nghi Bình? Một tiến sĩ bên ngoài đến tiểu huyện làm phó nhất định bị cấp trên ghen ghét nên huyện lệnh đó mới để ngươi biên tu huỵên chí hả? Biết đến chuyện Cô Gia Trang, ngươi sinh lòng nghi ngờ rồi sau đó điều tra mà biết Cô Thanh Chương, vừa hay ngươi vốn trước nay lại có cấu kết với Lan Giác bèn viết thư hỏi, Lan Giác nói cho ngươi biết mọi thứ, chắc không thể thiếu việc nói về ta còn nhiều hơn. Thế là ngươi sinh nghi ta giết Cô Thanh Chương, rồi sau đó Cô Gia Trang phát hiện ra chân tướng bèn diệt khẩu cả một thôn, có đúng không?”
Trương Bình nhìn lại ông ta, vẻ mặt khẳng định: “Ừm.”
Lưu Tri Hội nheo mắt nói: “Ngươi suy đoán ra được ngần này tất nhiên tự nhận mình rất thông minh, thấy rõ được ngọn ngành. Đặng Tự cũng ở Nghi Bình, đại khái chắc lúc đi loanh quanh bị ngươi tình cờ nhìn thấy, ngươi liền vội vã đem suy nghĩ này nói cho Đặng Tự nghe, rồi cũng có trợ giúp Đặng Tự điều tra, lập được công lao lớn. Đặng Tự liền nhận ngươi làm trợ thủ, có đúng không?”
Trương Bình vẫn đối mắt với ông ta, không lên tiếng.
Lưu Tri Hội ngửa mặt cười dài: “Trời ơi là trời, ta mà lại bại trong tay cái thứ này, chính là ngươi muốn giết ta thì có!” Rồi lại liếc nhìn Trương Bình, ánh mắt vô cùng khinh thường, “ngươi đúng là có số phận cứt chó, cộng thêm Đặng Tự cũng không hoàn toàn hồ đồ, sau đó lại mông muội đánh bậy đánh bạ. Ngươi cũng đã biết, kỳ thực phán đoán của ngươi ngay từ đầu đã sai rồi.”
Trương Bình nói: “Ồ?”
Đặng Tự nhàn nhạt lên tiếng: “Trương Bình, đừng nghe lời mê hoặc của tên phản tặc này, ngươi hoàn toàn đúng, đừng để trúng kế mà dao động.”
Lưu Tri Hội cười khùng khục: “Đáng tởm! Người giết Cô Thanh Chương là Cô Gia Trang!”
Trương Bình nhíu mày.
Lưu Tri Hội nhếch mép đầy khinh bỉ: “Đồ con nít ranh, chưa ngụp lặn vào đời bao nhiêu, ngẫu nhiên biết bề nổi của sự việc đã tự cho mọi việc là vậy. Chỉ thấy cả thôn Cô Gia Trang không còn một ai là nghĩ kẻ chết tuyệt đối vô tội. Còn cái gì mà bọn họ tự nguyện mai danh ẩn tích chứ? Miễn cưỡng phụ họa, tự cho là đúng! Năm đó bị Tuyên thị diệt hết cả nhà mà vẫn còn trung thành tận tâm, âm thầm bảo vệ huyết mạch của họ? Nếu có loại tình cảm sâu đậm này thì đã thăng thiên hết rồi, há còn lại ở nhân gian sao?”
“Năm đó Dịch thị bị tiêu diệt là vì muốn làm trung thần? Càng thêm tức cười! Thâu tóm triều cương, vây cánh khắp triều, đây là hành động của trung thần? Năm xưa, Môn trung có ba trưởng lão cùng phù trợ Tuyên thị nhưng Dịch thị lại có tâm tự lập, cảm thấy hành sự của Môn trung không phù hợp với tài chí của họ. Thế tục phú quý, dù sao thần cũng không bằng quân. Rõ ràng vẫn phải lễ bái xưng thần với Tuyên thị, âm thầm chờ chỉ thị của Môn trung, nhưng lại có ý tung hoành bèn muốn quét sạch môn phái giết đế đoạt thiên hạ. Môn Trung phát hiện ra âm mưu của ông ta nên đã sai hai vị trưởng lão Hoàn, Khánh và Tuyên thị cùng diệt trừ ông ta. Nhưng hai vị trưởng lão Hoàn, Khánh là cộng sự nhiều năm của ông ta nên hạ thủ lưu tình, để cá lọt lưới. Ẩn núp đất man, bí mật nuôi dưỡng nhiều đời, lựa chọn Cảnh Đồ, mánh cũ lần nữa xài lại.”
Đặng Tự đột nhiên biến sắc, đập mạnh bàn một cái: “To gan, dám gọi thẳng thánh huý của Thái tổ hoàng đế!”
Thần sắc của Lưu Tri Hội vẫn thản nhiên như không, nhướng mày nhìn Đặng Tự.
Thị vệ rút bội đao, Đặng Tự liếc nhìn sang cửa hông, mặt bình tĩnh lại từ từ ngồi xuống: “Ghi lại tội của tên đại nghịch bất đạo này, lúc kết tội sẽ tính chung luôn.”
Lưu Tri Hội nghe mà như không nghe thấy, tiếp tục: “Vốn mưu toan của Dịch thị chính là mượn thế loạn lạc, dựa vào binh mã Cảnh Đồ để lập triều, triệt tiêu Môn Trung, rồi lại phế bỏ Cảnh thị tự lập quốc. Nhưng Thái tổ của triều các ngươi cũng không phải là nhân vật bình thường. Ông ta đã nhìn thấu toan tính của kẻ kia, đợi đại cục đã định liền cướp quyền của Dịch thị. Dịch thị lần thứ hai trộm gà không thành lại mất luôn nắm gạo, Thái tổ triều các ngươi lại muốn để lại đức, sợ giết công thần bị người đời dị nghị nên mới giam lỏng bọn chúng lại. Người trong tộc này bị giam cầm trong dã thôn, không được ra vào, không được tuỳ ý kết hôn, đây rõ ràng là giam lỏng vậy mà lại bị tên tiểu tử nhà ngươi phán đoán là do tự nguyện. Cách nghĩ thật là ngây thơ thoát tục quá đi!”
Trương Bình cụp mắt xuống, không nói gì.
Lưu Tri Hội cười hai tiếng, tiếp tục: “Tất nhiên Dịch thị không cam lòng, người trong tộc này giỏi nhất nhẫn nhịn, bèn giả vờ nhận lệnh nghe theo. Kỳ thực lại giấu huyết mạch Tuyên thị trong thôn dưới mắt triều đình của các ngươi, lại tiếp tục tính toán lập mưu. Qua mấy đời vẫn không tìm được cơ hội. Đến mấy năm trước, Ưng Xương bệnh nặng, mắt thấy không còn bao nhiêu ngày nữa. Hoàng tử tuổi còn nhỏ. Hoài vương đã qua đời, con trai ông kế thừa Vương hàm, nhưng do chân có tật, binh quyền trong tay không nhiều, ngoài ra còn không hợp với các vị Vương khác nên không thể là mối hoạ lớn, bèn cân nhắc hành động.”
Lúc ông ta nói từ đầu đến cuối đều không nhìn qua Lan Giác. Nhưng lúc này đây lại liếc Lan Giác một cái rồi lại nhìn Trương Bình.
“Những suy đoán của ngươi về Cô Thanh Chương lại càng xấc láo vô căn cứ. Một đứa nhóc quê mùa như ngươi thì hiểu cái gì! Y không muốn bị Dịch thị khống chế nên tìm thời cơ trốn ra ngoài. Y biết mình khó thoát khỏi tầm tay họ, nên dứt khoát lấy lui làm tiến, tham gia ứng thí. Triều đình không hiểu nổi ý đồ của y nên trước tiên bất động quan sát hành vi của y. Nhất thời Dịch thị rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nam đinh Tuyên thị, bọn họ chỉ dám lưu lại một đứa sống đến trưởng thành, y vẫn chưa thành gia, giết thì đáng tiếc, hơn nữa làm bừa có khả năng bị triều đình phát hiện, nhưng không giết cũng e sợ không dám dùng. Sau khi cân nhắc, họ lại nghĩ ra một cách, đó là giả vờ hữu hảo với Môn Trung, đem thân phận của y nói cho Môn Trung biết. Cho nên ngay từ đầu ta đã biết y là ai.”
“Y tiếp cận ta quả thật là có mục đích, đã bị ngươi đoán đúng rồi. Dầu rằng y thông minh nhưng lúc đó vẫn còn quá trẻ, chưa trải sự đời, y dự tính gì cũng không khó đoán.”
Lưu Tri Hội lại cười nhẹ một tiếng, trong nụ cười lại mang nét cay đắng.
“Muốn dùng sức của mình, cuối cùng lại bị Dịch thị và Môn trung mưu toán. Sao có thể chứ. Sơ Lâm, y…rốt cuộc vẫn còn rất trẻ.”
Một Lan Giác nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng cũng quay sang nhìn Lưu Tri Hội.
“Y cho rằng ta không biết sự tình, kỳ thực ta sớm đã biết rồi. Ta mà muốn giết y thì có thể ra tay bất cứ lúc nào, bị tai nạn ngoài ý muốn, uống rượu xong thì té xuống nước…cái nào mà không thể chứ hả? Hà tất chi phải qua lại với y bao nhiêu ngày? Rồi còn hạ độc từ từ nữa? Ta rảnh chắc? Nếu đúng như ngươi suy đoán thì quả thật là ngu đến cực điểm rồi!”
“Ta qua lại với y chỉ vì muốn y được sống. Môn trung làm sao có thể tin Dịch thị đã quy hàng. Một mặt tương kế tựu kế, quan sát hư thực; mặt khác, quả thật thân phận của y có lợi cho Môn trung. Ngay từ đầu y đã nghĩ ta chẳng biết gì. Sau đó, Dịch thị thấy Môn trung không giết y, sợ y đã phản bội họ thực sự nương nhờ Môn trung nên ra tay hạ độc y, còn để y nghĩ rằng độc đó là do ta hạ. Như thế, nếu ngộ nhỡ trong tay y nắm được nhược điểm của ta còn có thể vì thế mà phơi trần ra hết. Trước phút lâm chung y còn nói với ta, trên đời này có vài việc không thể nào lựa chọn được, mong muốn ta bất cứ chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng, không cần phải vì chuyện hôm nay đã làm mà hối hận tự trách…Ta cứ nghĩ y vẫn không tin kẻ hạ độc y là Dịch thị, vẫn đem lòng nghi ngờ ta hại y, rõ ràng ta đang giúp y giải độc mà, chỉ là không cách nào giải được mà thôi! Giờ này khắc này ta mới hiểu rõ, thì ra y đã biết ta rốt cuộc là ai rồi.”
Biết Lưu Tri Hội chính là con của Độ Cung.
Biết Lưu Tri Hội và Cô Thanh Chương đều giống nhau, đều là con cờ được kẻ thù nuôi dưỡng.
Kết quả của Cô Thanh Chưong có thể cũng là tương lai của Lưu Tri Hội.
Nhưng Cô Thanh Chương càng hiểu rõ hơn, nếu như Lưu Tri Hội biết thân thế của mình thì chỉ càng nhanh chóng có kết cục như y mà thôi.
Lưu Tri Hội lại lạnh lùng nhìn Lan Giác: “Trước khi y chết còn nói với ta, ngươi quả thật không biết gì cả, y sợ ngươi bị y làm cho liên luỵ, bắt ta đồng ý tuyệt đối không được làm hại ngươi. Nếu không ngươi sớm đã trở thành quỷ rồi.”
Lan Giác chậm chạp nói: “Đa tạ Lưu huynh đã giữ lời hứa, thủ hạ lưu tình, cho Lan mỗ được yên ổn làm người.”
Lưu Tri Hội cười lạnh một cái.
Đặng Tự nói: “Ngươi đã xuống tay với Lan đại nhân rồi mà còn nói lời này, không thấy có mâu thuẫn à?”
Lưu Tri Hội mặt vô biểu tình, lại nhìn Lan Giác: “Vì ta luôn nghi ngờ Lan Giác là người của Dịch thị đang núp trong bóng tối. Nhưng Sơ Lâm nói không phải là hắn. Ta đã hứa, thì không thể dễ dàng phá thệ như vậy. Ta cũng điều tra qua lai lịch của Lan Giác, quả thật không giống. Cho nên mấy năm nay vẫn ở trong tối mà quan sát hắn.”
Lan Giác than nhẹ: “Hoá ra Lưu huynh luôn nhất mực thầm lặng quan tâm đến Lan mỗ. Vậy mà tôi lại hoàn toàn không phát giác ra, đã phụ hậu ý của huynh rồi.”
Lưu Tri Hội lại cười giễu cợt một tiếng, đảo mắt không nhìn y nữa: “Rồi đến hôm trước, Môn trung bị điều tra, Lan Giác đột nhiên lại bắt đầu những lời không rõ ràng, nói bóng nói gió, nhiều lần ám chỉ này nọ. Nói những chuyện mà người không liên quan không thể biết. Ta không khỏi cho rằng mấy năm nay đã nhìn nhầm rồi. Cho đến khi y bất ngờ nhắc đến chuyện hoàng ngọc quả hạnh, ta càng nghi ngờ năm đó người giết Sơ Lâm chính là y. Tộc Dịch thị vẫn chưa triệt hết, con cá lọt lưới còn đang ở trước mắt. Ta cũng không nghĩ ngươi đã thật sự tắt thở, nhưng có thể đây là kế tàn ác của Dịch thị, không nghĩ tới lại là sắp xếp của triều đình. Là do ta tính sót rồi.” Rồi liếc nhìn Đặng Tự, “Kế hoạch này cũng xem như cao minh, làm sao có thể thiết kế được ván cờ này?”
Trương Bình mở miệng nói chậm rì: “Cô Gia Trang rõ ràng có ẩn tình. Không phải do triều đình gây nên.”
Nếu quả thật do triều đình ra tay, sẽ không liên luỵ đến nhiều người vô tội thế này.
“Có tô tem giống với thôn nữ nhi, suýt chút nữa đã cho rằng là cùng một giuộc nhưng sau đó phát hiện là không phải.”
Cô Gia Trang cách rất xa thôn nữ nhi, hơn nữa bị triều đình quản chế nhiều năm, cho dù là bí mật hành động cũng không đến mức lấy nguyên cái hình khắc rành rành trong thôn làm dấu hiệu.
“Là giá họa, có thù.”
Mà sau đó là Cô Thanh Chương.
“Cô Thanh Chương nhất định là bị hại, trước và sau khi chết đều gần gũi với Lưu đại nhân nhất.”
Xem ra hung thủ có khả năng chính là Lưu Tri Hội.
“Nhưng…”
Lưu Tri Hội đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Mới nãy là các ngươi trá cung!”
Trương Bình nhìn ông, chớp hai mắt một cái.
Thị vệ hai bên chế ngự Lưu Tri Hội. Ông vùng vẫy một hồi rồi khàn giọng cười dữ dội: “Lưu mỗ nhất thời không tra xét, thế mà lại trúng kế trá cung của các ngươi! Các ngươi vốn không có chứng cứ gì cả, nên mới dùng chuyện của Sơ Lâm khích tướng gạt ta bước vào tròng! Ha ha, Hình bộ Thượng thư, Đại lý tự khanh, Ngự sử đài Đô đại phu và tên tiểu tốt thấp kém này thông đồng, xướng tác câu giai, lừa gạt lấy khẩu cung của Lưu mỗ, đúng là buổi thẩm vấn thanh bạch mà!”
Bốc Nhất Phạm ho hai tiếng.
Đặng Tự vân vê cằm cười nói: “Đừng nói mấy lời khó nghe thế chứ. Chỉ là một kiểu hỏi án thôi mà. Có vài chi tiết không chắc chắn lắm nên mới muốn đích thân ngươi nói ra thôi.”
Trương Bình nghiêm túc nói: “Lưu đại nhân giết hại Cô Gia Trang, chứng cứ xác thực. Không cần phải gặng hỏi.”
Lưu Tri Hội lại giãy dụa một lúc, gắt gao nhìn Trương Bình: “Được, ngươi nói đi, ngươi nói tiếp đi! Phía sau ‘nhưng’ là cái gì?”
Trương Bình nói: “Nhưng, nếu như thôn nữ nhi là đồng lõa với Lưu đại nhân, Cô Thanh Chương họ Dịch, sau khi giết y vài năm lại diệt Cô Gia Trang thì không hợp tình lý.”
Hàng loạt những hành động tạo phản của loạn đảng đều vì giá hoạ cho Cô Gia Trang. Sau khi thôn này bị diệt thì vẫn bị gán ghép như vậy. Nếu thôn này còn sống thì sẽ càng tiện cho việc vu hoạ hơn, hơn nữa có thể mượn tay triều đình trừng trị họ. Cần gì phải mạo hiểm diệt cả toàn thôn?
Song, nếu thôn nữ nhi và loạn đảng Huyện Nghi Bình không cùng một giuộc, thì một người trước đây chưa từng bước chân ra khỏi thôn là Cô Thanh Chương, với mọi người xung quanh đều vô cùng hoà nhã thì làm sao có thể rước lấy hoạ sát thân.
Rồi Lưu Tri Hội sao lại diệt hết cả toàn thôn Cô Gia Trang?
“Cô Gia Trang quả thật là do Lưu đại nhân giết hại. Ngài đã dùng chuột trùng.”
Người Cô Gia Trang hành sự cẩn thận, không dễ gì ra tay. Cho nên Lưu Tri Hội đã hạ độc lên chuột và trùng, chuột trùng phát điên cắn người, người trúng độc, bọn họ lại tiếp xúc với vết lở loét trên người người khác cũng sẽ trúng độc. Một cách thức vô cùng độc ác.
Chuột và trùng bị điên sẽ chạy đến thôn lân cận hoặc chết trong nước, làm nguồn nước bị nhiễm độc, đã hại rất nhiều người vô tội xung quanh.
Người hạ lệnh quan binh phong toả thôn này lại cũng chính là Lưu Tri Hội.
“Lúc trước, Lưu đại nhân từng lấy cớ chỉnh đốn đường xá mà hạ lệnh bắt chuột diệt ruồi, chứng cứ vẫn còn được ghi chép lại.”
Lưu Tri Hội đã giấu rất nhiều chuột sống, nhưng điều này cũng cho thấy ông làm việc này một mình, chừng như không có ai giúp sức.
Tại sao?
“Để lý giải thắc mắc này tôi đã nhờ sự giúp đỡ của Lan đại nhân.”
Liễu Đồng Ỷ tìm đến Lan Giác, nhờ y nói bóng nói gió tương trợ kiểm chứng việc này.
“Lan đại nhân đã nói đến hoàng ngọc quả hạnh.”
Quả hạnh vừa xuất hiện, thân phận của Cô Thanh Chương liền có bước biến chuyển.
“Ba quả hạnh trong bốn cái lá là hoàng đế được môn phái phù trợ. Hình dáng quả hạnh của Cô Thanh Chương là quả thứ hai, hơn nữa dùng hoàng ngọc. Y chính là di mạch của tiền triều.”
Đến lúc này chân tướng về cái chết của Cô Thanh Chương càng khó kết luận rồi.
“Lúc này chứng cứ vẫn chưa đủ, cũng không thể liên hệ Lưu đại nhân với loạn đảng.”
Vì điều tra Lưu Tri Hội và loạn đảng ở hai tuyến thông tin khác nhau. Mấy tên nhãi nhép bắt được ở Nghi Bình hoặc đã chết hết, hoặc không thể thẩm tra ra nguyên nhân. Đặng Tự bèn nhờ Cao Tri phủ giúp đỡ hỗ trợ, bức Trần Trù bỏ đi, dẫn dụ Ly Quán ra mặt, vốn cho rằng bọn chúng sẽ hành khích Cao Kham, nên muốn nhân cơ hội đó bắt hết cả lũ loạn đảng.
Còn bên phía Lan Giác lại tung tin hoả mù, vốn muốn đợi Lưu Tri Hội ngồi không yên, tự mình để lộ sơ hở rồi lần theo đó mà điều tra.
Nhưng phản ứng của Lưu Tri Hội quả thật vượt xa sự tưởng tượng của họ.
“Lưu đại nhân lại ra tay giết Lan đại nhân, thật đúng là thu hoạch ngoài dự liệu.”
Lúc này, Lưu Tri Hội có liên quan đến loạn đảng đã rõ ràng. Càng khiến mọi người không hiểu là ông ta làm sao giết sạch cả thôn Cô Gia Trang. Cái chết của Cô Thanh Chương cũng càng thêm khó bề hiểu nổi.
“Nhưng theo lời Lưu đại nhân nói, nếu đại nhân muốn giết Cô Thanh Chương thì không cần phải phiền phức như vậy.”
Vậy thì, kẻ xuống tay là Cô Gia Trang?
Đây là đáp án duy nhất cho hành động của Lưu Tri Hội.
“Lúc đó chứng cứ đã không còn tồn tại nữa, chỉ có thể đoán mà thôi, hoặc do người biết sự tình kể ra.”
Nếu Lưu Tri Hội vì Cô Thanh Chương mà diệt Cô Gia Trang, vậy thì cứ sống chết bảo ông ta giết Cô Thanh Chương thì tuyệt đối có thể khích tướng ông ta mở miệng.
“Đã xác nhận Lưu đại nhân có quan hệ với giáo phái kia rồi. Cũng có bằng chứng xác thực việc giết cả Cô Gia Trang. Trước khi Cô Gia Trang bị diệt vong cũng có để lại chứng cứ, chính là nằm ở dưới thạch đài.”
Dịch thị không thể nào tin tổ tiên hồ ly gì đấy, cái thạch đài tượng thần to tướng kia nhất định có cơ quan. Thôn bị diệt vong, thạch đài khó bề di chuyển có cơ quan đã bị hỏng là chỗ giấu lý tưởng nhất.
Lúc Trương Bình đến, chứng cứ đã bị Đại lý tự đào lên, là một con chuột chết được niêm phong trong một cái hộp và bí mật của giáo phái kia.
“Định tội Lưu đại nhân rất dễ. Chỉ là muốn biết chân tướng mà Cô Thanh Chương đáng được biết.”
Lưu Tri Hội lặng im bất động.
“Còn nữa, trên tô tem, bốn lá ba quả, Hoàn, Dịch, Khánh là ba lá bên ngoài, vậy còn một cái lá nữa là ai? Tiền tiền triều và sau đó là tiền triều, quả thứ ba ở đâu?”
Từ các truyền thuyết na ná nhau xem xét, truy ngược lại những sự kiện giống nhau, môn phái đó ít nhất cũng được ba triều đại. Phù trợ hai triều quân vương.
Dịch thị đem tô tem chói lọi kia khắc trong thôn để uy hiếm giáo phái kia, quả hạnh của Cô Thanh Chương là quả thứ hai, đây cho thấy giáo phái đó sớm đã lên kế hoạch phù trợ triều tiếp theo.
Nhưng triều đại Cảnh thị không nằm trong tầm khống chế của họ.
Tô tem vốn nên sớm đổi lại, sự tình nhất định là thật rồi.
Giáo phái đó làm ra hàng loạt chuyện, có lẽ đã chuẩn bị xong quân cờ rồi, sẽ là ai đây?
Lưu Tri Hội đáp: “Tất nhiên ta không thể là nhân vật quan trọng đó rồi, cũng không biết đáp án.”
Đặng Tự khẽ nheo mắt: “Lưu Tri Hội, bất luận là ngươi, hay là Cô Thanh Chương đều bị giáo phái này hãm hại. Chắc chắn còn có rất nhiều người gặp phải cảnh ngộ giống như các ngươi. Vì bản thân ngươi cũng được, vì linh hồn của Cô Thanh Chương cũng được, vì đừng để những người vô tội sau này giẫm lên vết xe đổ này cũng được, đều cần phải khiến tà phái này dừng lại ở đây. Ngươi đã phạm những tội này, không thể đặc xá được rồi. Bản tự cũng sẽ không hứa bất cứ việc gì không thể làm được để lừa dối ngươi. Rốt cuộc làm thế nào thì xem bản thân ngươi, vấn lương tâm của ngươi đi.”
Lưu Tri Hội lạnh lùng nhìn lại Đặng Tự: “Lúc này rồi Đặng đại nhân đừng cố mê hoặc nữa. Những gì ta nói đều là thật. Bây giờ Lưu mỗ có thể xem bức thư của mẹ mình để lại được chưa?”
Đặng Tự phất tay kêu thuộc hạ đem thư đến trước mặt Lưu Tri Hội.
Thư không dài lắm, chỉ ghi chép lại những chuyện đã xảy ra với Độ Cung.
Lưu Tri Hội xem xong thì khép hai mắt lại, lại mở mắt lướt qua đám thị vệ đang chờ lệnh, rồi nhìn lên công đường: “Các vị yên tâm, Lưu mỗ nhất định sẽ nhận tội, sẽ không tự vẫn để tháo chạy đâu. Những gì tôi làm thì tôi phải chịu trách nhiệm. Chuyện của Môn trung, tôi sẽ cố hết sức nói hết. Nhưng…cho dù tôi có biết chỗ môn chủ đang ở, chuyện lá và quả vừa nãy quả thật tôi cũng không biết. Có thể là ở trong triều của các người, hoặc là các người điều tra ra, hoặc đợi đến khi bắt được môn chủ, thì xem xem ông ta nói hay không nói.”
Đặng Tự nhìn ông ta chăm chú, không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
Lưu Tri Hội bình thản để thị vệ giải xuống.
Lan Giác thở dài một hơi, đương muốn đứng dậy thì trên công đường đột nhiên truyền đến tiếng động.
Thạch bích sau lưng ba người Đặng Tự ình ình mở ra hai bên, lộ ra người ngồi phía sau là Vĩnh Tuyên đế.
Bên cạnh Vĩnh Tuyên đế còn có cả Hoài Vương nữa.
Những người trên công đường liền quỳ xuống dưới đất.
Vĩnh Tuyên đế chậm rãi đứng dậy: “Chúng khanh bình thân. Vụ thẩm án này xuất sắc vô cùng. Đặng ái khanh, Đào ái khanh, Bốc ái khanh, Lan ái khanh và các vị ái khanh khác cực khổ rồi.”
Mọi người vội tạ ân.
Đặng Tự nói: “Chỉ là chỗ then chốt nhất vẫn chưa tra xét ra.”
Vĩnh Tuyên đế chắp tay: “Là chuyện trong triều vẫn còn yêu đảng hay Lưu Tri Hội trá xưng?” Y cười nhìn sang bên cạnh, “Hoàng thúc thấy thế nào?”
Tầm mắt Hoài vương khẽ hạ xuống: “Thần cảm thấy, vì yêu đảng mà nghi quần thần thật không đáng. Nếu dựa theo đó thì cựu thần trung thành, dòng dõi cương trực, như gia tộc Liễu lão thái phó chẳng hạn, chẳng phải là đứng mũi chịu sào rồi sao?”