Tổng quản đáp lại một tiếng dạ rồi tính đi thì Lan Giác gọi giật lại: “Khoan, chưa nói chuyện kịch bản này vội, chỉ cần bảo vở kịch vừa rồi diễn rất tốt, vất vả cho họ rồi, dẫn mấy diễn viên ban nãy và cả tổng quản đến tiểu hoa đình nhận thưởng đi.”
Tổng quản nhận lệnh rồi vội vàng đi khỏi, Lan Giác và Vương Nghiên đến tiểu hoa đình đầu tiên, không lâu sau thì người đàn ông diễn tiểu sửu ban nãy cùng hai diễn viên đóng vai Ngọc Điệp và Hồ lang đi vào. Trên mặt người đàn ông đã lau sạch son phấn, nhưng hai nam nữ diễn viên trong “Hồ lang” vẫn chưa kịp tẩy trang.
Lan Giác sai nô bộc đem mấy phong bao đỏ ra thưởng cho họ, cả ba rối rít cảm ơn rồi nhận lấy, Lan Giác lại nói: “Vừa rồi nghe hai kịch bản hát chung với nhau, tuy có hơi rối nhưng cũng hay. Không biết ta có thể xem qua bản trước khi sửa và sau khi sửa hay không?”
Ba người trong đoàn kịch nhìn nhau, vẫn là người đàn ông cười nói: “Lan đại nhân, thật xin lỗi, ông chủ chúng tôi có dặn, không thể để người ngoài xem kịch bản được…”
Lan Giác phất tay, nô bộc hai bên đều lui xuống, cửa đình đóng lại, trong tiểu hoa đình lúc này chỉ còn lại mình Lan Giác, Vương Nghiên và ba người bọn họ.
Lan Giác nói: “Trời cũng không còn sớm, ta và Vương đại nhân còn phải thượng triều, chi bằng nói thẳng không vòng vo nữa. Các ngươi cố tình trộn hai kịch bản lại hát, là do đã nhận ra ta mời vị Vương thị lang trong Hình bộ này đến, nên cố tình hát cho y nghe. Giờ phút này có điều gì muốn nói cứ việc nói thẳng ra đi.”
Sắc mặt ba người họ thay đổi hẳn, người đàn ông trung niên vội vã quỳ xuống đất, dập đầu nói: “Quả nhiên mánh khoé cỏn con này của tiểu nhân không qua nổi pháp nhãn của hai vị đại nhân. Đại nhân, ông chủ chúng tôi bị hại rất kỳ lạ, Lý tiểu thư năm xưa cũng chết quái gở như vậy. Tiểu nhân vừa nãy to gan, mong thanh thiên đại nhân minh xét!”
Vương Nghiên chỉnh lại y phục, ngồi ngay ngắn: “Lý tiểu thư là ai, ông chủ đoàn kịch các ngươi bị giết thì có gì kỳ lạ?”
Người đàn ông trung niên đáp: “Bẩm đại nhân, chuyện này kể ra thì dài. Đoàn kịch Lai Hỉ này vốn tên là Lý Gia Ban, tiểu nhân tên là Lý Thất, hai người diễn vở “Hồ lang” này, một đứa là cháu của tiểu nhân tên Tinh Thư, đứa còn lại là cháu ngoại tên Hương Hà, đều là người của Lý Gia Ban năm xưa.”
Hoá ra, đoàn kịch này vốn là của nhà mẹ đẻ Kim phu nhân Kim Lý thị, ông ngoại Lý thái công của Kim Lý thị thời trẻ diễn kịch, sau đó tự mình làm ông chủ, thành lập nên một đoàn kịch.
Dưới trướng ông có một nam một nữ, trưởng nam, cũng là chú của Kim Lý thị không thích học diễn kịch, thế là quay sang buôn bán vải vóc, Lý thái công liền cho một môn sinh mình rất tâm đắc ở rể, lấy mẹ của Kim Lý thị, sinh hạ một đứa trẻ theo họ Lý, vẫn là cơ ngơi của Lý gia.
Nhưng không ngờ rằng, người tính không bằng trời tính, vốn Kim Lý thị có một người anh, hơn mười tuổi thì người này không may bị bệnh đậu mùa chết yểu, cha bà cũng bị nhiễm bệnh, không lâu sau thì qua đời. Tướng công của Kim Lý thị là Kim Lễ Phát hồi trước cũng từng làm ông chủ của một đoàn kịch nhỏ, thế là nhân cơ hội này tiếp quản Lý Gia Ban, nhưng sợ từ Lý Gia Ban đổi thành Kim Gia Ban thì khiến nhiều người không vừa lòng nên đổi lại thành Lai Hỉ Ban. Đoàn kịch lớn mạnh dần, sau đó đến Kinh Thành làm ăn.
Vương Nghiên nói: “Thật là thú vị, vậy là cha và anh trai của Kim Lý thị đều qua đời cả, người mẹ goá không đủ chức chèo chống đoàn kịch, bà ta vẫn còn một người chú, đoàn kịch này vốn là của chú bà ta, sao lại có thể họ Kim?”
Lý Thất nói: “Vâng, chuyện này nói ra thật đáng buồn, Lý thái công quả thực là một người lương thiện, nhưng không biết nhà họ Lý của ông làm sao nữa, con nối dõi không vượng. Lý đại thiếu gia cưới rất nhiều thê thiếp, cuối cùng chỉ có một đứa con gái, mười hai mươi năm trước đã qua đời rồi. Sau đó nhận một đứa trẻ làm con thừa tự, chỉ là vì mấy chuyện làm ăn buôn bán kia, rốt cuộc cũng không phải là ruột thịt, cũng không coi đoàn kịch này ra gì, cho nên đã quay về bên ngoại của chồng tiểu thư.”
Vương Nghiên gật nhẹ đầu: “Vậy vị tiểu thư đã chết kia, chính là Ngọc Điệp trong vở kịch này à. Tại sao ngươi lại nói cô ta chết một cách quái gở?”
Lý Thất nói: “Bẩm đại nhân, sau khi ra riêng, đại thiếu gia ở trong ngôi nhà cũ của Lý gia gần bên, cho nên chuyện nhà cậu tiểu nhân biết rõ vô cùng. Tôn tiểu thư quá cố tên gọi Ly Nương, được nuôi trong khuê phòng từ nhỏ, không khác gì mấy so với những tiểu thư gia đình quyền quý, gia phong lại nghiêm khắc vô cùng.”
Ly Nương vốn chưa từng bước ra khỏi cửa lớn, ngoại trừ việc thỉnh thoảng đến chỗ cô chơi ra thì hầu như chưa từng gặp người lạ nào khác.
Nhưng đột ngột một ngày nọ, Ly Nương bỗng lăn đùng ra chết, quần áo chỉnh tề, nằm chết trên giường, nét mặt bình thản, tựa như đang ngủ vậy.
Người nhà không hiểu tại sao cô lại chết, bí mật mời một bà đồng đến để hỏi, bà đồng nói, tiểu thư Ly Nương bị yêu ma hút hết hồn phách rồi.
Vương Nghiên đập nhẹ vào bàn: “Hoang đường, hết sức hoang đường, vô cớ mà chết, sao lại không đi báo quan?”
Lý Thất cúi đầu nói: “…Tiểu nhân vốn không nên nói lời này, năm đó, lúc một mình, tiểu nhân từng nghe ai nói… lý do không đi báo quan là bởi vì sau khi kiểm tra thi thể của tiểu thư Ly Nương thì họ phát hiện ra cô ấy đã có thai mấy tháng rồi…”
Vương Nghiên đập mạnh một cái vào tay ghế: “Đây rõ ràng là cưỡng gian rồi giết người, càng phải nên đi báo quan, mấy dân thường ngu muội, vì mớ thể diện chẳng ra gì đó mà đã để tên hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật gần hai mươi năm trời!”
Lý Thất nói: “Nhưng rõ ràng là tiểu thư Ly Nương hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với nam nhân, cho dù cô ấy có tới bản trạch thì cũng là từ cửa nhỏ đi vào nội viện, mấy kẻ không phận sự hết cách tiếp cận. Bà đồng nói, tiểu thư nhất định đã bị yêu ma hớp hồn, thế là bí mật làm hậu sự cho cô, đến …đến xác cũng đốt thành tro, rồi lại hạ táng…”
Vương Nghiên nhíu mày không nói gì, lát sau tiếp: “Sau đó?”
Lý Thất nói: “Sau đó… sau đó không nhắc đến chuyện này nữa, chuyện này sớm đã qua rồi, không ngờ là ông chủ lại tìm người viết kịch, phu nhân lại kêu người dựa vào vụ này mà viết thành kịch. Sau khi viết xong, ông chủ không vui chút nào, bảo chúng tôi không cần tập, rồi lại tìm người viết lại.”
Vương Nghiên nhăn mày: “Ông chủ của các ngươi không vui à?”
Lý Thất nói, vâng, lúc vở kịch này viết xong, Kim ban chủ có việc nên không ở Kinh Thành, Kim phu nhân bảo bọn họ diễn tập, kết quả là ngày hôm sau ông chủ trở về, xem vở kịch thì không vui tí nào, nói tuyệt đối không được, rồi tìm người viết lại, cho nên trong tay họ mới có hai bản kịch bản.
“Tiểu nhân xem lại kịch bản đầu tiên, đột nhiên nghĩ đến chuyện kỳ quái này, ông chủ lại đột nhiên gặp nạn, tiểu nhân cảm thấy quả thực quá sức quái lạ. Lúc đến phủ Lan đại nhân diễn kịch, Tiểu Ngũ nhận ra Vương đại nhân, tiểu nhân to gan cố tình để bọn họ nhào hai kịch bản lại với nhau mà diễn, hy vọng đại nhân chú ý đến. Mong đại nhân đừng trách.”
Lan Giác chỉ ngồi bên uống trà dỏng tai nghe, Vương Nghiên nói: “Được rồi, các ngươi thú nhận như vậy ta cũng đã nghĩ đến rồi, các ngươi cố ý không nhớ lời, nhưng cũng không nên đem hai bản mới cũ dán lên trên quạt chứ, làm một trận như thế này không khéo lại phản tác dụng làm lộ chân tướng đấy.”
Lý Thất dập đầu nói: “Đại nhân thật anh minh sắc sảo! Đã nhìn rõ tận chân tơ kẽ tóc!”
Vương Nghiên xoè quạt ra, cười ha ha nói: “Thôi đi, thôi đi, bản bộ viện ghét nghe những lời nịnh hót này nhất. Ngươi cảm thấy cái chết của Lý tiểu thư nhiều năm trước và chuyện Kim ban chủ gặp nạn hôm nay có liên quan với nhau, là do Trương Bình viết vở kịch đó mà ra, nhưng vô căn vô cứ, chuyện này phải điều tra kỹ càng. Nhưng ngươi cứ yên tâm, nếu như có ẩn khuất gì thì nhất định sẽ bị bóc trần ra thôi. Lý gia có một nô tài như ngươi cũng xem như là có một nô bộc có tình có nghĩa rồi.”
Lý Thất lại liên tục khấu đầu.
Trước khi ông ta cùng hai người kia rời đi, Vương Nghiên lại gọi giật Lý Thất lại, giống như thuận miệng mà hỏi: “Đúng rồi, lúc Lý tiểu thư chết, Kim Lý thị và Kim Lễ Phát đã thành hôn chưa?”
Lý Thất nói: “Vừa mới thành hôn không bao lâu, lúc đó phu nhân đang mang thai, dưỡng thai nhà mẹ ruột, tiểu thư Ly Nương thường đến bầu bạn với bà, nghe nói…”
Sắc mặt Lý Thất chợt sáng lên một chút.
Vương Nghiên nói: “Nghe nói thế nào?”
Lý Thất ngập ngừng nói: “Đây chỉ là chuyện tầm phào không liên quan gì, nghe nói năm đó người mà lão gia đoàn kịch chúng tôi muốn cưới không phải là phu nhân nhà tôi, mà chính là tiểu thư Ly Nương, nhưng do gia đình ông chủ đã từng lập qua đoàn kịch nên mới chuyển sang cưới phu nhân.”
Vương Nghiên cười nói: “Nếu như không cưới phu nhân của các ngươi, sợ rằng sẽ không có đoàn kịch như ngày hôm nay, đây điều đã do số mệnh quyết định.”
Lý Thất nói: “Vâng ạ, sau khi phu nhân sanh con không bao lâu thì anh trai của bà bị đậu mùa mà chết, có thể cũng không phải là mệnh số gì.”
Nói rồi Lý Thất thở dài một cái.
Sau khi ba người trong đoàn kịch rời đi, Vương Nghiên bưng chén trà thần người ra rất lâu, nói: “Bội Chi, huynh thấy vụ án này thế nào?”
Lan Giác ngáp một cái: “Tôi cũng không làm việc trong Hình bộ, có thể thấy thế nào chứ, chỉ là đứng bên xem trò vui thôi. Vương đại nhân đừng lo nghĩ quá nhiều về vụ án này, mau tắm rửa thay y phục, sắp phải thượng triều rồi đấy.”
Vương Nghiên đứng dậy: “Đúng vậy, đúng vậy, may mà tôi dự liệu trước, kiệu quan phục gì đều đem hết đến phủ huynh, nếu không thì thật sẽ lỡ việc thượng triều rồi.”
Lan Giác sai người pha trà đậm, sắp xếp một gian phòng cho Vương Nghiên tắm rửa thay y phục, bản thân cũng vội vàng tắm táp, ăn uống qua loa, thay quan phục rồi lên triều trước.
Sau khi bãi triều, Lan Giác không dám nán lại lâu, y lại đến Tư bộ nha môn làm việc, bận rộn đến chiều, bất giác thấy hoa mắt chóng mặt nên về phủ sớm, lúc ra khỏi Hoàng Thành chỉ nhìn thấy Vương Nghiên từ nơi nào đó vội vàng đi tới, sải bước thật rộng, nét mặt hồng hào.
Vương Nghiên nắm tay áo Lan Giác kéo y đến chỗ một gốc cây to, ánh mắt sáng ngời, thấp giọng nói: “Bội Chi, tôi đã nghĩ ra sơ sơ manh mối của vụ án này rồi, nhưng chỉ sợ tin đồn lộ ra lại không thể đi tra hỏi Kim Lý thị, đợi tôi hỏi xong Trương Bình thì có thể sẽ tra ra manh mối rất nhanh.”
Lan Giác ngậm cười nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Vương Nghiên vỗ vai y nói: “Bội Chi, gặp được huynh thật là may mắn làm sao! Mấy lời của Lý Thất hôm nay quả thật là tin vui bất ngờ!”
Lan Giác nói: “Chỉ là tiện tay mà thôi, không dám lãnh công, chỉ cần sau khi vụ án này kết thúc Vương đại nhân nhớ đãi tôi một chầu rượu là được rồi.”
Vương Nghiên nói: “Tất nhiên, tất nhiên rồi! Tôi còn có việc phải làm, cáo từ trước vậy.”
Lan Giác cuối cùng vẫn nhắc nhở đôi chút: “Lời của Lý Thất, tôi nghe thì thấy vẫn còn có chút…tóm lại là, xem chừng Vương đại nhân ngài sẽ phải cực nhọc rất nhiều đấy.”
Vương Nghiên híp mắt cười nói: “Tôi biết rồi, lời của Lý Thất vẫn chưa rõ ràng, còn nhiều chỗ khó hiểu, thôi, không nói nữa, tôi đi Tư bộ trước đây.” Y chắp tay cáo từ.
Lan Giác nhìn y đi xa, rồi chậm rãi ra khỏi Hoàng Thành.
Trên đường trở về phủ, Lan Giác vô tình vén rèm kiệu lên, thoáng nhìn thấy Trần Trù tay cầm giỏ trúc, đi về hướng Hình bộ.
Lan Giác về đến phủ, cũng không chợp mắt được tí nào, y thay bộ đồ cũ, ngồi kiệu nhỏ ra ngoài, lựa chỗ khúc đường yên tĩnh cách đại lao Hình bộ không xa xuống kiệu. Y tìm một trà quán, lựa một gian phòng có cửa sổ sát đường ngồi xuống, kêu một bình trà, chậm rãi thưởng thức.
Vừa uống trà, y cũng vừa thấy có chút mắc cười, đã bao lâu rồi chưa từng làm qua cái việc nhất thời bốc đồng này chứ. Thích bới móc hỏi cặn kẽ đến cùng là thiên tính của con người, một bản án nhỏ như vậy, cư nhiên lại khơi gợi tâm trí của y.
Đến cùng là bởi vì tình tiết vụ án, hay là bởi vì Trương Bình, Lan Giác cũng không rõ.
Khoảng hai khắc trôi qua, chỉ thấy Trần Trù cầm cái giỏ từ Hình bộ phía xa đi lại. Lan Giác trả tiền trà, ra khỏi quán, vừa lúc đón Trần Trù đi đến trước cửa quán, Trần Trù cười ngượng với y nói: “Tào huynh, thật là trùng hợp, sao huynh lại ở đây?”
Lan Giác xem xét thần sắc của hắn, xem ra bản thân đã đoán không sai, Trương Bình không có nói cho Trần Trù biết thân phận thực sự của y là gì.
Y cười cười nói: “Tôi đến đây thăm một người bạn, thế là tiện thể đến uống chút trà. Trần huynh…chẳng lẽ là đi thăm Trương huynh à?”
Trần Trù xệ mặt xuống, thở dài một cái: “Ôi, hoá ra Tào huynh cũng nghe rồi à, quả thật là chuyện xấu truyền đi rất nhanh. Đều là lỗi của tôi cả, giới thiệu việc làm ăn cho Trương Bình, nhưng trái lại lại rước hoạ vào thân.”
Lan Giác nói: “Tôi nghe nói Đào đại nhân ở Hình bộ là một thanh quan, ông ta đích thân điều tra án này, nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho Trương huynh.”
Trần Trù nói: “Cũng hy vọng được như lời Tào huynh nói, nhưng tôi cảm thấy…” Hắn ngó dọc ngó ngang, thấp giọng nói: “Tôi luôn cảm thấy hình như Trương Bình đã biết hung thủ thật sự là ai. Hôm nay, Vương thị lang của Hình bộ đến đại lao thẩm tra huynh ấy, hỏi huynh ấy một loạt câu hỏi về phhu nhân của ông chủ Kim, Trương Bình ngoan ngoãn trả lời từng câu, nhưng lại dám to gan nói với Thị lang đại nhân rằng, Thị lang đại nhân sai rồi. Vương thị lang tái mặt ngay tại chỗ, lập tức bỏ đi, mấy người trong lao nói huynh ấy không biết tốt xấu, Thị lang đại nhân rõ ràng đến giúp huynh ấy, nhưng huynh ấy lại nói đại nhân sai rồi. Tôi cứ suy nghĩ mãi, có phải Trương Bình đã biết hung thủ thật sự là ai không, nhưng không biết vì lý do nào đó, huynh ấy không dám nói ra…”
Chuyện này quả thật là thú vị, Lan Giác chợt cảm thấy quả nhiên không uổng công đi một chuyến.
Y cân nhắc một lúc, nói: “Trần huynh, khi nào huynh đi gặp Trương huynh thì nói với huynh ấy câu này, có thể nói là của Tào Ngọc tôi. Huynh ấy chỉ cần nhớ, nếu như huynh ấy quả thực biết hung thủ thật sự là ai thì ngàn vạn lần cũng không được nói cho kẻ khác biết, trước khi không có chứng cứ, không được nói rõ cho đại nhân Đào thượng thư nghe. Nhất định phải nhớ kỹ.”