Trương Công Án

Chương 71



Trưa mùng một, Lan Giác dự xong ngự yến thì xuất cung, hai mắt nhoè mờ, hai chân mỏi nhừ. May mà lần này mọi thứ đều viên mãn. Trong buổi ngự yến, lúc Vĩnh Tuyên đế nói “Cung ái khanh và các ái khanh còn lại của Lễ bộ đã cực khổ rồi”, nói đến hai chữ “còn lại” ánh mắt lại rơi xuống người y.

Lan Giác cũng ở phía sau theo Cung Thượng thư tạ ơn, khiêm nhường không tranh, những lời tán dương công lao vô hạn đều dành cho Cung Thượng thư, trong lòng của Cung Thượng thư cũng cảm động vô cùng.

Sau khi rời khỏi tiệc, chúng Vương và một vài cựu thần vẫn còn nói chuyện với Cung Thượng thư, vì thế Lan Giác đi trước một bước, nhìn thấy xa xa phía trước Vương Nghiên đang đối mặt chắp tay với Phùng Thai, hình như đôi bên đang chúc nhau tân xuân như ý. Cho đến khi Lan Giác đi đến gần bên, cả hai người họ vẫn đang cười cười nói nói.

Lan Giác cũng cùng Phùng Thai chúc qua lại mấy câu, đợi Phùng Thai đi rồi mới cười nói: “Xem ra thâm tình giữa Hình bộ và Kinh triệu phủ cũng đổi thay khi năm mới đến nhỉ.”

Vương Nghiên nhếch mép: “Cái lão Phùng này ấy lúc nói mấy lời này với ta không biết trong lòng đã đốt cho ta mấy xấp giấy rồi ấy. Nếu không có bản bộ viện, dưới trướng ông ta há lại có thể tăng thêm một tên tốt sao? Không cảm ơn ta thì thôi. Đúng rồi, Bội Chi huynh vẫn chưa biết gì à?”

Lan Giác khẽ nhướng mày.

Vương Nghiên nói: “Chính là tên tiểu tử họ Trương mà huynh và Thượng thư đại nhân của chúng ta đều hết mực yêu thương đấy. Lần này hắn với huynh cùng giúp Đặng Tự phá một vụ lớn, vốn Đặng Tự muốn hắn vào Đại lý tự nhưng lại không thành. Hoàng thượng đưa hắn cho Phùng Thai rồi, phái đến Huyện Phong Lạc. Có lẽ trong hai ngày này sẽ hạ chỉ.”

Lan Giác hơi bất ngờ.

Vương Nghiên nhìn nhìn y, khẽ nói: “Chuyện này nói ra thì cũng có một phần công lao của ta, ta cũng là vô tình mà thôi.”

Hình bộ và Kinh triệu phủ vì giành án mà chất chứa oán hận, tình cảnh như nước với lửa. Hằng ngày mỗi bên bố trí thuộc hạ đi tuần khắp Kinh Thành đều cố gắng không bỏ qua bất cứ cọng lông sợi tơ nào của mỗi một vụ án, thậm chí hai bên còn cài mật thám nằm vùng ở những khu vực gần nha môn của đối phương.

Vương Nghiên đến Đại Lý tự giành án, sau đó bị khước từ, Phùng Thai biết được thì vô cùng vui vẻ, cho rằng tiếp theo Vương Nghiên nhất định sẽ bám chân cha mình, từ tay Đặng Tự đoạt lại danh dự và vụ án, thế là khoanh tay ngồi xem, sự đề phòng không khỏi lơi lỏng.

Vào trưa một ngày trời trong nắng ấm nọ, một bộ khoái của Hình bộ mặc thường phục, ngẫu nhiên đi đến trước cửa Kinh Triệu phủ. Vì gã đơn thuần chỉ muốn uống một chén trà, thế là rẽ vào sạp trà nằm đối diện hơi chếch với cửa Kinh Triệu phủ, vô tình nhìn thấy một ông già đứng từ xa nhìn về phía cửa Kinh Triệu phủ, cứ do dự đi qua đi lại.

Tiểu bộ khoái là một người nhiệt tình, bèn đi về phía trước. Ông già níu gã lại hỏi thăm, ông muốn biết là muốn đến Kinh triệu phủ báo án thì phải làm thế nào, cứ trực tiếp hỏi nha sai trước cửa hay phải đánh trống trước.

Tiểu bộ khoái nhanh chóng đỡ ông đến bên đường, hỏi thăm ông cụ muốn báo quan chuyện gì.

Ông cụ nói, ông là người nhà của Diêu viên ngoại huyện Phong Lạc, tiểu công tử của Diêu viên ngoại mất tích rồi, Tri huyện lão gia cuối năm đã lên Kinh, nha sai huyện nha lại không đủ sức, tiểu công tử đã mất tích mấy ngày cho nên sai ông đến Kinh triệu phủ báo quan.

Tiểu bộ khoái nói, Phùng đại nhân của Kinh Triệu phủ là thanh thiên nổi tiếng, nhất định có thể phá được vụ này. Ông cụ cứ yên tâm, mau đến nói với nha sai trước cửa là đến báo quan, bọn họ sẽ hỏi ông vài câu. Nếu giờ này người của hình phòng còn trong nha môn thì có thể dẫn ông đến hình phòng ghi lại vụ án. Nếu như không còn ai thì phải chờ đến ngày mai rồi. Sau khi ghi chép vụ án xong, hình phòng sẽ xem xét tình tiết vụ án, xem cuối năm bọn họ có bận hay không, nếu như bận quá thì phải đợi thêm hai ba hôm, còn nếu không bận thì có lẽ khoảng hai ba ngày là có thể quyết định tra án hay không tra. Rồi lại xem phía bên Hình bộ có bận hay không. Nhanh thì chỉ khoảng ba bốn ngày sẽ xuống huyện của ông điều tra. Còn nếu như nhân lực không đủ thì phải đợi lâu hơn rồi…

Vương Nghiên nói với Lan Giác: “Lời này đều là thật hết đấy.”

Lan Giác im lặng.

Ông cụ đếm đầu ngón tay, đại kinh thất sắc, vậy đợi đến lúc quan gia tra án thì nhỡ tiểu công tử nhà tôi không tìm thấy, sớm đã…

Tiểu bộ khoái nói, cũng hết cách rồi, nha môn làm việc đều phải có quy trình. Viên ngoại nhà ông cụ có thể quen biết với người của Kinh triệu phủ, nếu có người quen thì có thể nhanh hơn chút, cũng dễ xử lý hơn.

Ông cụ nói, không quen ai cả, rồi lại vội vàng níu lấy tiểu bộ khoái hỏi, tiểu ca có quen ai không, viên ngoại nhà tôi nhất định sẽ trọng tạ, rồi liên tục chắp tay.

Tiểu bộ khoái vội vã nói thật, vãn bối nếu có thể giúp được gì thì nhất định sẽ giúp, há cần đáp tạ hay sao. Chỉ là người của Kinh triệu phủ cháu quen thì cũng có quen nhưng quan hệ không tốt, không phải là bạn bè. Nếu như bọn họ biết ông quen biết cháu, thì xem chừng lại chẳng xử đàng hoàng vụ của ông đâu. Cho nên cháu mới đứng sau bức tường nói chuyện với ông nè.

Ông cụ nhất thời không biết làm sao. Tiểu bộ khoái nhìn ông lão tuổi cao thế này, nước mắt sắp chảy ra thì thực lòng chịu không nổi, bèn nói, thực ra thì ngoài Kinh triệu phủ ra, ông có thể đến Hình bộ báo án, nơi đó nhanh hơn.

Vương Nghiên nói: “Cái này cũng là thật, nhanh hơn bọn họ.”

Lan Giác tiếp tục nghe.

Ông cụ hỏi, Hình bộ sẽ lo vụ này chứ?

Tiểu bộ khoái đáp, Hình bộ là nơi chuyên xử lý các vụ án.

Ông cụ vừa khóc vừa hỏi: “Nhưng Hình bộ có phải cũng phải quen biết với người trong đó mới làm nhanh hơn không? Còn kéo dài phút nào thì tính mệnh của tiểu công tử nhà tôi sẽ…”

Tiểu bộ khoái lập tức an ủi: “Yên tâm ông ơi, cháu quen với người Hình bộ. Cháu là người của Hình bộ đấy.”

Vương Nghiên nói: “Hình bộ bọn ta, trước giờ bất luận là án to hay nhỏ đều xem xét cẩn trọng. Vụ án này ban đầu là vụ án mất tích. Kết quả đến Diêu gia kia đều tra thì tên thiếu gia mất tích kia đã tự quay về. Người của nhà đó không biết ất giáp gì, khóc lóc náo loạn thần thần quỷ quỷ gì đó. Trong cái huyện Phong Lạc đó có miếu mụ mụ gì đó, nói là thiếu gia mất tích bị mụ mụ bắt đi. Ta còn cho rằng có liên quan đến vụ án Đặng Tự điều tra nên đích thân đi một chuyến.”

Lan Giác cười nói: “Ô, cái miếu mụ mụ đó tôi có biết. Quê nhà tôi ở Huyện Cửu Hoà, cách Huyện Phong Lạc không xa. Lúc nhỏ có nghe nói miếu mụ mụ ở Huyện Phong Lạc linh nghiệm vô cùng. Các huyện gần bên, thậm chí cả phu nhân trong kinh cũng đến miếu đó để cầu con.”

Vương Nghiên nói: “Ầm ĩ tà ma gì quá trời, còn nói lúc trước, cứ cách ba năm dâng lên một cặp nam đồng sáu tuổi làm toạ tiền đồng tử, chín tuổi thì thả về. Đến những năm gần đây mới bỏ hủ tục này đi.”

Người Diêu gia nói, thiếu gia nhà họ cửa lớn còn không bước qua một bước, ngày ngày chỉ biết ở trong nhà đọc sách, đột nhiên lại biến mất, đáng sợ là mấy năm nay mụ mụ không có đồng nam, quá cô đơn rồi.

Sau khi Diêu tiểu công tử đột nhiên tự quay về thì hốc mắt trũng xuống, dung mạo tiều tuỵ, cứ im lặng không nói, cả ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cứ như thiếu hồn thiếu phách vậy.

Vương Nghiên cười lạnh: “Thật là chẳng ra sao. Mười chín tuổi rồi, còn có thể kêu gào là bị bắt đi làm đồng nam. Ở cái tuổi này, ngay cả nữ tử cũng tim đập nhộn nhạo, âm thầm xáo động, này lại đường đường là một nam tử có thể ngoan ngoãn ở trong nhà sao? Vừa nhìn đã biết, yêu quái hút khô hắn nhất định ở trong phủ. Quả nhiên, điều tra một chút là ra ngay vú em của bà vợ nhỏ.”

Cô vú em kia lớn hơn Diêu tiểu công tử mười tuổi. Diêu tiểu công tử bị cô ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, còn tính mang ả bỏ trốn. Vú em biết tất nhiên sẽ không thể kéo dài chuyện này, nhân lúc thôi việc đã vui vẻ cùng với Diêu tiểu công tử mấy hôm, rồi lao vào dự tính bán gạo to lớn của mình.

“Vụ án thế này, chưa đầy hai canh giờ đã phá xong. Vấn đề lớn hơn là chuyện này bị Phùng Thai biết được, thế là lão lại hu hu híc híc chạy đi báo với ngự trạng.”

Phùng Thai dâng tấu lên Vĩnh Tuyên đế, một vụ án nhỏ ở địa phương một huyện nha là đủ rồi, Hình bộ thị lang lại đích thân đi tra án, quả thực không đếm xỉa đến kỷ cương triều đình, vượt quyền lộng hành.

“Nực cười. Rõ ràng do thuộc hạ ông ta không làm tròn trách nhiệm, dân có án mà không ai lo, bất đắc dĩ phải vào thành báo án. Hơn nữa nghe ông lão đó nói, vô cớ mất tích, rồi lại dính tới mấy chuyện thần thần quỷ quỷ, ai biết lớn hay nhỏ chứ? Ta liền nói với hoàng thượng, vụ án này cứ cho là bên Kinh triệu phủ phá đi, một chút công lao ta cũng không cần. Đúng như những gì Đào đại nhân chúng ta nói, giữa các ti bộ với nhau cần phải hợp tác trợ giúp.”

Lan Giác có thể tưởng tượng được nét mặt và cõi lòng của Phùng Thai lúc đó.

Vương Nghiên cười hì hì: “Huynh có biết lúc đó Phùng Thai phản ứng thế nào không? Ông ta lại, lại trưng ra bộ dạng như Tây Thi lo lắng, sắp ngất xỉu tới nơi vậy. Đến độ hoàng thượng phải sai hai tiểu thái giám đứng đỡ hai bên. Sau đó ông ta nói, vì ta mà ông ta không biết phải làm một Kinh triệu doãn thế nào nữa, ông ta muốn từ quan. Ta lập tức nói, chức vụ Kinh triệu doãn quan trọng vô cùng, chuyên quản lý hình tụng, cũng không phải Hình bộ bọn ta xem một hai vụ án là chuyện gì lớn lao, có đáng không. Cùng chia sẻ hợp tác, đều không phải vì triều đình sao.”

Lan Giác càng có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc đó của Phùng Thai.

Vương Nghiên giễu cợt nói: “Sau đó Phùng Thai chẳng thèm làm Tây Thi nữa, bộ dạng đó…ầy…”

Vĩnh Tuyên đế bất đắc dĩ phải an ủi Phùng Thai, nói rằng, vụ án này là do Tri huyện Huyện Phong Lạc thất trách mà ra, trẫm sẽ đích thân thay Phùng ái khanh lựa chọn một Tri huyện khác.

Vương Nghiên nói: “Lúc ta nghe hoàng thượng muốn đích thân lựa chọn Tri huyện, mà không để Lại bộ làm, thì liền nghĩ có khả năng là tên Trương Bình kia. Vừa nãy nhìn thấy thần tình của Phùng Thai bèn biết chắc không sai rồi. Hắn đã từng may mắn phá được án trước ta, xem ra Phùng Thai nhất định sẽ không đối xử tệ với hắn đâu.”

Trong lòng Lan Giác thầm nghĩ, chưa chắc.

Vương Nghiên cười khà khà nói: “Kỳ thực ta thì chẳng sao, chỉ lo Đặng Tự và Đào đại nhân chúng ta sẽ cảm thấy hụt hẫng. Thôi, chuyện của một kẻ nhỏ nhặt không nên nói nhiều làm gì. Đúng rồi Bội Chi, ta mới kiếm được mấy món hiếm lạ, còn có chút rượu ngon nữa. Hôm nay với mồng hai huynh phải nghỉ ngơi, tối mồng ba rảnh không? Mời huynh uống rượu.”

Lan Giác mỉm cười nói cám ơn và đồng ý rồi cùng Vương Nghiên ra khỏi cổng cung, ai nấy về phủ mình.

Vừa bước vào ngưỡng cửa, Lan Giác đã sai người đến Liễu phủ đón Lan Huy. Rồi tranh thủ cơ hội này về phòng ngủ nghỉ ngơi chốc lát. Lúc đang cởi áo lại nói với người hầu: “Sai người đến Thuần Hoà hành quán xem thử, nếu Trương Bình có ở đó, hỏi hắn đã có sắp xếp gì chưa, rảnh rỗi thì bảo hắn đến đây ăn cơm nhé.”