Lúc người truyền lệnh cầm lồng đèn đến gõ cửa Lan phủ, Lan Giác đã đi ngủ. Lát sau, khi đã tỉnh táo lại y mới hỏi: “Hay là Đại vương điện hạ lỡ đi nhầm chỗ nên gây ra hiểu lầm gì chăng?”
Quách công công thở dài lắc đầu.
Hôm nay vẫn chưa sắp xếp để Đại vương đến tiếp kiến hoàng tử Tháp Xích, mà cho dù Đại vương có tiếp kiến thì cũng phải ở trong cung chứ.
Thanh Tư điện nằm trong Bửu Hoa cung, vốn là nơi Thái tổ Hoàng đế cho người tu sửa lại để cho Thánh từ Nhân trang Thái hậu tĩnh dưỡng nghỉ ngơi. Tới thời Đồng Quang đế thì sửa lại làm hành cung cho khách quý phiên di ở.
Phủ đệ của Đại vương ở đường Trường Lạc, đến được Bửu Hoa cung nhanh nhất cũng phải gần một canh giờ. Giờ Tuất hoàng tử đi tắm, luận về trời về thời về chốn thì Đại vương tuyệt đối không nên xuất hiện ở nơi đó.
Sau khi sự việc xảy ra, Thượng quan Lang trung và Hồng Lư Tự khanh liền lập tức chạy đến cung Bửu Hoa, trấn an hoàng tử và sứ thần tháp tùng.
Hoàng tử Sát Bố Sát Lý Khắc cảm thấy xấu hổ và sợ hãi vô cùng, trước mắt vẫn còn cực kỳ hoảng loạn. Sứ thần nói, thật ra ngay từ đầu Đại vương đã có ý dâm tà rồi. Lần đầu tiên nhìn thấy hoàng tử, ánh mắt của Đại vương nhìn y ta đã thể hiện rành rành ra, lời nói đầy tính trêu ghẹo. Đại vương còn hẹn uống rượu cùng hoàng tử. Trên bàn tiệc nói với hoàng tử rằng, dựa theo quy tắc của thiên triều, uống một ly phải cởi một lớp quần áo. Hoàng tử đã đọc qua sách vở thiên triều, hoàn toàn không nhìn thấy tập tục này nên không tuân theo. Đại vương lại mưu tính chuốc say hoàng tử, mời mọc hoàng tử ngủ chung giường với mình, còn nói đây cũng là một tập tục của thiên triều. Hoàng tử thầm cảm thấy vị Đại vương này có chút quái lạ nhưng vì tình hữu nghị giữa hai nước nên chỉ âm thầm chịu đựng không phản kháng, chỉ đành tránh mặt Đại vương. Nhưng ai ngờ Đại vương không gặp được hoàng tử lại khống chế không nổi thú tính của mình, ban đêm ban hôm lại mò vào Thanh Tư điện, gây nên chuyện khiến người ta căm phẫn thế này.
Lan Giác nghe xong cũng không biết phải nên phản ứng thế nào.
Đại vương năm nay mười ba, Sát Bố Sát Lý Khắc hoàng tử năm nay ba mươi tuổi.
Bởi vì chuyện này mà trong cung đã hoá thành một nồi nước sôi ùng ục. Hoài vương cùng các vị vương khác bị triệu vào cung. Thái hậu trong lúc tức giận, khóc lóc nói: “Ai gia chẳng còn mặt mũi nào đi gặp Tiên đế nữa rồi! Là do ai gia không biết dạy dỗ, đã quá yêu thương chiều chuộng nó mà khiến nó nhỏ tuổi như vậy đã nhiễm bệnh của Hoài vương…”
Hoàng thượng và các vị khác sợ Hoài vương đang ngồi trên ghế không nhịn được nữa liền vội vàng khuyên can.
Hoài vương đáp: “Đúng, đều là lỗi của thần. Là do thần nuông chiều Đại vương, để nó học theo mình. Thần luôn nói, dạy dỗ trẻ nhỏ không nên quá nghiêm khắc. Tục ngữ nói, thiếu cái gì thì muốn cái đó. Cái tuổi này cũng chính là tuổi hiếu kỳ nhất. Cả ngày cứ sợ nó học cái xấu cái dở nên kè kè chăm sóc nó chỉ toàn một lũ đầu trâu mặt ngựa gần đất xa trời. Cái tên Sát cái gì đó Khắc cái gì đó có hơn gì cái bánh nướng rắc kiều mạch qua đêm đâu, nó đều nhìn thấy rồi, nếu nhìn quen thì tốt rồi, hà tất gì phải đến nông nỗi này?”
Lúc Lan Giác vội vã chạy vào cung kiến giá thì vừa hay Đại vương bị dẫn đến Ngự tiền. Sau khi Lan Giác hành lễ xong thì lui sang bên, Vĩnh Tuyên đế nhìn Đại vương nói: “Đàn đệ, nói trẫm nghe, Sát Bố Sát Lý Khắc rốt cuộc có chỗ nào khiến đệ mê mệt đến mức làm ra việc hạ lưu như vậy?”
Hoài vương mang vẻ mặt đau lòng nói: “Lần sau có muốn xem thì nói với thúc, thúc dẫn cháu đi xem cho đã.”
Sắc mặt các vị vương ngồi kế bên đột nhiên u ám hẳn đi, Gia vương khẽ ho nhẹ một tiếng.
Đại vương phồng má đáp: “Hoàng huynh, hiểu lầm rồi, thần đệ không có hạ lưu, thần đệ không có giống tiểu hoàng thúc! Chỉ là thần đệ muốn xem xem con sói trên người Sát Bố Sát Lý Khắc có đúng là sói thật hay không thôi.”
Người của nước Tháp Xích nói, hoàng tử Sát Bố Sát Lý Khắc là do sao Thiên Lang hạ phàm, khi sinh ra sau lưng có hình một con sói. Đầu tiên chỉ là một con sói con, sau đó theo đà phát triển của hoàng tử mà cũng dần to lên, đến nay đã trở nên oai hùng mạnh mẽ. Nhưng càng thần kỳ hơn là, khi hoàng tử tỉnh dậy thì mắt của con sói cũng mở ra, hoàng tử đi ngủ thì mắt sói cũng khép lại.
Hoài Vương nói: “Mấy chuyện truyền kỳ này nghe đã biết là xạo, cháu đúng là ngốc mới cho là thật mà đi kiểm chứng.”
Đại vương lầm bầm nói: “Biết rõ là xạo rồi, lần trước đi săn có liếc nhìn rồi, hoa văn thì giả, y như cái đầu chó, mắt sói còn nhuộm màu xanh lá nữa chứ.”
Vĩnh Tuyên đế hỏi: “Vậy mà tối qua đệ còn đi làm gì?”
Đại vương ấp úng một hồi, dưới sự chất vấn của Vĩnh Tuyên đế và các vị vương, cuối cùng cũng phải đầu hàng khai ra: “Thì là cái đồ chơi kia, bày đặt thần thần bí bí, làm như người ta muốn xem lắm không bằng. Chỉ cần dùng nước tẩy màu là có thể lột nó ra.”
Gương mặt của Vĩnh Tuyên đế và các vị vương càng thêm khó coi.
Đại vương khịt khịt mũi: “Đều là đàn ông, nhìn thì có sao đâu, có cần phải làm ầm ĩ khóc lóc như vậy không?”
Vĩnh Tuyên đế thở dài nói: “Đàn đệ, đệ có biết mình đã làm chuyện gì không? Đệ không những đã nhìn trộm Sát Bố Sát Lý Khắc tắm rửa mà còn bỏ thuốc vào bồn tắm của hắn.”
Lan Giác và Cung Thượng thư đang run rẩy đứng một bên không biết là nên cười hay nên khóc.
Nếu như y không liên quan gì đến chuyện này thì nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười. Nhưng chuyện ngỡ như trò đùa này lại ảnh hưởng đến quan hệ láng giềng giữa hai nước.
Nước Tháp Xích và bổn triều xưa nay có xung đột biên giới, Sát Bố Sát Lý Khắc tranh đoạt Hãn vị với người huynh Đô Nhĩ Cổ Đô, có phần lép vế nên mới bị sai đi sứ. Sát Bố Sát Lý Khắc đã thông qua thị thần mà gửi tín hiệu cho triều đình, nếu như triều đình trợ giúp hắn thành Khả Hãn, nguyện hữu hảo cùng thiên triều, triều cống mỗi năm.
Trong sứ đoàn cũng có tâm phúc của Đô Nhĩ Cổ Đô, cũng truyền đạt tín hiệu y như thế.
Sau khi triều đình cân nhắc, vốn quyết định trước sẽ không nghiêng về bên nào, để chúng tiêu diệt lẫn nhau, sau đó xem tình hình rồi mới quyết.
Việc Đại vương rình trộm bị phát giác ra, Sát Bố Sát Lý Khắc rõ ràng mượn việc này làm to lên, có ý muốn triều đình phải ủng hộ hắn.
Tình hình đã trở nên khó xử như vậy, trước phải trấn an bên Sát Bố Sát Lý Khắc, sau bắt đầu thương lượng. Để làm dịu tình hình, trong thời gian này có thể lại phải cách chức một hai quan viên chủ đàm.
Dựa theo tính cách trước nay của Hồng lư Tự khanh, nhất định sẽ đá bóng sang cho bên Lễ bộ, hơn nữa Hồng lư Tự khanh Tiết Mộc Lâm chỉ là quan tứ phẩm, xem như cũng giống bên Lễ bộ, không thể là chủ đàm.
Giây phút Lan Giác nghe tin bị triệu vào cung, trong lòng liền đã hiểu ra.
Làm quan trong triều, luôn luôn là vậy, không phải đi sai bước nhầm, cũng không phải bại dưới tay đối thủ, đơn giản chỉ là chết trong chữ “cấp bậc”.
Xui xẻo rồi.
Dạo gần đây lúc nào cũng nghĩ tới tháng ngày nghỉ ngơi thoải mái, lần này tốt rồi, có kẻ ôm thời gian chờ cất cao giọng hát ở nơi cô lĩnh hoang mạc rộng lớn.
Vĩnh Tuyên đế bắt đầu đi vào trọng tâm rồi: “….hiện giờ, chỉ có thể tạm thời xoa dịu bên Sát Bố Sát Lý Khắc hoàng tử và sứ đoàn Tháp Xích.”
Cung Thượng Thư run rẩy cúi người xuống, cho dù chuyện tồi tệ này không rành rành rơi xuống đầu y nhưng Lan Giác cũng không thể làm con rùa rụt cổ để một Cung Thượng thư già yếu như thế này đứng ra gánh chịu, bèn nhân lúc trước khi Cung Thượng thư hành động đã bước ra một bước, cúi người nói: “Chủ khách ti Thượng quan Lang trung và Hồng lư Tự trung thừa đã đến Bửu Hoa cung trấn an.”
Vĩnh Tuyên đế khẽ gật đầu: “Trẫm biết, nhưng hoàng tử Sát Bố Sát Lý Khắc đã quá sợ hãi, chỉ sợ hai người thượng quan khanh khó bề trấn an.”
Kỳ thực sứ đoàn Tháp Xích đã phản ánh lên, nói rằng phái hai vị quan đến thái độ quá miễn cưỡng rồi, sao có thể có tác dụng gì chứ.
Lúc này Lan Giác chỉ có thể đánh cược, cược rằng Vĩnh Tuyên đế tuổi hãy còn nhỏ, vẫn chưa mất đi tâm tính thuần hậu.
“Nếu như hoàng thượng tín nhiệm, thần nguyện đi trước. Chỉ là thần vụng về ngốc nghếch, chỉ có thể tạm ổn định, e khó lòng hoá giải. Nếu hoàng thượng ân chuẩn, thần liền tạm thời chịu tội.”
Vĩnh Tuyên đế đáp: “Lan ái khanh có thể đi trước, quả thật không còn gì tốt hơn. Đại vương làm bậy, rước lấy mầm hoạ này, phiền các vị ái khanh chu toàn, trẫm hỗ thẹn với chúng khanh. Lan ái khanh lại nói chịu tội gì đó, trẫm sao có thể. Lan ái khanh làm việc, xưa nay trẫm rất yên tâm. Sứ đoàn Tháp Xích nhất thời sẽ không chịu làm dịu xuống. Ngày mai ái khanh hãy qua đó cùng Tiết khanh, trước chỉ thăm dò ý muốn của bọn chúng thôi.”
Lan Giác tuân lệnh, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vĩnh Tuyên đế lại nói: “Mặc dù người của sứ đoàn Tháp Xích có thể đọc được văn tự triều ta, đã đọc qua vài bộ sách nhưng tính cách thô bạo vẫn chưa mất hoàn toàn. Ngày mai Lan ái khanh phải cẩn thận một chút.”
Lan Giác lại tạ ân lần nữa.
Vĩnh Tuyên đế như thể đang cam đoan với y, tuyệt đối sẽ không lấy y ra để gánh trách nhiệm.
Thế nhưng, giờ phút này, giờ khắc khác, lời cam đoan này có thể thật bao nhiêu, lâu bao nhiêu, quả thật quá khó nói.
Chỉ có thể khép chặt hai mắt tiến về phía trước.
Vĩnh Tuyên đế liếc nhìn Đại vương, lại nói: “Cung ái khanh và Lan ái khanh nửa đêm đến thảo luận chuyện này đã cực khổ rồi. Cứ quay về phủ nghỉ ngơi trước đi.”
Lan Giác biết vị hoàng thượng này và các vị vương muốn đóng cửa dạy bảo Đại vương, nên bèn cùng Cung Thượng thư cáo lui.
Ra khỏi điện Cần Chính, Cung Thượng thư quay sang Lan Giác nói, đã vất vả rồi.
Lan Giác cười nói: “Đã là quan thần, theo lý phải nên làm. Đêm khuya lạnh lẽo, sau khi đại nhân về phủ nhớ phải uống trà ẩm nhiệt thang nhé.”
Trong lòng Cung Thượng thư tràn đầy hoài cảm. Mấy năm lại đây, cảm giác ông đối với Lan Giác không phải tốt cũng chẳng phải xấu. Trong đám quan trẻ tuổi Lan Giác leo lên rất nhanh, làm việc khôn khéo, mấy việc rối ren của Lễ bộ đa phần do y đảm trách. Mặc dù có vài việc Cung Thượng thư không đồng tình nhưng cũng nhắm mắt cho qua. Nhưng năng lực thế này, cách thức làm việc thế này, tất phải có chí hướng, chức Thị lang trong mắt y có lẽ chỉ là một bước đệm mà thôi. Cung Thượng thư trước kia không thể nói không đề phòng, thậm chí trước khi về hưu, khi tuyển chọn đề cử người kế tục, có tên Lan Giác trong danh sách ông cũng chỉ nói qua loa, thậm chí còn nhắc đến việc y thường bị buộc tội tố cáo.
Mãi cho đến những ngày tháng trước khi về hưu này, Cung Thượng thư mới cảm thấy Lan Giác thật sự làm việc rất chu toàn. Bất luận là có xuất phát từ chân tâm hay không, nhưng có thể làm đến mức này quả thật hiếm thấy vô cùng.
Trương Bình nhân những ngày rảnh rỗi giữa khoảng thời gian từ nhậm và nhậm chức nên đã đi Huyện Phong Lạc một chuyến.
Tri huyện là chủ của một huyện, so với chức Huyện thừa chức trách khác nhau vô cùng. Trương Bình học hỏi được một chút từ huyện nha Nghi Bình, nhưng những việc Tri huyện nên làm thì rất nhiều, hắn cảm thấy bản thân còn rất kém cỏi. Sắp phải phụ trách một huyện lị hàng trăm bá tánh, đi đến trước xem qua trong lòng cũng thấy vững dạ hơn một chút.
Gần đây nhân lúc rảnh rỗi Trương Bình cũng đã học cưỡi ngựa. Chuyến này liền cưỡi một con ngựa già lông vàng rất đáng tin cậy, không mang theo người hầu, một mình tiến vào Huyện Phong Lạc.
Cỏ mới phủ đầy đồng ruộng, hoa xuân sớm nở điểm xuyết trên những cành cây, gió nhẹ thổi qua thật khiến người ta vui vẻ. Dù sao cũng là địa giới của Kinh Triệu phủ, cảnh vật quả là khác hẳn. Giữa rừng núi đồng ruộng ẩn núp những trang viên thanh tịnh u nhã, người đi kẻ lại trên đường nhiều vô kể, xe ngựa của quan lại nhân gia du ngoạn đạp thanh uốn lượn ngoằn ngoèo, giữa cánh đồng bát ngát, thiếu niên vận khinh sam phóng ngựa thả ưng, những cánh diều hình dáng mới lạ chao liệng trên trời cao.
Trương Bình đi sát mép đường, thong thả mà đi. Đến chiều thì hắn vào huyện thành Phong Lạc. Từ cổng thành cho đến nhà cửa đường xá, thậm chí cả y phục của những người trên đường đều tốt hơn Huyện Nghi Bình rất nhiều.
Trương Bình ghé vào một sạp trà bên đường, bát trà ở đây mắc hơn ở Nghi Bình hai văn.
Trương Bình uống trà ngồi nghe bàn kế bên tám chuyện, rốt cuộc cũng có người nhắc đến chuyện thay Tri huyện, họ đều cảm thấy thương xót cho Tạ Tri huyện quá sức xui xẻo. Kỳ thực Tạ Tri huyện là một vị quan rất tốt, mỗi cuối năm vào Kinh báo cáo đều là thông lệ hàng năm. Tri huyện của vài huyện ở Kinh Triệu phủ đều không xử án trong huyện thành mà lại đặt nha môn ở trong kinh thành. Tạ Tri huyện cần mẫn nhiều năm, cố gắng có được thành tích nhưng không ngờ rằng lại trở thành vật hy sinh trong trận tranh giành vụ án giữa Kinh Triệu phủ và Hình bộ.
Trương Bình nghe họ bàn luận xong mới biết, càng cảm thương hơn nữa chính là Tạ Tri huyện không phải bị sa thải, cũng chẳng phải bị thuyên chuyển mà thẳng tay bị hạ xuống làm Huyện thừa, trở thành trợ thủ cho tân tri huyện là Trương Bình đây.
Có vẻ như dạo gần đây những người bên cạnh Tạ Tri huyện đều để mắt trông chừng ông, sợ ông ta nghĩ không thông lại làm quẫn.
Diêu viên ngoại hổ thẹn tự trách bản thân mình vô cùng, nhiều lần đến tạ lỗi với Tạ Tri huyện, càng cảm thấy bản thân chẳng còn mặt mũi nào ở lại Huyện Phong Lạc nên có ý dọn đi.
Trương Bình uống hớp trà mà cảm thấy đắng chát nguội ngắt.
Rời khỏi sạp trà, Trương Bình dắt con ngựa già tiếp tục đi trên đường, hắn nhìn thấy trên cửa trước của nhiều quán trọ đều treo những chữ “hai chín, ba mươi, mùng một, ba ngày này đều đã có khách đặt phòng”. Ngoài chợ, không ít sạp đều có bán giấy xếp hình búp bê, trước các cửa tiệm hương nến cũng có bán, bày ra thành từng cặp từng cặp một, nhưng chỉ có bé trai, không có bé gái.
Trương Bình dừng chân trước một sạp bán búp bê hỏi: “Cúng bái dùng cái này có linh không?”
Chủ sạp đáp: “Tất nhiên linh rồi, lúc thắp hương cho bà mụ nhất định phải mời một cặp kim đồng đốt, ước gì được nấy.”
Trương Bình hỏi: “Sao không có đồng nữ?”
Chủ sạp cười nói: “Lão nhân gia không phải thích cháu trai hơn sao?”
Trương Bình ngoảnh đầu nhìn các sạp búp bê kéo dài tít tắp hai bên: “Nhiều thế này, có thích nổi không?”
Sắc mặt chủ sạp liền thay đổi: “Khách quan à, nếu ngài không tin thì bỏ đi, sao lại đi nói mấy lời này.” Ông ta nói xong liền quay sang tiếp đón những người khác, không thèm đếm xỉa đến Trương Bình nữa.