Vào lúc trời nhập nhoạng tối ngày thứ ba sau khi rời khỏi Nghi Bình, cuối cùng Trương Bình và vị Tiểu lại Lại bộ kia cũng tới kinh thành.
Tiểu lại không cho Trương Bình nghỉ ngơi đã khởi hành ngay vốn là muốn làm khó dễ hắn, bắt hắn phải chịu tội. Nhưng chẳng ngờ được Trương Bình xuất thân là con nhà nghèo, chịu khổ quen rồi, bắt hắn đi bộ đến kinh thành, hắn cũng chẳng cảm thấy có gì ghê gớm cả, huống chi là cưỡi ngựa.
Do Trương Bình đã đi một chuyến đến Phong Lạc nên khả năng cưỡi ngựa của hắn đã vô cùng thành thạo. Tiểu lại thúc ngựa đi nhanh một chút, gã quả thật cứ im lìm phóng ngựa chạy trước, không uống nước, không kêu đói. Cuối cùng lại chính là vị Tiểu lại kia chịu không nổi nữa trong khi Trương Bình đây vẫn trưng ra bộ dạng vững vàng có thể chạy đến cùng trời cuối đất luôn. Tiểu lại bắt đắc dĩ phải kêu ngừng lại rồi ghé quán ăn. Lúc ăn cơm, Tiểu lại nói: “Trương đại nhân, triều đình có lệnh quan viên bên ngoài ăn ở phải liêm khiết, cá lớn thịt rừng sơn hào hải vị đều không thể gọi, rượu càng không thể uống nhiều.”
Trương Bình gật gật đầu, lập tức gọi hai bát cháo loãng, vài cái màn thầu, rồi cầm cái mâm không đi đến bên bàn ở đầu đại đường tự lấy dưa muối tặng không.
Tiểu lại quáng mắt, ngồi đếm số hạt gạo trong tô cháo, miễn cưỡng nuốt xuống bụng mấy miếng màn thầu, ăn xong Trương Bình trả tiền. Tiểu lại cũng không thể mất mặt đến mức giả vờ tranh trả với hắn mấy đồng xu này bèn đi theo với hắn.
Lúc đợi đặt phòng, Tiểu lại đã phát hiện Trương Bình là một kẻ rất đáng sợ, thực sự có chút lo sợ hắn sẽ ra tay đặt một giường ghép lớn cho hai người nên bèn cướp lời trước: “Phòng sạch sẽ bình thường còn trống không?”
Chưởng quầy đáp: “Còn.”
Tiểu lại còn đang muốn hỏi giường chiếu thế nào, có cho nước tắm hay không…thì Trương Bình đứng kế bên đã móc túi tiền ra nói: “Cho một phòng.”
Chưởng quỹ cười hỏi: “Giường đôi hay giường đơn?”
Trương Bình nghiêng đầu nhìn nhìn Tiểu lại, Tiểu lại dùng ánh mắt sâu xa nhìn lại hắn, bỗng nhiên rùng mình một cái. Thằng nhãi này, hơn hai mấy tuổi rồi còn chưa thành thân, đừng nói là có sở thích khác người gì nha.
Tiểu lại tuy đã quá ba mươi tuổi nhưng lại có gương mặt trẻ con, không lớn lắm, cộng thêm da mặt lại trắng mịn hơn cả phụ nữ, gã lại họ Tiết tên Giảo (Có nghĩa trắng sáng), bình thường lúc cùng các đồng liêu đùa giỡn thường hay bị trêu gọi là Tuyết Kiều, tuyết tuyết kiều kiều, phẫn uất vô cùng liền dốc hết công sức nuôi dưỡng một bộ râu dày ơi là dày, ở một số phương diện càng đặc biệt lưu ý hơn. Gã liền vội vàng nói: “Giường đôi.”
Chưởng quỹ lấy phòng bài ra, gọi tiểu nhị dẫn hai người họ đến phòng khách, rồi lại nói với Trương Bình: “Lúc khách quan trả phòng rồi trả tiền cũng được. Trong phòng sáng chiều sẽ tặng một bình trà mới, nước sôi thì có thể gọi tiểu nhị. Chỉ cho một thùng nước nóng tắm rửa, nếu muốn thay nước mới hoặc thêm nước thì phải thêm…”
Tiểu lại vội vàng cắt ngang nói: “Trời vẫn còn chưa ấm mà, tắm sợ sẽ lạnh lắm, đem chậu và khăn sạch đến, rửa mặt ngâm chân là được rồi.”
Chưởng quỹ và tiểu nhị sớm đã phát hiện giày Tiểu lại mang là giày của quan lại, lại còn là kiểu dáng của quan trong kinh nên tiếp đón vô cùng nhiệt tình, không ngờ hai người này lại keo kiệt như vậy. Nhưng liên quan đến nha môn, có thể nể mặt được thì cứ nể mặt, bèn vẫn cứ giả lả như cũ.
Kết quả là, sau khi vào trong phòng, Tiết Giảo vì không muốn cho Trương Bình dùng chung dụng cụ rửa mặt mà đòi bốn cái chậu, bốn khăn tay mới tinh, hơn nữa cứ liên tục kêu tiểu nhị đem nước sôi đến. Tiểu nhị chạy ngược chạy xuôi, đến nỗi nụ cười giả lả trên mặt đã rớt xuống từ lúc nào, vừa khép cửa lại đã chạy đi tìm chưởng quỹ kêu ca, hai người này rốt cuộc là muốn làm cái quái gì vậy, dùng đồ đạc còn phí phạm và khó hầu hạ hơn đàn bà sinh con nữa.
Tiết Giảo càng thêm bực bội, vốn gã nghĩ sau khi vào đến phòng rồi có thể gọi tiểu nhị đem rượu thịt đến làm bữa khuya, chẳng ngờ rằng ở chung một gian với Trương Bình, bữa khuya đã không có, còn chẳng được tắm với chả rửa nữa.
Sau khi Trương Bình ngâm chân xong, lại thêm một chút bồ kết rửa tay vào phần nước nóng còn thừa để giặt vớ, sau đó phơi trên cây sào nhỏ ở trên cửa sổ. Tiết Giảo chỉ cảm thấy, cơn gió đêm thổi qua vớ của Trương Bình đang phả thẳng vào mặt mình, thật là một trận buồn nôn, cơn nóng hừng hực trong lòng do đói bụng mà sinh ra xộc thẳng lên đỉnh đầu, cả đêm chẳng thể nào ngủ ngon nổi.
Bữa sáng ngày hôm sau, Trương Bình lại tiếp tục gọi hai bát cháo, vài cái bánh bao lớn. Tiết Giảo ngửi mùi hẹ trong bánh bao mà thái dương nhức ong ong, cố gắng ăn chút cháo. Trương Bình quan tâm hỏi có phải gã không thích bánh bao hay không, có muốn gọi thêm trứng lá trà không, huyệt khí hải (Một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người. Đôi khi người ta gọi là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan Điền) của Tiết Giảo như muốn nổ tung, gã lãnh đạm đáp, không cần.
Trương Bình cũng không nói nhiều, cầm bánh bao Tiết Giảo ăn thừa lại, chừng như muốn để dành để trưa ăn.
Cuối cùng Tiết Giảo cũng chịu hết nổi, đợi đến khi mặt trời đứng bóng, liếc thấy một chỗ giống như cửa tiệm nhỏ liền quay người xuống ngựa, xông vào trong tiệm, gọi một loạt các món ăn, bao nhiêu món nóng mà trong tiệm có thể làm được đều mang ra, rồi thêm một bình rượu ngon.
Trương Bình đang ngồi bên bàn, cũng không biểu hiện bất cứ điều gì, trưng ra bộ dáng vui vẻ hưởng thụ. Tiết Giảo hung hăng nhủ thầm, nhãi con, có lý nào đi ra ngoài lão đây lại ngồi gặm bánh bao của ngươi chứ? Ta chính là đợi đến giây phút này đấy! Được, ngươi cứ giả vờ đi! Đợi đến khi vào kinh rồi xem lão đây hành ngươi tơi tả thế nào!
Đêm đó hai người họ trú ở dịch quán quan phủ, mỗi người một phòng. Bữa sáng bữa tối đều có người đem đến tận phòng. Tiết Giảo cũng không khách sáo, ở trong phòng ăn, đỡ phải nhìn mặt Trương Bình thêm nữa. Chịu đựng bữa trưa ngày hôm sau nữa, đến chập choạng tối thì đã vào đến kinh thành. Tiết Giảo nói với Trương Bình: “Giờ này thì bên nha môn cũng chẳng còn ai nữa cả.” Rồi lại nâng tay áo lên, “Trương đại nhân, hẹn sáng mai gặp ở nha môn Lại bộ.” Rồi cũng không nói cho Trương Bình biết việc ăn vận thế nào và nhất định phải mang theo văn thư, càng không sắp xếp cho hắn đến dịch quán, cứ thế tuyệt tình mà bỏ đi, để mặc Trương Bình bơ vơ bên vệ đường.
Trương Bình tự thúc ngựa đi đến Lại bộ. Lại bộ nằm ở hướng Đông hoàng thành, Đại lý tự, Tôn chính phủ cũng ở khu đó cả. Quán trọ khá đắt đỏ, nhưng Trương Bình biết phường Minh Hoa cách khu đó không xa có vài con hẻm, có mấy nhà trong hẻm cho thuê phòng trống, có thể thuê theo tháng hoặc thuê ở một hai đêm cũng được, giá tiền cũng hợp lý.
Trương Bình chọn thuê một phòng trống trong hẻm Thuỷ Bào Nhi gần Lại bộ nhất. Sáng hôm sau hắn thức dậy rất sớm, ra ngoài ngõ ăn sáng, sau đó về phòng súc miệng rửa mặt, thay quan phục. Hắn không biết phải mang theo cái gì, bèn cầm theo tất cả văn thư, văn điệp mà bản thân cảm thấy cần thiết đi cùng, cho vào một túi nhỏ rồi cầm theo đi về hướng Lại bộ.
Nơi Trương Bình ở cách Lại bộ không xa, hơn nữa hắn cũng không biết có chỗ nào buộc ngựa hay không nên quyết định đi bộ. Kinh thành tuy là chốn tuỳ tiện ném ra vài cục gạch cũng có thể nện chết mấy vị quan nhưng bộ dạng như Trương Bình thế này, thân mặc phục sắc tiểu quan địa phương tòng tứ phẩm, tay cầm một cái túi nhỏ đi trên đường cũng thuộc hàng hiếm thấy. Một mình đi trên đường, tự dưng thành phong cảnh.
Khi đã đến trước cửa lớn Lại bộ, Trương Bình lên tiếng hỏi môn lại: “Tôi là Huyện thừa Nghi Bình, điều đến nhậm chức Huyện Phong Lạc, phụng mệnh đến đây. Nên đi ti nào đây?”
Môn lại ngồi yên nhìn nhìn Trương Bình: “Đến đây làm gì? Có mang theo văn thư không?”
Trương Bình đáp: “Là phụng lệnh đến đây.” Rồi giở bao nải ra, “Văn thư ở trong này.”
Môn lại thầm vui mừng trong lòng, hoá ra là một tên ngốc. Một tên quan nhãi nhép ở cái huyện nhỏ bé lại tưởng rằng bản thân được điều đi nhậm chức, có tư cách mà bước vào cửa lớn của Lại bộ. Gã cũng lười biếng để ý đến hắn, khoanh tay tính bỏ đi. Trương Bình đuổi theo một bước, thị vệ trước cửa ngăn hắn lại, hắn đành phải lôi văn thư ra nói với theo bóng lưng của Tiểu lại: “Văn thư ở đây, cảm phiền…”
Tiểu lại cũng không quay lại, đi thẳng vào trong phòng uống trà.
Trong đám môn vệ ngăn Trương Bình lại có một người nhiệt tình nói với hắn: “Văn thư được nói đến là văn thư vào cửa này cơ. Kêu ngươi đến thì phải đưa cho ngươi tờ văn thư làm bằng chứng thì mới có thể vào.”
Tờ văn thư đó Trương Bình có nhưng đã để ở chỗ Tiết Giảo. Tiết Giảo chưa từng nhắc qua nên Trương Bình không biết.
Tên môn vệ kia nhìn thấy gương mặt Trương Bình mù mịt, bèn cười nói: “Lại bộ tuy là nơi quản lý quan lại nhưng cũng không phải là nơi thành quan thì có thể vào. Lúc muốn gọi thì tự khắc sẽ có người gọi. Không cần phải đến đây.”
Trương Bình nói: “Có một vị đại nhân họ Tiết tên Giảo đã dẫn tôi đến kinh thành, bảo hôm nay đến Lại bộ.”
Tiết Giảo, hai môn vệ đều biết gã ta nhưng đang lúc canh cửa không thể rời đi. Môn vệ nhìn vào bên trong, môn lại trong phòng cũng không đi ra. Tên môn vệ đó bèn nói: “Giờ này vẫn còn sớm, có nhiều vị đại nhân vẫn chưa đến. Tôi vẫn chưa thấy Tiết đại nhân vào cửa, có lẽ vẫn chưa đến. Ngài cứ đợi một canh giờ nữa xem.”
Trương Bình định đi qua bên cạnh đứng nhưng do có nhiều người thường đứng ở bên tường trước cửa Lại bộ, nên sau đó lại bị thủ vệ đuổi đến đứng bên dưới cái cây lớn ở đường đối diện.
Đợi cũng đã hai, ba giờ, kiệu quan nườm nợp tấp nập, Trương Bình chuyên chú quan sát, nãy giờ vẫn không nhìn thấy Tiết Giảo. Kiệu quan dần bớt đi, Trương Bình bèn lựa một chỗ trống sáp đến gần cửa trước, hỏi môn vệ: “Tiết đại nhân đã đến hay chưa?”
Đang lúc các vị đại nhân vào nha môn, môn vệ sợ lây nhây với mấy kẻ rỗi hơi như Trương Bình đây sẽ bị xử phạt liền đanh giọng nói: “Không có, không có, chờ tiếp đi ha.”
Trương Bình đành phải quay trở lại chỗ đối diện bên đường.
Kỳ thực Tiết Giảo đã đến rồi. Gã biết Trương Bình nhất định sẽ đến rất sớm, lúc đi đến giao lộ đã nhìn thấy từ xa một dáng người cứng ngắc mặc quan phục tòng thất phẩm liền lập tức đi vào nha môn bằng cửa hông.
Lang trung Lai Thâm của Nghiệm phong ti (Hay Nghiệm phong thanh lại ti là một cơ quan thuộc Lại Bộ dưới thời Minh, Thanh. Đảm trách các việc như phong tước các quan viên, khen thưởng, bổ nhiệm viên Lại các quan địa phương ở khu vực có dân tộc thiểu số… Trong đó, Lang trung 2 người (1 Mãn, 1 Hán), Viên ngoại lang 3 người (2 Mãn, 1 Hán), chủ sự 3 người ( Mãn, Mông, Hán 1 người), kinh thừa 7 người) cũng đã đến. Việc một Huyện thừa như Trương Bình được thăng lên làm Tri huyện vốn là thuộc quyền quản lý thuyên chuyển của Văn tuyển ti (Hay văn tuyển thanh lại ti là một cơ quan thuộc Lại bộ thời Minh, Thanh. Đảm trách các việc khảo hạch chức quan, tuyển chọn bổ nhiệm thăng điều, và chính lệnh tuyển chọn hàng tháng. Trong đó, Lang trung 7 người, Viên ngoại lang 6 người, chủ sự 5 người,, kinh thừa 31 người), nhưng chức Tri huyện này của Trương Bình vốn do hoàng thượng hạ chỉ thân phong, có sự tham gia của thánh chỉ, chuyện này liền quy về cho Nghiệm phong ti. Người đi đón hắn là Tiết Giảo là Thừa điển của Nghiệm phong ti.
Những việc mà Nghiệm phong ti thường quản đều là phong sắc tước, thông báo sắc chỉ… Việc một tiểu quan tòng thất phẩm được thăng lên thất phẩm bé cỏn con như hạt vừng lọt qua kẽ tay này thật sự quá hiếm lạ. Lai lang trung liền có chút hiếu kỳ, rất muốn xem xem tiểu huyện quan có thể lọt vào trong mắt rồng của hoàng thượng rốt cuộc tròn méo ra sao. Sau khi đến nha môn, trước khi đến phòng làm việc, vô tình liếc thấy Tiết Giảo đang uống trà bèn dừng lại trước cửa.
Chư lại trong phòng lập tức đứng dậy hành lễ. Lai lang trung nhìn Tiết Giảo nói: “Người được thăng chức Tri huyện Trương Bình đã đến chưa? Bảo hắn vào trong sảnh đi.”
Tiết Giảo vốn muốn để cho Trương Bình phơi nắng cho đã. Dù sao chuyện cỏn con như thế này, các vị đại nhân nhất định cũng sẽ không để tâm đâu. Để hắn phơi nắng đến trưa rồi kêu hắn vào. Các vị đại nhân đều bận rộn với công vụ, có lẽ chẳng hơi đâu để ý đến chuyện nhỏ nhặt này. Thế thì bảo hắn ta mai lại đến, cứ thế lặp đi lặp lại cho hắn phơi nắng mấy ngày luôn.
Thế nhưng không ngờ Lai lang trung lại nhớ chuyện này, chủ động hỏi gã. May mà Tiết Giảo sớm đã chuẩn bị câu trả lời đâu ra đấy, gã trơn tru đáp lại: “Bẩm đại nhân, tên Trương Bình đó chưa từng cùng thuộc hạ đến đây. Hắn phóng túng chơi bời, lúc thuộc hạ đến Nghi Bình, hắn cũng chẳng ở trong huyện, đang ở nơi khác đi chơi xuân ấy ạ. Thuộc hạ chờ hắn hai hôm, hắn mới trở về, do đó dù có ra roi thúc ngựa cũng chỉ có thể đến được đây tối hôm qua. Hắn cũng không ở trong dịch quán, thuộc hạ không biết hắn ở đâu. Thuộc hạ có nói hắn sáng nay đến đây sớm, đợi rồi lại đợi cũng chẳng thấy người đâu.”
Lai Thâm nhíu mày thật chặt nói: “Có lẽ không quen với kinh thành nên đi lạc đường cũng không biết chừng.”
Tiết Giảo vội vàng khom lưng nói: “Vậy để thuộc hạ chạy ra cửa xem thử, không được nữa thì sẽ ra đầu giao lộ đón, hoặc đi tìm hắn.” Rồi lại nghi hoặc thấp giọng lẩm bẩm, “Không đến mức đó đâu nhỉ, hình như vị Trương đại nhân này đã từng ở kinh thành cũng khá lâu, đều thuộc lòng các nơi.” Vừa nói vừa nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc, vội vàng men theo hành lang ra tiền viện nhưng rồi lại đánh vòng một cái đi ra từ cửa hông.
Mà thôi, cứ đi lòng vòng trên phố, uống chút trà vậy.
Trương Bình đứng ở dưới cây chờ rồi lại chờ, không biết bao nhiêu lần đến cửa hỏi rồi lại bị đuổi về chỗ cũ.
Hắn người vận quan phục, đứng nghiêm túc chỉnh tề, không thể tuỳ tiện ngồi xuống được. Mặt trời dần lên cao, chân Trương Bình sắp tê đến nơi thì chợt nhìn thấy đỉnh của một kiệu quan trong đám nghi trượng từ xa đi đến, vô cùng quen thuộc.
Trương Bình bất giác đi dọc theo con đường.
Môn vệ mở cửa ra, kiệu quan kia liền đi thẳng vào trong.
Trương Bình liếc nhìn, tuy rằng nhìn không thấy nhưng có thể tưởng tượng được hình dáng của người xuống kiệu kia.
Hắn tin chắc bản thân không nhận nhầm người.
Cửa lại bị đóng lại, Trương Bình lại đi về phía cửa lớn nhưng hắn còn chưa lại gần đã bị môn vệ xua tay nói: “Không có không có, đợi tiếp nữa đi.”
Trương Bình ngẩn người ra, sau khi nha môn đã điểm qua giờ mão mà Tiết Giảo vẫn chưa ló đầu ra thì hắn đã biết, tám chín phần là cố ý rồi.
Hắn không cảm thấy trên đường đi đã có chỗ nào đắc tội với Tiết Giảo, hai bên mời nhau ăn uống ở trọ. Tuy rằng những thứ Tiết Giảo mời đều có hơi đắt tiền, khiến hắn cảm thấy hơi ngại nhưng nói không chừng đều là chi phí công vụ. Trên đường đi rất là hoà thuận.
Vậy thì có lẽ là lúc ở Nghi Bình, bắt Tiết Giảo phải chờ đến hai hôm, làm gã có chút khó chịu rồi.
Nhưng Trương Bình nghĩ, đã có chuyện này, Lại bộ đã bảo Tiết Giảo đến đón hắn thì bản thân nhất định phải bước vào trong cánh cửa này.
Đợi, tiếp tục đợi vậy.
Trương Bình liền quay người, nghĩ có nên đi tìm sạp trà nào gần đây ngồi hay không.
Còn chưa quay trở lại chỗ cái cây to thì đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh: “Trương huynh?”
Trương Bình quay người lại, bỗng nhìn thấy Liễu Đồng Ỷ ngồi trên lưng ngựa không xa lắm đang nhìn hắn.
Trương Bình vừa quay đầu lại Liễu Đồng Ỷ đã lập tức xuống ngựa, gương mặt tươi cười kinh ngạc đến nghênh đón: “Trương huynh, quả nhiên là huynh. Sao huynh lại ở đây? A, có phải vì chuyện thăng chức mà đến không?”
Trương Bình gật gật đầu.
Liễu Đồng Ỷ lại hỏi: “Thế sao lại không vào?”
Trương Bình đáp: “Không có văn thư, vị đại nhân hướng dẫn chưa đến nên đứng chờ ở đây.”
Liễu Đồng Ỷ cười nói: “Ồ, Đặng đại nhân bây giờ chẳng có việc gì làm cứ thường xuyên nhắc đến Trương huynh mãi đấy. Đúng lúc hôm nay nha môn có việc nên tôi chạy đến đây một chuyến. Hay là Trương huynh vào cùng tôi đi. Người hướng dẫn chưa đến nhưng ti bộ phụ trách việc của huynh đâu thể nào đến một người cũng không có. Đi vào trong hỏi vẫn tốt hơn là cứ đứng ở đây.”
Trương Bình bèn nhìn thủ vệ, Liễu Đồng Ỷ lập tức chắp tay nói với thủ vệ: “Các vị, vị Trương đại nhân đây là Tri huyện mới nhậm chức của Huyện Phong Lạc Kinh triệu phủ, quả thực là phụng mệnh đến để nhận văn thư nhậm chức. Không biết có thể cho ngài ấy đi vào cùng tôi hay không?”
Đám người phụ trách đại môn của Lại bộ ai ai cũng đều biết Liễu Đồng Ỷ cả.
Cháu ruột của Bản bộ Thị lang Liễu Viễn đại nhân, cháu đích tôn của Tiên Liễu lão Thái phó, trạng nguyên khoa năm nay, hiện giờ đang nhậm chức ở Đại lý tự cách đây không xa.
Lúc Liễu Đồng Ỷ và Trương Bình chào hỏi nhau thì trong lòng mấy tên hộ vệ sớm đã đánh bình bịch, xem ra tên tiểu quan này thực sự có ô dù đây.
Đến cả môn lại cũng từ trong phòng gấp gáp chạy ra, không đợi mấy tên thủ vệ mở miệng đã vội cười nói: “Tự nhiên tự nhiên, hai vị mời vào.” Rồi lại cười thân thiết với Trương Bình, “Vị đại nhân đây đến là vì chuyện lên chức? Vậy là thuộc về bên Văn tuyển ti rồi, sau khi đi vào rẽ về bên trái, chính là nội viện đầu tiên. Thăng điệu khoa là cửa thứ hai hướng Đông ở trong viện, trước cửa có biển. Nếu tìm không thấy thì cứ hỏi người nào đó là được.” Bộ dạng như thể chỉ mới nhìn thấy hắn vậy.
Thủ vệ dắt ngựa cho Liễu Đồng Ỷ, Trương Bình cùng Liễu Đồng Ỷ bước vào bên trong. Liễu Đồng Ỷ nói: “Vừa hay tôi đi đến Kê huân ti, là tầng nằm sau viện của Thăng điệu khoa, vậy là có thể đi cùng Trương huynh rồi.”
Vừa nói vừa đi vào trong, vừa mới vòng qua tiền viện Liễu Đồng Ỷ bỗng nhiên thốt lên: “Ủa?”
Trương Bình cũng nhìn về hướng đó, chỉ nhìn thấy ba người đang đứng dưới hành lang không xa nói chuyện với nhau.
Nhìn thấy dáng nhìn nghiêng của một người trong số đó, Trương Bình không khỏi dừng bước lại.
Ừ, đúng là không nhận lầm người.
Liễu Đồng Ỷ buột miệng lẩm bẩm: “Bác ở đây, sao dượng cũng đến rồi?”