Một gia bộc khác quan sát Trương Bình một lát rồi nói: “Công tử cũng là nhân sĩ Huyện Phong Lạc?”
Hiện giờ vẫn chưa phải nhưng hai ngày nữa là phải rồi. Trương Bình gật gật đầu.
Tên gia bộc kia chắp tay: “Lão viên ngoại nhà chúng tôi thích làm việc thiện, kết giao sâu rộng, khách quý thường đến thăm tiểu nhân không thể nhớ hết, vạn mong xin đừng trách.”
Trương Bình nâng hai tay đang cầm quýt lên: “Lão viên ngoại sao đột nhiên lại quy tiên, thật khiến mọi người cảm thấy kinh hãi đau thương.”
Gia bộc nghẹn ngào: “Thường ngày viên ngoại cũng không khoẻ mạnh gì, mấy ngày này lại vì chuyện… Tối qua đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, ai ngờ ngay trong đêm lại…”
Người bán quýt đứng bên cạnh cũng cảm thán nói: “Ôi, người lớn tuổi cứ nói đi là đi mất. Cố nén bi thương. Đi như thế này cũng xem như là có phúc rồi.”
Trương Bình nói: “Y phục của tôi không phù hợp, không thể đến viếng bây giờ, liệu có thể cho tôi biết địa chỉ nhà được không?” Rồi tặng cho họ sọt quýt.
Gia bộc vội nói: “Tiểu nhân thay mặt nhà lão gia cảm ơn tâm ý của công tử, quả lễ tiểu nhân vạn lần không dám nhận.” Liền nói cho Trương Bình biết địa chỉ.
Trương Bình cầm sọt quýt tiếp tục đi về hướng tửu lâu, do quýt này vừa nãy đã đưa cho người nhà Diêu lão viên ngoại một lần nên không thể lại đem tặng cho Liễu Đồng Ỷ, thế là lại mua một số trái cây khác. Khi hắn đến tửu lâu thì Liễu Đồng Ỷ đã đến rồi, vừa nhìn thấy Trương Bình đã lập tức nói: “Ai da, Trương huynh, sao lại khách sáo như vậy. Cứ thế này thì lần sau sao tôi dám tìm huynh ăn cơm nữa.” Rồi cười bảo Trương Bình ngồi xuống, ra hiệu cho tiểu nhị đem rượu thịt lên.
Trương Bình bèn ngồi xuống. Liễu Đồng Ỷ nhìn thấy hắn để sọt quýt dưới chân thì nói: “Có phải chiều nay Trương huynh muốn đi viếng thăm Phủ doãn đại nhân?”
Trương Bình đáp: “Lại bộ bảo tôi ngày mai đến Kinh triệu phủ bái kiến.”
Liễu Đồng Ỷ nói: “Trương huynh không trình thiếp trước à?” Thấy câu trả lời lúc nãy của Trương Bình liền biết hắn quả thật không hiểu nội tình, y cũng hiểu rõ tính khí của Trương Bình liền cười cười, tựa như đang tán gẫu mà nói thẳng, “Làm việc trong kinh hơi rườm rà chút, lần đầu bái kiến thượng quan là trước khi chính thức bái kiến trong quan sự, hoặc có thể trình thiếp đến phủ đại nhân trước để thông báo.”
Lần trình thiếp bái lễ này chỉ là để thăm hỏi, lễ sẽ không đến được trước mặt đại nhân, chỉ là một thông báo từ môn phòng cho đến người truyền tin tiếp đãi. Để đại nhân và người trong phủ biết có một người là huynh đây.
“Sau đó là bái kiến chính thức trong quan sự, khi rời thành có thể đến cáo biệt lần nữa.”
Liễu Đồng Ỷ chỉ nói đến tam bái, đây đã là số lần bái kiến thượng quan đơn giản nhất rồi.
Việc bái kiến quan sự này là quy tắc bắt buộc do triều đình đặt ra, không quan trọng lắm. Đến phủ đệ viếng thăm mới là quan trọng nhất trong những cái quan trọng, liên quan đến thái độ cách nhìn của thượng quan đại nhân. Tặng cái gì, câu từ trình thiếp, ăn vận lời nói đều quan trọng như nhau, rất nhiều quan viên đều sẽ triệu tập phụ tá tham tường, vì e sợ sẽ có chỗ sơ suất.
Lan Giác vốn cũng định nói cho Trương Bình biết những việc này nhưng nghĩ tới tính khí của Phùng Thai và tính tình của Trương Bình, cảm thấy Trương Bình có làm theo mấy quy tắc này hay không kết quả đều chẳng khác nhau mấy, liền không xen vào việc của người khác nữa.
Trương Bình nghe Liễu Đồng Ỷ nói xong thì khẽ nhíu mày.
Liễu Đồng Ỷ cười nói: “Buổi chiều nha môn không có việc gì, sau khi ăn cơm xong tôi sẽ cùng về với Trương huynh.”
Kỳ thực sáng nay sau khi y trở về Đại lý tự, sau đó đem việc tình cờ gặp Trương Bình kể cho Đặng Tự nghe. Mặc dù y chỉ thuận miệng nói là có gặp hắn, kể cũng rất giản lược, càng không hề nhắc gì đến việc mời Trương Bình ăn cơm và đến chỗ y ở nhưng Đặng Tự vừa nghe Liễu Đồng Ỷ nói gặp Trương Bình ở cổng, cùng vào nha môn chung thì liền hiểu ngay, ông bèn nói: “Tên tiểu tử này đúng là viên ngọc của lão Châu, ngày sau nhất định còn gặp dài dài. Nhưng vẫn còn vài chỗ quá cứng ngắc, cứ một mực phân hắn đến làm thuộc hạ dưới trướng lão Phùng. Đúng rồi, chiều nay nha môn có lẽ cũng không có việc gì đâu, ngươi không cần đến cũng được. Không cần phải ghi sổ nghỉ.”
Liễu Đồng Ỷ cười tràng dài nói: “Đa tạ đại nhân.” Rồi cũng không nhiều lời nữa.
Trương Bình nói lời cảm ơn Liễu Đồng Ỷ, hai người ăn cơm, sau đó thì cùng trở về tiểu trạch của Liễu Đồng Ỷ. Lúc ngồi trong xe Trương Bình không nói nhiều lắm, ánh mắt luôn nhìn chăm chăm vào cửa sổ hoặc nơi nào đó. Liễu Đồng Ỷ cho rằng hắn đang nghĩ đến việc đợi lát nữa dâng bái thiếp và bái lễ đến phủ Phùng Thai, nên cũng không để ý lắm.
Không lâu sau đã đến tiểu trạch của Liễu Đồng Ỷ. Cửa vào nằm trong một con ngõ dài, mang đậm kiểu dáng vườn tược Giang Nam, thanh tịnh đẹp đẽ lại tao nhã tinh tế. Trong vườn, cây cỏ hoa lá đều đang độ tươi tốt, bóng mượt xanh um.
Trương Bình cũng không rỗi mà quan sát cặn kẽ. Liễu Đồng Ỷ vốn muốn cùng hắn vào tiểu đình nội viện uống trà tán gẫu một chút nhưng nhìn thấy thần sắc này của Trương Bình bèn dẫn hắn vào sương phòng trước.
Trên đường đi vào nội viện, ánh mắt của Trương Bình vẫn cứ thẳng đăm đăm, có khi bất thần loé sáng một cái rồi lại trở về lại vẻ kiên định như cũ, như thể đang phải ra một quyết định gì rất quan trọng. Liễu Đồng Ỷ bèn dừng bước dưới hành lang: “Trương huynh, mời tạm thời nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì chỉ cần dặn dò hạ nhân là được.”
Trương Bình ừm một tiếng, chắp tay nói lời cảm ơn, ôm sọt quýt chui thẳng vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Liễu Đồng Ỷ xoay người trở về phòng ngủ kế bên để thay quần áo. Qua một lúc sau thì nghe thấy bên vách có tiếng động, đến lúc y cũng ra chỗ hành lang thì nhìn thấy Trương Bình cả người vận đồ trắng giống như sắp đi dự tang lễ, trên tay là sọt quýt lúc nãy, gương mặt trang nghiêm vô cùng.
Liễu Đồng Ỷ khéo léo hỏi: “Trương huynh phải ra ngoài à?”
Trương Bình đáp: “Đi đến đường Song Thành, phúng viếng.”
Liễu Đồng Ỷ ngẩn ra: “Cố nhân của Trương huynh tạ thế rồi ư?”
Trương Bình nhíu mày: “Kỳ thực không quen biết nhưng muốn đi xem một lát.”
Liễu Đồng Ỷ trưng ra vẻ mặt nghi hoặc, Trương Bình thành thật nói: “Cảm thấy chết quá đột ngột.”
Theo những tin tức mà hắn nghe được ở Huyện Phong Lạc, chuyến này Diêu viên ngoại đến kinh thành rất có thể do bản thân cảm thấy hổ thẹn với Tạ Tri huyện nên muốn mượn quan hệ cá nhân đến tìm Phùng Phủ doãn thay Tạ Tri huyện cầu xin.
Nhưng vừa mới đến kinh thành thì đã chết rồi…
Trương Bình cảm thấy tốt hơn hết vẫn là nên đi xem một chút. Nhân lúc chiều nay nói không chừng có thể nhìn thấy thi thể, chứ đợi đến sáng mai thì chắc không kịp rồi.
Hơn nữa sáng ngày mai, người của Lại bộ sẽ dẫn hắn đến Kinh triệu phủ bái kiến Phùng Phủ doãn, có khả năng ngay buổi chiều đã phải rời thành đến Huyện Phong Lạc nhậm chức, mà có thể còn có người khác đi theo, nên không chắc có rảnh phút nào không.
Chỉ còn chiều nay mà thôi.
Đường Song Thành cách phủ đệ của Phùng Phủ doãn rất xa, lần đầu bái kiến Phùng Phủ doãn, nếu đi quá muộn thì không hợp lễ nghi. Giả như chiều nay qua đó, chạng vạng hoặc tối muộn mới đi phúng viếng thì quá trễ rồi, người nhà của Diêu viên ngoại không chắc sẽ tiếp đón hắn, mà cứ cho là sẽ tiếp đi thì quá lắm cũng chỉ có thể đốt nén hương rồi đi, không thể ở lại quá lâu.
Trương Bình phân vân rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi đến đường Song Thành. Dù sao ngày mai cũng phải bái kiến Phùng đại nhân, hôm nay không đi cũng được.
Hai mắt Liễu Đồng Ỷ phát sáng: “Trương huynh nghi ngờ nguyên nhân tử vong có điểm kỳ quặc?”
Trương Bình đáp: “Tạm thời chỉ cảm thấy quá đột ngột, cần phải biết thêm nữa mới có thể kết luận những điểm khác.”
Liễu Đồng Ỷ hơi trầm ngâm một chút: “Trương huynh đừng trách tôi nhiều chuyện, về chuyện Phùng đại nhân vẫn cứ nên dâng thiếp bái kiến trước thì tốt hơn. Lúc này chắc chắn Phùng đại nhân đang ở phủ nha, Trương huynh cứ đem thiếp giao cho người gác cổng nhờ trình lên là được, chắc không tốn nhiều thời gian đâu. Sau đó quay lại đường Song Thành phúng viếng vẫn còn kịp. Trương huynh có thể thay y phục trong xe, nếu sợ không kịp chu toàn lễ nghĩa thì huynh cứ an tâm, tôi đây sẽ giúp Trương huynh chuẩn bị.”
Trương Bình lập tức chắp tay nói: “Đa tạ.”
Liễu Đồng Ỷ cười nói: “Trương huynh không cần khách sáo.” Rồi hai mắt sáng rỡ nhìn hắn, “Nghe huynh nói thế này làm tôi có chút hiếu kỳ đấy. Tôi muốn cùng huynh đi phúng viếng, không biết có được không?”
Trương Bình ngước mắt nhìn y.
Liễu Đồng Ỷ là người của Đại lý tự, nếu mà cùng đi thì…
Liễu Đồng Ỷ lại nói: “Chỉ là tự tôi thấy hiếu kỳ chứ hoàn toàn không có ý gì khác. Mạo muội đề nghị, mong không gây khó khăn phiền hà cho Trương huynh, nếu không được thì thôi vậy.”
Trương Bình lại nhìn nhìn y, gật gật đầu.
Liễu Đồng Ỷ vui vẻ nói: “Đa tạ.” Rồi lập tức dặn dò người chuẩn bị xe ngựa, sau đó hai người ai chui về phòng nấy thay y phục.
Trương Bình vội vã thay bộ quan phục. Liễu Đồng Ỷ sai người đưa bút mực giấy viết thư lên rồi lại nói với Trương Bình: “Trương huynh, tín lễ phúng viếng các thứ để tôi chuẩn bị hết cho. Trương huynh đi đến phủ đệ Phùng đại nhân trước đi, tôi ở cửa Tây đường Song Thành đợi huynh, đến lúc đó tôi huynh gặp nhau vậy sẽ nhanh hơn.”
Trương Bình gật đầu đáp: “Được.” Rồi vội vàng viết bái thiếp. Hạ nhân trong Liễu trạch đã giúp hắn chuẩn bị sẵn hộp lễ, để ở trong xe. Phu xe ra roi thúc ngựa suốt trên đường đi. Đến trạch phủ của Phùng Phủ doãn, Trương Bình lấy bái thiếp và hộp lễ ra giao cho người gác cổng, người đó khách khí nhận lấy, rồi lại bảo Trương Bình đợi một chút. Trương Bình chỉ đành phải đợi. Đương nghĩ lát nữa phải co giò chạy khéo mới kịp đây, chớp mắt một cái môn phòng đã quay trở lại, khách sáo chắp tay nói, Phủ doãn đại nhân vẫn còn ở nha môn, chưa quay về phủ, đợi ngài ấy hồi phủ rồi nhất định sẽ dâng lên.
Trương Bình thở một hơi nhẹ nhõm, vội vàng leo lên xe ngựa.
Môn phòng nhìn thấy xe ngựa nhanh như gió đã đi xa liền thầm bảo, không biết tên này còn tính lấy lòng vị đại nhân nào đây mà lại chạy nhanh như vậy, rồi trở về phòng lấy bái thiếp nói vào bên trong cửa: “Bẩm lão gia, tân Tri huyện Huyện Phong Lạc họ Trương vừa mới đến bái kiến.”
Bên trong cửa thông báo đưa thiếp vào, chuyền vào trong viện rồi lại đến nội viện, rồi lại từ nội viện đến trước cửa thư phòng, dâng lên cho gã hầu ở trước cửa.
Gã hầu đón lấy rồi mở cửa phòng.
Kỳ thực Phùng Thai không ở trong nha môn, mà lúc này đây đang ở trong phủ.
Gã hầu thông báo Trương Tri huyện Huyện Phong Lạc đến bái kiến, Phùng Thai ngước mắt lên từ trang sách.
Hoàng thượng nhét cho ông tên ái đồ của Đào Châu Phong là để vỗ về? Đã thiết lập quan hệ thân thiết với Hình bộ? Là tai mắt của Hình bộ? Là ám chỉ Phùng Thai ông không biết dạy thuộc hạ? Khà khà, chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu tốt, không đáng là gì.
Nhưng mà sáng nay Lại bộ đã phái người đến báo tin người này đã đến kinh thành.
Vậy thì, ít nhất là hôm qua đã đến kinh rồi.
Ừm, không thấy bái thiếp. Có ý làm ra vẻ cương trực thẳng thắn, khoác áo thanh cao. Cho rằng làm như thế này là có thể khiến thượng quan có ấn tượng sâu sắc ư? Khà khà, cái gọi là cơ trí hoá ra là vậy.
“Lão gia, Trương tri huyện Huyện Phong Lạc bái kiến.”
Ồ? Hoá ra lại đến bái kiến trước? Hành sự hoá ra lại tầm thường thế này ư? Hành động giống hệt như hạng người mua danh trục lợi đục nước béo cò xu nịnh tâng bốc vậy. Khà khà, ái đồ của Đào Châu Phong chẳng qua chỉ có thế.
Phùng Thai liếc qua bái thiếp, ném vào góc bàn: “Người này còn ở ngoài cổng à?”
Gã hầu khom người nói: “Vâng.” Rồi nâng mắt trộm nhìn Phùng Thai, “hay để tiểu nhân dẫn hắn…”
Phùng Thai cụp mắt xuống: “Thôi, cứ nói bản phủ vẫn còn ở trong nha môn.”
Gã hầu thở một hơi nhẹ nhõm, lui ra khỏi thư phòng.
Xe ngựa chạy nhanh như gió. Trương Bình thay y phục trong xe, vội vàng đến đường Song Thành họp mặt với Liễu Đồng Ỷ, lúc đó là giờ Mùi. Hai người ngồi xe đến ngõ Ý Nam, đầu ngõ nhiều người đang ló đầu vây xem, chỉ thấy trước cửa trong ngõ vải trắng treo cao. Âm thanh khóc lóc nức nở vọng ra, chắc chắn đó chính là nơi Diêu gia tạm ở. Liễu Đồng Ỷ cùng Trương Bình đi đến trước cửa, nói với gia bộc trước cửa: “Nghe tin viên ngoại tạ thế nên đến phúng viếng.”
Gia bộc nhìn hai người họ, đặc biệt là Liễu Đồng Ỷ, thấy phong thái khác hẳn người thường liền lập tức mời vào.
Hạ nhân Liễu trạch dâng ngạn lễ cũng vào cùng hai người họ.
Ngạn lễ là Liễu Đồng Ỷ chuẩn bị trong lúc vội vã, đối với y mà nói vô cùng giản đơn. Giản đơn là khi so với lễ nghi phúng viếng mà Thái phó phủ đệ thường hay chuẩn bị. Mấy hạ nhân mang theo câu đối phúng điếu, rương hộp nối đuôi nhau đi vào trong. Hạ nhân Diêu gia hoảng đến độ chạy như bay đi thông báo, vài người con của Diêu lão viên ngoại nghe tên Trương Bình Huyện Phong Lạc, cảm thấy hai chữ Trương Bình này có chút quen tai, nhưng những nhà giàu bình thường hay đến hình như không có ai họ Trương. Lúc còn chưa kịp nghĩ kỹ đã nhìn thấy hai gương mặt vừa trẻ tuổi vừa lạ hoắc khiến bọn họ ngẩn cả ra.
Linh bằng đã dựng xong, Diêu lão viên ngoại cũng đã được khiêng vào. Trương Bình cùng Liễu Đồng Ỷ đến dâng hương trong linh bằng, sau khi hiếu tử đi cảm tạ đại lễ của khách xong, Trương Bình nói: “Lão viên ngoại đột ngột ra đi, thật khiến mọi người đau buồn ngoài ý muốn.”
Trưởng tử khàn giọng nói: “Con cháu bất hiếu, vẫn còn chưa kịp hiếu thuận với lão nhân gia thì đã…” Lời nói đến đây đã lệ rơi thất thanh.
Trương Bình nghiêm nghị nói: “Là bệnh gì?”
Đứa con thứ hai khóc đáp: “Đại phu nói là trúng gió…”
Liễu Đồng Ỷ an ủi nói: “Viên ngoại đã tới miền cực lạc, xin chớ quá đau buồn.”
Mấy đứa con lại cảm tạ, Trương Bình chắp tay nói: “Tại hạ vẫn còn có một yêu cầu quá đáng, có thể vào trong bái lạy lão viên ngoại?”
Mấy đứa con ngẩn người, Liễu Đồng Ỷ than thở nói: “Thần tiên hằng vui vẻ, thân tôi chốn phàm trần, nhờ hương nhớ tiếng, trường tồn tôn thờ, khắc vào tận tâm.”
Đám hiểu tử hai hốc mắt nóng rát, trưởng tử Diêu gia khom lưng nói: “Tôn khách mời vào.”