Liễu Đồng Ỷ khẽ cười đi đến chỗ hắn, chắp tay chào cả hai người Trương Bình và Tạ Phú, làm như không nhìn thấy chuyện gì cả.
Tạ Phú chỉnh lại y phục đứng ngay ngắn, miễn cưỡng đáp lễ lại. Liễu Đồng Ỷ nói với Trương Bình: “Trương huynh, tôi đến huyện kế bên đưa công văn, chợt nhớ ra một vài chuyện nên bèn mạo muội đến tìm huynh. Nói xong sẽ đi ngay, bây giờ Trương huynh có thời gian nói chuyện riêng với tôi không? Sẽ rất nhanh thôi.”
Trương Bình gật đầu: “Có.” Rồi quay đầu nhìn Tạ Phú.
Tạ Phú lạnh lùng nói: “Xin Trương đại nhân cứ tự nhiên.”
Trương Bình lại nhìn ông đầy vẻ ân cần sâu sắc. Tạ Phú cũng vẫn lạnh lùng nói tiếp: “Trương đại nhân yên tâm, nhằm không để vài chuyện xảy ra, tạm thời có vài việc hạ quan sẽ không làm đâu.” Ông đảo mắt, nhìn về phía hư không xa xăm vô tận.
Trương Bình bèn chuyển mắt về phía Liễu Đồng Ỷ.
Nha dịch đứng gần nhất nhanh nhẹn lên tiếng: “Đại nhân, phía bên kia có một tĩnh phòng, xin cho phép tiểu nhân dẫn đường ạ.”
Sau khi bước vào một căn phòng nhỏ ở trong viện của huyện nha, nha dịch lui ra đồng thời khép cửa lại. Liễu Đồng Ỷ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Trương huynh, sau ngày huynh rời đi, đột nhiên tôi nhớ lại vài chuyện, có thể không liên quan gì đến vụ án huynh đang theo nhưng vô cùng thú vị.” Rồi lôi một cuốn sách từ trong túi gấm bên mình ra, “Đây là bút ký năm xưa của tiên phụ. Trương huynh, huynh hãy xem chỗ có kẹp tờ giấy ấy.”
Trương Bình đón lấy, bìa sách sạch sẽ, chừng như đã được lật giở rất nhiều lần nhưng lại không bị sờn góc, trang giấy cũng không ố vàng, là loại giấy tốt nhất, người bảo quản nó cũng rất dụng tâm.
Trương Bình cẩn thận lật đến chỗ Liễu Đồng Ỷ đã chỉ, ở đó có kẹp một miếng lụa trắng được gập lại, những dòng chữ tiểu khải thanh nhã trên mặt giấy viết rằng:
[Thôn Đại Uyển, thôn Đại Uyển, tên rằng mộc mạc, ý lại cát tường. Truyền thuyết Thiên Triệu, thế gian đều tường; cỏ xanh đất vàng, lại yểm không tên. Kẻ hát lời khẳng khái, xứng danh hào kiệt; người không phụ lời thề, càng xứng nghĩa sĩ. Tự cổ chí kim, câu chuyện đáng kinh ngạc đáng than thở nhất, là người không ai là không biết.]
Liễu Đồng Ỷ lại nói: “Trương huynh, hãy xem bức tranh được kẹp chung đi.”
Trương Bình theo lời run rẩy mở tấm lụa trắng ra, trên tấm lụa có vẽ một bức bản đồ, cực kỳ đơn giản giống như do một đứa trẻ vẽ bừa lên vậy, có vết chu sa nho nhỏ, đánh dấu một vài nơi. Còn vẽ mấy đường ngắn mỏng nhỏ xíu.
Liễu Đồng Ỷ lại sáp lại gần một chút, chỉ vào mấy đường đó nói: “Trương huynh nhận ra rồi đúng không, mấy cái này là quẻ tượng.”
Trương Bình nhíu mày, bên dưới góc của tấm lụa trắng có mấy chữ nhỏ – Dịch Dương Tử vẽ.
Liễu Đồng Ỷ nói: “Trương huynh, trước khi tôi đến đây, có mượn qua bản đồ để đối chiếu với bản này. Nơi đã được vẽ chính là thôn Từ Thọ mà ngày trước quý huyện gọi là thôn Đại Uyển. Nhưng chỉ với những gì Trương huynh đã nói lúc trước, quả thật không thể khiến tôi nghĩ đến đoạn bút ký và tấm bản đồ này của tiên phụ.”
Trương Bình nhìn y chăm chú.
Liễu Đồng Ỷ do dự một lát: “Không biết Trương huynh đã từng nghe qua Tây Sơn Hồng Diệp Sinh?”
Trương Bình gật gật đầu.
Tây Sơn Hồng Diệp Sinh nổi tiếng với những tác phẩm truyền kỳ, trong đó hiệp khách thường hay gặp phải rất nhiều vụ án lạ lùng. Lúc Tây Sơn Hồng Diệp Sinh viết thường không cố làm ra vẻ huyền bí ảo diệu, đám hiệp khách phần nhiều đều đánh bậy đánh bạ mà xử được vụ án. Mặc dù có rất nhiều thứ Trương Bình cảm thấy sai sai, nhưng cũng cho rằng nếu không săm soi quá thì cũng rất hay.
Liễu Đồng Ỷ nói: “Tây Sơn Hồng Diệp Sinh…có chút liên quan với tiên phụ. Ông nổi danh với bộ sách tên ‘Loạn thế hiệp đạo’.”
Trương Bình đáp: “Có đọc qua.”
Liễu Đồng Ỷ ngạc nhiên: “Trương huynh đọc qua rồi?”
Trương Bình còn nhớ, ngày xưa lúc mới quen Trần Trù, khi cả hai mới ở chung với nhau, hắn mò tìm truyện truyền kỳ trên bàn của Trần Trù để đọc, Trần Trù cũng kinh ngạc mà thốt lên hệt thế này.
Trương Bình không hiểu lắm lý do vì sao mà Liễu Đồng Ỷ của lúc này với Trần Trù của khi đó lại sửng sốt thế, hắn chỉ lại gật gật đầu.
Liễu Đồng Ỷ nói: “Vậy Trương huynh chắc còn nhớ đoạn của công chúa Hoàng Tuyền và Sơn Cẩn trong ‘Loạn thế hiệp đạo’?”
Ánh mắt Trương Bình lóe sáng một chốc.
Bình thường hắn sẽ không liên hệ giữa chuyện hư cấu và thực tế với nhau. Lời Liễu Đồng Ỷ vừa nói là một đoạn về Sơn Cẩn – một trong hai hiệp khách vừa mới bước vào giang hồ trong ‘Loạn thế hiệp đạo’.
Lúc đó Sơn Cẩn vẫn còn là thiếu niên, bị kẻ thù truy sát, trốn chạy ra ngoại thành, nhưng gặp phải trận động đất, dưới chân mở ra một cái hố lớn. Sơn Cẩn bị rớt xuống dưới, sau khi hôn mê tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang ở đào nguyên trong lòng đất. Chỗ đó vẫn có cây cỏ hoa lá, sông suối đồng nội, nhà cửa ruộng vườn, không khác gì chốn nhân gian. Chỉ là trên đầu không phải trời xanh, mà là một bức tường đất phát sáng. Không có ngày đêm, lúc tỉnh dậy đi ra khỏi phòng, lại bước vào một căn phòng tối mà ngủ.
Người ở nơi đó tự xưng là người nước Hoàng Tuyền, tất thảy da trắng như tuyết, tóc đen sẫm rủ xuống đất, con ngươi phát sáng trong bóng tối, đồng tử như mắt mèo hoang, có các màu như hổ phách, xanh thẳm, ánh lục…thân nhẹ như chim, đầy tớ người già, đều có thể bước đi trên mặt nước tựa như đi chốn đất bằng, lao vun vút lên các tòa nhà nhiều tầng.
Ở nơi đó Sơn Cẩn học được tuyệt kỹ khinh công, con gái độc nhất của quốc chủ, công chúa Mật Mật Nhi tuyệt sắc có đôi mắt màu lục cũng si mê y.
Sơn Cẩn đã tìm được đường lên trên mặt đất, muốn công chúa Mật Mật Nhi rời khỏi đây cùng y ta, cuối cùng công chúa cũng đồng ý. Hai người leo lên tòa tháp cao nhất ở nơi đó, nhờ sấm sét do Sơn Cẩn dùng khóa sắt dẫn xuống, cuối cùng cũng tạo ra một cái cầu nối lên mặt đất. Nhưng khi leo ra khỏi khe đất, ngay lúc quay trở lên mặt đất, một thanh trường kiếm bay lại ghim thẳng vào ngực công chúa.
Sơn Cẩn xông đến tên hắc ảnh đang ẩn nấp trong chỗ tối kia, lúc đang cùng hắn đánh nhau thì mặt trời ló dạng. Tên đó bảo Sơn Cẩn quay đầu lại nhìn, Sơn Cẩn phát hiện, công chúa đã hóa thành bụi phấn lấp lánh rồi.
Tên đó nói với Sơn Cẩn, không phải hắn giết công chúa. Hắn chỉ là người nhận lệnh bảo vệ nơi này. Nước Hoàng Tuyền mà Sơn Cẩn vừa vào không phải nhân gian, cũng không được tính là âm phủ Hoàng Tuyền thực sự. Mà là nơi mà từ khi khai thiên lập địa đến nay do một vài khí mang u oán cố chấp ngu xuẩn tụ tập lại, biến hóa thành người, trời thương xót nên để bọn chúng ở dưới lòng đất. Nhưng nếu đến dương gian thì liền bị trời phạt.
Cho dù công chúa không bị kiếm đâm trúng, thì một cơ thể không máu thịt cũng khó tiếp nhận dương khí, gặp ánh mặt trời, nàng ta cũng sẽ hóa thành tro bụi mà thôi.
Cuối cùng Sơn Cẩn cũng đã hiểu ra, lúc công chúa Mật Mật Nhi đồng ý rời đi cùng với y, đôi mắt rưng rưng ấy, cùng nét cười xinh đẹp đến thê lương nơi vành môi ấy là có ý gì rồi. Vốn nàng ta đã biết bản thân khó có thể sống được khi lên mặt đất, chỉ là, phải xa rời Sơn Cẩn, nàng cũng không muốn tiếp tục sống nữa. Cùng với y lên mặt đất, vào thời khắc hóa thành tro bụi vẫn có thể lưu lại bên cạnh y thêm một chút nữa.
Sơn Cẩn đau khổ đến không thiết sống, đưa mắt nhìn bốn phía, đây là nơi y đã đứng trước khi rơi xuống cái hố đó, cái khe nứt trên mặt đất sớm đã khép lại. Chỉ là khi đó mặt đất là một đồi cao, giờ đây lại biến thành chốn đồng trũng.
Từ đó tính tình Sơn Cẩn thay đổi rất nhiều, trầm mặc kiệm lời. Trước ngực y vĩnh viễn luôn đeo một cái túi nhỏ, bên trong là bụi phấn do công chúa hóa thành.
Một ngày nọ của nhiều năm về sau, Sơn Cẩn gặp nạn, khó bề thoát thân. Cái túi nhỏ đó đột nhiên rơi xuống, bụi phấn lấp lánh đổ đầy ra đất, vẽ ra một con đường thoát thân cho Sơn Cẩn.
Sự si tình của công chúa Mật Mật Nhi khiến cho rất nhiều người đọc qua cuốn sách này đều phải thổn thức, không ít văn sĩ còn viết thơ, từ, trường phú như “Thán Mật Mật Nhi”, “Tích Mật Từ”[1]…để ca ngợi chia buồn cho nàng công chúa Hoàng Tuyền này. Về việc nếu công chúa Mật Mật Nhi vẫn còn sống, thì việc giữa nàng và người yêu sau này của Sơn Cẩn – công chúa Ngụy Xương ai mới là chính thất của Sơn Cẩn, cũng thường hay có tranh luận.
Bên công chúa Mật Mật Nhi cho rằng, công chúa Ngụy Xương tuy dịu dàng thông tuệ nhưng không thể sánh được với cơn si thuần khiết của Mật Mật Nhi. Nếu Mật Mật Nhi còn sống, có thể Sơn Cẩn vẫn sẽ thích công chúa Ngụy Xương, nhưng chung quy vẫn không phải là mối tình chân thành. Hơn nữa, Mật Mật Nhi lại tuyệt sắc mỹ miều, trẻ mãi không già. Công chúa Ngụy Xương tuy đẹp, nhưng thanh xuân của người phàm không thể dài lâu.
Phía bên công chúa Ngụy Xương lại nói, sau khi Sơn Cẩn vì nước mà chết, công chúa Ngụy Xương đã tự tử theo cùng, luận về cơn si và độ mãnh liệt, tuyệt không thua kém Mật Mật Nhi. Hơn nữa Mật Mật Nhi vốn được xem là dã quỷ, hoàn toàn không có cửa so sánh với công chúa cành vàng lá ngọc tôn quý chân chính Ngụy Xương. Có sống cũng chỉ có thể làm thiếp, không xứng chức chính thê.
Thái hậu hiện thời thuộc phái công chúa Ngụy Xương. Mà Hoài Vương lại tán thán Mật Mật Nhi. Nghe bảo, vào tháng Giêng năm nay, lúc trong cung ăn tiệc Nguyên Tiêu, thái hậu còn sai đoàn kịch hát diễn một đoạn kịch định tình giữa Sơn Cẩn và công chúa Ngụy Xương. Hoài Vương bèn dâng lên thái hậu một bình ngọc lưu ly, bên trong có đựng bột phấn dạ minh châu tỏa sáng lấp lánh. (trời má, khi hai trưởng fanclub dằn mặt nhau là đây:))))))))))
Lúc Trương Bình đọc quyển sách này, cảm thấy đoạn về nước Hoàng Tuyền hơi khác thường rồi. Theo hắn suy đoán, có lẽ là phiên tộc ngoại lai thông hôn với người bản xứ, gây ra tai họa nên trốn định cư ở dưới lòng đất. Hắn cũng cảm thấy công chúa Mật Mật Nhi rất tốt. (vậy ra anh Bình thuộc team Mật Mật Nhi:)))))))))
Liễu Đồng Ỷ nói: “Hôm trước sau khi Trương huynh rời đi xong, tôi nhớ lại chuyện Trương huynh kể về vụ thạch quan với cái tên của thôn Đại Uyển, đột nhiên nhớ đến một đoạn về nước Hoàng Tuyền trong cuốn sách này cùng với bút ký của tiên phụ. Lúc tiên phụ còn tại thế, có ghi chép lại mấy thuyền thuyết hiếm hoi, tuy có vài chuyện khó nói, nhưng có khả năng…”
Trương Bình vái chào y một cái thật thấp.
Liễu Đồng Ỷ ngơ ra một lát, rồi sau đó liền cúi mặt: “Quả nhiên không qua mắt được Trương huynh, không sai, tiên phụ chính là Tây Sơn Hồng Diệp Sinh. Mong chuyện này Trương huynh đừng nói cho người khác biết.”
Trương Bình đứng thẳng người dậy, gật đầu. Hắn sớm đã đoán được rằng Tây Sơn Hồng Diệp Sinh đã qua đời từ nhiều năm về trước, hôm nay đã chứng thực, trong lòng lại cảm thấy trĩu nặng.
Liễu Đồng Ỷ ngước mắt nhìn hắn, Trương Bình chừng như đối với việc tại sao cha của y, con trai Thái phó Liễu Tiễn là Liễu Tri lại là Tây Sơn Hồng Diệp Sinh viết truyện truyền kỳ không nảy sinh nghi ngờ gì cả. Y liền để lộ nụ cười khẽ: “Nếu tiên phụ biết Trương huynh cũng là tri âm nhất định sẽ rất vui.”
Lời vừa nói ra, liền thuận đà để tiếp tục bàn chuyện chính sự.
“Thủ lục này của tiên phụ, có lẽ là được viết trước bộ ‘Loạn thế hiệp đạo’.”
Những chuyện cảm thán trong sổ đều không thể để người thế gian biết được, ấy mà lại bị tiên phụ của y không kìm nén được mà biến đổi đưa vào trong “Loạn thế hiệp đạo.”
“Tiên tổ của tiểu đệ, Tằng Thị Thái – tùy tùng của Tổ hoàng đế. Trong quyển sách ghi chép các sự tích của Tiên tổ trong nhà có ghi, khi ấy tiên tổ Tùy Thái – Tổ hoàng đế hành quân đến gần kinh thành, đất rung núi chuyển, có nơi gò cao sụp lún thành bãi trũng, mọi người đều nói không lành, tiên phụ liền dùng kế, lấy độc trị độc, bảo mọi người nhìn ra các phía, bảo, đất sụp xuống thành cái bát, chính là thiên ý đem cả giang sơn đặt vào trong lòng bát, dâng cho Thái Tổ hoàng đế. Sau đó, quả nhiên sỹ khí dâng cao, tiến thẳng vào trong kinh.”
Trương Bình gật gù. Câu chuyện về thôn Đại Uyển đã khiến Liễu Đồng Ỷ liên tưởng đến đoạn chuyện cũ này cùng với phần trùng lặp nổi tiếng trong truyện truyền kỳ của cha y.
“Ngoài ra, còn một chuyện liên quan đến tiên tổ nữa. Tôi cảm thấy cũng rất đáng nghiền ngẫm. Lúc Thái Tổ hoàng đế làn đầu đăng ngôi hoàng đế, cả thiên hạ vì loạn lạc mà cơ khổ, thậm chí đến điện các trong hoàng cung bị hư tổn cũng không có tiền để tu sửa. Lúc này, có người dâng thư lên tiên tổ, tố cáo yêu nhân ở ngoại thành có mưu đồ phá hủy long mạch, hơn nữa còn giấu giếm kho báu, đợi chờ khôi phục tiền triều. Sau đó tiên phụ điều tra thì phát hiện là chuyện vô căn cứ. Lại báo lên cho Thái tổ hoàng đế, Thái tổ hoàng đế lại bảo, khoét đất quật thổ là hành vi thấp hèn, há nên sao. Trục xuất tên tố cáo đi.”
Trương Bình nhíu chặt mày, tóm lấy cánh tay của Liễu Đồng Ỷ: “Đi.”
Liễu Đồng Ỷ lại ngơ ra, y biết hành động này của Trương Bình tất có nguyên do, thế là cũng không hỏi gì, cứ thế cùng hắn ra khỏi tiểu sảnh.
Đám nha dịch đang quanh quẩn xung quanh, Tạ Phú muốn theo sát Trương Bình cũng đứng suốt ở hành lang đình ngoài, bắt gặp cửa mở ra, Trương Bình đang kéo Liễu Đồng Ỷ bước ra thì cả đám liền ngớ người ra một chốc.
Trương Bình nhìn chằm chằm vào một nha dịch: “Lúc nãy bảo có người đến tìm ta, ở đâu?”
Tên nha dịch đó đơ người há nửa miệng ra, một tên tiểu nha dịch đứng cách đó không xa khom người nói: “Chủ bộ đại nhân đã mời vị khách quý đầu tiên muốn gặp đại nhân đến sảnh ở viện trong cùng rồi ạ.”
Trương Bình quay người đi về phía hậu viện, tên tiểu nha dịch đó vội vã chạy bước nhỏ đuổi theo: “Đại nhân, bên này…”
Rảo qua góc phòng, đi xuyên qua viện, trong sảnh nơi cánh cửa đang rộng mở là một người nam thân vận đạo y đang nhìn Trương Bình kéo Liễu Đồng Ỷ cùng cái đuôi phía sau là nha dịch và Tạ Phú đang săm săm bước tới, thần sắc không khỏi sững lại, sau mới đứng dậy nghênh tiếp, khẽ nở nụ cười nhẹ.
Y ta vừa định mở miệng thì Trương Bình đã bước lên bậc thềm, buông tay áo Liễu Đồng Ỷ ra, móc từ trong ngực một tờ giấy, đưa tới trước mặt y.
“Sư huynh, giúp đệ xem cái này đi.”
Người nam sững người một chút rồi đón lấy tờ giấy trong tay của Trương Bình, mở ra, thần sắc liền lập tức thay đổi.
“Bố cục tàn độc thế này, phải hận thù đến mức nào chứ.”