Trương Tiêu Phan Tu Tiên Lộ

Chương 14: Phượng Lôi Kiều Linh



“Phong Lôi Phượng Vũ Dực: là một món pháp bảo phi hành cao cấp được chế tạo từ đôi cánh của một chỉ Phong Lôi Phượng, bên trong pháp bảo vẫn còn khí tức của chỉ Phong Lôi Phượng đó, dễ dàng giúp người sử dụng nó áp chế các loài yêu thú có huyết mạch thấp hơn loài Phong Lôi Phượng. Chủ nhân muốn sử dụng Phong Lôi Phượng Vũ Dực thì nhất định phải làm cho nó thuần phục bởi vì Phong Lôi Phượng Vũ Dực này rất kiêu ngạo. Nếu chủ nhân thuyết phục được nó thì sau này nó sẽ là một trợ thủ đắc lực của chủ nhân.” Hệ thống nói cho Trương Tiêu Phan biết về “Phong Lôi Phượng Vũ Dực”.

Hệ thống thanh âm vừa dứt, Trương Tiêu Phan liền nói: “Tiếp tục sử dụng rút thăm trúng thưởng.”

Không lâu sau, hệ thống thanh âm tiếp tục vang lên ở bên tai của Trương Tiêu Phan: “Chúc bạn may mắn lần sau.”

“Lần này mình không có duyên với Bồi Nhan Đan rồi.” Trương Tiêu Phan thấy lượt rút thăm trúng thưởng mình không nhận được một loại vật phẩm gì liền thì thào nói.

“Ha ha. Không ngờ có ngày chủ nhân mình bị hệ thống hố.” Một giọng nói vang lên ở trong trung ương không gian của hệ thống.

Giọng nói đó là của một vị nữ tử mặc y phục màu vàng có dung nhan rất xinh đẹp, dáng người cuốn hút người khác phái nhất là vòng một đồ sộ của vị nữ tử này, vòng eo thon gọn, vòng ba gợi cảm. Vị nữ tử này tại sao ở trong không gian trung ương của hệ thống, lai lịch của người này ra sao liệu có liên quan đến người đã tạo ra hệ thống của Trương Tiêu Phan không.

“Tỷ đoán chủ nhân vẫn tiếp tục sử dụng lượt rút thăm trúng thưởng.” Một giọng nói phụ nữ khác tiếp tục vang lên sau khi vị nữ tử mặc y phục màu vàng nói xong.

“Sao tỷ biết? Nếu chủ nhân không tiếp tục sử dụng rút thăm trúng thưởng mà thay vào đó là đi tìm kiếm đan phương của Bồi Nhan Đan, chuẩn bị nguyên liệu để luyện chế Bồi Nhan Đan.” Vị nữ tử mặc y phục màu vàng cất tiếng nói với chủ nhân của giọng nói vừa rồi.

“Tỷ đoán nha chứ không phải tỷ biết chủ nhân tiếp tục sử dụng lượt rút thăm trúng thưởng mà nói vậy. Quyền quyết định tiếp tục sử dụng lượt rút thăm trúng thưởng thuộc về chủ nhân.” Giọng nói đó tiếp tục vang lên.

“Bộ tỷ không sợ Thiên Phượng nhất tộc ở Thánh Nguyên Giới biết được chủ nhân giữ pháp bảo phi hành cao cấp Phong Lôi Phượng Vũ Dực sao? Dù sao thì đây là đồ do người đó nhờ Thánh Nguyên Thiên Phượng nhất tộc trông hộ.” Vị nữ tử mặc y phục màu vàng trầm ngâm một hồi sau đó cất tiếng nói.

“Muội đừng lo lắng. Phong Lôi Phượng Vũ Dực này vốn là của chủ nhân mà, chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng được nó, ngoài chủ nhân ra thì không còn ai có thể sử dụng nó.” Giọng nữ tử đó một lần nữa vang lên.

Nữ tử mặc y phục màu vàng nghe được giọng nói của vị nữ tử đó, liền thầm nghĩ: “Đừng có nói Phong Lôi Phượng Vũ Dực từng là phi hành pháp bảo của chủ nhân Trương Tiêu Phan? Không phải chứ? Đây là lần đầu tiên chủ nhân gặp Phong Lôi Phượng Vũ Dực mà, tại sao Phượng Lôi Vân Kiều tỷ nói Phong Lôi Phượng Vũ Dực chỉ có một mình chủ nhân mới có thể sử dụng, hay là chủ nhân từng gặp và sử dụng Phong Lôi Phượng Vũ Dực.”

...

Trương Tiêu Phan không biết cuộc nói chuyện của hai vị nữ tử đều là những người phụ nữ rất xinh đẹp, ở bên trong trung ương không gian của hệ thống.

Trương Tiêu Phan sau đó suy nghĩ một hồi liền cất tiếng nói với hệ thống: “Hệ thống, nhà ngươi có bán Hoàng Nguyên Đan đan phương và Bồi Nhan Đan đan phương không?”

“Hệ thống nghĩ công tử nên luyện chế Dưỡng Nhan Đan tặng cho các vị nữ đệ tử của Thanh Nguyên Tông tiền nhiệm chưởng môn và Diễm Hồng Duyên. Quà tặng do chính mình làm để tặng cho nữ nhân mới có ý nghĩa.” Hệ thống thanh âm vang lên ở trong đầu của Trương Tiêu Phan sau khi Trương Tiêu Phan dứt lời.

Trương Tiêu Phan nghe được lời nói của hệ thống liền thầm nghĩ: “Hệ thống nói đúng. Mình nên tự làm quà để tặng cho Diễm Hồng Duyên trưởng lão và các vị sư tỷ, sư muội mà không phải dựa dẫm vào hệ thống. Nếu dựa dẫm nhiều vào hệ thống, sau này mình không thể trở thành một vị cường giả được.”

Thầm nghĩ xong, Trương Tiêu Phan liền mở ra hệ thống kho chứa đồ, hắn lấy một đôi cánh ra khỏi hệ thống kho chứa đồ, rất nhanh đôi cánh đó xuất hiện ở trước mặt hắn. Trước mặt hắn lúc này là một đôi cánh huyền ảo, đó là đôi cánh dài khoảng ba mét rộng khoảng hai mét, có hai màu chủ đạo là màu đỏ cùng với màu tím xuất hiện đều đặn ở cả hai chiếc cánh đó, ngoài ra cả hai chiếc cánh này đều xuất hiện màu tím vết sọc uốn lượn ẩn chứa lôi đình lực lượng. Khi nhìn vào đôi cánh này, hắn cảm thấy trong lòng mình rất quen thuộc giống như hắn đã từng gặp nó và sử dụng nó rồi, cảm giác thân quen đó khiến hắn muốn gần lại đôi cánh này, tức là hắn muốn gần lại phi hành pháp bảo cao cấp Phong Lôi Phượng Vũ Dực.

Hắn từ từ tiến lại gần Phong Lôi Phượng Vũ Dực giống như hắn bị thôi miên khi đối diện với nữ tử sở hữu thể chất thiên sinh mị thể vậy, rất nhanh hắn xuất hiện ở trước mặt Phong Lôi Phượng Vũ Dực. Ngay sau đó, một sự việc đã xảy ra ở trong không gian tầng thứ nhất của Hỗn Nguyên Bảo Tháp, đó là việc cả cơ thể của hắn và pháp bảo phi hành cao cấp Phong Lôi Phượng Vũ Dực nhanh chóng biến mất.

“Đây là nơi nào nhỉ. Tại sao ta lại ở đây, rõ ràng ta ở bên trong Hỗn Nguyên Bảo Tháp mà? Đúng rồi, Phong Lôi Phượng Vũ Dực đâu? Chính nó đã đưa mình tới nơi này, giờ mình không thấy nó ở bên cạnh mình.” Một lúc lâu sau, không biết thời gian trôi qua bao lâu Trương Tiêu Phan tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình không ở bên trong Hỗn Nguyên Bảo Tháp nữa mà thay vào đó ở bên trong một căn phòng sang trọng, sau đó hắn liền thì thào nói.

Không lâu sau, cửa phòng của căn phòng này mở ra, một đôi cánh bay vào trong phòng đó. Trương Tiêu Phan nhìn đôi cánh đó liền biết đó là Phong Lôi Phượng Vũ Dực, đôi cánh sau khi bước vào bên trong căn phòng liền bay vài vòng xung quanh người của Trương Tiêu Phan hiện đang ngồi ở trên chiếc giường đó, đôi cánh sau đó bay ra khỏi căn phòng. Trương Tiêu Phan thấy vậy liền lập tức rời khỏi căn phòng, đi theo Phong Lôi Phượng Vũ Dực tới nơi mà Phong Lôi Phượng Vũ Dực muốn đến, nhưng trong lòng Trương Tiêu Phan thì tò mò muốn biết Phong Lôi Phượng Vũ Dực muốn đưa hắn đến đâu.

Không lâu sau, Trương Tiêu Phan xuất hiện ở một căn phòng tương đối to lớn, bên trong căn phòng đó chỉ có duy nhất một cái ghế ở trong phòng và hiện giờ trên chiếc ghế đó đang có người ngồi. Trương Tiêu Phan khi nhìn thấy người ngồi trên chiếc ghế đó liền bất ngờ vì người ngồi trên chiếc ghế đó là một nam nhân đó có ngoại hình hoàn toàn giống với hắn, hắn định tiến lên hỏi người đàn ông đó rốt cuộc là ai thì cửa phòng của căn phòng đó mở ra và có một nữ tử dung nhan tuyệt sắc, thân hình cân đối nhanh chóng đi vào bên trong căn phòng rồi di chuyển về phía người đàn ông có ngoại hình rất giống hắn.

Sự việc sau đây làm cho hắn bất ngờ, sự việc đó chính là sự kiện vị nữ tử dung nhan tuyệt sắc mặc y phục màu tím đó cùng với người đàn ông có ngoại hình rất giống hắn làm chuyện đó ở bên trong căn phòng này, hắn chứng kiến cảnh làm tình đó từ đầu đến cuối. Còn người đàn ông đó sau khi nhìn thấy hắn liền nở một nụ cười, rồi nhanh chóng biến mất để lại hắn và vị nữ tử thần bí ở bên trong căn phòng này. Hắn nhìn thân thể không mảnh vải che thân của vị nữ tử rất xinh đẹp đó một hồi, liền bước đến bên cạnh vị nữ tử đó và rất nhanh hắn xuất hiện ở bên cạnh vị nữ tử thần bí đang trong trạng thái không mảnh vải che thân đó, hắn sau đó mặc lại y phục cho vị nữ tử thần bí đó, không lâu sau hắn đã mặc xong y phục cho vị nữ tử đó.

Hắn sau đó rời khỏi căn phòng đó, một lúc sau hắn xuất hiện ở bên ngoài căn phòng đó và nhanh chóng gặp được người đàn ông có ngoại hình hoàn toàn giống hắn. Nhìn thấy người đàn ông có ngoại hình hoàn toàn giống hắn đang đứng ở gần một cái cột, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh người đàn ông đó, lúc hắn đứng ở bên cạnh người đàn ông thần bí có ngoại hình hoàn toàn giống hắn thì hắn nghe được tiếng nói của người đàn ông đó: “Tại sao cậu không làm chuyện đó với cô ấy?”

“Vì sao tôi phải làm chuyện đó với cô ấy. Cô ấy là nữ nhân của cậu mà, chẳng có người đàn ông nào dám để nữ nhân của mình làm chuyện đó với người đàn ông khác dù cho người đàn ông đó có ngoại hình hoàn toàn giống với phu quân của họ như trường hợp của tôi với cậu đây.”

“Bộ cậu không biết đàn ông rất ích kỷ sao. Họ thích sở hữu nhiều nữ nhân nhưng lại không muốn nữ nhân của mình rơi vào tay của kẻ khác, trừ những trường hợp đàn ông không biết bảo vệ lấy nữ nhân của mình để cho kẻ khác làm chuyện đó với nữ nhân của mình, thậm chí còn dâng nữ nhân của mình cho kẻ khác nữa. Không bảo vệ được người mình yêu, không đáng giá làm một người đàn ông chân chính, cho dù không có thực lực mạnh mẽ nhưng thân là đàn ông phải bảo vệ được người mình yêu.”

Giọng nói của người đàn ông đó một lần nữa vang lên: “Có rất nhiều đàn ông chung thủy với nữ nhân của mình, nhưng cũng có nhiều người đàn ông xem nữ nhân là hàng hoá, vật phẩm. Mong cậu sau này phải trở thành một người đàn ông bảo vệ được những nữ nhân của mình, đừng làm cho họ buồn bởi họ đã giao phó cả thể xác lẫn tinh thần cho cậu mà cậu đừng có xem nữ nhân là hàng hoá, vật phẩm mặc dù cậu hiện giờ đang ở thế giới tu luyện là một thế giới thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé.”

“Thế giới thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé luôn là quy tắc của những thế giới tu luyện. Có những thế giới không tồn tại quy tắc này, nhưng rất ít chủ yếu là thế giới thực lực vi tôn, nơi sinh linh xem trọng thực lực của bản thân mình.”

“Tôi hiểu lời nói của cậu. Phải chăng cậu là kiếp sau nữa của tôi.” Giọng đàn ông đó lại vang lên sau khi Trương Tiêu Phan dứt lời.

“Phải. Còn cậu là kiếp trước gần nhất của tôi trước khi tôi trở thành người Địa Cầu.” Người đàn ông đó vừa dứt lời, Trương Tiêu Phan cất tiếng nói.

Người đàn ông đó nghe xong Trương Tiêu Phan nói, liền không có nói gì, im lặng một hồi lâu sau đó cất tiếng nói: “Đúng. Cậu có biết cô gái đó là ai không?”

“Cô gái đó phải chăng là Phong Lôi Phượng Vũ Dực ở trong hình dạng nhân tộc. Không biết nguyên nhân gì mà cô ấy hiện giờ ở trong hình dạng Phong Lôi Phượng Vũ Dực, lúc tôi gặp cô ấy là ở trong hình dạng đó. Phải chăng Phong Lôi Phượng Vũ Dực thuộc chủng tộc Binh Nhân tộc.” Trương Tiêu Phan cất tiếng nói sau khi người đàn ông đó dứt lời.

“Cậu đoán đúng rồi. Phong Lôi Phượng Vũ Dực là một kiện Binh Nhân tộc. Không biết kiếp sau và kiếp sau nữa của tôi, bản thân tôi tên là gì?”

“Trương Tiêu Phan.” Trương Tiêu Phan nghe xong người đàn ông đó nói, liền nói cho người đàn ông đó biết hai kiếp sau của mình.

“Vận mệnh đã ai bàn rồi. Tên của tôi giống với hai kiếp gần nhất của cậu, mà cậu cũng chính là kiếp sau nữa của tôi.” Người đàn ông đó cất tiếng nói.

Trương Tiêu Phan nghe người đàn ông đó nói vậy liền gật đầu một cái, sau đó cả hai người quay trở lại căn phòng nơi Phong Lôi Phượng Vũ Dực trong hình dạng nhân tộc đang ở bên trong, rất nhanh cả hai người xuất hiện ở bên trong căn phòng đó, họ sau khi xuất hiện ở bên trong căn phòng đó liền di chuyển đến chỗ hiện giờ mà vị nữ tử rất xinh đẹp mặc y phục màu tím đang đứng ở đó. Khoảng nửa nén hương sau, cả hai người xuất hiện ở bên cạnh vị nữ tử rất xinh đẹp mặc y phục màu tím hoặc Phong Lôi Phượng Vũ Dực ở trong hình dạng nhân tộc.

...

Trương Tiêu Phan tiền kiếp trước nhanh chóng biến mất, để lại Trương Tiêu Phan và Phong Lôi Phượng Vũ Dực ở trong hình dạng nhân tộc một lần nữa ở trong căn phòng đó. Nữ tử mặc y phục màu tím nhìn thấy Trương Tiêu Phan về sau liền nở nụ cười, cả hai người nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng đó.

Trương Tiêu Phan một lần nữa tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã quay trở lại bên trong tầng thứ nhất của Hỗn Nguyên Bảo Tháp, nhìn sang bên cạnh thì hắn thấy Phong Lôi Phượng Vũ Dực ở bên cạnh hắn và nằm ở trên mặt đất.

Vị nữ tử mặc y phục màu vàng ở trong trung ương không gian của hệ thống đoán đúng rồi. Trương Tiêu Phan từng gặp và sử dụng Phong Lôi Phượng Vũ Dực hơn nữa thời gian mà Trương Tiêu Phan sử dụng Phong Lôi Phượng Vũ Dực rất dài, nhưng không phải kiếp này của Trương Tiêu Phan mà là kiếp trước trước khi Trương Tiêu Phan là người Địa Cầu; còn kiếp này của Trương Tiêu Phan thì lần đầu Trương Tiêu Phan gặp Phong Lôi Phượng Vũ Dực là lúc hắn lấy nó ra khỏi hệ thống kho chứa đồ.

Trương Tiêu Phan nhặt lên đôi cánh đang ở trên mặt đất, hắn sau đó tiến hành trích huyết nhận chủ đối với Phong Lôi Phượng Vũ Dực và rất nhanh hắn thành công nhận chủ Phong Lôi Phượng Vũ Dực. Ngay sau đó Phong Lôi Phượng Vũ Dực đang được hắn cầm ở trong tay phát sáng, không lâu sau xuất hiện ở trước mặt hắn là vị nữ tử; vị nữ tử này mặc y phục màu tím có dung nhan rất xinh đẹp, vòng một to lớn và săn chắc, vòng eo thon gọn, vòng ba gợi cảm nói chung thân hình của vị nữ tử này rất cuốn hút người khác phái, hơn nữa hắn và vị nữ tử này ở ngay sát gần nhau.

Nữ tử này sau khi mở đôi mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của một người thiếu niên, nữ tử sau đó lập tức tiến hành hôn môi với Trương Tiêu Phan, họ nhanh chóng chìm đắng vào nụ hôn này. Hai người không lâu sau liền tách ra, nữ tử sau đó nhìn Trương Tiêu Phan một hồi rồi cất tiếng nói: “Chủ nhân của thiếp, thiếp là Phượng Lôi Kiều Linh, bản thể của thiếp là Phong Lôi Phượng Vũ Dực và thiếp là một kiện Binh Nhân tộc được chế tạo từ đôi cánh của một chỉ Phong Lôi Phượng.”

“Nàng tạm thời ở bên trong này nhé. Nơi này là Hỗn Nguyên Bảo Tháp, một kiện không gian pháp bảo cao cấp của ta. Bên trong này còn có linh thú của ta, nó có tên là Hoàng Nguyên Sóc thú.” Trương Tiêu Phan nhìn Phượng Lôi Kiều Linh một lúc, sau đó cất tiếng nói.