Sáng hôm sau
Trong lúc Mộc Di vẫn đang yên ổn ngủ trên phòng, Đậu Đậu đang ngồi trên sàn nhà chơi đồ chơi còn Khải Trạch thì ở trong bếp làm bữa sáng thì có một vài "vị khách" không mời mà đến.
Tiếng chuông cửa vang lên ầm ĩ, Khải Trạch bỏ dở công việc đang làm, trên người vẫn còn đang mặc tạp dề đi ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, thân ảnh quen thuộc nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Khải Trạch thở dài trong lòng, tin tức truyền đi cũng quá là nhanh đi.
- Mẹ, sao hôm nay mẹ lại đến vậy?
Mẹ của anh - bà Lục Ninh đang đứng trước cửa, tay bà cầm túi xách vẻ mặt hớn hở vui vẻ.
Nhưng khi vừa nghe anh nói, vẻ mặt liền trở nên tức giận.
- Thằng chết dẫm, không có việc thì mẹ không được đến à? Con với cái, bây giờ mẹ nó đến thăm mà nó còn giở giọng ghét bỏ, đúng là khổ quá mà.
Biết vậy lúc trước sinh ra trứng gà trứng vịt có hơn không.
Khải Trạch nhàm chán ngáp dài một cái, mấy câu nói này anh nghe từ nhỏ đến lớn sắp phát chán luôn rồi vậy mà mẹ anh vẫn cứ nói đi nói lại hoài.
Nhạt nhẽo!
Bà Lục Ninh nhìn thấy con trai mình không thèm để câu nói của mẹ nó nghe vào tai thì lửa giận càng bùng phát.
Trong lúc Khải Trạch vẫn còn nhởn nhơ đứng dựa vào cửa thì đột nhiên bả vai anh bị đấm một phát đau đớn.
Khải Trạch ôm vai lùi ra sau, xoa xoa cái vai tội nghiệp của mình, anh hướng mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh mẹ mình.
- Thằng mất dạy, dám ăn nói với mẹ mày vậy hả? - ông Du Khải Cường vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn anh, bà lão của ông làm sao có thể để cho thằng con chết tiệt này bắt nạt chứ!
- Cha à, con không có bắt nạt mẹ, cha đừng dùng ánh mắt đó nhìn con nữa.
Ông Du hừ lạnh, quay sang an ủi vợ mình.
- Ninh Ninh, đừng giận nữa anh dạy dỗ nó rồi.
Xem đi xem đi, già hết rồi mà vẫn tình cảm ướt át như vậy bảo sao anh và em trai từ nhỏ đã không muốn sống cùng hai con người này.
Khải Trạch im lặng quay người đi vào nhà mặc kệ hai con người đứng ngoài cửa đang diễn cảnh ân ái kia.
Đậu Đậu nhìn thấy cha mình đi vào thì liền đứng dậy chạy đến ôm chân.
- Cha, ai đến vậy ạ?
Anh đưa tay bế cậu lên, sau đó sải bước đi ngược ra ngoài.
.
ngôn tình hay
- Ông bà nội đến, Đậu Đậu ra chào ông bà nhé.
- Vâng ạ!
Anh bế con trai đi đến chổ cha mẹ mình, hai người kia vẫn còn đứng ngoài cửa.
Bà Lục phát hiện thấy anh đi tới trên tay còn bế một đứa nhỏ, trong lòng lập tức vui sướng.
Bỏ lão chồng qua một bên, bà liền cười hớn hở đón lấy Đậu Đậu từ tay anh.
Đậu Đậu đã nghe cha nói, cậu bé liền hiểu người đang bế mình là bà nội, Đậu Đậu ngoan ngoãn gọi một tiếng.
- Bà nội!
Trái tim bà Lục như có một dòng nước ấm chảy qua, vô cùng vô cùng ấm áp.
Tiếng "bà nội" này bà đã ao ước được nghe từ lâu, không ngờ phải đợi gần hai năm thì mới được nghe thấy.
Hốc mắt bà đỏ lên, bà đưa tay xoa đầu cháu nội.
- Ngoan lắm, bà nội vô cùng vui mừng.
Nào nói bà nghe, cháu tên là gì?
- Cháu tên Đậu Đậu ạ!
- Đậu Đậu, tốt lắm Đậu Đậu nghe rất hay.
Nào, bà bế cháu đến sofa hai bà cháu mình cùng chơi có được không?
- Được ạ!
Bà Lục vui vẻ bế cháu nội trên tay đi đến bên sofa, ông Du cũng đi theo bà vào trong bỏ mặc anh vẫn còn đứng bên ngoài.
Khải Trạch thầm nghĩ, con trai cũng bị ôm đi rồi, anh vẫn là nên đi vào bếp tiếp tục làm bữa sáng cho bà xã của mình thì hơn.
Một lúc sau
Mộc Di uể oải đi xuống lầu, trên người mặc áo sơ mi của anh.
Tối hôm qua anh rất lịch sự nhã nhặn nói sẽ cùng cô trò chuyện cả đêm, nói cái gì mà hai năm không gặp có nhiều lời cần nói.
Hừ, toàn là bịa đặt, lời nói của anh không lời nào đáng tin cả.
Cái con người kia tối hôm qua đem cô lăn lộn hết cả đêm, chuyện gì cũng không nói vừa vào phòng liền đem cô bế lên giường làm chuyện đại sự, hại cô đến hừng sáng mới có thể chợp mắt.
Bây giờ trên người cô chỗ nào cũng nhức mỏi, hai chân vẫn còn có chút đi không nổi.
Mộc Di mắt nhắm mắt mở đi xuống phòng khách, đến khi nhìn thấy hai vị ngồi trên ghế sofa các tế bào trong người cô hoàn toàn tỉnh dậy, đầu óc cũng tỉnh táo hoàn toàn.
Mộc Di khó khăn mở miệng gọi hai tiếng.
- Cha, mẹ!
Nghe thấy tiếng con dâu, bà Lục ngẩn đầu lên lại nhìn thấy bộ dạng hiện tại của cô, bà ái muội nhìn cô cười cười.
- Tiểu Di dậy rồi à, Khải Trạch ở trong bếp ấy, con đi tìm nó đi.
Mẹ với cha con bế Đậu Đậu ra sau vườn dạo một lát rồi lại quay vào.
Ông Du hiểu ý vợ mình, không chút do dự bế cháu trai lên đi thẳng ra ngoài.
Bà Lục trước khi đi còn đến chổ cô nói mấy câu.
- Tiểu Di, thằng chết dẫm ấy lại bắt nạt con à?
Bà ái muội cười khẽ khiến mặt của Mộc Di đỏ như quả cà chua, trong lòng cô vạn lần mắng chửi anh thậm tệ.
- Mẹ, không có đâu ạ!
Mẹ chồng cô cười cười như hiểu ý rồi đi ra ngoài, Mộc Di kêu khẽ trong lòng, lúc nãy thật muốn tìm cái lỗ mà chui xuống luôn cho rồi.
Mất mặt quá đi!
Khải Trạch nghe thấy tiếng của cô thì liền đi ra ngoài, lúc này bên ngoài chỉ còn một mình Mộc Di đứng đó.
Anh đi đến bên cạnh cô, tay xoa xoa đầu cô.
- Vợ à, làm sao vậy, cha mẹ và Đậu Đậu đâu hết rồi?
Mộc Di hung hăng trừng anh, cô không nhân từ đánh vào người anh liên tục.
Thật muốn đem anh đánh đến không còn nhìn ra mặt mũi luôn cho hả giận.
Khải Trạch bị cô đánh thì liền kêu la oai oái, đem tay cô bắt lại anh hung hăng cuối người đem môi cô chặn lại mà gặm nhấm.
Đến khi rời khỏi môi cô, Mộc Di mềm nhũn cả người dựa vào anh.
- Di Di, em nổi giận cái gì?
- Anh còn dám nói hả, anh làm em ra như vậy khi nãy đều bị cha mẹ phát hiện rồi, em không còn mặt mũi mà gặp hai người họ nữa.
Khải Trạch nghe cô nói liền hiểu, nhìn bộ dạng của cô hiện tại, cả người anh lại cảm thấy nóng lên.
Khải Trạch cuối đầu khẽ hôn vào tai cô, sao đó thì thấp giọng nói.
- Bà xã, em nói xem anh đã làm gì em chứ?
Mộc Di bị anh thổi vào tai liền rùng mình, cô đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh.
- Anh đã làm.
.
.
- Hửm, anh đã làm thế nào?
Khải Trạch bày ra vẻ mặt thắc mắc nhìn cô, trên môi nở nụ cười đáng đánh.
Mộc Di biết mình bị anh lừa rồi, cô giận dữ đập vào ngực anh, nói hai chữ "lưu manh" rồi chạy biến lên lầu.
Khải Trạch sờ chổ vừa bị cô đánh, nở nụ cười vui sướng.
Bà xã của anh, lại đáng yêu nữa rồi!
.