Truy Thê Hoả Táng Tràng, Sau Khi HE, Hai Người Trọng Sinh

Chương 5



Đàm Phi Chu khó có thể tin được, Phương Lăng cư nhiên đáp ứng như vậy.

Đối phương bảo gã yên tâm, nhưng gã làm sao yên tâm a!

Trình độ bọn họ đều là đỉnh như điểu, còn cùng người khác quyết đấu, này còn không phải là tự tìm mất mặt sao?

Đàm Phi Chu đối Phương Lăng làm mặt quỷ, mười phần ám chỉ, “Phương Tiểu Lăng, cậu sáng nay nói cậu ăn hư bụng, hiện tại cậu còn khó chịu không?”

Phương Lăng qua đi lấy vợt bóng, “Không khó chịu.”

Đàm Phi Chu: “……”

Phương Lăng cầm vợt bóng, Kỷ Thanh Bình cũng vậy.

Cầu lông là 21 điểm một ván, nếu là nói chỉ đánh một ván, đó chính là ai lấy trước 21 điểm, người đó thắng.

Bà mối chí nóng lòng muốn thử, “Tôi làm trọng tài!”

Đàm Phi Chu mắt trợn trắng, đừng tưởng rằng gã không biết, tích cực làm trọng tài như thế, còn không phải muốn tính điểm.

Kỷ Thanh Bình gợi lên khóe miệng, “Tưởng Bưu, nếu không thì cậu cùng cậu ta làm trọng tài, cậu tính điểm tôi, cậu ta tính Phương Lăng.”

Tưởng Bưu, đúng là tên năm sinh nốt ruồi đen kia.

Đàm Phi Chu nghiến răng.

Mẹ nó, sao lớp trưởng lớp bên cạnh hôm nay khiến người ghét như vậy?

“Hảo a!” Tưởng Bưu một ngụm đồng ý, ngược lại đối với Đàm Phi Chu lộ ra khiêu khích, “Người nào đó nga, mang tiểu tâm muốn chỉnh trận thi đấu mà đến cơ hội mở miệng cũng không có.”

Đàm Phi Chu chán nản.

Phương Lăng ánh mắt nhàn nhạt, “Bắt đầu đi, cậu phát bóng trước hay là tôi trước?”

Kỷ Thanh Bình rất rộng lượng, “Cậu trước đến đây đi.”

Phát bóng cầu lông là bên phát bên tiếp cầu, giữa sân có một vạch trắng, nếu phát cầu không qua nửa sườn sẽ bị coi là phát cầu sai, bỏ một điểm.

Thi đấu chính quy, khi phát cầu là không thể vứt cầu, chỉ có thể đem cầu cầm ở trong tay.

Tưởng Bưu thấy Phương Lăng tư thế chính xác, bĩu môi, câu chuẩn bị tốt để nói bị đem nuốt trở về.

Khai cầu ——!

Cầu lông va chạm vợt bóng, vẽ ra một đường parabol xinh đẹp, lực đạo một trái này không nhỏ, trực tiếp lướt qua trên mặt Kỷ Thanh Bình.

Đánh đơn so với đánh đôi muốn hẹp tầm với, Kỷ Thanh Bình cảm thấy một trái này sẽ ra ngoài, cho nên không có tiếp.

Kết quả quay đầu nhìn lại, cầu ở trong sân đại khái cách vạch ngoài một centimet rơi xuống đất.

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Phương Lăng một điểm!!” Đàm Phi Chu mặt mày hớn hở.

Được rồi, có một điểm giữ gốc là được, ít nhất không ăn trứng ngỗng!

Tưởng Bưu không thèm để ý, “Vận khí tốt mà thôi, cậu cho rằng mỗi trái cầu kế tiếp cậu ta đều có vận khí tốt như vậy sao?”



Kỷ Thanh Bình cũng là nghĩ như vậy, bất quá y cười cười không nói chuyện.

Hai lần phát bóng mới đổi người, Phương Lăng còn phải phát một cái mới đổi qua Kỷ Thanh Bình.

Trái cầu đầu tiên Kỷ Thanh Bình phán đoán sai lầm, lần này y rõ ràng hấp thụ giáo huấn, không quan tâm Phương Lăng phát cầu ra hay không ra khỏi vạch, y đều lựa chọn tiếp.

Lần này Phương Lăng phát bóng hơi thấp, Kỷ Thanh Bình không có biện pháp cướp cầu, chỉ có thể đánh góc.

Phương Lăng tiếp cầu, cho y một trái chạm lưới thương xót, Kỷ Thanh Bình muốn đánh qua lưới trước, nhưng mà lực đạo vội vàng không đủ, cầu không qua được lưới.

Đàm Phi Chu từ lúc vừa mới bắt đầu đã bình tĩnh một hơi, lúc này thấy Phương Lăng lại lấy được một điểm, điên cuồng vỗ tay, “Tuyệt vời! Phương Lăng được hai điểm!!”

Nếu nói lần đầu tiên là vận khí tốt, thì trái thứ hai ít nhiều cũng có thể nhìn ra kỹ thuật.

Đàm Phi Chu tấm tắc hai tiếng.

Rất có thể a, gia hoả Phương Tiểu Lăng này có phải lén luyện tập hay không?

Kỷ Thanh Bình lúc này thấy ánh mắt Phương Lăng đã không giống bình thường, đáy mắt còn khinh miệt hoàn toàn không thấy nữa.

Là y khinh địch.

Nhưng mà kế tiếp phát triển, lại làm Kỷ Thanh Bình biết y không phải khinh địch, mà là…… Đánh không lại!

Hoàn toàn đánh không lại, vô luận quyền phát bóng ở nơi nào, đối phương luôn có thể đánh tới mười phần xảo quyệt.

Không phải áp giới, chính là cầu qua lưới quá khủng bố, cũng hoặc là lực đạo mười phần khấu sát. (Cái này mình chịu;-;)

Một điểm lại một điểm bỏ xa, đối phương không ngừng đạt được, mà Tưởng Bưu phụ trách tính điểm cho y hoàn toàn ách hoả, an tĩnh như gà.

Đàm Phi Chu lúc này là hoàn toàn phấn khởi, gã cũng mặc kệ có đau hay không, đem bàn tay mình vỗ đến vang bạch bạch.

“Hảo, lại một điểm, 15:0, hôm nay Phương Tiểu Lăng là tuyệt nhất!!*”

(*Gốc là nhất bổng.)

“Lại một điểm, 16:0!! Làm tốt lắm, Phương Tiểu Lăng hôm nay cơm trưa ba ba bao cho cậu!”

Giọng Đàm Phi Chu không nhỏ, gã giống như uống thuốc ở nơi đó, đừng nói là bên cạnh sân cầu lông, chính là nơi xa như sân bóng rổ, đều có người bởi vì tiếng gào mà hướng bên này xem.

Dần dần có người tới gần hướng bên này, đã có lớp 9, cũng có lớp 10.

“Nhìn không ra a, Phương Lăng cư nhiên còn ẩn giấu một mặt lợi hại như vậy ~”

“Hắc hắc, cái này kêu chân nhân bất lộ tướng, lộ bộ mặt thật không chân nhân.”

“Uy, lớp trưởng lớp mấy người hình như không được nga.”

“Nói bậy! Lớp trưởng chúng ta sẽ là cái sau vượt cái trước!!”

Ở tuổi dậy thì, vinh dự tập thể là một chuyện kỳ diệu.

Chẳng sợ không ít người lớp 9 đều biết Kỷ Thanh Bình, thậm chí bởi vì y cùng Triệu Thuấn quan hệ tốt, ngẫu nhiên còn có thể nói một hai câu. Nhưng một khi trận thi đấu này cùng lớp móc nối, nháy mắt sẽ sinh ra một cái nhìn không thấy Sở hà Hán giới*.

(*Nôm na là ranh giới á.)

Lớp 9 một cái trận doanh, lớp 10 là một cái trận doanh khác.

Phương Lăng lại được một điểm.

Cậu mỗi một cái cầu đều đánh thật sự có kỹ thuật, nửa điểm cũng không buồn tẻ, chậm rãi, người vây xem càng ngày càng nhiều.

Đàm Phi Chu đại đại thanh mà báo xong điểm, nghiêng con mắt nhìn Tưởng Bưu, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, “Người nào đó đúng là nhà tiên tri, như thế nào liền như vậy rõ ràng mình chỉnh trận thi đấu xuống dưới, cơ hội mở miệng cũng không có a ~”

Tưởng Bưu: “…………”

18:0

19:0

20:0

Phương Lăng sắp được điểm kết thúc.

Kỷ Thanh Bình thở hồng hộc, sắc mặt của y đã không thể dùng từ cứng đờ để hình dung.

Nếu đánh thành 21:0, thật sự là quá khó coi.

Tựa hồ biết Kỷ Thanh Bình suy nghĩ cái gì, nam sinh đứng ở đối diện hơi hơi mỉm cười, dùng vợt bóng đánh loạn cầu một chút, tùy ý để cầu lông ở trước mặt rơi xuống đất, mới cười nói: “Này tính tôi thua một trái, hiện tại 20:1.”

Đàm Phi Chu miệng thành chữ O.

Này, kiêu ngạo như vậy sao?

Nam sinh cầm vợt bóng thản nhiên tiếp thu ánh mắt đến từ các phương hướng.

Làn da cậu rất trắng, vừa rồi đánh cầu một hồi làm cậu ra một chút mồ hôi, nhưng thoạt nhìn thành thạo như cũ, cậu rõ ràng nhìn còn béo, trên mặt cũng có mấy nốt bệnh thủy đậu không hoàn toàn biến mất, thế nhưng còn cười rất là văn nhã lại ôn nhuận, làm người ta không rời được mắt.

Một trái cầu cuối cùng, ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn*, Phương Lăng bắt lấy một điểm này.

(*Ý là ngoài ý muốn của một số người, còn lại là không ngoài ý muốn của một bộ phận khác.)

21:1

Bổn cục chung kết.

Phương Lăng mặt mày ôn hòa, “Cảm ơn.”

Hiện tại Kỷ Thanh Bình chỉ có 18 tuổi, còn không thể hoàn toàn che giấu cảm xúc chính mình, cho nên biểu tình trên mặt cũng không đẹp.

Y lần đầu tiên cảm thấy nghẹn khuất, chung quanh lại có nhiều người như vậy vây xem, vậy càng thêm mất mặt.

Ánh mắt đảo qua, nhìn thấy bên sân một thân ảnh cao lớn, Kỷ Thanh Bình đôi mắt mị* một chút, sau đó cười đi qua, “A Thuấn, đồng học này của cậu chơi thật lợi hại, nếu không cậu tới cùng cậu ta đánh một hồi.”

(*Mị: nịnh hót, làm người ta yêu mến, lấy sắc câu người:))).)

Thời điểm Triệu Thuấn tới, thi đấu đã đánh tới 19:0, hắn chỉ nhìn hai ba cái cầu, một ván liền kết thúc.

Nói thật, Triệu Thuấn cảm thấy Phương Lăng đánh không tồi, hắn bị gợi lên hứng thú.

Hiện tại vừa nghe Kỷ Thanh Bình kêu hắn, Triệu Thuấn liền nhanh chóng đồng ý, “Ừm, để tôi tới một phen.”

Đàm Phi Chu đang chuẩn bị nói Phương Lăng phải về phòng học học tập, hẳn là không đánh, ai biết gã còn không có mở miệng, nam sinh cầm vợt bóng giữa sân gật gật đầu, “Có thể, chỉ cần cậu lát nữa không hối hận.”

Thanh âm thực ôn hòa, nhưng không biết sao, Đàm Phi Chu cảm thấy lạnh căm căm.

Gã lập tức im miệng.

Triệu Thuấn từ trong tay Kỷ Thanh Bình tiếp nhận vợt bóng, đi đến nửa sân phía trước.

Phương Lăng đem cầu ném qua, “Cho cậu phát cầu trước.”

Triệu Thuấn nhướng mày, “Kiêu ngạo như vậy?”

Phương Lăng cười mà không nói.

Triệu Thuấn ở trong trường học rất có danh khí, trong nhà là cự phú có tiếng không nói, người lớn lên thập phần soái, ngày thường tiêu tiền hào phóng, lại chơi nghĩa khí với huynh đệ.

Phàm là hắn chơi bóng rổ trận cuối, người vây xem đều không ít.

Nam sinh học kỹ thuật, nữ sinh xem soái ca.

Hiện tại Triệu Thuấn muốn đánh cầu lông, đại bộ đội tới vây xem.

Thi đấu bắt đầu!

Triệu Thuấn phát cầu, trái thứ nhất hắn rất tùy ý, cũng không có chọn góc độ xảo quyệt đánh.

Bên ngoài Kỷ Thanh Bình bỗng nhiên kêu: “A Thuấn cố lên!”

Triệu Thuấn bớt thời giờ quay đầu liếc mắt xem bên ngoài một cái, “Ừ, cậu xem đi, tìm sân về cho cậu!”

Phương Lăng lạnh lùng gợi lên khóe miệng, trực tiếp đánh cho Triệu Thuấn cái cầu hậu trường, làm hắn vội vàng chạy về hậu trường.

Này một cầu thoạt nhìn muốn ra ngoài.

Triệu Thuấn do dự nên tiếp hay không một chút, mà chính là thời gian do dự này, cầu rơi xuống đất.

Áp tuyến rơi xuống đất, Phương Lăng được một điểm.

Đàm Phi Chu sửng sốt, ngay sau đó điểm số, “1:0.”

Trái đầu thoạt nhìn là may mắn, rất nhiều người, bao gồm Triệu Thuấn đều là cảm thấy như vậy.

Nhưng mà kế tiếp một trái lại một trái, lại làm biểu tình mọi người vây xem đều chậm rãi thay đổi.

1:0

13:0

Từ sau mở màn, Triệu Thuấn liền khắp nơi chạy không dừng được.

Hắn giống một con Husky bị đầu thịt xương hấp dẫn, nhìn lên thấy đầu thịt xương muốn rớt đến chỗ nào đó, hắn phe phẩy cái đuôi toàn bộ mà tiến lên, đồng phục trên người đều ướt một mảnh.

Nhưng kết quả chính là ăn không được đầu thịt xương, không phải do kém một chút, mà là do phán đoán sai lầm.

Mà trái lại Triệu Thuấn cách một tấm lưới Phương Lăng, tuy nói trên trán phát ướt, nhưng thoạt nhìn vững vàng lại nhàn nhã, giống một vị mưu sĩ định liệu trước.

Có nữ sinh ghé vào cùng nhau nhỏ giọng nói: “Trời, tôi cư nhiên cảm thấy Phương Lăng có điểm soái, là thẩm mỹ tôi thay đổi sao?”

“Tôi, tôi cũng cảm thấy…… cái loại khí tràng bày mưu lập kế này, ổn thật sự. Ai nha ~ tôi có điểm phía trên, bất quá nghiêm túc nhìn xem, kỳ thật Phương Lăng hình dáng rất đẹp, nếu cậu ta có thể gầy xuống, bệnh thuỷ đậu trên mặt tiêu rớt, tuyệt đối cũng là một đại soái ca!”

“Chậc, nghe cậu vừa nói như vậy, hình như là thật.”

14:0

20:0

Bản edit được đăng tải duy nhất trên wattpad khanhuochien.

Quần chúng vây xem tròng mắt đều sắp rớt ra tới nơi, Phương Lăng bắt được điểm kết thúc.

Trước một lần khi Phương Lăng bắt được cục điểm, cậu đem cầu đánh trên mặt đất, trực tiếp cho Kỷ Thanh Bình một trái.

Hiện tại là Triệu Thuấn, Phương Lăng cười cười, không đem cầu ném trên mặt đất, hơn nữa còn trực tiếp phát cầu.

Thế cầu này tới rào rạt, nửa điểm cũng không có dính vào người phát cầu thân thượng ôn nhã.

Cuối cùng bắt lấy 21:0.

Triệu Thuấn: “……”

Không chỉ có thua, còn cầm cái trứng vịt trở về, so với Kỷ Thanh Bình còn thảm hại hơn.

Mà Kỷ Thanh Bình khi thi đấu bắt đầu còn đầy hứa hẹn kêu Triệu Thuấn cố lên, nhưng khi hắn bị bỏ xa một điểm, toàn bộ sân đều yên tĩnh, y cũng không kêu cố lên.

Giữa sân im lặng.

Từng đôi mắt đều nhìn Phương Lăng cùng Triệu Thuấn trong sân.

Phương Lăng không coi ai ra gì đi đến bên ngoài, đem vợt bóng nhét vào trong lồng ngực Đàm Phi Chu, sau đó nhìn về phía Triệu Thuấn còn đang ngẩn người.

Cậu mặt mày cong lên, trong mắt giống như cất giấu một ao hồ sóng nước lấp loáng, “Đều là lớp mình, cũng không phải người ngoài gì, những cái công phu mặt mũi đó tôi nghĩ không cần đi.”

Đàm Phi Chu gãi gãi đầu.

Cho nên đây là nguyên nhân đánh thành 21:0 sao?

Nhưng hình như có chỗ nào không đúng, tóm lại chính là quái quái.

Triệu Thuấn không chớp mắt nhìn chằm chằm Phương Lăng, sau một hồi thấp giọng nói một câu “Thao”.

Thật là gặp quỷ, hắn cư nhiên cảm thấy đứa mọt sách Phương Lăng này có một chút soái.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Triệu: ( nhíu mày suy nghĩ sâu xa.jpg)

Lão Triệu: Lão bà ngược tôi trăm ngàn biến, tôi đãi lão bà như sơ luyến.

Thiết trụ: Ta nguyện xưng đó là ta ngỗng tử lão nam nhân khí tràng.

Phương Lăng: Uy!