Sau khi cho bảo kiếm vào trong lò, La Chinh tiện tay đóng cửa lò luyện khí lại, sau đó mới đi lên trên chỗ vừa rồi Từ Hàm luyện khí. Chỗ này nhắm thẳng đến cửa đốt lò luyện.
Sau khi La Chinh ngồi vào chỗ của mình, trong tay hắn liền xuất hiện một luồng chân nguyên Thiên Ma.
Một luồng chân nguyên Thiên Ma này bao học hết cả tay hắn.
Chuyện Thiên Diễn Tinh Hoa vô cùng quan trọng. Hắn nhờ Chương Vô Huyền bán đấu giá giúp, một mặt là bởi bản thân Chương Vô Huyền đáng tin, mặt khác là vì ngoài Chương Vô Huyền ra, La Chinh thật không có cách nào tốt hơn để bán Thiên Diễn Tinh Hoa. Nhưng chuyện hắn sở hữu Thiên Diễn Tinh Hoa thì trừ bản thân và Chương Vô Huyền, hắn cũng không muốn để cho người thứ ba biết.
Đương nhiên La Chinh sẽ không để cho những đệ tử Thập Thất Viện ở trước mặt này biết.
Vì thế, La Chinh chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nho nhỏ. Màu sắc chân nguyên Thiên Ma rất đậm, chính là màu tím đen, nên hắn dùng chân nguyên Thiên Ma bao bọc nhẫn tu di trên tay lại, sau đó lấy ra một lượng Thiên Diễn Tinh Hoa từ trong nhẫn tu di.
Mấy giọt Thiên Diễn Tinh Hoa này đều hỗn loạn trong đám chân nguyên Thiên Ma, từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ không thấy gì.
Sau khi chuẩn bị xong, La Chinh liền thúc giục chân nguyên Thiên Ma bắn vào miệng lò luyện khí, mà Thiên Diễn Tinh Hoa thì được bao lại trong chân nguyên Thiên Ma. Làm như vậy cũng không thể chắc chắn là không ai nhìn ra, nếu là cao thủ thực sự thì vẫn có thể thấy được.
Thế nhưng La Chinh lại tin rằng, những đệ tử trong Thập Thất Viện này tuyệt đối không thể nào phát hiện.
Chân nguyên Thiên Ma tạo thành một đường lớn, liên tục nhỏ từng giọt Thiên Diễn Tinh Hoa vào trong lò luyện khí.
Thấy chân nguyên Thiên Ma màu tím đen, mí mắt Từ Hàm cũng giật một cái, thảo nào vừa rồi hắn cảm thấy chân nguyên của La Chinh vô cùng hùng hậu. Chân nguyên màu tím đen này hoàn toàn không phải chuyện đùa. Mặc dù La Chinh chỉ có cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, thế nhưng thực lực tuyệt đối không thể coi thường.
Nhưng dù chân nguyên màu tím đen này rất đặc thù, thì vẫn chẳng có tác dụng gì đối với luyện khí.
Từ Hàm nhìn rất rõ, trong chân nguyên này không có một chút Thiên Diễn Chi Đạo nào. Bản thân La Chinh không có chút lĩnh ngộ nào với Thiên Diễn Chi Đạo, vậy làm sao có thể ngưng luyện?
Ài, xem ra La Chinh đúng là đùa rồi. Tiếc cho một thanh kiếm tốt...
La Chinh không buồn để ý đến bọn họ nghĩ như thế nào, lúc này đang chuyên tâm ngưng luyện.
La Chinh không hiểu về Thiên Diễn Chi Đạo, trên thực tế hiện tại hắn cũng không thể xem là ngưng luyện, chỉ có thể xem là tưới Thiên Diễn Tinh Hoa lên đó để xem cuối cùng có thể tạo thành thanh bảo kiếm cấp nào.
Thực tế trong lòng La Chinh cũng không chắc lắm, dù sao đây cũng là lần đầu hắn rót Thiên Diễn Tinh Hoa vào vũ khí, nói không chừng có thể vì phương pháp không đúng mà lại làm ra một món huyền khí, thậm chí còn có khả năng là phế phẩm.
Sau khi đưa chân nguyên Thiên Ma Chân Nguyên vào trong lò luyện khí, La Chinh liền điều khiển chân nguyên Thiên Ma bao phủ thanh bảo kiếm kia.
***
Nham thạch nóng chảy trong hỏa mạch dưới lòng đất chậm rãi chảy trong con đường được khai quật phía dưới lò luyện khi, dẫn nhiệt đi qua, không ngừng truyền lên nhiệt độ cực cao.
Bảo kiếm đặt ở trong lò bị quay trong nhiệt lượng do nham thạch nóng chảy phát tán ra. Trong quá trình ngưng luyện cần phải giữ vững một nhiệt độ nhất định, mà nhiệt độ trong lò luyện khí không cao không thấp, cực kì thích hợp.
Sau khi chân nguyên Thiên Ma bao trùm lên, giọt Thiên Diễn Tinh Hoa đầu tiên cũng bị chân nguyên rót lên thân bảo kiếm kia.
Khi một giọt Thiên Diễn Tinh Hoa nhỏ lên thân bảo kiếm, chỉ trong nháy mắt, trên thân kiếm sáng bóng trơn nhẵn đã hình thành một gợn sóng mang màu sắc của kim loại, phạm vii mà gợn sóng khuếch tán ra cũng không lớn, chỉ hơn một tấc thì liền ngừng lại, để lại trên thân kiếm một đóa hoa văn yêu dị.
Ngay sau đó giọt thứ hai cũng nhỏ xuống trên thân kiếm như vậy, rồi lưu lại một đóa hoa văn lớn chừng một tấc.
Những giọt Thiên Diễn Tinh Hoa như những giọt mưa ào ào nhỏ xuống thân kiếm, càng ngày càng nhiều, trên thân kiếm cũng nở rộ từng đóa, từng đóa hoa văn.
Lúc này, dọc theo đường ống được hình thành từ chân nguyên Thiên Ma, Thiên Diễn Tinh Hoa trong nhẫn của La Chinh liên tục không ngừng truyền vào trong lò luyện khí.
Nếu như lúc này có một luyện khí sư lão luyện chứng kiến La Chinh sử dụng Thiên Diễn Tinh Hoa như vậy, sợ rằng sẽ tức đến hộc máu.
Thiên Diễn Tinh Hoa là đồ vật quý báu đến mức nào?
Thông thường mà nói, dùng Thiên Diễn Tinh Hoa để ngưng luyện binh khí thì đều tập trung vào bộ phận mấu chốt nhất trên binh khí đó, cũng chính là ‘thép tốt thì dùng làm lưỡi đao’.
Nếu như bọn họ dùng Thiên Diễn Tinh Hoa để ngưng luyện một thanh kiếm thì chỉ có thể dùng trên thân kiếm, nếu như số lượng Thiên Diễn Tinh Hoa không đủ thì cũng có thể nhỏ Thiên Diễn Tinh Hoa lên mũi nhọn của bảo kiếm.
Tuy là như vậy sẽ làm giảm hiệu quả của Thiên Diễn Tinh Hoa, nhưng cũng không còn cách nào khác, đó cũng là hành động bất đắc dĩ.
Nhưng La Chinh không có ý thức tiết kiệm chút nào, dường như hắn cứ để cho Thiên Diễn Tinh Hoa tùy ý nhỏ xuống, cho nên Thiên Diễn Tinh Hoa không chỉ chui vào trong thân kiếm, ngay cả trên chuôi kiếm cũng tích đầy Thiên Diễn Tinh Hoa!
Nhưng mặc dù là thanh bảo kiếm này thì cũng không thể hấp thụ Thiên Diễn Tinh Hoa một cách vô hạn được. Nó chỉ có thể hấp thụ ở một mức độ nào đó, mức độ này được quyết định bởi trình độ luyện khí của luyện khí sư.
La Chinh rót thẳng một lèo mấy trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa vào trong lò luyện khí, toàn bộ bảo kiếm đều bị bao bọc bởi Thiên Diễn Tinh Hoa. Toàn bộ thân kiếm, chuôi kiếm, mũi kiếm, bộ phận nào nên hấp thu thì cũng đã hấp thu hoàn toàn, có thể nói Thiên Diễn Tinh Hoa đã gần tới mức bão hòa!
Cho đến lúc này, La Chinh lại rút số Thiên Diễn Tinh Hoa không thể hấp thu được nữa trở về trong nhẫn tu di của mình.
Đến lúc này, việc ngưng luyện cơ bản coi như đã hoàn thành, cả quá trình không tốn quá nhiều thời gian, cộng lại vẫn chưa hết tới một nén hương.
Thấy La Chinh dần dần thu lại chân nguyên Thiên Ma, các đệ tử trong Thập Thất Viện vẫn cảm thấy quái lạ, Từ Hàm lại càng ngẩn ra một chút rồi hỏi: “Vậy là ngưng luyện xong cả rồi?”
Căn cứ vào kiến thức luyện khí của bọn bọ, thời gian ngưng luyện có dài có ngắn, nhưng với La Chinh thật sự quá ngắn, ngắn đến không bình thường!
Chỉ từ một điểm này, Từ Hàm có thể xác định, La Chinh hoàn toàn là đùa giỡn mà thôi!
La Chinh mỉm cười: “Đã ngưng luyện xong xuôi!”
“Vậy mời La Chinh huynh mở lò cho chúng ta nhìn thành quả.” Từ Hàm không có ác ý gì, chỉ là hắn thật sự tò mò, không biết La Chinh muốn làm gì.
La Chinh đi đến trước lò luyện khí, trong nháy mắt khi hắn mở nắp lò luyện ra, một luồng ánh sáng màu trắng bạc bỗng nhiên thoát ra từ trong lò luyện!
“Vèo vèo vèo!”
Luồng ánh sáng màu trắng bạc kia bắn ra khỏi cửa lò luyện khí, đánh vào vách tường Thập Thất Viện. Vách tường kia lập tức bị ánh sáng màu trắng bạc cứng rắn làm tiêu tan mất một tầng.
Đến khi La Chinh thò tay vào trong lò luyện khí, nháy mắt lấy bảo kiếm ra khỏi lò luyện, ánh sáng bạc từ bảo kiếm phóng thẳng lên cao, một luồng dao động vô hình lấy bảo kiếm làm tâm điểm, không ngừng khuếch tán ra xung quanh!
“Vèo...”
Lúc này, cả Trám Hỏa Phong đều đã nhận ra điểm khác thường!
Ở phía sau Trám Hỏa Phong, nhánh hỏa mạch kéo dài từ Luyện Ngục Sơn đến đây cuối cùng hội tụ lại chỗ này, tạo thành một cái đầm sâu một trượng. Nhưng trong cái đầm này không phải là nước mà là nham thạch nóng chảy quay cuồng, cho nên có thể gọi nó là một hỏa đàm.Xung quanh hỏa đàm có hai vị luyện khí sư ngồi đang ngồi ở bên mép đầm, không ngừng triệu hồi chân hỏa trong cơ thể để luyện cùng nham thạch nóng chảy bên trong đầm.
Hai vị luyện khí sư này là đạo sư trên Trám Hỏa Phong, một vị là Nghiêm Giới, một vị khác là Tưởng Mẫn, thực lực của hai người đều đạt tới Tiên Thiên Nhất Trọng. Tuy thực lực không cao nhưng trình độ luyện khí cũng được coi là tốt, tuy còn cách cấp tông sư khá xa nhưng cũng dư dả để làm đạo sư trên Trám Hỏa Phong rồi.
Vì để cho chân hỏa của mình càng thêm tinh thuần, các vị luyện khí sư thường sẽ chọn quán tưởng hỏa diễm.
Hỏa diễm có rất nhiều chủng loại, nham thạch nóng chảy được phun lên từ dưới đất được coi là một loại, chỉ là hỏa diễm trong nham thạch nóng chảy lại quá mức cuồng bạo.
Sau khi quán tưởng, quả thực có thể tăng uy lực của chân hỏa lên rất nhiều, thế nhưng bản mệnh chân hỏa cũng sẽ trở nên cuồng bạo hơn, do đó cũng khó mà thao túng.
Cho nên khi hai người bọn họ quán tưởng ở hỏa đàm, cứ cách mỗi một nén nhang sẽ nuốt một viên “Thanh Tâm Đan”, khi nuốt Thanh Tâm Đan vào sẽ sinh ra một luồng khí tức mát mẻ.
Thực tế luyện khí sư thường tu luyện công pháp có thuộc tính lửa, tối kỵ với loại đồ vật có tính lạnh này, nhưng luồng khí tức mát mẻ đó lại có thể chạy khắp toàn thân, trợ giúp bọn họ ức chế khí tức cuồng bạo trong nham thạch nóng chảy, trấn an dòng suy nghĩ của bọn họ.
Ngay vào lúc bọn họ chuyên tâm quán tưởng hỏa diễm trong đầm dung nham, bỗng nhiên có một luồng dao động màu bạc xẹt qua người bọn họ, đồng thời nhanh chóng truyền về phía xa.
Sắc mặt hai người nhất thời hơi biến đổi.
“Luồng dao động này... Đây là có người luyện chế vũ khí ra lò!” Trên mặt Nghiêm Giới lộ ra vẻ cực kì thận trọng, thế nhưng lại chậm chạp không chịu nói ra phán đoán của mình.
Tưởng Mẫn ở bên cạnh nói ra trước: “Đây là dư âm sinh ra khi pháp bảo ra lò!”
Thông thường mà nói, cứ là vũ khí có cấp bậc, dù là huyền khí hạ phẩm cũng sẽ tạo ra dư âm có một biên độ nhỏ, chỉ là dư âm vô cùng nhẹ nên người thường khó có thể phát hiện.
Còn nếu là linh khí, dư âm được tạo ra cũng tương đối khá, dù là người thường dùng mắt thường cũng có thể thấy, nhưng cũng chỉ có thể truyền đi khoảng vài trượng xung quanh mà thôi.
Hỏa đàm nơi Nghiêm Giới và Tương Mẫn ngồi cũng không cách Trám Hỏa Phong xa lắm, nhưng dư âm của linh khí cũng sẽ không có khả năng truyền xa đến vậy!
Trừ khi là tiên khí xuất hiện mới có thể phóng ra dư âm kịch liệt như vậy.
Thấy dư âm như vậy vẫn không ngừng tràn tới tận hỏa đàm bên này, khuếch tán về phía xa, vậy không biết rốt cuộc món vũ khí này có phẩm cấp nào., Hai người vẫn không đoán ra được.
“Rốt cuộc là người phương nào, lại có thể luyện chế ra tiên khí trên Trám Hỏa Phong?” Nghiêm Giới cau mày hỏi.
“Chẳng lẽ Thiên Ngọc đang luyện chế tiên khí?” Tưởng Mẫn suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra được nên chỉ có thể suy đoán như vậy.
Luyện khí không phải sở trường của Thanh Vân Tông, từ tình hình của Trám Hỏa Phong liền có thể nhìn ra được. Một Thanh Vân Tông mấy trăm ngàn đệ tử lớn như thế, cùng lắm cũng chỉ có ngàn người chịu đi trên con đường luyện khí mà thôi.
Những năm gần đây, Thanh Vân Tông chỉ có một vị tông sư luyện khí, đó cũng là một trong ba tông sư luyện khí lớn nhất của vương triều Phần Thiên, đó chính là Thiên Ngọc.
Tưởng Mẫn vừa mới nói ra ý nghĩ của mình, Nghiêm Giới ngay lập tức không đồng ý: “Không thể nào. Thiên Ngọc đường đường là tông sư luyện khí, làm sao bằng lòng tới Trám Hỏa Phong để luyện chứ?”
Những lò luyện khí mà đệ tử trên Trám Hỏa Phong sử dụng, đương nhiên sẽ không lọt vào mắt xanh của Thiên Ngọc. Thanh Vân Tông đã trả một cái giá rất lớn để chuẩn bị cho Thiên Ngọc lò “Cửu Vân Địa Long”. Trong mắt luyện khí sư, lò Cửu Vân Địa Long này không thua bảo bối tiên khí.
Hắn có lò Cửu Vân Địa Long, làm sao lại cam tâm dùng lò đồng thông thường trên Trám Hỏa Phong?
Tưởng Mẫn cũng nói: “Ta cũng hiểu là không có khả năng, nhưng người có thể luyện chế tiên khí, trong Thanh Vân Tông này cũng chỉ có một mình Thiên Ngọc, những người khác làm sao có thể luyện ra tiên khí?”
“Nếu nghĩ không ra, chúng ta đi đến hiện trường nhìn xem chẳng phải là biết rồi sao?” Nghiêm Giới nói xong liền đứng dậy chạy về phía Trám Hỏa Phong, Tưởng Mẫn cũng theo sát phía sau. Hai người mặc dù là luyện khí sư, nhưng thực lực bản thân cũng đã là Tiên Thiên Nhất Trọng, tốc độc tất nhiên không chậm, gần như chỉ trong khoảnh khắc đã đến đỉnh Trám Hỏa Phong.
Trong Thập Thất Viện.
Lúc này thanh bảo kiếm trong tay La Chinh đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Tuy nói hình dạng bảo kiếm không biến hóa chút nào, nhưng trước khi luyện, bề ngoài của nó vẫn hết sức bình thường, vậy mà lúc này cả thanh bảo kiếm đều tràn đầy từng luồng ánh sáng màu bạc kì lạ. Nếu như tinh tế nhìn kỹ thì sẽ thấy trên thân bảo kiếm loáng thoáng còn có từng tia kí hiệu.
Từ Hàm và những đệ tử của Thập Thất Viện, lúc này hoàn toàn trợn tròn mắt.
Mắt họ trừng lớn nhìn chằm chằm vào thanh bảo kiếm trong tay La Chinh, cổ họng muốn nói ra gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại khiếp sợ không nói nên lời, chỉ có thể tỏ vẻ mặt đờ đẫn mà nhìn.