Bách Luyện Thành Thần

Chương 221




Thấy chân hỏa của mình không thể đối phó với La Chinh, Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều toát ra vẻ kiêng dè.

Có lẽ bọn họ đã sai rồi, không nên coi La Chinh chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường, càng không nên khinh thường tu vi của hắn.

Tiên Thiên Nhất Trọng có thể ngưng luyện tiên khí và sở hữu chân nguyên quỷ dị, một thằng nhóc như vậy sao có thể là người bình thường được? Lúc trước hai người họ quả thực đã bị lòng tham chi phối đầu óc, không cẩn thận tra xét tình hình thực tế. Hiện tại đòn tấn công của họ bị La Chinh hóa giải dễ dàng, bọn họ mới cẩn thận suy ngẫm, mới cảm thấy được có gì đó không đúng.

Có lẽ thằng nhóc này vốn không phải là nhân vật mà bọn họ có thể trêu chọc được. Có điều có trêu chọc được hay không thì lúc này cũng đã không còn quan trọng. Đã trở mặt với nhau rồi, hai người bọn họ không còn đường nào khác. Huống chi họ cũng chưa tung hết toàn lực, nếu liều lĩnh đánh cược một lần thì kết quả thế nào còn chưa nói được.

Điểm mấu chốt nhất chính là, một khi bọn họ đã chế ngự được La Chinh thì không những có thể lấy được tiên khí có sẵn mà còn có thể moi móc được bí mật ngưng luyện từ miệng hắn. Có câu ‘cầu phú quý trong nguy hiểm’, để có thể vượt qua hiện tại, đạt được địa vị mình tha thiết mơ ước thì dù là võ giả hay luyện khí sư đều phải trả cái giá lớn tương đương. Vậy nên dù có phải đối mặt với nguy hiểm cực độ, hai người họ đều cho rằng đáng giá.

Ánh mắt Nghiêm Giới giống hệt như diều hâu nhìn chằm chằm La Chinh. Ngay sau đó, gã rút ra một cây thương với rất nhiều tia máu uốn lượn trên mũi nhọn. Trên cán thương khắc rõ hai đường linh văn, chứng tỏ cây thương này là một linh khí trung phẩm.

Phong Hỏa Thương chính là kiệt tác đắc ý nhất trong cuộc đời Nghiêm Giới.

Đúng lúc đó, Tưởng Mẫn cũng rút ra một thanh Quỷ Đầu Đại Đao từ trong nhẫn tu di. Trên thân đao khắc hai đường linh văn. Thanh đao này cũng là một linh khí trung phẩm.

Thông thường, nếu không phải là võ giả lớn của đại sĩ tộc thì rất khó có thể có được một vũ khí đặc biệt tốt. Có điều hai người này là luyện khí sư nên tiền tài dư giả, quan trọng nhất là trong tay bọn họ có linh khí trung phẩm do chính mình luyện chế.

La Chinh đứng chắp tay, thanh kiếm đặt trước ngực như một con rồng nằm ngang lạnh lùng nhìn hai người họ. Nghiêm Giới vuốt ve cán thương, Phong Hỏa Thương lập tức toát ra vẻ hưng phấn điên cuồng. Từng luồng chân hỏa màu tím chảy vào trong trường thương, lập tức lan từ cán thương tới mũi thương, sau đó có một ngọn lửa màu tím bốc lên cuồn cuộn tựa như thương anh của Phong Hỏa Thương.

Tưởng Mẫn cũng vung Quỷ Đầu Đại Đao lên. Thanh đao này gã đã luyện chế bằng tà pháp, vừa vung lên liền lập tức truyền ra tiếng kêu gào khóc lóc cực kỳ thảm thiết trong không trung.

Giờ phút này, hai người không chút do dự, một trái, một phải chia nhau bao vây La Chinh. Mặc dù là luyện khí sư nhưng dù sao bọn họ cũng đã ở Thanh Vân Tông nhiều năm như vậy, thành tựu trên phương diện võ đạo mặc dù không bằng phương diện luyện khí, nhưng sự chênh lệch cũng không quá lớn.

“Tử Long Quán Nhật!”

Trường thương trong tay Nghiêm Giới uốn cong như một cây cung, sau đó đột ngột lao về phía La Chinh với uy lực cực kỳ mạnh mẽ!

“Mãnh Quỷ Phệ Thiên!”

Tưởng Mẫn cũng lao vút về phía hắn, vung thanh đao đen ngòm không chỉ mang theo tiếng gió vù vù mà còn có cả âm thanh gào khóc thảm thiết điên cuồng.

Đối mặt với thế liên thủ tấn công của họ, La Chinh nhẹ nhàng lùi về sau hai bước.

Phong Hỏa Thương của Nghiêm Giới chém tới trước ngực La Chinh, hắn liền linh hoạt nhích người sang một bên, tránh được mũi Phong Hỏa Thương. Nhưng đúng lúc đó, mũi thương bắn ra một luồng thương cương cực kỳ hung mãnh nhằm thẳng vào ngực La Chinh trong chớp mắt.

La Chinh cười lạnh một tiếng, Lưu Quang Kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, lợi dụng thân kiếm chặn đứng thương cương.

Thông thường, kiếm rất ít được dùng để phòng ngự, bởi vì độ rộng thân kiếm không đủ, hơn nữa lại dễ dàng bẻ gãy.

Thương cương đánh lên thân Lưu Quang Kiếm, trường kiếm hoàn toàn bị bẻ cong, nhưng Lưu Quang Kiếm dù sao cũng là tiên khí, cho dù cong đến mức này cũng không hề gãy!

Chặn lại thương cương của Nghiêm Giới, La Chinh thuận thế di chuyển lên phía trước, đúng lúc này tung ra một chiêu kiếm pháp căn bản.

“Thượng Liêu Liếm!”

“Keng!”

Chỉ một chiêu vẩy kiếm đơn giản, Lưu Quang Kiếm đỡ lấy trường thương của Nghiêm Giới với tốc độ cực nhanh.

“Quải kiếm!”

“Băng kiếm!”

Ngay sau đó, La Chinh lập tức tung ra hai chiêu kiếm, một chiêu Quải Kiếm hất văng Phong Hỏa Thương xuống đất, một chiêu Băng Kiếm đâm thẳng về phía Nghiêm Giới.

Động tác của La Chinh thật sự quá nhanh, Nghiêm Giới chưa kịp phản ứng thì Phong Hỏa Thương đã nằm sõng soài trên nền đất. Đến khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Lưu Quang Kiếm của La Chinh đã ở ngay trước mặt gã rồi.

Trên mặt Nghiêm Giới toát ra vẻ sợ hãi, có lẽ vì đang ở lằn ranh sống chết nên gã cảm thấy lúc này thời gian trôi qua cực kỳ chậm. Thấy sắc bạc chói lọi lan tỏa trên Lưu Quang Kiếm, một chiêu Băng Kiếm của La Chinh sợ rằng có thể dễ dàng lấy mạng gã. Nghiêm Giới không nhịn được gào to: “Chết rồi!”

Dù gã biết rõ bản thân khó tránh được một kiếm này của La Chinh, nhưng vẫn theo phản xạ có điều kiện giơ tay che trước ngực.

“Roạt!”

Lưu Quang Kiếm sượt qua cánh tay hắn, khí thế như vũ bão đâm thẳng về phía ngực Nghiêm Giới. Mũi kiếm xé rách trường bào, vừa chạm vào lồng ngực gã liền đột ngột ngừng lại.

Nghiêm Giới ngạc nhiên tột độ, gã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của mũi kiếm in trên lồng ngực, một chiêu khiến gã chắc chắn sẽ mất mạng lại đột nhiên dừng lại?

Ngay sau đó, Nghiêm Giới nhìn vẻ mặt lạnh lùng của La Chinh, chỉ thấy hắn “Hừ “ một tiếng rồi rút kiếm về. Trừ cánh tay bị La Chinh đâm sượt qua bên ngoài thì Nghiêm Giới không bị vết thương nào khác, mà Lưu Quang Kiếm sắc bén cực kỳ đột ngột thu chiêu, thậm chí ngay cả một giọt máu cũng không dính trên lưỡi kiếm, chẳng qua chỉ để lại một vết thương rất ngọt trên cánh tay Nghiêm Giới, một lúc lâu sau mới có máu trào ra.

Nhưng đối với Tiên Thiên Cảnh mà nói, mấy vết thương này chỉ có thể coi là là vết thương nhẹ. Nghiêm Giới vốn tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ La Chinh lại nương tay, nhất thời khiến đầu óc Nghiêm Giới có chút mơ hồ.

La Chinh thu hồi Lưu Quang Kiếm, xoay người lại tung ra một chiêu Thượng Phách Kiếm.

Đao khí của Tưởng Mẫn cuồn cuộn xông đến, sự u ám tỏa ra từ thanh đao khiến lòng người hốt hoảng.

Kiếm quang màu bạc chói lọi bùng nổ như sao băng nơi chân trời, mãnh liệt giao hòa với đao khí trong tư thái cực kỳ sắc bén. Trong nháy mắt, những âm thanh gào khóc thảm thiết kia càng thêm chói tai, ảo ảnh hình đầu lâu đen ngòm lơ lửng xung quanh đao khí, há miệng nhìn chằm chằm La Chinh, dường như không cắn nuốt được hắn thì tuyệt đối không bỏ qua.

Thế nhưng kiếm quang của Lưu Quang Kiếm lại sắc bén tột độ, khoảnh khắc đao khí đan cài với kiếm quang chỉ diễn ra trong chớp mắt, ngay sau đó, đao khí với uy thế kinh người đã bị kiếm quang cắt thành từng mảnh vụn.

Sau khi vỡ vụn, những mảnh đao khí rơi lả tả trong không gian khiến mặt đất vốn bằng phẳng trở nên gồ ghề lồi lõm.

Lưu Quang Kiếm trong tay La Chinh tùy ý xoay tròn. La Chinh bước từng bước về phía Tưởng Mẫn. Giờ phút này, trên gương mặt Tưởng Mẫn ngập tràn hoảng hốt.

Tưởng Mẫn vừa sử dụng công pháp Quỷ Khốc Lang Hào Trảm. Đây là công pháp mạnh nhất mà gã từng tu luyện. Lúc ấy, ngoài đao pháp này gã còn chế tạo được một thanh Quỷ Đầu Đại Đao. Công pháp này và Quỷ Đầu Đại Đao kết hợp với nhau thậm chí còn giúp gã có năng lực khiêu chiến các đối thủ vượt cấp.

Thuật luyện khí của Tưởng Mẫn có lẽ không bằng Nghiêm Giới, nhưng nếu xét về lực chiến đấu thì thực lực của Tưởng Mẫn tuyệt đối không phải dạng vừa trong nhóm luyện khí sư. Nhưng La Chinh chẳng qua chỉ dùng một chiêu kiếm pháp căn bản nhất đã hóa giải tất cả. Ban đầu, tất cả võ giả đều sẽ tu luyện các loại kỹ xảo, quyền pháp, đao pháp, kiếm pháp căn bản… Sau khi thành thục, họ mới căn cứ vào đặc điểm của mình để lựa chọn phương hướng phát triển phù hợp. Tuy lựa chọn con đường luyện khí sư nhưng Tưởng Mẫn vẫn nắm rõ kiếm pháp căn bản.

Nếu chỉ dùng kiếm pháp căn bản, điều này chứng tỏ La Chinh vốn không phải là cao thủ dùng kiếm. Chắc chắn La Chinh còn có các thủ đoạn khác chưa dùng ra, nhưng để đối phó với mình, hắn chỉ cần dùng kiếm pháp căn bản là đủ rồi. Bản thân không phải là đối thủ của người này! Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền lập tức chi phối đầu óc của Tưởng Mẫn. Lúc này, Tưởng Mẫn chỉ có một ý nghĩ duy nhất chính là chạy trốn.

Đúng lúc Tưởng Mẫn bỏ lại Quỷ Đầu Đại Đao muốn xoay người chạy trốn thì chợt nghe La Chinh nói: “Ta có thể không lấy mạng tên kia thì cũng sẽ không giết ngươi. Huống chi ngươi cảm thấy có thể chạy thoát được sao?”

Tưởng Mẫn tức thì dừng bước, cảm thấy La Chinh nói cũng có lý. Với thực lực của gã, cho dù muốn chạy trốn cũng không thể nào trốn được. Huống chi gã cũng thấy rõ Nghiêm Giới vẫn sống sót dưới một kiếm của La Chinh. Lúc đó Tưởng Mẫn còn cực kỳ kinh ngạc, thì ra La Chinh đã nương tay với họ.

Thực ra La Chinh không phải người lương thiện. Trong thế giới của võ giả, lương thiện với người khác chính là tàn nhẫn với chính mình. Hắn biết rõ nếu hôm nay không ra tay với hai người này, thì chắn chắn hắn sẽ bị họ nhốt lại để tra hỏi tại sao bản thân có thể ngưng luyện ra tiên khí. Bất luận hắn có trả lời hay không, kết quả cuối cùng đều là hắn sẽ trở thành thi thể bị ẩn giấu trong một đỉnh núi bí ẩn nào đó, theo thời gian, cuối cùng biến thành một nắm đất vàng.

Lúc này nếu đang ở ngoài Thanh Vân Tông, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay với họ. Những người dám âm mưu hãm hại hắn đều phải chết! Nhưng dù sao hai người này cũng là đạo sư của Thanh Vân Tông. Việc hắn tới Trám Hỏa Phong cũng không phải chuyện gì bí mật, nếu thật sự lấy mạng họ thì khi Thanh Vân Tông điều tra ra, sợ rằng hắn và Tô Linh Vận sẽ gặp phiền phức lớn.

“Ta tha cho các ngươi một mạng là vì các ngươi là đạo sư của Thanh Vân Tông, mặc dù ta thật sự rất muốn giết hai tên cặn bã như các ngươi.” La Chinh lạnh nhạt nói với Nghiêm Giới và Tưởng Mẫn. “Nếu để các ngươi sống thì ta nghĩ các ngươi hẳn cũng hiểu được một đạo lý: Ngậm chặt miệng lại và bảo đệ tử của các ngươi đừng nhiều chuyện.”

Nếu không xảy ra chuyện này, để bọn họ ngậm miệng quả thực có chút khó khăn. Nhưng mang tiếng là đạo sư, bọn họ lại nảy lòng tham với La Chinh. Chuyện xấu xa này bọn họ càng không muốn lan truyền ra bên ngoài.

La Chinh vừa dứt lời, Nghiêm Giới lập tức nói: “Yên tâm, chúng ta tuyệt đối không nói lung tung. Đám đệ tử kia là đệ tử của ta, ta bảo chúng ngậm miệng thì bọn chúng tuyệt đối không dám nói ra một chữ.”

Tưởng Mẫn cũng ngẩng đầu thề thốt. La Chinh cười nhạt: “Chẳng qua là để các ngươi chú ý một chút thôi. Nếu thật sự truyền ra chuyện gì, các ngươi tự giải quyết cho tốt!”

Trên Trám Hỏa Phong có hơn nghìn người nhìn thấy La Chinh luyện ra tiên khí. Giờ phút này, sợ rằng tất cả các đệ tử trên Trám Hỏa Phong đều đã biết chuyện này. La Chinh tuyệt đối không tin hai người này thật sự có thể quản được mồm miệng của nhiều người như vậy.

Sau khi La Chinh rời đi, Nghiêm Giới đưa tay lau mồ hôi trên trán. May mà La Chinh vẫn còn một chút kiêng dè, nếu không hôm nay gã và Tưởng Mẫn chắc chắn phải bỏ mạng nơi đây. Hơn nữa nghe ý tứ của La Chinh thì có lẽ hắn bỏ qua cho bọn họ cũng không hoàn toàn là do kiêng dè. Gã có cảm giác thằng nhóc này vốn không coi hai người bọn họ ra gì!

“Người trẻ tuổi bây giờ kẻ nào kẻ nấy đều ngoan độc!” Tưởng Mẫn nhặt Quỷ Đầu Đại Đao lên. Gã vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảm xúc kinh hãi.

“Vừa rồi ngươi nói sai rồi. Không phải người trẻ tuổi bây giờ ngoan độc.” Nghiêm Giới lắc đầu. Trừ việc năng lực chiến đấu của gã kém hơn Tưởng Mẫn thì bất luận là kiến thức hay ánh mắt đều sắc bén hơn đối phương nhiều. “Hiện giờ người trẻ tuổi vẫn vậy, chỉ là trong Thanh Vân Tông chúng ta lại có thêm một người ngoan độc!”

Có thể khiêu chiến đối thủ có cảnh giới vượt xa mình, hơn nữa chỉ hời hợt ra tay đã có thể đánh bại hai người bọn họ, thực lực La Chinh quả thật sâu không lường được! Càng khoa trương hơn chính là hắn có thể ngưng luyện ra một thanh tiên khí! Một nhân vật như vậy sợ rằng từ khi Thanh Vân Tông thành lập tới nay cũng chưa từng xuất hiện.

“Hừ, ngoan độc thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn. Ta nhất định phải tìm cơ hội diệt trừ hắn.” Tưởng Mẫn căm giận nói, hiển nhiên vẫn còn có chút không cam lòng.

Nghiêm Giới lắc đầu cười: “Còn muốn diệt trừ hắn? Ha ha, Tưởng Mẫn, ta nói này, ngươi dùng não chút đi, chẳng qua hắn không muốn so đo với chúng ta mà thôi. Ngươi muốn đi diệt trừ hắn có khác nào tự đi tìm cái chết?”

Tưởng Mẫn vẫn không phục, có điều giọng điệu càng ngày càng nhỏ. Gã cũng hiểu được người như La Chinh sớm muộn gì cũng gặt hái được thành tựu xuất sắc. La Chinh không so đo với gã, gã đã phải thắp hương cảm tạ rồi! Vậy nên Tưởng Mẫn đành bĩu môi nói: “Ta chỉ nói mấy câu thôi, thằng nhóc kia có lợi hại đến đâu cũng không phải Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ(1), sao có thể nghe được lời ta nói?”

(1)Thiên Lý Nhãn, Thuận Phong Nhĩ: Hai vị thần có mắt nhìn xa được vạn dặm và tai nghe được tiếng nói truyền theo gió.