Bách Luyện Thành Thần

Chương 228: Phong ma trảm




M“Hắc hắc hắc... Đệ tử Tiểu Vũ Phong bị loại nhanh như vậy, vốn cho là bọn họ sẽ bị loại hết nên không có cơ hội giao thủ với chúng ta, ai ngờ chưa gì đã đến lượt! Thiên Hựu, đến phiên ngươi!” Vương đạo sư cười lạnh nói.

Thiên Hựu đi ra từ phía sau Vương đạo sư, lười biếng duỗi người một cái, mặt không đổi sắc liếc nhìn La Chinh, thản nhiên nói với Vương đạo sư: “Ba chiêu, chỉ cần ba chiêu tên nhóc này tất bại trên tay ta.”

Thiên Hựu thấy La Chinh chỉ mới có thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng nên hoàn toàn không đáng nhắc tới. Tuy trước đây La Chinh bộc phát thần lực trời sinh vô cùng kinh khủng, thế nhưng thần lực trời sinh thì có ích gì? Dù khí lực có lớn hơn nữa không thể phối hợp với uy lực và tốc độ của chân nguyên bộc phát ra, vĩnh viễn chỉ là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển!

Nghe thấy lời của Vương đạo sư và Thiên Hựu của Hậu Hải Phong, mặt Văn đạo sư như muốn khóc đến nơi, có lòng muốn phản bác nhưng lại không biết phản bác từ chỗ nào.

Trước đây Văn đạo sư còn có một tia hy vọng vào Tả Vân và La Chinh, nhưng Tả Vân lại thua ngay trận đầu, hơn nữa còn bị người ta trực tiếp đánh trọng thương tới mức không thể chiến đấu tiếp nên đã đả kích niềm tin của Văn đạo sư một cách nghiêm trọng. Giờ phút này đối mặt với lời nói khinh thường của Thiên Hựu, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

Thế giới của võ giả xưa nay đã như vậy, lấy thực lực làm trọng, người yếu chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là nhẫn, nếu không thì là chết. Đây còn là ở trong Thanh Vân Tông, nếu ở thế giới rộng lớn bên ngoài, thường thường ngay cả cơ hội “nhẫn” cũng không có...

“Ba chiêu?” Lông mày La Chinh đột nhiên giương lên, trước đây cảm xúc của La Chinh vẫn luôn vô cùng ổn định, có thể nói là đã rơi vào trạng thái nước trong giếng cổ không hề dao động.

Thế nhưng như vậy cũng không thể hiện La Chinh sẽ thực sự nhẫn nhịn. Trên thế giới này, cường giả khiến La Chinh phải nhẫn nhịn thì có rất nhiều, ví như Thạch Kinh Thiên - vị tông chủ Thanh Vân Tông đang ngồi trên đài cao kia, nhưng tuyệt đối không phải tên Thiên Hựu đang đứng trước mắt này. Cho dù Thiên Hựu hắn quả thật có chút bản lĩnh, nhưng còn chưa đến mức khiến La Chinh phải coi trọng!

“Làm sao? Ba chiêu đã quá nể mặt ngươi rồi, nếu không có gì bất ngờ thì thực ra chỉ cần hai chiêu là được rồi.” Thiên Hựu nở nụ cười khinh thường.

“Nếu như ba chiêu không đánh bại được ta, thì có phải ngươi liền nhận thua hay không?” La Chinh cười híp mắt hỏi.

Thiên Hựu hừ lạnh một tiếng: “Ta biết ngươi đang khích tướng ta, chịu được ba chiêu của ta đã muốn buộc ta chịu thua? Được, ta cho ngươi một cơ hội. Ba chiêu, nếu không bắt được ngươi, ta chịu thua!”

“Tốt! Thiên Hựu, không hổ là đệ tử nội môn Hậu Hải Phong ta, có khí phách!” Vương đạo sư ở bên cạnh tán dương, cũng không lo lắng gì với quyết định vội vàng này của Thiên Hựu. Thực lực của Thiên Hựu đã gần với thời kỳ cuối của Tiên Thiên Đại Viên Mãn, chỉ bắt một tên Tiên Thiên Nhị Trọng thì có gì mà khó? Đừng nói là ba chiêu, hắn cảm thấy đối phó với La Chinh, Thiên Hựu chỉ cần dùng một chiêu là có thể giải quyết trận đấu.

Khóe miệng La Chinh bắt đầu cong lên, sau đó không nói gì, sải bước đi về phía sân đấu.

Các đệ tử so đấu lục tục vào chỗ, La Chinh và Thiên Hựu rất nhanh đã đứng đối mặt với nhau.

“Ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho kỹ, để hiểu rõ cái gì gọi là ba chiêu đã khiến ngươi bại! Lấy vũ khí của ngươi ra!” Thiên Hựu nói xong thì lấy Ô Thanh Bảo Đao ra. Hắn là đao khách, thanh Ô Thanh Bảo Đao này viết hai chữ “Trảm hung”, chính là một thanh linh khí thượng phẩm mà hắn may mắn có được trong một chuyến ra ngoài.

Ô Thanh Bảo Đao là chỗ dựa của hắn, mà điều hắn ỷ lại nhất chính là lý giải về đao ý. Hắn tu luyện đao pháp mười năm, cuối cùng tới gần đây mới đại khái lĩnh ngộ được một tia đao ý! Tuy không thể thông hiểu hoàn toàn, nhưng chỉ cần một thời gian nữa là hắn có thể lĩnh ngộ được đao ý!

Đao là một loại sát khí cực kì bá đạo, đao ý càng sắc bén thì càng bá đạo hơn. Tuy hắn mới chỉ lĩnh hội được sơ qua nhưng cũng đã đủ để khiến lực chiến đấu của hắn tăng gấp bội, đây chính là điều lớn nhất mà Thiên Hựu dựa vào!

“Vũ khí? Quả đấm của ta chính là vũ khí.” La Chinh cười nhàn nhạt nói.

Đại hội toàn phong còn có rất nhiều trận, trong đó có vài cường giả đến La Chinh cũng không chắc sẽ thắng, cho nên trước khi chạm mặt họ, La Chinh không muốn lật ra quá nhiều con bài.

Một khi con át chủ bài của ngươi bị lật, bị bọn họ nhìn thấy, đương nhiên họ sẽ nghĩ cách đối phó, cho nên người có càng nhiều con bài chưa lật thì phần thắng cũng càng lớn.

“Mặc kệ ngươi có vũ khí hay không, ta cũng chỉ cần ba chiêu để đánh bại ngươi!” Trên mặt Thiên Hựu mang đậm ý cười, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Phong Phá Cực!”

Ô Thanh Bảo Đao của Thiên Hựu bỗng nhiên hóa thành một đao ảnh, di chuyển theo dạng xoắn ốc, chia ra làm hai đôi rồi nhanh chóng lại biến thành bốn đôi, tiếp đó là tám đôi...

La Chinh nhìn chằm chằm vào những đao ảnh này, nét mặt vẫn không hề biến đổi. Trong những đao ảnh này mơ hồ ẩn chứa một tia uy thế bá đạo, cảm giác giống như có thể chém vỡ vạn vật trên thế gian.

Đương nhiên, cũng chỉ là “giống như” mà thôi. Có vẻ như Thiên Hựu đã lĩnh ngộ được một tia đao ý, còn trình độ lĩnh ngộ kiếm ý của La Chinh đã tới cảnh giới tiểu thành. Huống chi Thiên Hựu luyện đao đã mười năm, còn tổng thời gian La Chinh dùng kiếm cộng lại còn chưa tới một tháng, so ra ngộ tính của hai người căn bản là cách biệt một trời một vực.

“Một chiêu này cũng chẳng có uy hiếp gì mấy với ta.” La Chinh chợt đẩy ra, thúc giục năng lượng tinh thạch Phượng Tường trong tay, đẩy tốc độ của bản thân lên tới ba phần.

Sau này còn rất nhiều trận đấu, năng lượng trong tinh thạch Phượng Tường cũng không phải vô hạn, huống hồ để tránh một chiêu này của Thiên Hựu cũng không cần dùng quá nhiều năng lượng, tăng lên ba phần là đủ rồi.

Chỉ thấy La Chinh cứ như một con báo linh hoạt, dễ dàng lách qua đám đao ảnh kia như con thoi. Những đao ảnh đó không thể đụng tới La Chinh dù chỉ một chút.

Lông mày Thiên Hựu khẽ giật. Nói thật, tốc độ của La Chinh vượt ngoài dự liệu của hắn, nhưng thấy La Chinh di chuyển qua lại không ngừng giữa đao ảnh của mình, hắn lập tức cười nhạt: “Di chuyển giữa đao ảnh của ta, nhất định là muốn chết. Phong Thần Tụ!”

Thiên Hựu vừa vận chuyển chân nguyên, những đao ảnh kia đang không ngừng phân tách bỗng nhiên dừng lại, trôi lơ lửng xung quanh La Chinh.

Sau quá trình phân tách, những đao ảnh lúc này đã phân ra thành ba mươi hai đôi, tổng cộng là sáu mươi bốn đao ảnh.

“Phong Thần Tụ. Tụ – giết!” Thiên Hựu siết chặt quả đấm, sáu mươi bốn thanh đao ảnh bỗng nhiên đảo ngược phương hướng, bắt đầu tụ lại về phía La Chinh.

Nếu như sáu mươi bốn thanh đao ảnh này tụ lại, vậy nhất định sẽ cắt qua thân thể La Chinh. Thiên Hựu tưởng tượng ra bộ dạng La Chinh bị sáu mươi bốn thanh đao ảnh cắt thành tàn phế...

“Choang, choang!”

Nhưng mà, cảnh trong tưởng tượng của Thiên Hựu không hề xảy ra, La Chinh vọt thẳng tới đao ảnh trước mặt, cứng rắn dùng nắm đấm đập vỡ hơn mười đao phía trước!

“Nắm tay cứng vậy sao?” Mặt Thiên Hựu lộ ra vẻ không thể tin nổi. Trong quả đấm của hắn có cái gì? Ánh mắt Thiên Hựu quan sát nắm đấm của La Chinh nhưng lại phát hiện hai tay hắn rỗng tuếch, ngay cả chân nguyên cũng không có!

Đại đa số võ giả đều tu luyện vũ khí, nhưng cũng có một bộ phận rất nhỏ tu luyện quyền pháp.

Bởi vì tu luyện quyền pháp có một khuyết điểm rất rõ, đó là thân thể võ giả dù có cứng rắn đến đâu cũng không thể cứng hơn pháp bảo, vũ khí.

Cho nên khi tu luyện đến giai đoạn sau, các võ giả phải lợi dụng chân nguyên bao trùm một tầng bên ngoài nắm đấm, như vậy mới có thể đối phó với huyền khí, linh khí.

Nhưng Thiên Hựu lại thấy rất rõ, vừa rồi trên tay La Chinh không ngưng tụ ra chân nguyên. Nói cách khác, hắn hoàn toàn dùng nắm đấm của mình, cứng rắn mà đỡ đao ảnh. Nhất thời khiến Thiên Hựu nghi không biết có phải mình nhìn nhầm hay không.

Nhưng Thiên Hựu càng không biết là, La Chinh không chỉ có hai nắm tay cứng rắn mà toàn thân hắn đã được dị hỏa luyện thể tới mấy lần. Sau khi hấp thu năng lượng trong dị hỏa, ngưng kết ra hai đường linh văn, thân thể hắn đã trở nên kiên cố như linh khí trung phẩm, thậm chí còn vượt quá sức tưởng tượng!

Thông thường, La Chinh mà đối mặt với đao khí phóng ra bởi cường giả đã tiến vào Chiếu Thần Cảnh nhiều năm như Mạc Hưu Ngôn, thì chỉ có thể chạy như điên để thoát thân. Nhưng nếu đối mặt với đao ảnh của Thiên Hựu, hắn hoàn toàn có thể đứng tại chỗ để mặc cho chúng cắt qua cũng chẳng mảy may thương tổn gì.

Nhưng La Chinh làm như vậy cũng không khỏi cũng quá mức dọa người, cho nên hắn vẫn bỏ qua ý nghĩ này, chọn cách dùng quả đấm để đánh nát đao ảnh của Thiên Hựu.

“Hai chiêu rồi, người còn cơ hội một chiêu cuối cùng.” La Chinh vẫn cười nhạt như trước rồi nói.

Tuy La Chinh chỉ thể hiện ra uy lực kiên cường của hai quyền kia, nhưng trên sân vẫn có không ít người ghi nhớ đặc điểm của hắn.

Mới vừa rồi, thần lực trời sinh mà La Chinh thể hiện vẫn chưa coi là đặc biệt khoa trương nên bọn họ cũng không ghi lại. Nhưng có thể lấy song quyền đánh nát đao ảnh, cái này đã đủ khiến bọn họ coi trọng. Phần lớn các đạo sư trong các phong đều ghi lại những đặc điểm của La Chinh này, để nếu đệ tử phong mình gặp phải La Chinh trong lượt so đấu tới, bọn họ sẽ nhắc đệ tử của mình chú ý song quyền của hắn. Cặp nắm đấm đó không thể phá vỡ!

“Không tồi! La Chinh!” Văn đạo sư đứng bên cạnh xem cuộc chiến bỗng nhiên khen ngợi. Lúc này Văn đạo sư cảm thấy vô cùng hả giận.

Từ lúc bắt đầu dẫn dắt đệ tử Tiểu Vũ Phong, hắn vẫn luôn uất ức, đến giờ cuối cùng cũng được hãnh diện một hồi, đồng thời còn không quên nhắc nhở: “Còn chiêu thứ ba! La Chinh, ngươi chú ý ứng phó!”

“Nỗ lực lên La Chinh! Cho cái tên Thiên Hựu kia chết đi!”

“Hắn sợ vãi ra rồi, chiêu cuối cùng mà không bắt được ngươi, hắn liền thua!”

Các đệ tử Tiểu Vũ Phong cũng thừa cơ ồn ào.

Sắc mặt vị Vương đạo sư của Hậu Hải Phong kia lúc này đã đen xì xì. Hắn không nghĩ ra La Chinh luyện nắm đấm như thế nào, nhưng sau khi thấy uy lực của hai quả đấm này, hắn cũng đã hiểu, cuộc chiến này của Thiên Hựu e là khổ chiến rồi.

Mắt Thiên Hựu híp lại, trước đây hắn quả thực coi thường La Chinh, nhưng hắn cũng không lo lắng, cũng không nóng nảy. Hắn thân làm đao khách, chỉ cần nhẹ nhàng cũng có thể chém vỡ những cảm xúc tiêu cực trong lòng mình.

Sau ba nhịp thở, Thiên Hựu chậm rãi giơ Ô Thanh Bảo Đao kia lên, trong miệng chậm rãi phun ra vài chữ.

“Phong Ma Trảm! Phá cho ta!”