Bách Luyện Thành Thần

Chương 242: Sát tự quyết




Châu Đan cảm thấy đúng là Hắc Minh rất có tài trong trận pháp ảo trận, có thể xưng là nhân vật thiên tài.

Nhưng Hắc Minh rắp tâm bất chính, giết người tàn nhẫn. Thanh Vân Tông chỉ để ý tới môn quy và thực lực, lại không hề áp chế tính cách đệ tử. Đối với khuynh hướng này của Thanh Vân Tông thì thực lực có hạn của Châu Đan cũng chẳng thể thay đổi được, nhưng nếu như dính đến hắn, hắn có thể cự tuyệt.

Dư đạo sư của Hắc Nham Phong có ân trọng như núi đối với hắn nên hắn cũng không thể thẳng thắn từ chối yêu cầu, nhưng hắn vẫn có thể làm theo lựa chọn của mình, nhắc nhở La Chinh, cho La Chinh nhận thua, để La Chinh biết hắn và Hắc Minh không phải một cùng một loại người!

Trong mắt La Chinh lóe ra một tia kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới Châu Đan lại cực kỳ thật thà ngay thẳng như vậy. La Chinh gật gật đầu cười nói: “Thanh Vân Tông tiếp nhận võ giả khắp thiên hạ, nhưng chỉ dựa vào thực lực chứ không hỏi tới đạo đức, không xét phẩm hạnh. Không ít đệ tử tuy rằng có thiên phú cường đại về thực lực, nhưng tâm tính tàn nhẫn, khát máu ham giết chóc. Châu Đan huynh có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, La Chinh ta bội phục. Chẳng qua nhận thua là thứ ta làm không được!”

“Nếu ngươi không nhận thua, lát nữa nếu thật sự bại, ta sợ là...” Dư đạo sư đã đề nghị, hắn không thể trực tiếp cự tuyệt, cho nên Châu Đan cũng đã đồng ý với Dư đạo sư, nếu La Chinh không chịu nhận thua thì hắn chắc chắn phải ra tay trừng trị.

“Cái này không phiền Châu Đan huynh phải lo lắng cho ta. Trước hết, thắng thua còn chưa định, cứ cho là ta bại đi nữa thì Châu Đan huynh cũng có thể khiến ta chật vật một phen rồi mới nhận thua. Nếu như vậy đạo sư Hắc Nham Phong các huynh cũng không thể nói gì hơn.” La Chinh chậm rãi nói.

Châu Đan nghe được phương án này của La Chinh thì mỉm cười: “Vậy mà ta không nghĩ ra. Nếu đã vậy, bắt đầu đi!”

Nói xong, Châu Đan liền rút trong tay ra một cây bút.

Binh khí trong thiên hạ cũng nhiều chủng loại, nhưng người dùng bút làm vũ khí thì không nhiều lắm. Cho dù là dùng bút làm vũ khí thì cũng chỉ là bút Phán Quan thôi. Bút Phán Quan có hình dạng giống như bút, nhưng trên thực tế tác dụng lại tương tự Nga Mi Thích(1), toàn thân đều dùng kim loại tạo thành.

(1)Nga Mi Thích: dài khoảng 33 cm, phần chính giữa thô to, hai đầu bẹt, nhỏ, nhọn giống với hình lăng ba cạnh, có một vòng tròn nhỏ được nối với phần giữa thân, và chiếc vòng tròn nhỏ này có thể xoay được 360 độ.

Nhưng cây bút trong tay Châu Đan lại được làm từ gỗ, ngòi bút cũng là lông sói thuần túy. Đây là một cây bút lông!

Bút lông chỉ dùng để viết chữ, nhưng Châu Đan lại lấy ra đối địch.

Đối mặt với Châu Đan lấy ra một cây bút lông, La Chinh cũng không có nửa phần coi thường. Đối phương có thể thắng liên tiếp nhiều như vậy, có thể trở thành đệ tử đứng đầu Hắc Nham Phong thì thực lực tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Bất luận là ai coi thường Châu Đan thì đều phải trả giá thảm khốc.

Sau khi lấy lông bút ra, trong tay Châu Đan liền có từng luồng chân nguyên màu đen thuần lan ra ngoài, trôi nổi xung quanh hắn, càng ngày càng ngưng tụ lại. Lúc đầu chân nguyên tụ thành một màn sương đen, sau đó màn sương đen ngưng kết thành một khối chất lỏng đen thẫm.

Khi Châu Đan kéo nhẹ ống tay áo, chấp bút chấm vào chất lỏng màu đen kia, La Chinh mới hiểu đó chính là mực nước dùng để viết bút lông.

Hóa chân nguyên thành mực nước...

Thiên hạ rộng lớn đúng là cái gì cũng có. La Chinh cũng không biết Châu Đan muốn làm cái gì, nhưng bất kể như thế nào thì cứ đánh trước hãy nói!

La Chinh muốn phát huy hết tiềm lực thân thể mình, trừ phi thân thể hắn không thể ứng phó với đối thủ trước mắt, hắn mới sẽ suy xét sử dụng chân nguyên.

“Vù vù...”

Thân người La Chinh nhẹ như chim yến, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ngay lập tức đi tới trước mặt Châu Đan, hai quả đấm thép đánh qua.

Sức bật của thân thể hắn khủng bố thế nào, trong lòng các đệ tử Thanh Vân Tông đều vô cùng hiểu rõ. Nhưng mắt thấy La Chinh đã múa may vung quyền, Châu Đan vẫn không chút hoang mang, còn mọi người thì nhịn không được mà lau mồ hôi thay hắn.

Dù sao thì phần lớn các đệ tử đều cược Châu Đan thắng, chỉ có rất ít đệ tử đi ngược số đông cược cho La Chinh.

Nếu vừa mới vào trận Châu Đan đã bị La Chinh dùng song quyền đánh thành trọng thương, bọn họ chỉ có thể thua thảm.

Đối mặt với song quyền của La Chinh, Châu Đan không hoang mang chút nào, giơ bút lông trong tay lên. Ngay khi hắn nâng bút, động tác chợt trở nên nhanh nhẹn.

Hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai viết một chữ bên tay La Chinh, là một chữ “Phong(2)“.

(2)Phong: đóng, phủ kín. "Phong" trong "phong ấn".

Chỉ cần một chữ, nhìn như dao khắc xuống, tản mát ra một cỗ khí thế quân tử!

Sau khi chữ này xuất hiện, La Chinh chợt cảm thấy sức mạnh trong tay mình suy kiệt, tay trái của hắn cứ như vậy bị trói lại!

Trói được một tay, nhưng La Chinh vẫn còn quyền bên phải, một quyền này đã gần trong gang tấc.

Chẳng qua sắc mặt Châu Đan vẫn không có biến hóa gì như trước, huơ bút lông một cái đâu vào đấy, tùy ý mà nhanh chóng viết ra một chữ “Phòng” trên không trung.

Một chữ này, dường như rất vững chãi, đường nét lại sắc sảo.

“Ầm!”

La Chinh không nói hai lời liền nện một quyền lên chữ “Phòng” kia.

Dưới cú đánh này, sắc mặt La Chinh hơi đổi.

Đối mặt với Chiếu Thần Cảnh, hơn nữa còn là nhân vật nhất nhì Hắc Nham Phong, La Chinh không dám giấu tài, mà là thúc giục sức mạnh thân thể đến chín phần, toàn bộ vảy rồng cũng được kích hoạt. Thế nhưng luồng sức mạnh mãnh liệt này đánh lên chữ viết bằng chân nguyên kia lại không khiến nó sứt mẻ chút nào.

“Tiếp tục!”

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Sau khi đánh liên tiếp bốn quyền, chữ “Phòng” lớn kia mới xuất hiện một vết nứt, đến tận quyền thứ năm thì nó mới ầm ầm vỡ ra.

Châu Đan lui về sau vài bước, vung tay lên lại hình thành một chữ “Phòng” chắn phía trước hắn. Hơn nữa hắn còn đang không ngừng chấm mực viết chữ, từng chữ “Phòng” tiếp tục xuất hiện trước người hắn.

Hắn vừa viết, vừa nói: “Chiêu này gọi là Ngũ Phương Phòng Tự Quyết, cho dù là lực lớn thế nào, nó cũng có thể nhận đủ năm lần công kích, sau đó mới vỡ vụn! Còn chữ “Phong” trên tay trái ngươi là Phong Tự Quyết, có thể phong bế sức mạnh và chân nguyên, khiến tay trái ngươi tạm thời không động đậy được.”

Nghe Châu Đan nói vậy, La Chinh nhất thời cạn lời.

Võ giả ai đời lại dễ dàng nói ra cho đối thủ biết tác dụng và công pháp của mình, bởi vì một khi nói ra, thì chỉ cần với những thông tin có hạn đó là đối phương có thể tìm ra phương pháp đối phó. Nhưng Châu Đan này đúng là rất ngay thẳng, cũng có thể nói là tuyệt đối tự tin vào thực lực của chính mình. Hơn nữa hắn vốn đã là một người quang minh chính đại, theo đạo quân tử, cho nên hắn luôn làm việc ngay thẳng không hề giả bộ.

“Phong Tự Quyết?”

La Chinh lắc lắc cánh tay trái của mình, hiện tại toàn bộ cánh tay trái của hắn đúng là không thể cử động. Cứ như vậy thì chẳng khác nào một chữ của Châu Đan đã phế bỏ một cánh tay của hắn.

“Đúng vậy! Ngươi không phá được Phong Tự Quyết này đâu, một lúc lâu sau nó sẽ tự giải.” Châu Đan nhẹ giọng nói, sắc mặt bình tĩnh giống như không phải hắn đang chiến đấu với La Chinh mà là cùng bàn luận một việc gì đó.

“Không giải được?” Lông mày khẽ nhướn, hắn thầm nghĩ trong đầu, năng lượng tinh thạch Huyết Phỉ bên trong tay trái chợt dũng mãnh tiến ra, rất nhanh đã thấy trên chữ Phong kia xuất hiện một vết nứt đỏ như máu, chỉ chốc lát sau cả con chữ liền vỡ vụn ra, hóa thành một chút nguyên khí màu đen tiêu tán giữa trời đất.

“Ồ?” Trên mặt Châu Đan lộ ra vẻ kinh ngạc: “Có bản lĩnh. Vậy là ta nói khoác rồi. Tuy ngươi chỉ có thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng, nhưng thủ đoạn lại sắc bén như thế, chẳng trách có thể thắng liên tiếp đến giờ, ta quả thật đã xem thường ngươi. Chẳng qua chỉ phá Phong Tự Quyết của ta thôi thì chưa đủ, tiếp chiêu đi!”

Châu Đan bày ra liền một mạch bảy tám chữ Phòng, sau đó lại bắt đầu viết tiếp. Lúc này chữ hắn viết ra là Sát. Hắn liên tiếp viết ra ba chữ Sát, rồi khẽ quát một câu: “Đi!” Ba chữ kia liền lập tức tạo thành một hình tam giác bay về phía cổ La Chinh. Nhưng dở khóc dở cười ở chỗ, đến lúc này rồi Châu Đan còn nhắc nhở La Chinh: “La Chinh huynh cẩn thận, Sát Tự Quyết này uy lực rất lớn, huynh phải cẩn thận ứng phó.”

Ba chữ Sát kia vừa xuất hiện, khí thế bất chợt thay đổi. La Chinh cảm nhận được một cỗ sát ý kịch liệt truyền đến từ trong chữ Sát kia, giống như khí tức trên người tướng lĩnh đã tàn sát hàng vạn sinh linh trên chiến trường.

“Thì ra là thế, khó trách ta không cảm nhận được chút sát ý nào trên người Châu Đan, thì ra hắn ngưng tụ toàn bộ sát ý vào bên trong Sát Tự Quyết này. Không biết ba chữ kia rốt cuộc có gì đặc biệt?”

Nghĩ đến đây, La Chinh vươn nắm tay đánh cực nhanh về phía ba chữ kia.

Đối mặt với đối thủ như Châu Đan, La Chinh thực sự cảm thấy khó giải quyết. Trên người hắn có nhiều Phòng Tự Quyết như vậy, mỗi cái Phòng Tự Quyết đều cần đánh tới năm lần mới phá vỡ được. Năm cái Phòng Tự Quyết có thể chống đỡ hai mươi lăm lần công kích của La Chinh, huống chi lúc hắn công kích thì Châu Đan còn có thể không ngừng bổ sung Phòng Tự Quyết.

Chỉ với điểm này, đối mặt với mình, Châu Đan có thể gọi là bất bại.

Lúc này La Chinh không chỉ phải đối mặt với ba chữ Sát mà còn cần nghĩ xem làm thế nào phá vỡ phòng ngự của Châu Đan.

“Ầm!”

Nện một quyền vào một chữ Sát, La Chinh chợt cảm nhận được một luồng phản lực mãnh liệt, cùng lúc đó chữ Sát đầu tiên cũng chợt nổ tung, tạo ra một luồng sức mạnh cường đại hơn đánh ngược vào người La Chinh.

La Chinh vốn xuất phát từ giữa võ đài, bây giờ bị luồng sức mạnh này đánh lên, cả người như viên đạn bay thật mạnh ra ngoài, nện lên trên kết giới của võ đài.

Kết giới này là dùng một ảo trận lớn của Thanh Vân Tông để bố trí ra, có thể tiếp nhận công kích tương đối lớn. Nhưng bị La Chinh va chạm vào, không ngờ kết giới lại dao động một chút.

Dù là kết giới gì thì cũng có một giới hạn nhất định, hiển nhiên sức mạnh của La Chinh và chữ Sát kia cùng đánh vào một chỗ, lực va đập khủng bố tới cỡ nào? Va chạm này đã đạt đến giới hạn của kết giới, bên trong nó xuất hiện một đường vân. Đó là một vết nứt.

Sắc mặt trọng tài đột nhiên biến đổi. Màn sáng kết giới này được bố trí để bảo vệ đệ tử đang xem trận đấu ở xung quanh, đương nhiên cũng để bảo hộ võ giả trên võ đài một chút ở mức độ thích hợp.

Ai có thể nghĩ đến La Chinh giao thủ với Châu Đan, lại gần như chỉ cần một đòn đã đủ làm kết giới sinh ra vết nứt. Đây là công kích cường đại tới mức nào?

Vị trọng tài này nhìn về phía một vị trưởng lão bên cạnh, trưởng lão thấy vậy liền vung tay lên, một luồng chân nguyên tinh thuần từ trong tay hắn phóng ra, rót vào trong kết giới. Ngay lập tức kết giới lại khôi phục nguyên trạng.

Còn La Chinh bị đánh lên kết giới thì chậm rãi trượt xuống, suy sụp ngồi dưới đất.