Bách Luyện Thành Thần

Chương 280: Ta tin




La Yên dĩ nhiên là thiên tài không cần nghi ngờ gì cả, dù là tốc độ tu luyện hay thiên phú đều lớn hơn La Chinh. Khi tham gia đại hội toàn phong, thực lực của La Yên đã bước vào Chiếu Thần Cảnh, lúc đó nàng chưa tới mười lăm tuổi.

Mà La Chinh mười bảy tuổi mới là Tiên Thiên Nhị Trọng, nhìn từ tốc độ tu luyện thì La Chinh còn kém xa La Yên.

Nhưng nếu luận về sức chiến đấu thực sự, La Chinh lại mạnh hơn La Yên không chỉ một bậc.

Bởi vì trong đại hội toàn phong lần trước, đệ tử trong các phong không hề đạt được thành tích tốt như vậy.

Đừng nói đến tốp ba, cho dù là tốp năm cũng bị đệ tử thân truyền chiếm trọn rồi!

Nhưng mức độ kịch liệt của lần này vượt xa so với bất kì lần đại hội toàn phong nào khác, trong tốp ba lại có hai người là đệ tử trong phong, La Chinh và Hoa Thiên Mệnh! Mà hai người này không phải là Chiếu Thần Cảnh! Đây quả thực là lần đầu tiên từ trước đến nay, nếu ở những lần trước thì căn bản là kỉ lục không thể tưởng tượng.

Hơn nữa lần này không chỉ hai con ngựa ô La Chinh và Hoa Thiên Mệnh tạo nên kì tích, đến những đệ tử nội môn đứng đầu trong các phong như Tạ Vân, Ngô Tà, Chu Phiếm Hải, Tuyền Tiểu Yên cũng đánh bại không ít đệ tử thân truyền.

Có thể nói đệ tử các phong năm nay đã áp lại đệ tử thân truyền!

Mà trong đệ tử thân truyền chỉ có một người có thể đứng ra gánh đại cục, đó chính là Bùi Thiên Diệu.

Định hải thầm châm trong đám đệ tử thân truyền, tu luyện công pháp Phật môn thần bí, thực lực của hắn cũng thâm sâu khó lường, để xem xem Bùi Thiên Diệu có thể bảo vệ tôn nghiêm của đệ tử thân truyền hay không. Nếu Bùi Thiên Diệu thua, vậy thì năm nay là một năm toàn bại của đệ tử thân truyền…

“La Chinh, La Chinh…” Từ đạo sư của Thiên Nhất Phong mặc niệm cái tên này.

Trí nhớ của Từ đạo sư không kém, ông ta dĩ nhiên nhớ lúc đầu khi La Chinh bước vào Huyết Sắc Thử Luyện, không chỉ giết chết cường giả Phương Ngọc Thư, cuối cùng còn đánh chết con huyễn thú cấp năm duy nhất trên Huyết Sắc Sơn! Đoạt được một miếng tinh thạch màu đen! Từ khi Huyết Sắc Sơn thành lập đến nay, trước giờ chưa từng có vị đệ tử nào có thể đạt được miếng tinh thạch màu đen này!

Cho nên lúc đó, Từ đạo sư cũng nhất quyết muốn giành được La Chinh, nhất định phải mời La Chinh gia nhập Thiên Nhất Phong, vì thế không tiếc gây hấn với Tô Linh Vận!

Đáng tiếc Tô Linh Vận hình như dùng thủ đoạn gì đó để thu phục La Chinh, khiến La Chinh cam tâm tình nguyện gia nhập Tiểu Vũ Phong.

Thua một nước cờ nên Từ đạo sư chỉ có thể suy nghĩ ác ý ở trong lòng, La Chinh tuy là ngọc thô, nhưng Tiểu Vũ Phong có trình độ để mài giũa hắn không?

Kết quả La Chinh cứ xuất thế ngang trời như vậy, tỏa sáng trên đại hội toàn phong, thậm chí trở thành đối thủ quan trọng của Hoa Thiên Mệnh - đệ tử mạnh mẽ nhất Thiên Nhất Phong!

Nếu như… Nếu như có thể cho Từ đạo sư một cơ hội, lúc ở Huyết Sắc Sơn hắn nhất định sẽ đưa ra cái giá cao hơn, dù thế nào cũng phải nhận La Chinh vào Thiên Nhất Phong! Bởi vì La Chinh căn bản không phải là một viên ngọc thô, hắn là vàng! Không cần mài giũa, đặt ở đâu cũng không bị mai một, đặt ở đâu cũng đều phát sáng!

Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, ai kêu Tô Linh Vận nhanh chân đến trước, cướp trước một bước chứ? Từ đạo sư thở dài một hơi trong lòng, lắc lắc đầu. Cũng may Thiên Nhất Phong bọn họ vẫn còn một Hoa Thiên Mệnh, thực lực và tiềm năng của Hoa Thiên Mệnh đều không yếu hơn La Chinh, thắng lợi thuộc về ai vẫn chưa thể biết được.

Hiện giờ từng lượt trong vòng đấu luân phiên vẫn được tiến hành, đệ tử bị loại trong thùng bốc thăm càng lúc càng nhiều, giữa ba người Bùi Thiên Diệu, Hoa Thiên Mệnh và La Chinh có xác suất bốc phải nhau ngày càng lớn.

Ngay khi mọi người tập trung, chấp sự lại tiến hành bốc thăm cho lượt đấu tiếp theo. Sau khi lấy danh sách bốc thăm ra đưa cho trọng tài, trọng tài lập tức tuyên bố: “Thiên Nhất Phong, Hoa Thiên Mệnh đấu với Tiểu Vũ Phong, La Chinh!”

“Cuối cùng cũng đến rồi!”

“Quyết đấu giữa hai nhân tài siêu cấp của Thanh Vân Tông! Ta cảm thấy máu của ta sắp sôi trào rồi!”

“Hoa Thiên Mệnh sẽ rút kiếm chứ? Ta rất muốn xem kiếm của hắn, rốt cuộc hình dáng như thế nào, mau rút kiếm ra đi!”

Sắc mặt của Hoa Thiên Mệnh vô cùng bình tĩnh, chầm chậm đi lên võ đài, còn La Chinh cũng không thiếu phần thoải mái, rõ ràng vô cùng nhẹ nhàng.

Sau khi hai người đứng lại mặt đối mặt, La Chinh khẽ cười: “Bọn họ đều muốn xem kiếm của huynh, huynh chắc không định suốt cả đại hội toàn phong đều không rút kiếm chứ?”

Hoa Thiên Mệnh lắc đầu nói: “Lúc trước ta từng nói, ta không rút kiếm là vì không cần thiết phải rút, không hề vì cố ra vẻ thần bí.”

“Vậy hiện tại thì sao?” La Chinh hỏi.

“Dĩ nhiên sẽ rút kiếm.” Hoa Thiên Mệnh nói xong, vươn ngón tay dài lấy kiếm ở sau lưng, từng tấc từng tấc, nhẹ nhàng rút kiếm ra.

“Đợi lâu như vậy, Hoa Thiên Mệnh cuối cùng cũng rút kiếm rồi. Hóa ra La Chinh mới là đối thủ khiến hắn coi trọng!”

“Rốt cuộc là kiếm như thế nào? Ta thật sự không đợi nổi nữa rồi!”

Tất cả đệ tử đều không chớp mắt, tập trung nhìn chằm chằm lên người Hoa Thiên Mệnh.

Khi Hoa Thiên Mệnh rút thanh kiếm kia ra, tất cả mọi người đều xôn xao một trận.

“Đây là kiếm gì? Loang lổ vết gỉ? Giờ còn có kiếm bị gỉ?”

“Không phải là một thanh kiếm sắt bình thường đấy chứ? Trời ơi, thứ Hoa Thiên Mệnh luôn đeo chính là món hàng rách nát này?”

“Hừ, theo con mắt của các người dĩ nhiên cho rằng đây là đồ rách nát, với thực lực của Hoa Thiên Mệnh hắn sẽ đeo đồ rách nát sau lưng sao?”

“Ngươi chỉ giỏi nói. Vậy ngươi nói xem, bảo kiếm tuyệt thế gì lại còn bị gỉ?”

Thứ mà Hoa Thiên Mệnh rút ra đích thực là một thanh kiếm loang lổ vết gỉ.

Với trình độ luyện khí của Đông Vực, cho dù là huyền khí cũng có thể để mấy chục năm không gỉ, mà linh khí nếu như bảo dưỡng tốt thì có thể vài trăm năm không gỉ, thời gian tồn tại của tiên khí lại càng lâu hơn nữa, phải dùng ngàn năm để đánh giá.

Một thanh kiếm không bị gỉ không có nghĩa đó là một thanh kiếm tốt, nhưng một thanh kiếm bị gỉ, chắc chắn không phải là kiếm tốt.

Nhưng kiếm khách trẻ tuổi mạnh nhất Thanh Vân Tông lại dùng một thanh kiếm gỉ, điều này khiến đám đệ tử Thanh Vân Tông mong chờ đã lâu nhất thời không chấp nhận nổi.

Đối với tiếng bàn tán ở dưới võ đài, Hoa Thiên Mệnh vờ như không nghe thấy, chầm chậm nâng chuôi kiếm gỉ này lên, mũi kiếm hướng thẳng xuống đất nói: “Thanh kiếm này của ta tên là Thực Huyết, dấu vết màu đỏ trên thân kiếm không phải han gỉ mà là vết máu, vết máu trải qua hàng ngàn năm cũng không biến mất.”

Lời của Hoa Thiên Mệnh khiến La Chinh khẽ động, đám đệ tử vừa rồi vì thất vọng mà châm biếm Hoa Thiên Mệnh lấy ra một thanh kiếm gỉ, lúc này cũng vô cùng kinh ngạc.

Máu của thứ gì mà trải qua ngàn năm cũng không biến mất?

Máu của người bình thường nếu bắn lên thân kiếm sẽ mau chóng khô lại, tạo thành vết máu loang lổ, nhưng một khoảng thời gian sau sẽ nhạt đi, cuối cùng cũng tan biến vào trong không khí, thời gian vết máu lưu lại sẽ không quá ba năm!

Nhưng vết máu trên thân kiếm Thực Huyết của Hoa Thiên Mệnh lại tồn tại ngàn năm? Lẽ nào đây là máu của thần thú nào đó?

“Vết máu này tại sao lại giữ lại được?” La Chinh cũng rất tò mò, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng khí tức bất phàm phát ra trong vết máu đó.

Hoa Thiên Mệnh lắc đầu: “Ta cũng không rõ. Có điều Thực Huyết Kiếm giúp đỡ rất lớn cho kiếm đạo của ta, trong đó có một tia linh tính, tâm tư tương thông với ta. Ta nói với huynh những điều này là vì huynh cũng là một kiếm khách.”

La Chinh khẽ cười, Hoa Thiên Mệnh thật sự thú vị. Thế là La Chinh cũng lấy trường kiếm của mình từ trong nhẫn tu di ra. Một tiếng “vút” kêu lên, Lưu Quang Kiếm ra khỏi vỏ.

“Kiếm này của ta, gọi là Lưu Quang, tiên khí hạ phẩm. Thân kiếm do Xa Đạo Tử chế tạo.” La Chinh chầm chậm nói.

“Thanh kiếm này xuất thân từ tay Xa Đạo Tử?” Hoa Thiên Mệnh kì lạ hỏi.

Thân là một kiếm khách, Hoa Thiên Mệnh cũng vô cùng quan tâm đến các loại bảo kiếm. Từ trận đấu trước thấy La Chinh lấy ra thanh Lưu Quang Kiếm này, Hoa Thiên Mệnh đã thấy hơi quen mắt, hình như giống hệt với một trong những thanh bảo kiếm mà Xa Đạo Tử chưa hoàn thành ở lầu hai Thiên Cơ Các.

Nhưng thanh bảo kiếm đó chưa hề ngưng luyện xong, cho nên Hoa Thiên Mệnh cũng nghi không biết có phải mình nhìn nhầm hay không.

Nghe được La Chinh nói thanh Lưu Quang Kiếm này xuất thân từ tay Xa Đạo Tử nên Hoa Thiên Mệnh lập tức có thể khẳng định, thanh Lưu Quang Kiếm này và thanh bảo kiếm ở lầu hai Thiên Cơ Các chắc chắn là một!

Nhưng thanh bảo kiếm đó vẫn chưa ngưng luyện xong, bây giờ làm sao có thể thăng lên thành tiên khí?

Hoa Thiên Mệnh lập tức hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Nếu ta nhớ không nhầm, thanh kiếm này có lẽ là một trong ba binh khí mà Xa Đạo Tử luyện chế lúc còn sống, nhưng thanh bảo kiếm này vẫn chưa được ông ngưng luyện, chỉ có thể coi như một tác phẩm chưa hoàn thành. Ta lại không biết huynh tìm ai hoàn thành quá trình ngưng luyện cuối cùng?”

Hiện giờ chỉ còn ba vị tông sư luyện khí, căn bản không có trình độ ngưng luyện thanh tiên khí này, Hoa Thiên Mệnh cũng tò mò. Hắn lập tức lại bổ sung: “Chỉ là ta hiếu kì, muốn biết ở Đông Vực còn có vị kỳ nhân nào có thể luyện chế ra tiên khí, thậm chí còn giúp Xa Đạo Tử hoàn thành di phẩm của ông ấy? Nếu huynh cảm thấy khó nói thì không trả lời cũng được.”

Thông thường, luyện khí sư sẽ càng thân thuộc hơn với binh khí do chính mình luyện ra, khi ngưng luyện cũng dễ dàng lý giải Thiên Diễn Chi Đạo, đánh vào trong binh khí.

Mà những người khác muốn ngưng luyện thanh bảo kiếm chưa hoàn thành của Xa Đạo Tử thành một thanh tiên khí thì độ khó lại càng cao!

Ít nhất trong Đông Vực không ai có bản lĩnh này.

Nghe được câu hỏi của Hoa Thiên Mệnh, mọi người cũng tò mò, xem ra bên trong có một câu chuyện gì đó. Là một đệ tử Thanh Vân Tông, đối với truyền thuyết về Xa Đạo Tử, ít nhiều gì đều từng nghe qua, dĩ nhiên cũng có không ít người biết lúc Xa Đạo Tử còn sống vẫn để lại một tác phẩm chưa hoàn thành.

Cho nên bọn họ cũng muốn biết đáp án này.

“Ha ha. Thanh kiếm này do ta tiến hành ngưng luyện trên Trám Hỏa Phong.” Sau khi nghĩ ngợi, La Chinh liền thành thật trả lời. Hoa Thiên Mệnh rất thẳng thắn, hắn dĩ nhiên cũng không giấu diếm, huống hồ hiện giờ La Chinh không hề sợ chuyện này truyền ra ngoài. Nếu đã lựa chọn tham gia đại hội toàn phong, vậy thì La Chinh là đang tụ thế. Chỉ cần bản thân tụ tập đủ thế lực, có lẽ rất nhiều vấn đề đều dễ giải quyết, vấn đề của Tô Linh Vận, vấn đề của La Yên, vấn đề của bản thân.

“Là huynh tự ngưng luyện? Hơn nữa còn ở Trám Hỏa Phong?” Đồng tử Hoa Thiên Mệnh co rút kịch liệt.

La Chinh gật đầu: “Nói chính xác là mượn lò luyện khí của Trám Hỏa Phong, tiến hành ngưng luyện.”

Nghe thấy lời của La Chinh, đấu trường lập tức xì xào một trận.

“Không phải chứ? La Chinh tự mình ngưng luyện ra một thanh tiên khí? Vậy há chẳng phải hắn có trình độ của một tông sư luyện khí sao?”

“Đừng đả kích thần kinh yếu đuối của ta nữa, tông sư luyện khí, đừng khoa trương thế được không!”

“Chắc không phải hắn khoác lác chứ? Tinh lực của một người cũng có giới hạn, hắn tu luyện võ đạo đã biến thái như vậy, lại còn có thể tự mình ngưng luyện ra một thanh tiên khí…”

“Cái này thì sao phải khoác lác? Điều tra cũng dễ thôi, Trám Hỏa Phong nhiều đệ tử như vậy, nghe ngóng chút là biết. La Chinh tội gì phải nói dối kiểu thấp hèn như vậy.”

Thạch Kinh Thiên nghe thấy câu nói này, cũng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Từ trưởng lão ở bên cạnh.

Từ trưởng lão lập tức gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp người tới Trám Hỏa Phong nghe ngóng…”

Tông sư luyện khí cho dù đối với Thanh Vân Tông cũng là sự tồn tại vô cùng quan trọng, điều này cũng khó trách Thạch Kinh Thiên sẽ xem trọng.

“Mau phái người đi nghe ngóng, sau đó nhanh trở lại báo tin. Nhưng ta cảm thấy kết quả đã không còn quan trọng nữa.” Thạch Kinh Thiên cảm thán lắc đầu.

Từ trưởng lão hỏi: “Tông chủ tin những lời La Chinh nói, đó thực sự là do hắn tự ngưng luyện?”

“Ngươi thì sao?” Thanh Kinh Thiên hỏi ngược lại.

“Ta tin.” Từ trưởng lão cười.

Thạch Kinh Thiên gật gật đầu với Từ trưởng lão. Đối với thiên phú yêu nghiệt mà La Chinh thể hiện ra suốt từ đầu đến giờ, hắn cũng không biết nên nói gì cho phải. Cuối cùng hắn nói: “Ta cũng tin. Tên nhóc này đã mang đến cho ta quá nhiều bất ngờ, đừng nói hắn tự tay ngưng luyện tiên khí, ngươi nói hắn là tiên nhân chuyển thế ta cũng tin!”

Có thể khiến Thạch Kinh Thiên đưa ra đánh giá như vậy, trong Thanh Vân Tông e là không có người thứ hai.