Bách Luyện Thành Thần

Chương 320: Sát khí hóa tinh




La Chinh dùng thân thể cứng rắn chống lại phi kiếm của La Bính Quyền, sau đó chỉ dùng một quyền đã đánh La Bính Quyền bị thương nặng, điều này đã khiến các đệ tử La gia kinh ngạc, chấn động không thôi, đồng thời cũng đánh giá thực lực của La Chinh ở mức cực cao.

Đánh giá tất nhiên là cao, nhưng cũng giống như ở đại hội toàn phong trong Thanh Vân Tông lúc trước, không ai thật sự tin La Chinh lấy cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng lại có thể đánh bại Châu Đan - Chiếu Thần Cảnh.

Hiện tại La Chinh đã là Tiên Thiên Tam Trọng, nhưng làm sao có thể liều mạng với Huyết Tù - Chiếu Thần Cảnh?

Loại chuyện này nếu không tận mắt nhìn thấy thì thật khó mà tin được.

Tơ máu do Huyết Tù thả ra quấn lên cánh tay La Chinh. Đám tơ máu giống như hàng vạn hàng nghìn con trùng nhỏ, chui vào trong da làn da của hắn.

Đây chính xác là tơ máu từ trong người Huyết Tù, cùng với sát khí mãnh liệt nên cho dù là sắt dày cũng có thể chui qua. Ngày thường Huyết Tù hút máu thịt người khác cũng là dùng những tơ máu này, cho chúng chui vào trong người nạn nhân, rồi tiến hành cắn nuốt.

Người bị hắn cắn nuốt máu thịt sẽ chỉ còn lại da và xương, kết quả vô cùng thê thảm.

“Nhóc con, kêu thảm thiết đi, thét chói tai đi!” Dù tên Huyết Tù kia không có da trên mặt nhưng vẫn hiện ra nụ cười tàn nhẫn.

Tuy nhiên, lão ta bỗng cảm thấy có gì đó không phải.

Tơ máu không có gì cản nổi của lão vậy mà lại không chui vào trong da của La Chinh được!

Tại sao có thể như vậy?

So với La Bính Quyền, Huyết Tù càng trực tiếp cảm nhận được độ mạnh mẽ trong thân thể của La Chinh hơn.

Bởi vì La Bính Quyền lợi dụng phi kiếm để tấn công La Chinh, nhưng những phi kiếm đó chỉ có chút ít chân nguyên khống chế nên bị La Chinh bắn bay. Sau đó La Bính Quyền chỉ cảm thấy lạ, ông ta còn nghĩ không biết có phải La Chinh có pháp bảo hộ thể gì không.

Đúng lúc Huyết Tù đang hết sức kinh ngạc thì La Chinh cười lạnh một tiếng: “Bay trên không trung chắc là mệt lắm nhỉ? Xuống dưới cho ta!”

Nói xong, cánh tay bị tơ máu quấn quanh của La Chinh bỗng nhiên nắm chặt lại, dùng sức kéo xuống đất, hung hăng đập một quyền lên trên mặt đất!

“Ầm, ầm!”

Sức mạnh thật lớn đánh vào tạo ra một cái hố to trên mặt đất, âm thanh của một quyền này còn chưa tan đi, lập tức lại có một tiếng vang thật lớn truyền đến: “Ầm!” Đây chính là tiếng Huyết Tù bị La Chinh kéo xuống dưới với tốc độ cực nhanh.

Mặt đất nứt ra tạo thành vô số khe hở, mà cách La Chinh không xa có một cái hố hình người được tạo ra, bên trong truyền ra một mùi máu tươi nồng đậm làm người khác phải buồn nôn.

Chỉ sau một nhịp thở, một dòng máu bắn ra từ trong cái hố đó, tung tóe khắp mặt đất xung quanh. Phiến đá trên mặt đất lập tức đen xì, đồng thời phát ra tiếng “xì xì”, chỉ trong nháy mắt phiến đã đã tan rã, dòng máu kia vậy mà có tính ăn mòn cực cao.

Chỉ chốc lát sau, một cái tay đầy máu từ cái hố kia giơ lên, lúc này cả người Huyết Tù đều được nhuốm máu giống như lúc mới sinh.

“Ta thật không ngờ, đệ tử Thanh Vân Tông đều mạnh đến vậy sao? Ngươi chẳng qua mới chỉ là Tiên Thiên Tam Trọng, thế mà lại có thể ép ta thiêu đốt Vạn Ma Chi Huyết, kích phát thân thể Huyết Ma!” Trên mặt Huyết Tù cũng phủ đầy máu, chỉ thấy đôi mắt lão ta đỏ bừng. Lúc này không thể gọi lão ta là người được nữa, mà là một Huyết Ma hàng thật giá thật.

Thấy Huyết Tù biến thành bộ dáng này, khí thế trên người càng tăng mạnh, mặt La Chinh cũng toát ra vẻ bất ngờ.

Xem ra đạo sát lục đúng là một con đường tắt, nếu không phải vì tu luyện đạo sát lục sẽ dễ bị sát khí cắn ngược thì không biết có bao nhiêu võ giả trong thiên hạ sẽ đi theo con đường này. Huyết Tù có cảnh giới Chiếu Thần Nhất Trọng, hơn nữa căn cơ của lão ta cũng không bằng đệ tử Thanh Vân Tông, nhưng dựa vào bí pháp kích phát sát khí trong cơ thể nên có thể tăng mạnh thực lực bản thân.

Không biết lão ta đã giết hại bao nhiêu sinh linh, giết đến mức chính lão không biết mình có được bao nhiêu sát khí? Lúc này La Chinh đã lười nói lời vô nghĩa với lão ta, thân hình vừa động liền bước ra một bước quỷ dị, Lưu Quang Kiếm trong tay nhẹ nhàng xoay một cái, chém ra một kiếm vô cùng khí phách.

“Chết!” Lưu Quang Kiếm vô cùng sắc bén chém ra một đường kiếm sáng màu bạc, bay thẳng đến Huyết Tù.

“Vô dụng!” Huyết Tù vung tay lên, trong cánh tay lão ta ngưng kết ra từng luồng tinh thể màu đỏ máu, tầng tầng lớp lớp tinh thể này trông giống như vô số viên phỉ thúy đỏ máu. Trên cánh tay Huyết Tù hình thành một khối giáp thật dày, mỗi một tinh thể màu đỏ ẩn chứa sát khí nồng đậm.

“Lộp bộp, lộp bộp, ầm, ầm...”

Một kiếm này của La Chinh không biết chém hết bao nhiêu tinh thể, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại.

Huyết Tù cười lạnh một tiếng: “Thực lực của ngươi đúng là khiến ta cảm thấy bất ngờ, nhưng mà ngươi vẫn sẽ trở thành đồ ăn của ta thôi!”

“Bụp bụp bụp bụp bụp bụp!”

Trên người Huyết Tù lập tức bắn ra sáu cái xương nhọn đỏ như máu, mỗi cái đều dài đến mấy trượng giống như một con nhện chân dài, nháy mắt vây quanh La Chinh.

“Trở thành một phần máu thịt của ta đi!” Huyết Tù điên cuồng cười một tiếng, sáu cái xương nhọn đỏ như máu đâm về phía La Chinh!

Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp lặng lẽ bay lượn cách đó không xa, nàng thản nhiên nói: “Ca ca, cần giúp không?”

Nghe cô gái kia nói, Huyết Tù mới phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Cô ta đến đây lúc nào? Nàng vẫn luôn ở đây sao? Vì sao ta không phát hiện ra sự tồn tại của nàng?

Tu vi của thiếu nữ này là Chiếu Thần Cảnh?

Nàng gọi La Chinh là ca ca? Đệ tử La gia thậm chí còn có một cô gái có tu vi là Chiếu Thần Cảnh?

Thực lực của La Chinh đương nhiên khiến lão ta kinh ngạc, nhưng dù sao cũng chỉ là Tiên Thiên Cảnh nên lão không có khả năng thua, cho dù không địch lại, lão còn có thể chạy! La Chinh là Tiên Thiên Cảnh, chắc chắn không thể đuổi theo lão ta, cho nên Huyết Tù mới chiến đấu với ưu thế tâm lý cường đại.

Nhưng nếu bên người La Chinh có thêm một cường giả Chiếu Thần Cảnh thì lại khác! Tu vi của cô gái này chỉ cao hơn chứ không hề thấp hơn lão! Huyết Tù gặp phải nàng, căn bản không nắm chắc phần thắng.

“Không cần muội hỗ trợ đâu, ta sẽ chấm dứt trận chiến này ngay thôi.” La Chinh cười nói.

Đây là có ý gì? Huyết Tù hoàn toàn không kịp phản ứng. Không cần cô gái kia hỗ trợ mà muốn chấm dứt trận chiến này? Nghe giọng điệu của La Chinh thì có vẻ lúc nào cũng có thể giải quyết mình? Người này có phải quá ngây thơ rồi không...

Huyết Tù chưa kịp suy nghĩ đã thấy một đường sáng bạc lóe ra trong tay La Chinh, bắn thẳng về phía mình.

Đường sáng bạc kia đúng là phi đao nát!

Phi đao nát bay tới rất nhanh, gần như là ngay lập tức. Tình thế cấp bách nên Huyết Tù muốn tránh đi, nhưng ngay sau đó lão liền cảm nhận được một cơn đau đớn thống khổ trong đầu mình, khiến lão không thể suy xét được gì nữa.

“Ầm!”

Phi đao nát dễ dàng hiện lên từ cổ của Huyết Tù, chặt đứt cổ của lão ta, một lượng máu tươi lớn phun ra.

Đầu lão lăn sang một bên, sắc đỏ trong hai mắt dần tối lại. Thì ra là ta quá ngây thơ...

Nhìn thi thể chậm rãi chao đảo của Huyết Tù, La Chinh lắc lắc đầu. Bàn về sức chiến đấu đơn thuần thì Huyết Ma Huyết Tù mạnh thật, ít nhất có thể đánh bại Châu Đan, thậm chí còn có thực lực để chiến một trận với Vương Doãn. Nhưng chẳng qua đó là chỉ tình huống cứng đối cứng.

Đáng tiếc, loại võ giả sinh ra trong giang hồ này không có nhiều tài nguyên gì bên người, linh hồn căn bản cũng không được rèn luyện, gặp phải Kinh Thần Thứ của La Chinh thì vốn không có cách nào chống cự.

Nếu La Chinh muốn nhanh chóng giải quyết trận chiến này, hoàn toàn có thể dựa vào công kích của Kinh Thần Thứ, đánh cho Huyết Tù thành một tên ngốc.

So sánh ra, võ giả sinh ra trong Thanh Vân Tông đều có linh hồn đặc biệt mạnh, hoặc là có được phương pháp bảo vệ linh hồn của chính mình.

Sau khi Huyết Tù chết đi, từng luống sát khí trong cơ thể lão ta mãnh liệt trào ra. Nhìn chung, sát khí cũng không có vẻ ngoài gì, chỉ có nồng đậm lắm mới có thể hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, trừ phi lượng sát khí lớn ngưng kết lại mới có thể hiện ra màu đỏ.

Nhưng sát khí của Huyết Tù lại là một màu đỏ thẫm!

“Nhiều sát khí như vậy, rốt cuộc người này đã giết bao nhiêu sinh linh rồi?” La Chinh thản nhiên nghĩ.

Từng luồng sát khí kia không ngừng đánh vào thân thể La Chinh, tụ tập trong thân thể hắn. So sánh ra mới thấy, sát khí La Chinh đoạt được khi giết mấy người vừa rồi quả thực không đáng nhắc tới.

Qua khoảng 10 nhịp thở, sát khí trong cơ thể Huyết Tù cuối cùng cũng tụ tập hết trong cơ thể La Chinh, biến thành ba khối tinh thể màu đỏ.

“Ba khối tinh thể màu đỏ, đây là ba phần sát khí sao?” La Chinh có thể cảm nhận được ba khối tinh thể màu đỏ này cũng là một loại năng lượng đặc biệt do ngàn vạn sinh linh trước khi chết nguyền rủa mà thành. Lời nguyền rủa khi chết đi thì chắc chắn chẳng phải thứ gì tốt.

Chẳng qua việc gì cũng có mặt lợi, mặt hại. Tuy sát khí này sẽ cắn ngược trở lại, nhưng nếu vận dụng sát khí thì uy lực lại vô cùng mạnh mẽ. Ví dụ như căn cơ của Huyết Tù không bằng Châu Đan, nhưng thực lực bộc phát ra lại mạnh hơn hắn, đây là dựa vào sát khí mới phát huy ra được thực lực như thế.

“Ba phần sát khí này ẩn náu trong cơ thể, đối với ta mà nói là hại, nhưng may là ta đã liên kết với Sát Lục Kiếm Sơn nên có thể gửi sát khí ở đó.” Tâm niệm La Chinh vừa động, ba phần sát khí kia nháy mắt liền tiêu tan, còn hắn lại cảm thấy từ nơi nào đó trong thân thể mình đang bắt đầu truyền đến một tia năng lượng...

Sát khí nhập vào Sát Lục Kiếm Sơn thì ra lại đơn giản như vậy, không biết ta có thể gửi bao nhiêu sát khí ở Sát Lục Kiếm Sơn nhỉ?

Lúc La Chinh tự hỏi thì cách đó không xa có một bóng dáng nhanh chóng chạy trốn, đó chính là La Tuấn Dật ban nãy còn theo sau Huyết Tù!

La Tuấn Dật nào có thể nghĩ đến La Chinh tùy tiện ra tay đã có thể làm thịt Huyết Tù!

Đây chính là Huyết Tù bị quan phủ và Thanh Vân Tông liên thủ đuổi giết đấy! Thực lực của Huyết Tù gần như là vô địch trong vài quận huyện quanh đây, cho dù không ít quan phủ và cao thủ do Thanh Vân Tông phái đến vây quét nhưng lão ta vẫn chạy trốn được.

Vậy mà giờ lại bị La Chinh chặt đứt cổ...

La Tuấn Dật chỉ cảm thấy lạnh run sau lưng, giờ này trong đầu gã ngoài việc chạy trốn ra thì đã không thể suy nghĩ được gì nữa.

Chẳng qua chưa đi được hai bước đã có một cô gái lặng lẽ đứng trước mặt gã. Cô gái ấy cười tươi như hoa, chính xác là La Yên, nàng nhẹ giọng nói: “Tam thúc, ngươi muốn đi đâu?”