Bách Luyện Thành Thần

Chương 392: Truyền âm




Trác đại tiên sinh mà nói một cách bá đạo không chừa lại con đường sống nào cả.

Từ đầu tới cuối, ý là La Chinh không được che giấu dù chỉ một chút.

Trác đại tiên sinh cảm thấy lời mình nói cũng được coi là đã khách khí rồi. Ông ta và Phí Hàm không cùng lập trường. Phí Hàm tuổi tác đã cao, tuy còn đang ở vị trí trưởng lão, nhưng chủ yếu là giúp đỡ Vân Điện mấy việc vặt vãnh như tuyển chọn đệ tử tinh anh. Còn Trác đại tiên sinh thì khác, thực lực của ông ta đang ở thời kì hưng thịnh, chính là trụ cột vững vàng của Vân Điện, căn bản chẳng coi La Chinh ra gì. Nếu La Chinh không phải đệ nhất thì thái độ của ông ta lúc này có lẽ còn tệ hơn.

Về bảo vật trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, Trác đại tiên sinh cũng rất hiểu biết. Truyền thừa của một tông môn lục phẩm, cho dù là kẻ nào thì cũng sẽ động lòng.

Vừa rồi Trác Bất Phàm đã nói với ông ta, trong Thử Luyện Giả Chi Lộ không chỉ xuất hiện một con Giao Long, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện vô số tia sáng, giống như thu hết tất cả truyền thừa tập trung về cùng một chỗ.

Trác đại tiên sinh không thể tiến vào trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, nhưng con của ông ta vẫn còn cơ hội đi vào.

Cách ba năm Thử Luyện Giả Chi Lộ mới mở một lần, nhưng đó là bởi để mở ra được thì rất tốn. Mấy trăm viên đá chân nguyên cực phẩm cũng không phải là một số lượng nhỏ. Nếu có thể ép La Chinh nói ra một vài tin tức, thì Trác đại tiên sinh lại bỏ ra một khoản để mở Thử Luyện Giả Chi Lộ ra một lần nữa cho Trác Bất Phàm đi vào. cũng không phải là không thể.

Chỉ cần có thể lấy được một phần truyền thừa của tông môn lục phẩm thì cũng coi như là kiếm được lời lớn rồi.

Những lời này của Trác đại tiên sinh vừa nói ra khỏi miệng thì ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người La Chinh.

Trác Bất Phàm mang trên mặt một nét cười lạnh. Lúc trước hỏi ngươi thì ngươi không nói, giờ cha ta tới ép ngươi phải nói đấy. Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!

Sắc mặt Thạch Kinh Thiên và Phí Hàm hơi đen lại, nhưng đều trầm mặc. Bọn họ cũng không tiện ra mặt đắc tội với Trác đại tiên sinh, về phần mấy vị tông chủ khác thì đương nhiên là trưng ra thái độ chuyện không liên quan mình, dù sao La Chinh cũng không phải là đệ tử tông môn bọn họ. Hơn nữa bọn họ cũng hơi ngạc nhiên với những chuyện La Chinh gặp phải trong Thử Luyện Giả Chi Lộ.

Về phần Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu thì chỉ có thể lặng lẽ thở dài một hơi trong lòng, có lẽ lúc này La Chinh không thể không cúi đầu.

La Chinh chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm Trác Đại tiên sinh rồi bỗng nhiên nói: “Trác đại tiên sinh, ta có thể ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ là nhờ vào cơ duyên của chính ta, dựa vào cái gì phải nói ra từ đầu tới cuối? Dựa vào cái gì phải nói cho ông?”

Trác đại tiên sinh vốn cho là La Chinh sẽ thành thật nói ra, cũng có thể sẽ giấu giếm một phần chân tướng, nhưng ông ta vạn lần không ngờ La Chinh lại nói ra câu này, chắc như đinh đóng cột!

Ông là cái thá gì? Dựa vào cái gì phải nói cho ông biết?

Nghe được lời nói này của La Chinh, sắc mặt năm vị tông chủ và Phí Hàm lập tức tím đen.

Tên nhóc này là muốn chọc trời hả? Tính tình Trác đại tiên sinh vốn đã không tốt, dù là những chấp sự trong trong Vân Điện trông thấy Trác đại tiên sinh cũng phải nơm nớp lo sợ, La Chinh cái này còn chưa trở thành đệ tử tinh anh, vãn bối của Vân Điện mà lại dám nói như thế...

Theo lý thuyết La Chinh chắc chắn biết về địa vị và thực lực của Trác đại tiên sinh, lúc này bọn họ vừa bội phục sự can đảm của hắn, đồng thời cũng lo lắng cho hắn.

Trác Bất Phàm đứng bên cạnh cũng ngây cả người. Hắn cảm giác như mình chưa tỉnh ngủ.

Từ nhỏ đến lớn, nào có ai dám đứng trước mặt cha hắn nói như thế? Đừng nói là một kẻ ở Tiên Thiên Cảnh bé nhỏ, cho dù là cường giả Thần Đan Cảnh cũng chẳng dám. La Chinh này thật đúng là...

Trác Bất Phàm đã cảm nhận được nỗi tức giận của cha hắn, hắn cũng hiểu rõ La Chinh đã làm một chuyện chết người. Lúc này dù Trác Bất Phàm thân là con trai của Trác đại tiên sinh cũng không dám nói nhiều, sợ chọc giận cha thì hắn cũng gặp họa theo.

“Dựa vào cái gì...” Trác Đại tiên sinh chậm rãi nói: “Ha ha ha, ngươi hỏi ta dựa vào cái gì? Ngươi thật sự cho rằng đoạt được danh hiệu đệ nhất trong Thử Luyện Giả Chi Lộ thì cho là mình một bước lên trời? Một kẻ Tiên Thiên Cảnh bé nhỏ, có tư cách gì hỏi ta dựa vào cái gì? Như vậy ta cho ngươi biết, chỉ bằng bản thân ngươi ở trước mặt ta giống như một con sâu nho nhỏ, con kiến nho nhỏ, trong khoảnh khắc là ta có thể giết chết ngươi! Chỉ bằng điều này!”

Không giống những người khác, khí thế của Trác đại tiên sinh thu hết vào trong, người đã đạt tới thực lực và cảnh giới như ông ta rồi thì cũng không cần dùng khí thế để áp chế La Chinh.

Chính vì vậy khi phát ra càng khiến người ta cảm thấy ông ta đáng sợ.

Vẻ mặt La Chinh lại rất tự nhiên, hắn không thể nói chuyện xảy trong Thử Luyện Giả Chi Lộ ra cho những người khác, hơn nữa hắn cũng muốn mượn chuyện này nghiệm chứng một chút xem rốt cuộc Tiểu Điệp là ai!

Giống như Thanh Long đoán, thực lực Tiểu Điệp vượt xa đám đệ tử Chiếu Thần Cảnh, chắc phải tu luyện “tán công” để trùng tu công pháp. Tu luyện một loại công pháp đặc biệt không hề dễ, một khi tu luyện thành công thì sẽ cực kỳ nghịch thiên.

Nếu quả thật như Thanh Long suy đoán thì thực lực của Tiểu Điệp trong Vân Điện hẳn là rất mạnh! Chí ít là hơn cả Trác đại tiên sinh!

“Nếu dù thế nào ta cũng không nói thì sao?” La Chinh nhàn nhạt cười nói. Ở phía sau, La Chinh đã lặng lẽ truyền chân nguyên vào trong lệnh bài Vân Điện của Tiểu Điệp.

“Hắc hắc. Nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không có hứng thú nghe, trực tiếp sưu hồn là được!” Trác đại tiên sinh căn bản lười uy hiếp La Chinh, thế nhưng lại muốn trực tiếp tiến hành sưu hồn La Chinh.

Sưu hồn là trực tiếp lợi dụng bí pháp xâm nhập vào trong đầu La Chinh, tìm tòi ký ức của La Chinh. Rất nhiều cường giả có có năng lực linh hồn cường đại đều biết phương pháp sưu hồn.

Nghe thấy Trác đại tiên sinh muốn trực tiếp sưu hồn, Thạch Kinh Thiên rốt cuộc không đứng yên được nữa. Dù gì La Chinh cũng là người của Thanh Vân Tông hắn, hắn vội vã đứng ra nói: “Trác đại tiên sinh, La Chinh chỉ là nhất thời không nghĩ thông suốt, ngài hãy cho hắn một cơ hội!” Sau đó hắn lập tức quay đầu lớn tiếng nói với La Chinh: “La Chinh, ngươi mau kể đầu đuôi cho Trác đại tiên sinh nghe, không được giấu giếm!”

Sở dĩ Thạch Kinh Thiên nói với La Chinh một cách nghiêm nghị như vậy là bởi hắn sợ La Chinh thực sự bị Trác đại tiên sinh sưu hồn! Chuyện sưu hồn này cũng không phải là chuyện đùa.

Vì đọc lấy ký ức trong đầu, đầu óc đối tượng bị sưu hồn thường sẽ bị khuấy loạn lên. Đơn giản mà nói thì nếu La Chinh bị sưu hồn, hắn liền biến thành kẻ ngốc!

“Thạch Kinh Thiên, ngươi cút ngay cho ta.” Trác đại tiên sinh không cho Thạch Kinh Thiên chút mặt mũi nào.

“Trác đại tiên sinh, hà tất phải tính toán với một vãn bối? Nể mặt lão Thạch ta...” Thạch Kinh Thiên lại chắp tay một cái rồi cười nói.

“Cút!” Trác đại tiên sinh lạnh lùng nói: “Thạch Kinh Thiên, ngươi có tư cách để ta nể mặt?”

“Thạch tông chủ, không cần cầu xin ông ta.” La Chinh thản nhiên nói.

Có Thanh Long bảo vệ linh hồn, hắn cũng không phải ngại chuyện Trác đại tiên sinh sưu hồn. Thanh Long chính là thứ La Chinh dựa vào, tuy nói hiện tại Thanh Long vẫn còn rất yếu, thế nhưng sau khi nuốt tinh phách Giao Long rồi lại uống cạn một ao máu Giao Long thì chắc chắn, Thanh Long này sẽ không ngồi yên để hắn gặp nguy hiểm.

Hơn nữa La Chinh còn đang chờ.

Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Tiểu Điệp có thể ra tay hay không!

Thạch Kinh Thiên khuyên can không có tác dụng gì, Trác đại tiên sinh lại chậm rãi đi về phía La Chinh. Thạch Kinh Thiên ở bên cạnh không dám ngăn chút nào, còn La Chinh thì vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, chẳng qua chỉ hơi thở gấp hơn một chút.

Đến khi Trác đại tiên sinh còn cách La Chinh khoảng năm bước, bỗng nhiên một mảnh kí hiệu nho nhỏ chợt xuất hiện bên tai Trác đại tiên sinh, tỏa ra một đốm lửa, sau đó lập tức cháy rụi.

Mấy vị tông chủ đều nhận ra được kí hiệu kia. Đó là kí hiệu chân nguyên truyền âm, thích hợp truyền giọng nói ở khoảng cách xa.

Trác đại tiên sinh nghiêng tai giống như đang nghe người nào đó nói, sau đó lông mày liền nhíu lại, sắc mặt lại càng đen hơn, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm La Chinh.

Sau một lúc lâu, Trác đại tiên sinh hung hăng trừng mắt nhìn La Chinh, cười lạnh một tiếng: “Coi như ngươi gặp may! Bất Phàm, chúng ta đi!” Sau đó phi thân lên không trung, hóa thành một cái bóng xám, nhanh chóng biến mất.

Lời của cha nhất thời khiến Trác Bất Phàm rớt mộng.

Vốn dĩ Trác Bất Phàm muốn im lặng xem trò hay, mở mắt nhìn cha hắn đi sưu hồn, biến La Chinh thành một tên phế vật ngu ngốc thì vui vẻ biết bao!

Trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, Trác Bất Phàm cũng đã cảm thấy La Chinh rất mạnh, người này tuyệt đối là đối thủ cạnh tranh có sức uy hiếp và thực lực mạnh mẽ đối với mình trong Vân Điện, nếu như có thể bóp chết La Chinh từ trong trứng nước thì chính là chuyện không thể tốt hơn.

Không ngờ một khắc cuối cùng bỗng nhiên cha lại bỏ qua! Chuyện này là sao? Một đường chân nguyên truyền âm vừa rồi là thế nào? Ai có năng lực lớn như vậy? Có thể làm cho cha mình lập tức đổi ý?

Tuy Trác Bất Phàm nghi hoặc đầy mình, nhưng thấy sắc mặt của cha vẫn đen xì như mực nước thì đến nửa câu hắn cũng không dám nói, oán hận liếc mắt trừng La Chinh một cái rồi đi theo bước cha chạy như bay đi.

Chỉ để lại mấy vị tông chủ và trưởng lão Phí Hàm vẫn ngây người, khó hiểu đứng im tại chỗ.

Bọn họ cũng suy tính một vấn đề giống Trác Bất Phàm, vừa rồi rốt cuộc là ai truyền âm cho Trác đại tiên sinh?