Bách Luyện Thành Thần

Chương 453: Sao chổi vùng lên




Từ sau khi thông qua khảo hạch của Thử Luyện Giả Chi Lộ, La Chinh không hề đùng tới kiếm linh của mình.

Trên thực tế, kiếm linh hóa hình cũng không phổ biến lắm, cho dù là cường giả Thần Đan Cảnh thì cũng không nhiều người có được kiếm linh chứ nói gì tới kiếm linh của La Chinh đã hóa hình.

Thực ra đối với kiếm linh của mình, La Chinh cũng không biết nhiều lắm.

Thông thường thì một lần đi vào Sát Lục Kiếm Sơn đúng là có thể hấp thu được một lượng kiếm linh tương đối, nhưng muốn cho kiếm linh hóa hình thì cũng rất khó khăn. Vậy mà mới chỉ một lần, La Chinh đã khiến kiếm linh hóa hình, vấn đề chắc chắn nằm trên người Yêu Dạ. Bởi sau khi La Chinh đánh bại cô gái Yêu Dạ tộc này thì mới có kiếm linh hóa hình, hơn nữa còn không cho hắn có cơ hội quán tưởng đã trực tiếp biến hóa.

Nguyên nhân trong đó đến ngay cả La Chinh cũng không hiểu. Hắn cũng từng hỏi qua Thanh Long, nhưng Thanh Long cũng không nói rõ mà chỉ cho hắn biết rằng Yêu Dạ tộc vô cùng mạnh mẽ, cũng thống trị một “Đại Thế Giới”, thế lực của Yêu Dạ tộc cũng không kém gì so với Chân Long giới! Trong chủng tộc này che giấu bí mật gì thì người ngoài cũng không hề hay biết.

Bí ẩn này, La Chinh tạm thời chưa thể giải đáp được.

Mãi cho đến nay, La Chinh cũng không nhìn thấu giới hạn cao nhất trong thực lực của Yêu Dạ. Sau khi trang bị cho Yêu Dạ thanh cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế, sức chiến đấu của nàng cũng nhanh chóng tăng lên.

Đối mặt với công kích của Huyền Quy trong đợt tấn công thứ ba, La Chinh cũng không ra tay mà chỉ ra một mệnh lệnh cho Yêu Dạ. Sau đó nàng giống như một dải lụa màu đỏ, cầm thanh cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế tiến về phía Huyền Quy.

Mỗi con Huyền Quy này đều dài mười trượng, chỉ riêng mai rùa trên lưng đã dày tới bốn thước, cho dù La Chinh có chém cũng vô cùng lao lực. Tốc độ di chuyển của Huyền Quy này vô cùng thong thả, nhưng muốn chém giết sạch sẽ trước khi chúng tới gần tòa tháp thì cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng sau khi La Chinh bảo Yêu Dạ ra tay, nàng đối phó với đám Huyền Quy cứ như chém dưa thái rau, mai rùa thật dày của Huyền Quy cũng chỉ giống như tờ giấy trước mặt cự kiếm của Huyết Ma Đại Đế. Dáng người gần như hoàn mỹ so với nhân loại của nàng múa ra một điệu Kiếm Vũ duyên dáng, tăng thêm sự sắc bén cho cự kiếm. Chỉ chốc lát đã thanh lý sạch sẽ đám Huyền Quy này.

Yêu Dạ hoàn thành nhiệm vụ, cầm cự kiếm trong tay ngơ ngác đứng tại chỗ, trông giống như rối gỗ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ không hề có biểu cảm nào.

Tâm niệm La Chinh đang ngồi trên tòa tháp vừa động thì Yêu Dạ liền hóa thành một bóng dáng màu đỏ, nhanh chóng về bên cạnh tòa tháp.

Võ giả trung niên ngơ ngác nhìn chằm chằm dáng người thon thả của Yêu Dạ, trên mặt toát ra vẻ nghi hoặc: “Kiếm linh của La Chinh này vô cùng đặc biệt!”

“Đặc biệt? Đặc biệt chỗ nào?” Tuy lão Tiêu và Mặc Nhạc Chương cũng là cường giả Hư Kiếp Cảnh, thực lực mạnh hơn so với võ giả trung niên, nhưng bọn hắn đều không phải là kiếm khách nên ngoài việc biết thứ La Chinh triệu hồi ra là kiếm linh thì cũng không nhìn ra cái gì khác.

Võ giả trung niên lấy ra một thanh trường kiếm trong nhẫn tu di, đó là một thanh tiên khí thượng phẩm. Hắn nhẹ nhàng vung trường kiếm trong tay lên, một bóng dáng vạm vỡ xuất hiện bên cạnh hắn. Bóng dáng đó đen tuyền, cao hơn võ giả trung niên một chút, trong tay còn cầm theo hai thanh kiếm một đen một trắng.

“Đây là kiếm linh của ta, các ngươi dễ dàng có thể nhận thấy điểm đặc biệt.“ Võ giả trung niên thản nhiên nói.

Mặc Nhạc Chương cẩn thận nhìn kiếm linh của võ giả trung niên, sau đó đột nhiên gật gật đầu: “Đúng là khác thật.”

Võ giả trung niên cười hỏi: “Khác chỗ nào?”

“Kiếm linh của ngươi rất xấu.” Mặc Nhạc Chương bỗng nhiên nói.

“…” Võ giả trung niên nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Lão Tiêu cười “ha ha” hai tiếng: “Mặc trưởng lão nói không sai, kiếm linh của ngươi thật sự là xấu tới mức xúc phạm người nhìn.”

Kiếm linh của võ giả trung niên đúng là rất xấu, gần như không phân rõ được mắt mũi mà chỉ có thể nhìn ra bóng dáng là một người mà thôi. Võ giả trung niên dở khóc dở cười nói: “Xấu, đúng là xấu. Nhưng đó không phải điểm mấu chốt!”

Kiếm linh cần phải không ngừng tích lũy thì mới đủ để có thể hóa hình, mà trong quá trình không ngừng tích lũy ấy, tất nhiên sẽ phải chịu ảnh hưởng của chính chủ nhân kiếm linh, cuối cùng khi hóa hình sẽ huyễn hóa ra một hình dạng nhất định. Để kiếm linh của mình hóa hình, võ giả trung niên cũng mất khoảng hơn bốn mươi năm.

Trước tiên không nói đến chuyện sao La Chinh còn trẻ như vậy đã có thể làm kiếm linh hóa hình. Trên thế giới này luôn có vài người yêu nghiệt như vậy. Nhưng hình dạng biến hóa của kiếm linh này cũng quá cụ thể!

Dù là thần thái hay bộ dạng thậm chí mỗi sợi tóc, thì kiếm linh Yêu Dạ đều rất rõ ràng! Loại kiếm linh hóa hình này, không chỉ cần tới vài chục năm mà là vài trăm năm, thậm chí hơn một ngàn năm mới có khả năng ngưng kết đến tình trạng này.

Võ giả trung niên thừa hơi giải thích một lần cho Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu.

Dù sao võ giả trung niên cũng là kiếm khách đứng đầu Trung Vực, đã từng trải vài chục năm trên con đường kiếm pháp, hơn nữa kiếm ý cũng tu thành viên mãn nên vô cùng rõ chuyện này.

Kiếm linh Yêu Dạ của La Chinh đã từng xuất hiện trước mặt Hoa Thiên Mệnh, Thạch Kinh Thiên và Ninh Vũ Điệp. Hoa Thiên Mệnh thì khỏi nói, lúc ấy ở Đông Vực hắn không thể có được kiến thức này, cho dù hiện giờ thì hắn cũng chưa có kiếm linh của mình.

Còn Thạch Kinh Thiên và Ninh Vũ Điệp đều không phải là kiếm khách, nên không thể lập tức nhìn ra sự huyền bí trong đó.

Chẳng qua võ giả trung niên này thì khác, cho nên so với Mặc Nhạc Chương và lão Tiêu, khi hắn nhìn thấy kiếm linh Yêu Dạ thì khiếp sợ hơn rất nhiều. Dù sao hắn cũng biết rõ kiếm linh trình độ này khó ngưng tụ tới mức nào.

“Mấy trăm tới hơn một nghìn năm? Điều này sao có thể?” Nghe thấy võ giả trung niên nói vậy, vẻ mặt Mặc Nhạc Chương quá kinh ngạc.

Võ giả trung niên gật gật đầu: “Ta chắc chắn. Không tới mấy trăm năm hay hơn nghìn năm thì căn bản không thể ngưng tụ ra kiếm linh đến tình trạng này.”

Lão Tiêu thở dài một hơi, nói sâu xa: “Tiết Kiếm, đừng khẳng định như vậy… Lúc trước nào ai có thể chắc chắn rằng Thôi Tà sẽ trở thành đệ nhất Trung Vực? Mà hiện giờ hắn cũng chưa đến bốn mươi!”

Nghe lão Tiêu nhắc tới Thôi Tà, mấy người đều trầm mặc.

Đối với võ giả trong Trung Vực, Đông Tà Vương – Thôi Tà gần như là một người đặc biệt.

Trong Trung Vực chia làm hai loại, võ giả tông môn và võ giả độc lập. Trong đó võ giả tông môn mạnh hơn so võ giả độc lập rất nhiều! Bởi vì nền tảng của các tông môn rất thâm hậu, năng suất đào tạo võ giả rất cao, cho nên võ giả tông môn rất mạnh.

Võ giả độc lập trong Trung Vực cũng là một thế lực không thể xem nhẹ, bởi vì số lượng võ giả trong Trung Vực nhiều lắm, trong đó ít nhất có sáu phần không phải từ tông môn mà ra. So với võ giả tông môn thì võ giả độc lập rải rác khắp nơi, thực lực quả thực không đáng nhắc tới!

Nhưng số lượng võ giả độc lập quá mức khổng lồ nên trong mấy triệu võ giả độc lập vẫn luôn xuất hiện vài thiên tài tuyệt thế! Võ giả độc lập không có tông môn che chở và bồi dưỡng nên một khi trổ hết tài năng thường sẽ tỏa sáng hơn, thực lực cũng sẽ càng mạnh hơn võ giả tông môn.

Ví dụ như tôn giả Nam Hoa – Hướng Thiên Tinh, Tung Kiếm Hát Vang – Sở Nam Đồ… đều thành danh đã lâu, thực lực của bọn họ không hề thua kém tông chủ của các đại tông môn. Chẳng qua đám Hướng Thiên Tinh, Sở Nam Đồ đều là lão quái vật đã sống mấy trăm năm, nhưng Thôi Tà thì lại khác.

Hắn gần như lấy tốc độ của sao chổi, vùng lên trở thành cường giả đệ nhất trong Trung Vực! Hiện giờ cho dù là Thiên Hạ Thương Minh và Hư Linh Tông, còn có Vân Điện, các tông môn tứ phẩm thì trước mặt Thôi Tà cũng phải nể mặt hắn bảy phần, không dám đắc tội cường giả đứng đầu Trung Vực.

Nghe nói thời gian trước Thôi Tà cưỡng ép bắt Vân Điện giao ra một vị võ giả nữ có Âm Thể Tử Cực, Vân Điện cũng chỉ có thể nén giận, chắp tay đưa lên.

Người kiệt xuất như vậy, không có dã tâm thì cũng không bình thường. Cho nên theo truyền thuyết trong Trung Vực, mục tiêu của Thôi Tà là thống nhất toàn bộ Trung Vực, thành lập Thần Quốc!

Nếu Thôi Tà thật sự đạt được mục tiêu này, người đầu tiên gặp họa chính là Thiên Hạ Thương Minh và với Hư Linh Tông.

Đám người như lão Tiêu và Mặc Nhạc Chương đều có tuổi thọ rất dài, rất có thể lúc còn sống vẫn chứng kiến được ngày ấy. Không biết khi đó trong Trung Vực sẽ nổi lên gió tanh mưa máu lớn tới mức nào, Thiên Hạ Thương Minh của bọn họ sẽ bị rung chuyển ra sao nữa!

Đó cũng là lý do khi lão Tiêu nhắc tới Thôi Tà lại khiến mọi người trầm mặc. Thôi Tà đã trở thành bóng ma không tan trên đỉnh đầu Thiên Hạ Thương Minh. Trên thực tế, Thôi Tà không chỉ là bóng ma trên đỉnh đầu Thiên Hạ Thương Minh mà cũng là nỗi phiền phức của tông môn ngũ phẩm – Hư Linh Tông!

“Ý lão Tiêu là La Chinh cũng sẽ quật khởi giống Thôi Tà?” Mặc Nhạc Chương hỏi.

Lão Tiêu cười khà khà lắc đầu: “Cái này không dễ nói. Trong mấy triệu võ giả mới có thể sinh ra một Thôi Tà, thực lực của La Chinh bây giờ khá mạnh so với người cùng giai, thiên phú cũng yêu nghiệt tới mức thái quá, nhưng chẳng qua muốn có được thành tựu như Thôi Tà thì khả năng này vẫn quá thấp. Chỉ là ta cảm thấy xác suất của hắn vẫn cao hơn so với võ giả khác vô số lần!”

Mặc Nhạc Chương cười gượng hai tiếng, lập tức nói: “Cứ cho là thế, cũng không liên quan quá nhiều với Thiên Hạ Thương Minh chúng ta. Tuy La Chinh tới tham gia đấu vòng loại, nhưng dù sao cũng là đệ tử Vân Điện, không phải là người Thiên Hạ Thương Minh ta. Thế nhưng, vẫn đúng là một đối tượng đáng lôi kéo.”