Bách Luyện Thành Thần

Chương 490: Ra tay





Đã từng có lúc, người có quyền uy nhất về phù văn trong Trung Vực là người Hư Linh Tông.

Bởi vì Phù Văn Chi Tử – Phong Quan Ngọc được sinh ở Hư Linh Tông, qua mấy trăm năm, tất cả những phù văn sư đều nhắm thẳng Hư Linh Tông mà đến.

Đáng tiếc là Hư Linh Tông sử dụng danh tiếng2của Phong Quan Ngọc quá độ mà lại không quá chú trọng tới phù văn, nên dần dần thuật phù văn của Hư Linh Tông bắt đầu suy yếu, ngoài đại trận hộ tông mà Phong Quan Ngọc để lại ra thì cũng không còn gì đáng xem nữa.

Từ lúc Thiên Hạ Thương Minh quật khởi từng bước một, thêm việc phù5văn không ngừng được thay đổi, hơn nữa tháp phù văn cũng được dựng lên, bây giờ tất cả những phù văn sư trong Trung Vực đều bắt đầu nương tựa vào tháp phù văn từ lâu rồi.

Tháp phù văn có quyền uy nhất Trung Vực, mà ba người trước mắt này chính là những người đứng đầu tháp phù văn, trình6độ phù văn của bọn họ là đứng đầu trong đứng đầu.

Nhiếp tháp chủ đã nói ba ngày, thì trong khu vực này ai dám nói hai ngày?

Vì vậy ông ta mới dám nói chắc rằng ai có thể sửa xong phù văn chỉ trong ba ngày thì từ “Nhiếp” của ông ta sẽ viết ngược.

Cũng chính vì vậy nên bọn họ5mới chế giễu La Chinh là thằng ngốc, là nghé con không sợ cọp. Không phải vì nghé con thật sự không sợ cọp mà là vì con nghé này còn chưa biết gì!

Nghe ba người của tháp phủ văn nói, vẻ mặt của La Chinh cũng không đổi, hắn lười để ý đến ba người này mà nói thẳng với Thạch3Khắc Phàm: “Thạch minh chủ, nếu ta sửa những tấm phù văn này chỉ trong một canh giờ, ngươi sẽ trả cho ta thù lao bao nhiêu?”

“Ngươi chắc chắn rằng mình sửa được?” La Chinh đã tạo ra nhiều kỳ tích bất ngờ như vậy. Hơn nữa bất cứ kỳ tích nào trong đó mà xuất hiện trên người một tiếu bổi chỉ mới Chiếu Thần Cảnh, thì đều là chuyện khó mà tưởng tượng được. Nhưng hết lần này đến lần khác, chúng lại đều tập trung xảy ra trên người La Chinh. Nếu thêm một chuyện nữa, Thạch Khắc Phàm cảm thấy mình cũng quen rồi.

“Có thể thử một lần, cho dù có thất bại thì cũng đâu làm mất thì giờ là bao?” La Chinh cười nói.

Lời La Chinh nói cũng đúng, cùng lắm thì phí một canh giờ thôi. Nếu La Chinh không thể sửa được thì cuối cùng cũng phải đợi thêm ba ngày nữa mới tiến hành trận đấu kế tiếp được. Ba ngày cộng thêm một canh giờ cũng chẳng phải chuyện không thể chấp nhận.

Thạch Khắc Phàm vừa định gật đầu, thì đám người Nhiếp tháp chủ lại không đồng ý.

Bọn hắn không cho rằng La Chinh có thể sửa mấy tấm phù văn này. Đừng nói là một canh giờ, cho dù có là một trăm canh giờ, một nghìn canh giờ thì thằng nhóc này cũng không sửa được đâu! Nhưng mấu chốt là Thạch Khắc Phàm lại tin những lời nói cuồng vọng của thằng nhóc này là thật, vậy nên trong lòng đám người Nhiếp tháp chủ hơi không chấp nhận nổi.

Cũng giống như một vị đầu bếp theo chủ đã nhiều năm, dựa vào tay nghề tinh xảo của mình tốn mất mười canh giờ để nấu ra một món chính, nhưng trong nháy mắt, lại có một thằng nhà quê nào đó không biết chạy từ đâu tới nói rằng hắn có thể nấu được món ăn này chỉ trong một canh giờ. Người chủ kia không chỉ không đuổi cái thằng nhà quê này đi mà còn đồng ý để hắn thử xem sao… Chuyện này sao không khiến người ta oán hận cho được?

“Thạch Minh chủ, nếu như ngươi đã chọn thằng nhóc kia, vậy thì tháp phù văn chúng ta sẽ không nhúng tay vào vấn đề này nữa.” Nhiếp tháp chủ lạnh lùng nói, trong lời nói cũng có ý uy hiếp.

Trong mắt hai gã đại sư phù văn còn lại cũng là vẻ không phục.

“Khà khà.” Thạch Khắc Phàm đã quen với tính tình của mấy người kia, nhưng dù hắn có là người khéo ăn khéo nói, dễ nói chuyện nhưng tuyệt đối không phải là người thiếu quyết đoán. Người có thể lên làm Minh chủ của Thiên Hạ Thương Minh, ngoài thực lực ra thì tầm nhìn, sự gan dạ sáng suốt, hay số mệnh, một cái cũng không được thiếu. Sau khi cười xong, hắn liền nói: “Ta thấy hay là cứ để hắn thử trước xem sao!”

“Hừ!”

Ba vị đại sư phù văn quay đầu lùi vài bước, khoanh hai tay lạnh lùng nhìn chằm chằm bên này. Lúc này bọn hắn không rời đi chính là vì muốn chế giễu.

Thạch Khắc Phàm ra dấu tay mời La Chinh, đồng thời cũng nói: “Nếu như ngươi có thể sửa những tấm phù văn kia, ta có thể trả công cho ngươi con số này.” Hắn duỗi một bàn tay ra: “Năm vạn viên đá chân nguyên cực phẩm.”

“Năm vạn?” Lông mày La Chinh nhướng lên.

“Chê ít?” Thạch Khắc Phàm hỏi.

“Không.” Trong lòng La Chinh đã vui như hoa nở rồi. Năm vạn viên đá chân nguyên cực phẩm, tương đương với năm mươi tỷ viên đá chân nguyên hạ phẩm! Nhiều đá chân nguyên như vậy, chỉ sợ lấy đi mua cả đế quốc Phần Thiên thì vẫn còn dư để tiêu…

Thiên Hạ Thương Minh đúng là tiền nhiều như nước! Mặc dù năm vạn viên đá chân nguyên cực phẩm có nhiều thật, nhưng đối với Thiên Hạ Thương Minh mà nói thì cũng chẳng đáng là bao. Chỉ tính riêng tiền vé vào cửa của đại hội võ đạo này thôi, Thiên Hạ Thương Minh đã thu được tới hai ba chục vạn viên đá chân nguyên cực phẩm rồi, chứ nói gì đến những khoản thu nhập khác.

La Chinh cũng không cò kè mặc cả gì, nếu như đã thoả thuận xong thù lao, hắn cũng ngồi xổm xuống bắt đầu tìm hiểu phù văn trên từng viên đá.

Những phù văn này hơn nửa đều là phù văn cấp ba, chỉ có một số rất ít là phù văn cấp bốn. Dựa theo yêu cầu của La Chinh, Thiên Hạ Thương Minh nhanh chóng mang những nguyên liệu dùng để vẽ phù văn tới. Những phù văn này vốn là do Thiên Hạ Thương Minh chế tạo, chi phí nguyên liệu cũng được ghi chép lại. Với vật tư phong phú trong thành Thiên Khải, muốn chuẩn bị thêm một phần nguyên liệu nữa cũng rất đơn giản.

Nghiền nát, phối nguyên liệu, chế tạo mực, thủ pháp của La Chinh rất thành thạo.

Nhìn thấy thủ pháp thuần thục của La Chinh, ánh mắt của ba vị đại sư phù văn đều loé lên.

Nhiếp tháp chủ cũng hơi gật đầu. Thủ pháp của thằng nhóc này nhẹ nhàng linh hoạt, tinh tế tỉ mỉ, đo lường tinh chuẩn, ngược lại có thể nhận làm trợ thủ cho tháp phù văn.

Phù văn sư của tháp phù văn, không sử dụng những nguyên liệu do bản thân chuẩn bị, ví dụ mấy chuyện vụn vặt như nghiền nát, phối nguyên liệu, chế tạo mực đều giao cho trợ thủ bên người đi làm. Có điều, muốn tìm một trợ thủ giỏi cũng rất khó. Dù sao trợ thủ không chỉ cần kiên nhẫn mà còn phải hiểu đặc tính của các loại nguyên liệu, quan trọng nhất là còn cần có một đôi tay linh hoạt.

Trong mắt đám người Nhiếp tháp chủ, đôi tay của La Chinh rất hợp để làm một trợ thủ.

La Chinh nhanh chóng xử lý những nguyên liệu này, sau đó móc bút phù văn của mình ra.

“Cây bút phù văn này không tệ, có điều để một phù văn sư sơ cấp dùng cây bút phù văn như vậy thì đúng là lãng phí.” Nhiếp tháp chủ nghĩ thầm.

Cây bút phù văn này của La Chinh có được là nhờ đánh cược với đại sư phù văn Tông Duệ của Vân Điện. Tông Duệ cũng coi cây bút phù văn này như bảo bối, đương nhiên là sẽ không tệ.

La Chinh đưa ngòi bút ra, chấm vào mực nước đã phối xong, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận nguyên liệu tạo thành mực nước. Bước này là bước quan trọng nhất để vẽ phù văn, phù văn sư nào tệ thì hầu như đều là do bước này cả.

Sau vài nhịp thở, La Chinh bỗng mở hai mắt ra, nhìn thẳng vào chỗ trống trên viên đá trước mắt, lập tức hạ nét bút đầu tiên lên trên đó.

Trong nháy mắt ngòi nút tiếp xúc với viên đá, một chút ánh sáng màu nâu nhạt loé lên, sau đó theo sự di chuyển ngòi bút của La Chinh, ánh sáng nâu này càng ngày càng sáng, liên tục kéo dài, nét bút đầu tiên được vẽ liền một mạch!

Ba vị đại sư phù văn của tháp phù văn nhìn thấy nét bút đầu tiên trên phiến đá, con ngươi không ngừng mở to, Nhiếp tháp chủ còn hít một hơi khí lạnh: “Bút pháp hoàn mỹ!”

Thật ra chuyện La Chinh biết sử dụng bút pháp hoàn mỹ đã là tin của mấy tháng trước, không ít người trong Thiên Hạ Thương Minh đều biết, như đám Mặc Nhạc Chương, ba đại Minh chủ và lão Tiêu, nhưng đám người của tháp phù văn lại không biết rõ chuyện này!

Điều này cũng không lạ gì vì đám người Nhiếp tháp chủ chỉ một lòng thu mình trong tháp phù văn để nghiên cứu thuật phù văn, hoàn toàn không thèm chú ý tới những tin tức bên ngoài. Thậm chí có thể nói, bọn hắn cố chấp cho rằng, chỉ có bọn hắn mới có thể đại diện cho đạo phù văn ở Trung Vực mà thôi, còn thuật phù văn bên ngoài chỉ toàn là mấy thứ vụn vặt, không đáng được xem xét!

Thế mà tại sao lại có một phù văn sư có bút pháp hoàn mỹ bất ngờ nhảy ra đây?

Đột nhiên thấy cảnh này, ba vị đại sư phù văn hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thậm chí còn không biết phải làm thế nào.

Trong đôi mắt không được to kia của Thạch Khắc Phàm lóe ra tia sáng lạnh. Vừa rồi hắn đồng ý để La Chinh thử một lần, cũng là vì muốn mượn La Chinh để giết một chút nhuệ khí của mấy tên ở tháp phù văn kia.

Đám người kia tự phụ về tài năng của mình nên dần dần đã tự cao tự đại, ngạo mạn lên tận trời. Cho dù là người của Thiên Hạ Thương Minh nhờ bọn họ vẽ phù văn cũng phải trả một cái giá trên trời, thế mà họ vẫn ra vẻ cành cao, mọi chuyện đều tự cho mình là đứng đầu Trung Vực! Hồn nhiên quên mất rằng bọn họ cũng là một thành viên của Thiên Hạ Thương Minh, quên mất tháp phù văn là nhờ sự nâng đỡ tài chính hùng hậu của Thiên Hạ Thương Minh mới có thể tạo dựng được!

Bây giờ phải cho mấy tên này hiểu rõ, cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn!

Tốc độ vẽ phù văn của La Chinh rất nhanh, thậm chí có thể gọi là nhanh như bay!

Lúc đầu khi La Chinh vẽ phù văn còn ngưng lại một chút, thỉnh thoảng cũng phải suy tư xem nên vẽ thế nào, cái này có liên quan đến độ mạnh của linh hồn, vì vẽ phù văn sẽ tốn lực linh hồn mà.

Nhưng bây giờ, linh hồn La Chinh đã mạnh mẽ đến mức nào? Linh hồn đã bước vào Chiến Hồn Cảnh nên vô cùng vững chắc, vẽ thần văn cũng chỉ như một bữa sáng mà thôi. Huống chi bây giờ chẳng qua là hắn chỉ bắt chước, vẽ cho những phù văn này trở về như ban đầu mà thôi!

“Xì xì xì…”

Bút phù văn liên tục vẽ ra những đường hoa văn dài hẹp, rất nhanh tấm phù văn thứ nhất đã được vẽ xong.

Vào giờ phút này, với tư cách là nhân vật đứng đầu trong giới phù văn ở Trung Vực, nhưng ở trước mặt La Chinh, dù là một câu đơn giản cũng chẳng cất nổi thành lời.