Dưới áp lực chưa từng có, đúng là Vân Điện hoàn toàn không còn tâm trạng để tranh giành thứ hạng ở đại hội võ đạo nữa.
Trên võ đài, Tiểu Giới đang giao đấu với một võ giả độc lập. Nhưng dù võ giả độc này là Thần Đan Cảnh trung2kỳ thì vẫn bị Tiểu Giới đùa giỡn, hoàn toàn không phải là đối thủ của thiên tài cấp Thần như Tiểu Giới.
Đợi đến lúc Tiểu Giới cảm thấy đủ thì thuận tay đánh bại võ giả độc lập kia, sau đó rời khỏi võ đài bắt đầu rút thẻ. Lúc5Tiểu Giới cẩn thận từng li từng tí nhìn thấy hai từ “khiêu chiến” trên tấm thẻ gỗ trong tay, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng rực lên.
Sau đó hắn vung chiếc thẻ khiêu chiến, ánh mắt nhìn về phía đài cao của Vân Điện, tấm thẻ khiêu chiến đầu tiên,6hắn muốn khiêu chiến với La Chinh!
Thế nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Điện chủ Vân Điện nhẹ nhàng nói: “Vân rút khỏi đại hội võ đạo lần này!”
“A…” Tiểu Giới vốn đang vô cùng hứng khởi như một đứa trẻ thì vẻ mặt bỗng đông cứng5lại. Rất nhanh trên mặt hắn đã lộ ra vẻ uất ức: “Sao lại, sao lại như vậy được!”
Ninh Vũ Điệp nói thêm: “Xin lỗi. Các vị, trong Vân Điện ta còn có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý, đành phải cáo lui trước ở đại hội võ đạo…”
Mấy3vị đệ tử tinh anh ở Vân Điện cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Cuộc đối thoại vừa rồi giữa La Chinh với Ninh Vũ Điệp và Ngọc bà bà, bọn họ không nghe thấy, vậy nên đột nhiên nghe thấy Điện chủ nói như vậy, nhất thời bọn họ không chịu đựng nổi. Rõ ràng Vân Điện đang có tư cách để tranh giành Thăng Long Đài, vì sao lúc này lại rời khỏi chứ?
Trên khán đài cũng bắt đầu bàn tán, tiếng bàn tán xôn xao lập tức dâng lên tận trời.
“Sao lại như vậy, Vân Điện nói rời là rời được sao?”
“Ta còn muốn xem trận đấu giữa La Chinh và Tiểu Giới mà, sao lại rời đi được!”
“Hơi quá đáng. Bọn họ định từ bỏ Thăng Long Đài à?”
Những võ giả này không phân tích được tình hình, nhưng trong lòng tông chủ của mấy đại tông môn thì lại hiểu rõ. Bị Thôi Tà đe dọa diệt tông, đổi lại là bọn họ thì cũng không còn tâm trạng đâu mà thi đấu đại hội nữa. Bây giờ rời đi vội vàng như vậy, có lẽ là muốn chuẩn bị. Nếu như La Chinh thật sự có thể bố trí ra một đại trận hộ tông siêu cấp thì có khi ngăn cản được lửa giận của Thôi Tà thật cũng nên.
Sau khi Ninh Vũ Điệp tuyên bố thì lập tức rời đi cùng với Ngọc bà bà, đám đệ tử tinh anh của Vân Điện cũng đi theo phía sau. Trước khi rời đi, La Chinh chợt bay đến trước mặt lão Tiêu, giao một mảnh giấy nhỏ cho hắn: “Tờ giấy này, xin để Minh chủ tự mở ra đọc!”
Tiểu Giới đứng bên cạnh đấu trường thi đấu bỗng nhiên nhảy dựng lên, đi đến bên người La Chinh, vẻ mặt buồn rười rượi năn nỉ nói: “La Chinh, ngươi đừng đi có được không? Đánh với ta một trận xong rồi hãy đi!”
La Chinh mỉm cười: “Xin cáo lỗi. Nếu sau này có cơ hội, ta có thể luận bàn với ngươi.”
Nghe thấy lời đáp của La Chinh, Tiểu Giới lập tức bĩu môi. Hắn định trực tiếp ra tay, ép La Chinh đánh một trận với mình, nhưng lại sợ sẽ bị sư phụ dạy dỗ nên cuối cùng cũng trơ mắt nhìn La Chinh rời đi.
Lão Tiêu quay đầu giao tờ giấy cho Thạch Khắc Phàm. Thạch Khắc Phàm mở tờ giấy kia nhìn qua, đôi mắt to cỡ hạt đậu xanh bỗng nhiên trợn to, suýt chút nữa còn đổ cả mồ hôi hột.
Hoá ra La Chinh nói về bí mật của Thăng Long Đài. Trong tờ giấy có viết, hễ là người không có huyết mạch Long tộc tiến vào Thăng Long Đài thì đều bị giam giữ một nghìn năm!
“Khó trách người tiến vào Thăng Long Đài đến nay vẫn không về. Đây đúng là một cái bẫy lớn mà…” Thạch Khắc Phàm lẩm bẩm nói.
Sau khi La Chinh quay về từ Thượng Giới, Hắc Sơn Tông đã phái một vị đệ tử tên là Huyền An vào, thậm chí còn treo ngọc bài bản mệnh ở Thăng Long Đài. Ngọc bài bản mệnh không hề bị vỡ, thế nhưng Huyền An cũng chẳng quay về. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì chẳng ai hay biết, chỉ có thể xác định là Huyền An chưa chết mà thôi.
Vì muốn tìm ra lời giải cho bí ẩn này, sau đó Thiên Hạ Thương Minh cũng phái thêm vài người vào Thăng Long Đài. Nhưng thật cũng chẳng ngờ, những người này chẳng có ai chết, chỉ là tất cả đều một đi không trở lại! Vì đề phòng những người này bị Thượng Giới mê hoặc, nên trước khi phái những người này đi, thậm chí bọn hắn còn tiến hành uy hiếp, nếu trong mấy ngày mà họ còn chưa trở về thì sẽ giết chết hết người nhà của họ.
Cho dù như vậy, cũng không có võ giả nào quay về. Chuyện này thật quỷ dị.
Nhưng Thạch Khắc Phàm không ngờ, một tờ giấy nhỏ của La Chinh đã giải được câu đố này. Không phải bọn họ không muốn trở về, mà hoá ra vừa lên đó đã bị giam giữ một nghìn năm. Mà lý do khiến Thạch Khắc Phàm phải đổ mồ hôi lạnh chính là suýt chút nữa hắn cũng định đi vào đó, may mà lão tam Mạc Hải Sơn khuyên can nên mới từ bỏ suy nghĩ này.
Sau đó Thạch Khắc Phàm đưa tờ giấy lại cho Yên Duyệt Sơn và Mạc Hải Sơn, hai người xem xong cũng phải kêu lên rằng cái bẫy này thật lớn. Tên La Chinh này gài người quá, nếu không phải hắn chủ động nói ra thì không biết còn bẫy thêm bao nhiêu người nữa…
“Đợi một chút.” Mạc Hải Sơn ít nói, nhưng suy nghĩ lại tỉ mỉ nhất: “Đã như vậy, vì sao La Chinh có thể bình yên vô sự trở về từ Chân Long giới?”
“Chuyện này…” Thạch Khắc Phàm lắc đầu: “Chỉ có thể tìm cơ hội hỏi La Chinh một chút xem thế nào. Bí mật trên người thằng nhóc kia, đúng là còn nhiều hơn bí mật trên người mấy lão quái vật Sinh Tử Cảnh nữa.”
Sau khi đám người Vân Điện rời khỏi đại hội võ đạo, lập tức đi đến truyền tống trận ở thành Thiên Khải. Giữa thành Thiên khải và thành Vân Khải được Thiên Hạ Thương Minh xây dựng truyền tống trận khổng lồ, đám người Vân Điện coi như là mượn đường.
Thông qua truyền tống trận, vừa mới trở lại Vân Điện, các vị trưởng lão Vân Điện đã đứng ở cửa chính của Vân Điện để nghênh đón.
“Thuộc hạ cung nghênh Điện chủ.” Các vị trưởng lão hô lên cùng lúc.
Hai chân Ninh Vũ Điệp vừa chạm xuống mặt đất đã lập tức nói: “Vân Điện tiến vào trạng thái phòng ngự!”
Trên mặt mấy vị trưởng lão đều toát ra vẻ kinh ngạc, bọn họ không rõ đã xảy ra chuyện gì mà lại có thể khiến Vân Điện tiến vào trạng thái phòng ngự.
“Điện chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trác đại tiên sinh đứng một bên hỏi.
Ninh Vũ Điệp vội vàng đi về phía trước, nghe thấy vấn đề của Trác đại tiên sinh, chỉ giải thích: “Sắp có kẻ địch mạnh xâm phạm!”
“Kẻ địch mạnh?” Phần lớn trưởng lão trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ buồn bực. Đối thủ có thể khiến Vân Điện xem là kẻ địch mạnh ở Trung Vực cũng không nhiều, Hư Linh Tông? Thiên Hạ Thương Minh? Quan hệ giữa Vân Điện và hai thế lực lớn này cũng không tệ, trừ họ ra thì còn có kẻ địch mạnh nào nữa?
Ninh Vũ Điệp cũng không giải thích, trực tiếp ném ra một câu lạnh như băng: “Gọi Tông Duệ đến cung của ta!” Sau đó nàng đi vào cửa lớn Vân Điện.
Ngọc bà bà và đám người La Chinh cũng đi theo sau lưng Ninh Vũ Điệp, chỉ để lại Đại Mộng chân nhân.
Đại Mộng chân nhân là người đi cùng đám đệ tử tinh anh của Vân Điện, bây giờ chỉ có hắn giải thích với mấy vị trưởng lão. Nhìn vẻ hỏi thăm của mấy vị trưởng lão ấy, Đại Mộng chân nhân chậm rãi nói: “Kẻ địch mạnh lần này của Vân Điện chính là Thôi Tà.”
“Cái gì!” Trác đại tiên sinh là người nhảy dựng lên đầu tiên: “Sao lại chọc trúng tên sát tinh này chứ!”
Đông Tà Vương – Thôi Tà, làm việc vừa chính vừa tà, loại nhân vật này không chọc tới thì ổn, nếu thật sự chọc vào hắn thì chẳng có tông môn nào chịu nổi!
Bọn họ tuyệt đối không ngờ, chỉ tham gia đại hội võ đạo thôi mà lại mang một kẻ thù mạnh như thế về cho Vân Điện!
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đại Mộng?” Trác đại tiên sinh lạnh giọng nói: “Ta cần một lời giải thích!”
Giọng điệu của Trác đại tiên sinh khiến cho Đại Mộng chân nhân phải nhíu mày. Có điều, việc này liên quan đến an nguy hưng suy của Vân Điện, Đại Mộng chân nhân cũng không thèm so đo làm gì, kể lại một lần từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra ở đại hội võ đạo.
Sau khi mấy vị trưởng lão nghe xong thì lập tức bùng nổ, sắc mặt tất cả đều u ám đi, thậm chí trên mặt không ít trưởng lão đã tràn đầy vẻ căm phẫn!
“Qua vô lý! Nền tảng trăm năm của Vân Điện chúng ta, chẳng lẽ phải chôn theo một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh hay sao?”
“Vì một thằng nhóc Chiếu Thần Cảnh mà đắc tội Thôi Tà! Điện chủ lấy mấy trăm vạn võ giả Vân Điện chúng ta ra làm trò đùa đấy à? Muốn kéo Vân Điện chúng ta vào cảnh muôn kiếp bất phục ư?”
“Ta đã nói rồi mà, một con nhóc thì sao có thể gánh nổi vị trí Điện chủ được chứ? Thiên phú hơn người thì đã sao? Lúc trước không nên nâng đỡ nàng lên làm gì!”
Vẻ mặt của Trác đại tiên sinh giăng đầy mây đen, sau khi suy đi nghĩ lại, mới chậm rãi nói: “Theo lời của Đại Mộng chân nhân, mọi chuyện đều vì La Chinh mà ra, tên Thôi Tà kia đến đây cũng vì La Chinh. Nếu đã như thế, ngược lại có một cách đơn giản có thể giải quyết được việc này!”
“Cách gì?” Có trưởng lão hỏi.
“Giao La Chinh ra!” Trác đại tiên sinh cắn răng nói.
Sau khi Đại Mộng chân nhân nghe nói xong, thì cười khổ một tiếng, nhưng lại không mở miệng. Có lẽ cách xử lý mà Trác đại tiên sinh nói có thể giúp Vân Điện vượt qua mối nguy lần này, giao La Chinh ra, mới có thể dập tắt lửa giận của Thôi Tà.
Thế nhưng Ninh Vũ Điệp sẽ đồng ý à?
Nếu như Ninh Vũ Điệp đồng ý, vậy thì nàng đã không đứng chắn trước mặt La Chinh làm gì.
Đừng thấy Ninh Vũ Điệp chỉ là một cô bé mà coi thường, một khi nàng đã quyết thì đừng nói là đám trưởng lão, đến ngay cả Điện chủ tiền nhiệm là Ngọc bà bà cũng không cách nào lôi lại được!
Có điều Đại Mộng chân nhân cũng không lên tiếng. Từ đáy lòng mà nói, hắn đứng về phía Ninh Vũ Điệp. Hắn có linh cảm, La Chinh đáng để Vân Điện bỏ ra cái giá như vậy.
Về phần đám trưởng lão này muốn ồn ào thế nào, Đại Mộng chân nhân cũng đành chịu, chỉ có thể nhìn xem Điện chủ ứng phó thế nào mà thôi.