Bách Luyện Thành Thần

Chương 54: Cự thú nơi dung nham




Bởi vì trong huyệt động này rất tối, nên La Chinh chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng nhàn nhạt mà miễn cưỡng đi về phía trước.

Về phần những yêu thú ẩn nấp trong bống tối, hắn căn bản không hề đoái hoài đến, dù sao thì nỗi lo lắng lớn nhất của hắn còn đang đuổi theo ở phía sau.

Mẫu Hoàng vẫn đang kiên trì đuổi theo La Chinh, thân thể khổng lồ đụng nát không ít trụ đá trong huyệt động.

Không biết là dựa vào khứu giác nhạy bén hay trên người La Chinh có mùi hương đặc thù, mà dù cho La Chinh đã mấy lần quanh co trong huyệt động chằng chịt, tưởng chừng như đã cắt đuôi được Mẫu Hoàng. Cuối cùng vẫn bị nó đuổi đến.

Sau một hồi rượt đuổi, mùi lưu huỳnh xông thẳng vào mũi ngày càng nồng đậm hơn.

Ngay khi chui vào một cái huyệt động khác, tầm nhìn trước mắt La Chinh đột nhiên trống trải hẳn lên, đồng thời quanh thân còn được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu đỏ sậm.

Phía trước là một cái hồ, nhưng bên trong không phải là nước, mà là nham thạch nóng chảy đang cuộn trào mãnh liệt. Trong dung nham, liên tục có những cột lửa nóng màu đỏ sậm dấy lên rồi tan biến.

“Kia là Địa Tâm Hỏa!”

Địa Tâm Hỏa, căn cứ theo cổ thư ghi lại, là một loại hỏa diễm được sinh ra từ trong lòng đất.

Đối với loại hỏa diễm này, Luyện Khí Sư vừa yêu vừa hận. Cũng bởi vì, so với chân nguyên chi hỏa mà bọn họ tu luyện ra, Địa Tâm Hỏa cuồng bạo hơn rất nhiều, rất khó để thuần phục. Nhưng nó lại có hiệu quả hơn khi luyện chế một vài pháp bảo đặc thù.

Mùi lưu huỳnh mà La Chinh ngửi thấy cũng là từ Địa Tâm Hỏa tản mát ra.

Ầm ầm, ầm ầm…!

Sau lưng La Chinh lại truyền đến từng đợt thanh âm chấn động.

"Mẫu Hoàng kia lại đuổi đến rồi. Đúng là âm hồn bất tán mà!"

Sắc mặt La Chinh chợt biến đổi. Khi trông thấy bên cạnh hồ nham thạch còn có một con đường, hắn liền chạy vòng qua hồ nham thạch, đi men theo con đường này.

Khu vực bên mép hồ hẳn đã bị Địa Tâm Hỏa hung đốt từ lâu, khi giậm chân lên liền truyền đến một cảm giác nóng bỏng. Đồng thời, La Chinh cũng bị từng luồng khí nóng thổi đến.

Giờ phút này, hắn cũng không có tâm trạng phân tâm để suy nghĩ gì nữa, dù sao thì cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.

Ba!

Một bãi dung nham nóng chảy bỗng nhiên nổ tung, từ trong nham tương chợt có một đoàn Địa Tâm Hỏa bắn về phía La Chinh.

La Chinh đang duy trì tốc độ chạy trốn, nhìn thấy Địa Tâm Hỏa bay đến, dưới tình thế cấp bách, liền lăn mình tránh thoát được đoàn Địa Tâm Hỏa này.

Dù vậy, hỏa diễm vẫn sượt qua lưng của hắn, phun tung tóe lên vách đá ở bên cạnh. Ngay tức khắc, chỗ vách đá đó liền bị đốt cháy, tạo thành một cái lỗ lớn.

- Uy lực của Địa Tâm Hỏa này thật quá kinh khủng a!

Lúc này La Chinh mới chú ý đến vách đá bên trái đã có vô số lỗ thủng lớn tầm miệng chén.

“Xem ra, vách đá này hẳn đã bị Địa Tâm Hỏa ăn mòn quanh năm suốt tháng…”

Sau khi chứng kiến uy lực khủng bố của Địa Tâm Hỏa, La Chinh càng cẩn thận hơn. Nếu như bị Địa Tâm Hỏa này nung đốt, không biết hắn sẽ biến thành bộ dạng gì a.

Đúng lúc này, phía sau bỗng truyền đến tiếng "xèo… xèo". La Chinh quay đầu nhìn lại, trông thấy Mẫu Hoàng xuất hiện ở bên cạnh hồ dung nham.

Đao Trùng Mẫu Hoàng này tuy lợi hại, một thân giáp xác, cứng rắn vô cùng. Thế nhưng, nó cũng rất kiêng kỵ Địa Tâm Hỏa, nó đành đi men theo con đường bên cạnh mép hồ dung nham, tiếp tục đuổi theo La Chinh.

Chỉ là, với lợi thế nhỏ bé linh hoạt, La Chinh tránh né Địa Tâm Hỏa bắn đến hiển nhiên dễ dàng hơn Mẫu Hoàng rất nhiều.

Mà Mẫu Hoàng cực kì sợ hãi mỗi khi Địa Tâm Hỏa bắn ra. Với thân hình khổng lồ, với mỗi lần bước đi, mặt đất bị chấn động kịch liệt, Địa Tâm Hỏa cũng theo đó mà bắn lên nhiều hơn. Cũng vì cẩn thận tránh né Địa Tâm Hỏa, nên tốc độ của Mẫu Hoàng lại chậm hơn La Chinh không ít.

Ngay lập tức khoảng cách giữa hắn và Mẫu Hoàng ngày càng kéo dài hơn. Trong lòng La Chinh cũng buông lỏng được đôi chút. Xem ra, chỉ cần vượt qua hồ nham thạch này, là hắn có thể thoát khỏi Mẫu Hoàng rồi.

Chỉ là, khi nhìn về phía trước, sắc mặt hắn lập tức biến đổi. Nhịp tim vừa mới ổn định chưa được bao lâu, nay lại đập dồn dập một cách mãnh liệt.

Ở phía trước, đang có một con quái vật khổng lồ đang chặn đường đi của hắn.

Ngoại hình của nó nhìn thì như sư tử. Chỉ có điều là, nó lớn hơn sư tử đâu chỉ gấp mười lần!

Toàn thân cự thú được bao phủ bởi lông bờm đỏ rực như lửa. Hai móng vuốt lực lưỡng trải trên mặt đất. Cái đầu to lớn lệch sang một bên, đuôi bọ cạp thỉnh thoảng còn vung qua vẩy lại. Hiện tại cự thú này đang nằm ngáy "o…O!".

- Hỏa Hạt Sư…

Một cái tên mang theo nỗi sợ hãi kinh hoàng chợt hiện lên trong đầu La Chinh.

Trong nháy mắt liền nhận ra ngay, cũng không phải là do hắn có kiến thức rộng rãi gì. Đặc điểm nhận dạng Hỏa Hạt Sư, đó chính là nó có đuôi như đuôi bò cạp, thường sinh sống ở khu vực có nhiệt độ cao, rất dễ để nhận ra. Trước kia, hắn đã từng thấy trong sách vở.

Thực lực của Hỏa Hạt Sư rất mạnh, đặc biệt là cái đuôi bò cạp kia, đó chính là một vũ khí chí mạng. Cường giả Tiên Thiên Bí Cảnh tao ngộ gặp phải Hỏa Hạt Sư, ngay cả cơ hội chạy trốn còn không có.

Loại dị thú này tại thời cổ đại phân bố rất rộng rãi, có số lượng rất nhiều. Nhưng giờ đây ở Đông Vực đã gần như tuyệt chủng.

Nguyên nhân cũng là vì trong cơ thể Hỏa Hạt Sư có một loại tinh hạch cực kì hữu dụng, tên là Hỏa Hạt Tinh Hạch. Loại tinh hạch này chính là vật chí cương chí dương, bất luận là dùng để luyện đan hay luyện khí, đều là tài liệu tuyệt hảo. Luôn là thứ mà Luyện Khí Sư và Luyện Đan Sư đẳng cấp cao hằng mơ ước.

Nếu như biết huyết động này đang ẩn giấu một con Hỏa Hạt Sư, chỉ sợ rằng sẽ có không ít cường giả đến đây tranh đoạt.

Giờ phút này, đối với Hỏa Hạt Tinh Hạch La Chinh cả nửa điểm hứng thú cũng không có. Điều hắn quan tâm hiện giờ là làm sao để có thể từ nơi đây thoát vớt được cái mạng nhỏ này.

Vào lúc này, Hỏa Hạt Sư vẫn còn đang say ngủ. Dựa vào tiếng ngáy, xem ra nó đang ngủ rất ngon giấc.

Nghĩ đến Mẫu Hoàng ở phía sau, La Chinh cũng không có biện pháp nào tốt hơn, đành phải mạo hiểm đi ngang qua Hỏa Hạt Sư.

Nếu như ngay tại lúc đi qua bên người, không cẩn thận làm Hỏa Hạt Sư thức giấc… Kết cục chỉ có một chữ "chết".

“Nên mạo hiểm hay không?”

Trong lòng La Chinh đang do dự.

Không mạo hiểm, sẽ bị Mẫu Hoàng phanh thây. Mạo hiểm, thì còn có đường sống. Hiện hắn cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.

Trông thấy răng nanh uy mãnh củ Hỏa Hạt Sư, cộng thêm đuôi bò cạp không ngừng ve vẩy, La Chinh hít sâu hai hơi rồi rón rén tiến đến.

Chậm rãi tới gần, chợt có một cỗ mùi khó chịu xông thẳng vào mũi, La Chinh cố chịu đựng cái mùi này. Cố gắng làm cho bước chân nhẹ thêm, chậm hơn một chút. Hắn sợ sẽ gây nên động tĩnh, làm cho Hỏa Hạt Sư bừng tỉnh.

Hai mươi bước!

Mười bước!

Năm bước!

Khoảng cách giữa La Chinh và Hỏa Hạt Sư ngày càng gần. Tim đập thình thịch liên hồi, La Chinh cố nén lại kích động, cắn chặt răng.

Ngay khi còn cách ba bước chân, Hỏa Hạt Sư bỗng nhiên lăn mình, duỗi tứ chi ra thật dài.

Dị động này khiến tim La Chinh như vọt lên tận cổ, như hoàn toàn ngừng đập!

Cũng may sau đó Hỏa Hạt Sư lại tiếp tục ngủ, không hề chú ý đến La Chinh đang ở gần trong gang tấc.

La Chinh chợt thở nhẹ ra một hơi, rồi lại rón rén đi qua…

Ngay khi hắn cho rằng đã thuận lợi vượt qua, Mẫu Hoàng bỗng đuổi đến.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Bước chân khổng lồ khiến mặt đất chấn động mãnh liệt.

Hỏa Hạt Sư đột nhiên tỉnh giấc, đôi mắt to nhìn chằm chằm nhìn vào La Chinh ở ngay trước mặt, miệng phát ra thanh âm gầm rú.

Hai bên đứng sững nhìn nhau trong tích tắc, ngay sau đó La Chinh liền giậm chân nhảy về phía sau!

Giấc ngủ bị quấy rối, vào lúc này Hỏa Hạt Sư đang cực kỳ giận dữ. Nó giơ chân trước lên, mạnh mẽ vồ về phía La Chinh.

Trông cứ như là mèo bắt chuột như vậy…

Tốc độ phản ứng của La Chinh là cực kỳ nhanh, nhất thời Hỏa Hạt Sư vồ hụt vào khoảng không.

Ngao!

Hỏa Hạt Sư hoàn toàn nổi giận, nó nhìn nhân loại nhỏ bé trước mặt, miệng gầm lên một tiếng, chuẩn bị nhào người tới. Chợt nó lại phát hiện ra Mẫu Hoàng đang đứng ở phía đối diện, lúc này mới dừng việc đuổi bắt La Chinh.

La Chinh nuốt "ực" một tiếng. Hắn biết hiện tại đã là tuyệt cảnh, muốn ra ngoài cũng không thể nữa rồi.

Phía sau là Mẫu Hoàng, phía trước là Hỏa Hạt Sư.

Bất luận là trước hay sau, hai sinh vật này đều có thể nhanh chóng diệt sát hắn.

Giờ phút này, Mẫu Hoàng và Hỏa Hạt Sư đều nhận ra sự tồn tại của đối phương, trong ánh mắt của cả hai đều hiện lên vẻ kiêng dè.

Thế nhưng, song phương đều không ai nhường ai.

Mẫu Hoàng huy vũ múa đao, miệng phát ra tiếng "xèo xèo" bén ngọn, tựa hồ như đang cảnh cáo Hỏa Hạt Sư.

Mà Hỏa Hạt Sư thì lại không ngừng cào cào móng lên mặt đất, mặt đá cứng rắn nay đã bị nó cào thành từng vết lõm dài.

Loại giằng co này kéo dài ước chừng tầm nửa nén hương thời gian.

Mẫu Hoàng dường như đã mất kiên nhẫn, thanh âm bén nhọn bỗng trở nên dồn dập, lao lên xông lại hướng La Chinh.

Hỏa Hạt Sư thì ngẩng đầu lên gầm lên một hồi thanh âm vang vọng trong huyệt động, rồi cũng phóng mình tới La Chinh.

Đứng ở chính giữa, sắc mặt La Chinh chợt hiện lên nét u ám.

Giờ phút này, hắn thậm chí còn không có lựa chọn thứ hai. Cắn răng một cái, đành thả người nhảy vào trong hồ nham thạch nóng chảy…

Nham tương kịch liệt sôi trào nhanh chóng cuốn lấy, nhấn chìm La Chinh.