Có một câu nói rất hay, "Dưới Tiên Thiên Là Chúng Sinh".
Trên con đường võ đạo, chỉ có bước vào cảnh giới Tiên Thiên mới thực sự được xem là bước khởi đầu!
Sau khi bước vào Tiên Thiên Cảnh, chân khí sẽ hoàn toàn chuyển hóa thành chân nguyên bản mệnh, có thể liên tục hấp thu nguyên khí trong thiên địa, trở thành một tầng thứ cao hơn của sinh mệnh.
Cho nên, những cao thủ Tiên Thiên này còn được gọi là Tiên Thiên Sinh Linh. Tuy vẫn là con người, thế nhưng so với người thường, bọn họ đã có một ranh giới rõ ràng!
Ranh giới này chính là tuổi thọ!
Tuổi thọ của một người bình thường, bảy mươi thì xưng là thất tuần, tám mươi thì là trượng triều, chín mươi thì xưng là thượng thọ. Người như vậy đã được xem như là sống cực kỳ trường thọ rồi.
Thế nhưng đối với cường giả Tiên Thiên, người có tuổi thọ thấp nhất đã là một trăm năm mươi năm! Đây cũng là thứ hấp dẫn người ta nhất trong võ đạo!
Cho nên, sau khi tiến vào Tiên Thiên Cảnh mới có danh xưng là Tiên Thiên Sinh Linh.
Chân nguyên trong cơ thể Hắc Bạch Song Sát không ngừng hóa thành hai đạo sương mù một trắng một đen, bao phủ La Chinh vào trong.
La Chinh ngẩng đầu nhìn xung quanh. Ngoại trừ hai đạo sương mù trắng đen ra, tất cả các cảnh vật khác đều biến mất. Ngay cả Lục Kiêu đứng cách không quá xa hắn cũng không thể nhìn thấy.
Những luồng sương mù này không chỉ gây cản trở thị lực, mà cả thính lực cũng hoàn toàn ngăn cách. La Chinh không thể nào nghe được bất kỳ âm thanh gì.
Đối với tình cảnh quái dị này, hắn chỉ lẳng lặng đứng yên. Giờ phút này, hắn chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.
“Những đạo sương mù trắng đen này quỷ dị đến như vậy, tuyệt đối không chỉ có như vậy.”
Ngay khi La Chinh bắt đầu cảnh giác, ở ngay phía trước, đoàn sương mù màu đen bỗng biến ảo ra một người cầm trường đao bổ tới.
- Dùng sương mù bao phủ chính mình, làm thủ thuật che mắt đối thủ sao? Nếu như chỉ có vậy, có lẽ cũng không khó để ứng phó!
La Chinh cấp tốc lao về phía trước, trước khi trường đao bổ trúng người liền áp sát đoàn sương mù rồi đánh ra một quyền.
Ba!
Ngay khi quyền kình bén nhọn đánh vào đoàn sương mù, nhân ảnh bằng sương mù kia lập tức bị đánh tan.
Thấy vậy, La Chinh nhíu nhíu mày.
Vốn tưởng rằng Hắc Bạch Song Sát sẽ có một người lẩn trốn bên trong đám sương mù, không ngờ rằng nhân ảnh đó hoàn toàn chỉ là dùng sương mù để đánh lừa.
Bên cạnh đám sương đen vừa bị đánh tan lại có thêm từng đoạn sương đen bay đến, vừa phiêu lãng vừa huyễn hóa thành hình người, cầm trường đao tiếp tục bổ đến La Chinh.
Ba ba!
Đối mặt với ba đám sương mù hình người này, La Chinh phát ra hai quyền, đánh tan đi hai luồng.
Khi chuẩn bị công kích đoàn sương mù thứ ba, trong đạo sương mù lặng yên không một tiếng động này bỗng có một nắm đấm màu đen đánh ra. Ngay lúc không kịp phòng bị, La Chinh liền bị một quyền này đánh vào người.
Ầm!
Một quyền của cao thủ Tiên Thiên, uy lực phải lớn đến mức nào?
Không phòng bị, cộng thêm không có khôi giáp bảo vệ. Một quyền kia lập tức bức La Chinh lui mấy chục thước, thậm chí còn phải lăn trên mặt đất hai vòng rồi mới dừng lại..
- Sức mạnh của cao thủ Tiên Thiên đúng là khủng bố a! Cũng may ta đã là Linh Khí Chi Thể. Nếu như là trước đây, chỉ sợ đã phải chịu nội thương rồi!
La Chinh chậm rãi bò dậy, mặt đầy vẻ ngưng trọng. Sau khi thân thể được rèn thành Linh Khí, khả năng chịu lực cũng tăng lên bội phần, dường như hoàn toàn hấp thu một quyền của Hắc Sát!
Dòng nước ấm hiện đang tuôn trào mãnh liệt, không ngừng tẩy rửa thân thể. Thế nhưng, La Chinh lại không hề cao hứng chút nào.
Hắn còn chưa tìm được phương pháp hóa giải hai luồng sương đen trắng này.
“Hắc Sát ẩn mình bên trong làn sương đen, vậy hẳn Bạch Sát cũng ẩn nấp bên trong làn sương trắng. Thiên phú của hai tên này cũng thật kỳ lạ, một đen một trắng. Với thị lực của ta, thật quá khó để phân biệt!”
Vừa mới đứng lên không lâu, cách đó không xa chợt có từng đoàn sương mù trắng không ngừng biến ảo hình dạng, hóa thành thiên quân vạn mã đang chớp nhoáng bay đến phía La Chinh.
Toàn bộ sương mù xung quanh đều hóa thành đại quân. Trong mảnh hỗn loạn này, La Chinh căn bản không thể phân biệt đâu là chân thân của Hắc Sát và Bạch Sát.
Hiện tại hắn còn chưa bước vào Bán Bộ Tiên Thiên, tuy vẫn có thể ngưng kết ra chân khí một cách thành thục, thế nhưng lại không thể phóng thích chân khí ra ngoài. Trong thời gian ngắn không thể diệt sạch hết đám thiên quân vạn mã này được.
Vào lúc này La Chinh chỉ có thể bị động ứng phó.
- Phá cho ta!
Phốc phốc phốc phốc phốc phốc!
Trong nháy mắt liền có hơn mười đoàn sương mù bị quyền kình của La Chinh đánh tan.
Chỉ là, vừa đánh tan xong mười đoàn sương mù này, thì lại có thêm nhiều đoàn sương mù nữa xuất hiện.
Cứ như vậy, mãi liên miên không dứt.
- Khà khà khà, ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!
Thanh âm của Bạch Sát thanh âm vừa vang lên, từ trong một đoàn sương trắng, liền có một quyền đánh về phía dưới xương sườn của La Chinh!
Bành!
Trúng phải quyền này, La Chinh như diều đứt dây, lại lần nữa bay ra mấy trượng xa rồi nặng nề đập xuống mặt đất.
Tuy nhiên, thân thể hắn cứng ngạnh như Linh Khí, muốn bị thương cũng không dễ dàng như vậy. Chỉ là quyền này đánh vào phía dưới xương sườn vẫn khiến hắn đau đến mức "hừ" thành tiếng.
Sương mù cuồn cuộn, bóng người đông đảo trùng trùng điệp điệp.
Hắc Bạch Song Sát càng thêm điên cuồng, cả hai không ngừng phát ra tiếng cười the thé, cuốn sương mù đánh về phía La Chinh.
La Chinh gắng sức lắng nghe, muốn dựa vào tiếng động mà phân biệt phương vị chân thân.
Một làn sương đen hình thành bên người La Chinh, trong làn sương vang lên tiếng cười của Hắc Sát. La Chinh liền vung mạnh ra một quyền đánh tan làn sương mù. Chỉ là bên trong làn sương này cũng không có gì.
- Ở đây, tiểu tử!
Thanh âm của Bạch Sát vang lên từ đằng xa, thế nhưng quả đấm lại quỷ dị đập vào lưng của La Chinh.
Lại trúng thêm một quyền, La Chinh lảo đảo bước tới trước hai bước. Bỗng, phía trước chợt xuất hiện một cái chân của Hắc Sát, cái chân kia đá vào ngay giữa bụng...
La Chinh thật giống như một quả bóng cao su, bị người ta đánh tới rồi lại đá bay lui.
Từng đạo, từng đạo dòng nước ấm tẩy rửa chảy dọc theo cơ thể tẩy rửa cốt tủy. Từ cốt tủy truyền đến từng đợt cảm giác cực kỳ thư thái.
“Mặc dù cảm giác này không tệ, thế nhưng một mực bị Hắc Bạch Song Sát đánh như vậy cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.”
Thanh âm của hai tên Hắc Bạch vừa xa lại vừa gần, khi bên trái, lúc bên phải. Dựa vào âm thanh để phán đoán, thực không thể định vị được. Nếu như không tìm ra thật thể ẩn bên trong làn sương mù, hắn chỉ có thể mặc cho người ta đánh mà thôi.
- Làm sao bây giờ?
La Chinh nằm trên mặt đất, thở hổn hển, khổ sở suy nghĩ biện pháp phá giải.
Quá trình La Chinh bị Hắc Bạch Song Sát đánh diễn ra rất lâu.
Hắc Bạch Song Sát rốt cuộc cũng nhận ra thân thể của La Chinh có chút đặc thù.
- Hắc Sát, tiểu tử này thật sự có chút ít quỷ dị a. Cho dù là cường giả Tiên Thiên lợi hại hơn chúng ta đi nữa, bị trúng đòn nhiều như vậy cũng phải ăn không tiêu chứ?
Bạch Sát ẩn trong sương khói hỏi.
- Thần sắc của tiểu tử này không có thay đổi gì, ngược lại càng bị đánh lại càng thêm tinh thần. Thật sự quá kì quái!
Hắc Sát cũng đã nhận ra điểm không đúng.
- Có lẽ là có công pháp thần thông hay bảo vật hộ thân thần kỳ nào đấy?
Bạch Sát nghĩ đến đây, trong giọng nói cũng có chút nôn nóng.
- Hắc hắc, hẳn là vậy. Giết hắn không chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà Tam công tử phân phó, mà còn có được chỗ tốt lớn như thế. Bạch Sát, sử dụng thủ đoạn cuối cùng đi. Ta không tin hắn thật là Thiết Bảng!
Hắc Sát cười như điên nói.
- Được rồi, chơi đùa lâu như vậy, cũng phải cho tiểu tử này biết cái gì mới thực sự gọi là sợ hãi!
- Cửu Long Giảo Sát!
Hai đạo sương mù một trắng một đen cuồn cuộn quấy động vào nhau, ngay sau đó liền bất ngờ hóa thành chín con cự Long giương nanh múa vuốt.
Gràoo!
Chín con cự Long nhao nhao gào lên một tiếng, từ chín phương hướng khác nhau lao đến La Chinh.
Trông thấy chín cự Long nhanh chóng lao đến, La Chinh nhất thời cau mày.
“Đám sương mù dày đặc này chỉ là một loại thủ thuật che mắt.”
“Đây là do Hắc Bạch Song Sát dùng chân nguyên huyễn hóa thành, cũng vì vậy mà đối với bọn hắn không có chút quấy nhiễu gì.”
“Không chỉ vậy, hai tên bọn hắn ẩn nấp trong sương mù dày đặc, bất luận là về tốc độ hay lực lượng đều tăng lên bội phần.”
“Thế nhưng... Làn sương mù chỉ có thể che đậy đi thân hình của bọn không, không thể thật sự ẩn đi sát ý được!”
Nghĩ đến đây, tâm niệm vừa động, La Chinh liền nhắm mắt lại.
Con người có sáu giác quan. Theo thứ tự là thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác và cuối cùng là ý thức. Trong đó, ý thức là thứ cảm giác hư vô, mờ mịt nhất.
Khi phong bế một giác quan, những giác quan khác sẽ được tăng cường.
Tỷ như người mù, xúc giác và thính giác của họ sẽ nhạy bén hơn xa người bình thường. Bọn họ chỉ cần dùng ngón tay là có thể nhận ra được chữ nổi.
Mà kẻ điếc bị mất đi thính lực, thì có thể dùng hai mắt đọc được nhiều thông tin hơn, cũng như người bình thường rất khó để học được khẩu hình.
Đối mặt với Hắc Bạch Song Sát, thính giác và thị giác hoàn toàn không thể phát huy hết khả năng. Cho nên, hiện tại La Chinh chỉ có thể dựa vào ý thực của mình!
Cũng vì vậy mà hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại, cũng như phong bế ngũ giác quan của bản thân.
Linh hồn của La Chinh mạnh hơn xa người bình thường, hơn nữa linh hồn còn ảnh hưởng trực tiếp đến mức độ nhạy bén của ý thức. Vào lúc này, La Chinh chỉ có thể ký thác vào ý thức của mình, dựa vào nó mà cảm nhận phương vị của Hắc Bạch Song Sát!
Chín cự Long trăng đen xen kẽ lẫn nhau, trong nháy mắt liền phóng đến trước mặt La Chinh.
La Chinh mắt vẫn nhắm chặt, cảm nhận sát ý của đối phương.
Lúc này, chợt có một cỗ ý thức mông lung từ cơ thể của La Chinh tản mát ra, xung quanh La Chinh hình thành một không gian hình cầu.
Bên trong không gian này, La Chinh có thể cảm ngộ được rất nhiều thứ chi tiết mà trước đây hắn chưa từng chú ý đến.
Mặt đất gồ ghề, những mảnh đá vụn nằm rải rác khắp nơi, những hạt cát, những cây cỏ dại nhỏ bé, thậm chí còn có cả những con ve sầu ngủ đông ở dưới đất đến mấy năm...
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, ngày hắn lĩnh ngộ được cảnh giới vong ngã cũng kỳ diệu như vật.
Chỉ là, hiện tại hắn không có thời gian để hưởng thụ loại cảm giác đặc biệt này. Ngay lúc chín con cự Long bay vào không gian hình cầu, trong nháy mắt La Chinh liền phân biệt ra được!
“Hai tên Hắc Bạch Song Sát này vậy mà lại ẩn mình trong hai con cự Long một trước, một sau. Hơn nữa, trên tay của mỗi tên đều cầm một thanh đoản kích!”