Ấn tượng của mọi người về người người mập đều là phản ứng chậm chạp, hành động trì trệ. Nhưng giờ phút này, Chương Vô Huyền lại phá vỡ cái ấn tượng này.
Mặc dù với thân thể mập mạp, thế nhưng Chương Vô Huyền lại di chuyển cực kì quỷ dị, nhanh nhẹn tránh được Thần Mộc Tiêm Thứ của Điền Nghị.
Mỗi khi một Thần Mộc Tiêm Thứ xuất hiện dưới chân, hắn liền tránh né qua bên cạnh.
Điền Nghị liên tiếp đánh ra hơn mười cây Thần Mộc Tiêm Thứ, từng cây Thần Mộc nhọn hoắt không ngừng đâm ra, nhưng lại không có một cây nào đánh trúng mục tiêu.
Sau khi Chương Vô Huyền thoắt ẩn thoắt hiện hơn mười lần, thân thể mập mạp đã đứng ngay trước mặt Điền Nghị, mặt khôi phục lại dáng vẻ tươi cười trước đó. Chỉ là, trong giọng nói lại bao hàm thêm sự mỉa mai:
- Hình như chiêu này của ngươi không có hiệu quả rồi?
Nghe được lời Chương Vô Huyền nói, Chu Hiển liền giải thích với La Chinh:
- Điền Nghị này thật ra cũng không mạnh mẽ gì, hắn hoàn toàn dựa vào Thần Mộc Tiêm Thứ quỷ dị bất ngờ đánh ra từ dưới đất, cực kì khó tránh né. Chúng ta thua liền ba trận đều là vì thua ở một chiêu này, cho nên Vô Huyền huynh mới nói như vậy.
La Chinh nhẹ gật đầu.
Công pháp này của Điền Nghị đúng là cũng có cái hay. Nếu như so sánh, phương thức tấn công của Điền Nghị này cũng cùng một loại với Hạ Thiên Thành. Cả hai đều dẫn động chân khí xuống mặt đất, sau đó bất ngờ công kích. Đương nhiên, thực lực Hạ Thiên Thành rõ ràng mạnh hơn Điền Nghị gấp trăm lần.
Loại phương thức đánh bất ngờ này đúng là hiệu quả. Chỉ là, đối với người luyện võ, kiêng kị nhất là dùng đi dùng lại mãi một chiêu thức không có tính biến hóa.
Bởi, một khi chiêu số bị đối phương nhìn thấu, lúc đó sẽ cực kì bị động.
“Điền Nghị này liên tiếp sử dụng một chiêu thức trong cả ba trận tỉ thí. Phần lớn đệ tử Tiểu Vũ Phong đều trông thấy, trong lòng tự nhiên sẽ cân nhắc phương thức hóa giải.”
La Chinh cẩn thận để thấy, dưới chân Chương Vô Huyền đang ẩn ẩn một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt. Rất nhanh, hắn cũng đã hiểu ra phương pháp phá giải.
“Muốn phá giải Thần Mộc Tiêm Thứ này có rất nhiều cách. Nếu như ta thế chỗ Chương Vô Huyền, có lẽ cũng có thể cậy mạnh, dựa vào thân thể bá đạo, trực tiếp giẫm nát Thần Mộc Tiêm Thứ”.
“Nhưng biện pháp của Chương Vô Huyền lại linh hoạt hơn nhiều, đem chân khí dẫn xuống mặt đất phía dưới chân. Một khi luồng chân khí này xảy ra biến hóa, hắn liền nhanh chóng né qua một bên. Làm vậy, Điền Nghị chỉ cần đánh xuống mặt đất một cái, Vô Huyền có thể cảm nhận được phương vị của đòn công kích mà nhẹ nhàng né đi.”
Điền Nghị thấy tên mập trước mặt nhanh nhẹn như vậy, hơn nữa công kích của chính mình lại không có chút hiệu quả nào, nhất thời có chút luống cuống. Giờ đây, cái thái độ phách lối kia cũng đã không còn.
- Đi chết đi!
Điền Nghị chắp hai tay lại, rồi chỉ một ngón về phía Chương Vô Huyền.
- Thần Mộc Loạn Thứ!
Quanh thân Điền Nghị hình thành hơn mười vòng xoáy chân khí màu nâu. Khi vòng xoáy thứ nhất xuất hiện, ở giữa liền có từng đạo Thần Mộc Tiêm Thứ hung hãn bắn ra.
Vèo vèo vèo…!
Từng đạo Thần Mộc Tiêm Thứ không ngừng lao ra, không chỉ đâm lên từ mặt đất mà còn rất nhiều đạo trôi nổi trên không trúng bắn đến Chương Vô Huyền.
Tuy nhiên, thân hình của Chương Vô Huyền lại tựa như hồ điệp phiêu đãng trong bão tố. Trái tránh phải trốn, tránh hết toàn bộ Thần Mộc Tiêm Thứ.
- Vô dụng, không có ích gì đâu. Chiêu thức rác rưởi này của người, ta đã hoàn toàn xem thấu rồi.
Chương Vô Huyền một bên tránh né, một bên cười tủm tỉm nói.
Sau khi tránh được đạo Thần Mộc Tiêm Thứ cuối cùng, Chương Vô Huyền đột nhiên tăng tốc, vọt tới trước mặt của Điền Nghị. Một quả đấm trông có phần mập mạp đánh thẳng vào mặt Điền Nghị.
Quả đấm ục ục, mập mạp lúc này lại bộc phát ra một lực lượng vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ một quyền, Điền Nghị liền bay ra khỏi lôi đài.
Nơi Điền Nghị ngã xuống có rất đông đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong. Thế nhưng khi hắn bị đánh bay ra, những người đứng tại chỗ này đều liền tránh né ra, mặc hắn đập người xuống đất.
- Quá hay! Chương Vô Huyền, huynh thật giỏi a!
- Chương Vô Huyền uy vũ. Chỉ cần một quyền liền đánh cho tên tiểu tử này thành đầu heo!
Ngốc Thứu Phong có hết thảy hai mươi người đến khiêu chiến, thấy Điền Nghị bại trận, tên mặt đen cầm đầu nói:
- Nhanh, qua đỡ Điền Nghị về đây.
Hai tên đệ tử ngoại môn của Ngốc Thứu Phong liền tới đỡ Điền Nghị về. Để cho mọi người không ngờ đến là, không chỉ mặt của Điền Nghị bị Chương Vô Huyền đánh cho không ra hình người, mà trên áo bào trắng cũng in đầy những dấu chân đen đúm.
Không cần nghĩ cũng biết, hẳn là lúc hắn ngã xuống đã bị đám đệ tử Tiểu Vũ Phong cùng nhau lao vào giẫm đạp.
Chương Vô Huyền đứng trên lôi đài, nhìn về phía đám người Ngốc Thứu Phong chắp tay một cái rồi nói:
- Dựa theo lệ cũ, mỗi sơn phong có thể phái ra năm đệ tử ngoại môn ra xuất chiến, không biết tiếp theo sẽ là vị nào?
Khà khà khà!
Bên trong đám người Ngốc Thứu Phong bỗng có tiếng cười cất lên. Một tên nam nhân thấp lùn bước ra, vươn mình nhảy lên lôi đài, giọng the thé nói:
- Kỳ thật ta cho rằng tên Điền Nghị cùng lắm cũng chỉ kiên trì được hai trận mà thôi, không ngờ vậy mà lại có thể đánh đến trận thứ tư. Tiểu Vũ Phong các ngươi còn kém hơn cả trong tưởng tượng của ta.
Chương Vô Huyền nhíu mày, hỏi:
- Trận này là các hạ nghênh chiến sao? Xin hỏi tục danh của các hạ là gì? Tại Ngốc Thứu Phong xếp hạng thứ bao nhiêu?
Tên thấp lùn lại the thé cười, nói:
- Kẻ bại không có tư cách nghe tên của ta. Muốn biết ta tên gì, đánh bại ta rồi nói sau!
- Nếu như vậy, Chương Vô Huyền ta cũng chỉ có thể xin chỉ giáo.
Nói xong, Chương Vô Huyền liền khẽ vươn tay, chân khí dưới chân thoáng hiện, thân thể lại linh hoạt di chuyển.
Chương Vô Huyền tu luyện một loại công pháp tương đối đặc thù. Chân khí sinh ra tựa hồ có thể tăng mạnh tốc độ cùng khả năng phản ứng của hắn.
La Chinh thấy rõ, thời điểm Chương Vô Huyền đánh với Điền Nghị vẫn còn chút lưu thủ, giờ đây khi đối mặt với tên thấp lùn này liền thi triển toàn lực, tốc độ được gia tăng lên rất nhiều. Thân thể mập mạp kéo theo từng đạo tàn ảnh phía sau.
- So tốc độ với ta? Nực cười!
Lời vừa nói xong, thân ảnh của tên thấp lùn liền động. So với Chương Vô Huyền, tốc độ của hắn vậy mà lại nhanh hơn không ít!
Lấy nhanh đánh nhanh!
Trên lôi đài, thân ảnh một thấp lùn một mập mạp không ngừng xen lẫn vào nhau.
Loại nhịp điệu chiến đấu này nhanh đến mức khiến người xem không thở nổi!
Một số người thực lực kém một chút, như Mạc Xán — Luyện Cốt Cảnh, giờ phút này đã hoa hết cả mắt, căn bản không nhìn rõ thế cục trên lôi đài, cũng không biết rằng ai đang chiếm thế thượng phong.
La Chinh nhìn chằm chằm vào lôi đài, lông mày chợt nhíu lại.
“Tình thế của Chương Vô Huyền đang rất bất lợi. Tên lùn tuy cũng là Bán Bộ Tiên Thiên, thế nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ, bất luận là tốc độ hay lực lượng đều hơn Chương Vô Huyền một khoảng lớn. Cứ tiếp tục kéo dài như vậy, rất có thể Chương Vô Huyền có thể sẽ thua.”
Ầm!
Phốc!
Tạch!
Loại tốc chiến này cũng không duy trì được bao lâu.
Hệt như La Chinh dự đoán, Chương Vô Huyền trong lúc bất cẩn di chuyển nhầm phương vị, nên đã bị tên thấp lùn kia lẩn ra sau lưng. Chỉ thấy hai tay hắn hợp lại, ngón cái chĩa ra, chân khí ngưng kết tại hai tay, sau đó ấn mạnh vào lưng Chương Vô Huyền.
Bành!
Uy lực bộc phát của một kích điểm vào lưng này cực kỳ khủng bố. Thân hình mập mạp tựa hồ như không có trọng lượng, như diều đứt dây bay thẳng ra lôi đài.
Thấy thế, thân ảnh La Chinh liền lóe lên như quỷ mị, tay khẽ vươn ra đón lấy Chương Vô Huyền. Sức nặng mấy trăm cân ở trên tay La Chinh nhẹ như không, nhẹ ngàng đỡ lấy như không có gì.
Tuy La Chinh đã hóa giải bớt lực đạo cho Chương Vô Huyền, thế nhưng một chỉ kia vẫn khiến Chương Vô Huyền trọng thương.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun ra, khuôn mặt luôn tủm tỉm cười giờ phút này đã trắng bệch như người chết.
- Vô Huyền huynh, huynh không sao chứ?
La Chinh đặt Chương Vô Huyền nằm dưới đất, trầm giọng hỏi.
Chương Vô Huyền nhổ hết máu trong miệng ra, mắng một câu:
- Mẹ nó, đau quá! Ta cảm giác hình như đã gãy mất hai cái xương sườn rồi.
Sau khi chửi mắng, Chương Vô Huyền mới để ý người mới đỡ mình là La Chinh, mặt lập tức vui mừng nói:
- A, La Chinh! Ngươi biến mất nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng trở về rồi?
La Chinh gật gật đầu, sau đó lấy ra một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật ra, lén đưa cho Chương Vô Huyền.
- Huynh trước hết đừng nói gì, cần phải điều trị thân thể cái đã. Chuyện của ta sau này hẵng nói.
Đúng vào lúc này, tên thấp lùn đứng trên lôi đài lại cười nói:
- Tiểu Vũ Phong các ngươi vẫn còn một cơ hội cuối cùng, không biết ai muốn đi ra tìm chết đây?
Loại sơn phong khiêu chiến này thông thường đều phái ra năm người tham gia.
Lần khiêu chiến này, Tiểu Vũ Phong đã phái ra bốn người, thế nhưng cả bốn đều đã chiến bại. Cho nên, Tiểu Vũ Phong chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng mà thôi.
- Làm sao bây giờ? Chỉ còn một cơ hội thôi sao? Hay là để cho Quách Tử Nghiêu xếp hạng thứ tư lên đi?
- Vậy còn không bằng phái ra Hách Đời Các, thực lực của hắn mạnh hơn Quách Tử Nghiêu a!
- Ta cảm thấy Hách Đời Các là tốt nhất rồi, Hách Đời Các nhất định có thể đánh ngã tên gia hỏa này!
- Hách Đời Các đúng là có thực lực này, thế nhưng hiện hắn đã bế quan, sao có thể nghênh chiến? Đối phương nhất định đã hiểu rõ điểm này, cho nên mới chọn khoảng thời gian này để khiêu chiến. Ài, không biết tại sao các đạo sư của chúng ta lại đáp ứng lời khiêu chiến này a!
Hách Đời Các, là đệ nhất đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong.
Nghe nói, Hách Đời Các đang trùng kích lên Tiên Thiên, cho nên khoảng thời gian này hắn đang bế quan, không thể ra ngoài nghênh chiến.
- Thế nào? Tiểu Vũ Phong lại hèn nhát như vậy sao? Vậy mà không có ai dám chiến. Mà sao cũng được, dù sao nhận thua hay là không phái người tham chiến đều như nhau, cũng đều là thua. Ha ha ha!
Thanh âm của thấp lùn vốn the thé, khi cười rộ lên lại cực kì chướng tai.
Vào thời khắc này, La Chinh đứng lên, mặt lóe lên vẻ lạnh lùng, nhẹ giọng nói: