Mặt trời đã sắp chạm đến đỉnh đầu, một thân ảnh đằng không phi hành đến gần ngọn núi thứ năm của Quang Huy tông. Đó là một nữ lão sư mặc lam y với mái tóc đen dài, khí chất bất phàm. Khuôn mặt lấp ló những vết tích của thời gian cùng với đôi mắt từng trải qua năm tháng, tổng thể làm người ta có thể liên tưởng lúc bà còn trẻ có bao nhiêu phong quang, bao nhiêu mĩ mạo.
Bà là Võ Cực Lạc, chưởng môn Quang Huy tông, chiến linh sư cấp bậc Tướng lĩnh. Ở Quang Huy tông này, bà và Trần Lĩnh là hai linh sư mạnh nhất trấn thủ ở đây, bà và ông ấy đã từng giao thủ qua rất nhiều lần, lúc nào bà cũng thua cả do Trần Lĩnh là luyện trận sư bậc Tướng lĩnh uyên bác nhất ở thành Thăng Long này, địa vị ngang hàng với cả Vương Mộc Trung Nhân.
Rơi vào trận pháp của Trần Lĩnh, bà luôn luôn thua cuộc, thế nhưng so về kiếm pháp thì lúc nào bà cũng chiếm thượng phong. Người ta là luyện trận sư, trận pháp là thế mạnh của Trần Lĩnh còn bà là chiến linh sư, kiếm thuật là thế mạnh của bản thân, hai bên không đồng nhất, không có gì để so sánh nhưng thân là một kiếm tu, nào có dễ chịu thua thế.
“Ngự kiếm chi thuật của ta mới là thiên hạ vô địch.”
“Hừ, cấp dưới báo cáo chỉ trong một tuần này ông ta đã lẻn ra ngoài tận hai lần. Lão già họ Trần, dám đánh cược mà không dám chịu trận, nếu ông không hoàn thành thứ đó cho ta, xem ta làm sao thu thập ông.” Võ Cực Lạc hừ lạnh nghiến răng.
Bà từ từ bay xà xuống ngọn núi thứ năm, ở khoản cách này bà nhìn thấy một cô bé đang một mình ở trên đỉnh núi luyện kiếm, còn lão già họ Trần kia ở nơi đâu thì bà không hề thấy, ngay cả linh lực dao động cũng không có.
“Đúng là quá đáng, lại chạy ra ngoài rồi.” Võ Cực Lạc nghiến răng, bà không để ý đến Thanh Liên, vì trong mắt bà Thanh Liên cũng giống như những lứa đệ tử mới trước kia, không quá hai tuần sẽ rời đi nơi này mà thôi, luyện trận sư, không phải ai cũng có thể theo được con đường này.
Không thấy Trần Lĩnh, bà đành ngưng tụ linh khí xung quanh, hình thành một tấm đệm, ngồi giữa không trung. Bà lấy một tách trà trong nhẫn không gian ra nhâm nhi, làm dịu đi cục tức.
Thanh Liên vô cùng tập trung vào đường kiếm đến nỗi không phát giác được ai đang ở gần đó, kiếm sau chém ra càng chính xác hơn kiếm trước, đồng dạng, tinh thần cô bé cũng có phần mệt mỏi do tiêu hao tinh thần, thế nhưng khúc gỗ trước mặt vẫn không bị chẻ đôi mà vết lõm cứ lõm đi.
Thanh Liên nhìn bàn tay tê rần của mình, nếu không phải mỗi ngày cô bé luyện tập thể lực bằng cách chạy bộ thì có lẽ từ hai canh giờ trước cô bé đã quăng kiếm vì quá nặng rồi. Không chỉ thế, cô bé mới trở thành linh sư cách đây một tuàn mà nay đã đột phá, bước vào linh Đồ nhất tinh rồi.
Động tác của Thanh Liên ngày càng thành thục, thế nhưng tư thế vung kiếm vẫn còn sơ sài, có phần quá đơn giản theo như Võ Cực Lạc quan sát.
“Tầm tuổi này bọn trẻ bên chiến linh sư đã xuất ra được những đường kiếm hoa mĩ tinh tế rồi, đứa trẻ này, kiếm thuật lại kém đến thế sao có thể lọt vào mắt lão già kia.” Võ Cực Lạc vừa hớp trà vừa nhận xét.
Vung kiếm từ hôm qua tới nay, cô bé đã nhìn thấy rõ về tinh thần lực của bản thân, không phải là sự cảm ứng kia nữa. Thanh Liên dừng lại, thả lỏng toàn bộ thân thể, muốn nhìn rõ hơn về tinh thần lực tỏa ra xung quanh.
“Hửm, cô bé đó định làm gì?”
Trước mắt Thanh Liên là một màu đen tối, cô bé thấy những con sóng mờ dao động, đó là tinh thần lực của bản thân. Những con sóng đã bắt đầu hội tụ tại một điểm, cô bé cảm thấy thời cơ chính là lúc này, một cảm giác vô cùng mãnh liệt, quá mức chân thật khiến Thanh Liên hành động theo bản năng, vung thanh kiếm từ phía dưới lên.
Theo đường kiếm vung lên, một đạo quang ảnh bắn ra không chỉ chém đứt khúc gỗ mà cả tảng đá đằng sau nó cũng bị chém đứt đôi.
“Phụt!” Võ Cực Lạc nhìn một màn này thì sững sờ bóp nát tách trà trong tay. Chuyện gì thế này, trước đó cô bé này làm động tác vung kiếm quá mức cơ bản đến tệ hại, thế mà đột nhiên lại bắn ra kiếm ý, một phát chém đôi cả tảng đá kia.
Kiếm ý là gì, là ý niệm trảm sát của bản thân, là khi tâm và kiếm cùng hợp nhất sinh ra “ý”, những kiếm sư phải trải qua bao nhiêu chém giết, hơn nữa chưa từng trốn chạy, tâm tính phải thật ngoan cường không gặp nguy mà lùi bước mới hình thành liên kết giữa chủ nhân và kiếm của người đó mới mài ra đoạn “ý” này. Nói trắng ra chỉ những lão kiếm tu bao nhiêu năm mới có thể luyện thành, thậm chí có người cả đời cũng không thể luyện được kiếm ý bởi bẩn tâm yếu đuối, tránh nguy tìm an, tránh nặng tìm nhẹ.
Đứa nhóc kia, là tân đệ tử năm nay, tuổi chừng chỉ có bảy, tám tuổi sao có thể ngộ ra kiếm ý chứ. Đột nhiên tim Võ Cực Lạc đập thịch một phát, đầu bà nóng lên, lập tức bay xuống dưới.
“Kỳ tài, cô bé này là kiếm tu trời sinh.”
Thanh Liên vừa mở mắt ra, cô bé sững sờ vì cảnh tượng trước mắt mình, không chỉ khúc gỗ bị chém làm đôi mà cả tảng đá phía sau nó nữa chứ, điều này đã vượt xa hơn dự đoán của Thanh Liên rồi.
Đúng lúc này, một bóng đen che đi ánh sáng trên đỉnh đầu làm Thanh Liên chú ý, cô bé nhìn lên trên thì thấy một bà lão mặc y phục lão sư của Quang Huy tông đáp xuống thì lùi lại một bước, cơ thể căng ra, ánh mắt dâng lên sự phòng bị.
“Đừng sợ cô bé, ta là Võ Cực Lạc, chưởng môn Quang Huy tông, vừa hay đi dạo qua chỗ này thì thấy con đang luyện kiếm.” Võ Cực Lạc nở một nụ cười hòa ái dễ gần muốn khiến cho Thanh Liên buông xuống phòng bị, thế nhưng Thanh Liên vẫn cảnh giác nhìn bà.
Võ Cực Lạc mới thở dài nói: “Ta thấy con có tư chất luyện kiếm, vừa hay ta là kiếm sư đứng đầu Quang Huy tông, nếu con bái nhập môn hạ của ta sẽ được truyền thụ kiếm pháp mạnh nhất tông môn, thậm chí cả thành thăng Long này.”
Võ Cực Lạc đưa ra dụ hoặc, trong mắt bà, những đứa trẻ mới lớn này vô cùng khao khát nhanh chóng nâng cao thực lực, khoe mẽ với đám trẻ khác, chứng minh sự ưu việt của bản thân.
Hơn thế nữa, với cách dạy bảo để trò tự học tự hành của lão già kia không tránh khỏi làm học sinh chán ngán, tài nguyên tu hành cũng không có thì lấy gì mà thu đệ tử. Còn bà, Võ Cực Lạc, là chưởng môn Quang Huy tông đỉnh cấp thành Thăng Long, muốn tài nguyên bao nhiêu cũng có, chính mình còn là kiếm sư đỉnh cao của thành Thăng Long nữa, bà có tự tin có thể thuyết phục Thanh Liên bái sư mình.
Thế nhưng trái ngược như dự đoán, Thanh Liên lắc đầu từ chối, cô bé không để ý đến Võ Cực Lạc nữa mà bước lại gần tảng đá bị chẻ làm đôi, kiểm tra thành quả của bản thân.
“Hả, này cô bé, chắc một tuần nay con ở nơi này chịu khổ mà không biết rằng bạn bè con, đứa nào cũng đã trở thành linh Đồ nhị, tam tinh hết, con cần gì ở đây chịu khổ như thế, truy cầu thứ không thuộc về mình.”
“Ta có rất nhiều linh thạch nè, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm đều có cả, muốn lên cấp nhanh không thể dễ dàng hơn.” Võ Cực Lạc vừa nói vừa rút ra mấy cái không gian giới chỉ, trong đó có tất cả loại linh thạch mà bất kỳ linh sư nào cũng phải thèm muốn.
Bà đã bước tới cảnh giới này, cách các quân Vương một cấp bậc, ngộ ra rất nhiều điều, thiên phú linh căn gì đó chỉ đại biểu cho khả năng dung nạp linh khí thiên bẩm mà thôi, linh sư tu hành, tài nguyên mới là thứ quan trọng nhất. Đã từng có rất nhiều linh sư thiên phú thấp kém, dựa vào lượng lớn tài nguyên mà tu thành cường giả.
Thanh Liên vẫn chẳng để ý tới bà, cô bé khẽ chạm vào vết chém trên tảng đá thì giật ngón tay về, trên ngón tay nhỏ ra một vết máu nhỏ, có thể thấy “ý” này sắc bén tới mức nào.
Võ Cực Lạc từ phía sau thấy rât rõ, kiếm ý này sắc bén vô cùng, không phải kiểu thô gồ ghề như người mới ngộ ra kiếm ý. Đứa trẻ này, bà nhất định phải để nó bái mình làm sư phụ mới được. Võ Cực Lạc nhìn xung quanh, vẫn không phát hiện dao động linh lực của người nào đó thì bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu xa, chầm chậm tiếp cận Thanh Liên.
Từ trong căn nhà, Trần Lĩnh đang chầm chậm bước ra, trên tay ông đang cầm một tờ giấy, viết viết gì đó rất chăm chú. Ra tới bên ngoài thì phát hiện ngoài Thanh Liên ra còn có một nhân vật quen thuộc thì quát lên:
“Này lão yêu bà, định giở trò gì thế?” Trần Lĩnh xông tới che trước mặt Thanh Liên, ông nghiêm mặt nhìn Võ Cực Lạc.
“Ô, đâu có, ta đâu định làm gì...” Đột nhiên Trần Lĩnh xuất hiện đột ngột khiến Võ Cực Lạc cảm thấy mình như ăn trộm rình rập bị phát hiện. Sau một giây quẫn bách đó thì bà nổi lên lửa giận, chỉ vào Trần Lĩnh, nói: “Này lão già, đồ của ta đâu, lão làm xong rồi thì giao ra đây.”
“Ách! Cái này... Thực ra... Mấy hôm nay ta rất bận nghiên cứu một vài thứ cho nên là...” Trần Lĩnh lúng túng giải thích thì Võ Cực Lạc vừa lấy một tờ giấy vừa cắt ngang: “Ồ, bận sao. Để xem, một tuần trước ông nhân lúc tuyển tân đệ tử ra ngoài huyện mua thịt tươi, còn nợ người ta năm mươi đồng. Năm ngày trước lại dẫn đệ tử mới đến tửu lâu ăn không trả tiền, bốn ngày trước... Hai ngày trước...”
“Dừng dừng dừng...” Trần Lĩnh giơ tay ra hiệu, ông sợ nói tiếp nữa chắc bà lão này còn moi ra mấy thứ trên trời nữa mất. Ông vuốt râu, trưng ra vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn, nói: “Được rồi, thật ra ta đã sớm cải tiến món đồ đó, có điều thiếu một bước cuối cùng là thử nghiệm lại chưa có đối tượng phù hợp nên ta vẫn chưa thể đưa bà được.”
Lí do vô cùng chính đáng, ta bởi vì sợ còn xảy ra sơ sót, gây nguy hiểm cho bà nên vẫn chưa đưa đồ được.
“Hừ, xảo ngôn. Mà bỏ đi, ta đã trả tiền giúp lão già nhà ông rồi...” Nói rồi bà quay sang nhìn Thanh Liên, chỉ vào cô bé, nói: “Chỉ cần để cô bé này bái ta làm sư, ta sẽ không truy cứu.”
Thanh Liên tròn xoe đôi mắt, quay lại nhìn hai người, cùng lúc đó, Trần Lĩnh cũng thấy được tảng đá phía sau bị chém đứt đôi, ông kinh hãi trong lòng: “Tinh thần lực hội tụ cũng quá nhanh rồi, vết chém kia cũng cực kỳ sắc, thảo nào có thể lọt vào mắt lão bà này.”
Lúc này ông cũng rất muốn biết quyết định của Thanh Liên như thế nào, đi theo Võ Cực Lạc tiền đồ rộng lớn, những đệ tử xuất phát từ bà ấy ai ai cũng là thiên kiêu cả, kiếm pháp của họ vượt xa những kiếm sư khác, không chỉ thế, cái danh đệ tử của chưởng môn Quang Huy tông nặng vô cùng, đại biểu cho quyền lực sánh ngang các vương tử, công chúa, từ đó có thể thu hút quan hệ, tài nguyên tu hành của các nơi.
Trần Lĩnh nói: “Vô Ưu chưa trở thành đệ tử của ta, theo lệ con bé có thể tự do chọn lựa trường phái để gia nhập.” Trần Lĩnh nhìn Thanh Liên, hỏi: “Thế nào nhóc, có muốn bái sư theo bà ấy không?”
Thanh Liên không hề do dự, lập tức lắc đầu trả lời: “Con không muốn.”
Trả lời không chút nghĩ ngợi nào khiến cho Võ Cực Lạc ngạc nhiên không thôi. Bà vẫn còn không phục, nói: “Vì sao lại không muốn, con thử hỏi trong Quang Huy tông này, có ai có thể so được với ta. À, lão già này miễn cưỡng đỡ được của ta một hai chiêu.”
“Này lão yêu bà, rõ ràng bà chưa từng thắng ta một trận, lại đổi trắng thay đen thế á.” Trần Lĩnh không vui nhìn Võ Cực Lạc.
Võ Cực Lạc cũng không hề cho ông sắc mặt tốt, nói: “Hừ, người xem đâu, ai có thể làm chứng rằng ông thắng ta.”
"Vô sỉ..." Trần Lĩnh nóng mặt lên, linh lực dao động xung quanh đột nhiên tăng mạnh, nói: “Mồm miệng vẫn lẻo mép như xưa, đã vậy hôm nay ta sẽ cho bà biết sự lợi hại thật sự của luyện trận sư.”
“Ai sợ ai.” Võ Cực Lạc lấy ra Băng Phách kiếm, thanh kiếm thành danh của mình, được làm từ huyền thiết ẩn trong băng sơn vạn năm, là một thanh kiếm cấp bậc thất tinh.
Cạch!
Bỗng thanh kiếm trên tay Thanh Liên rớt xuống làm bọn họ chú ý, vì linh áp trên người đè xuống khiến Thanh Liên không chịu nổi mà ngất đi, bọn họ mới vội vàng thu tay.
Trần Lĩnh nhanh chóng đi tới bế Thanh Liên lên, vội vàng kiểm tra thì thấy cô bé mở hé mắt nhìn ông, ông liền thở nhẹ trong lòng.
“Hừ, bà cũng nghe rồi đó, cô bé này không muốn theo bà rồi. Đệ tử nhận sư phụ, tùy duyên mà thành, không nên cưỡng cầu.” Trần Lĩnh nhìn sang Võ Cực Lạc nói.
Bà hừ lạnh đáp lời: “Chỉ vì ông may mắn gặp con bé trước.” Bà đã sống đến từng này tuổi rồi, chỉ ánh mắt vừa rồi của Thanh Liên bà đã biết rằng lời từ chối kia không hề đơn giản, cái Thanh Liên muốn không hề nằm ở nơi bà.
“Ông nên sớm đưa đồ cho ta, cho tới lúc đó, mỗi lần ra ngoài ta sẽ phải phạt ông làm một vật.” Võ Cực Lạc phất tay đằng không khỏi núi.
Thanh Liên nhìn bà bay đi rồi nhìn qua Trần Lĩnh, thấy ông ấy nhìn về phía sau lưng Võ Cực Lạc. Cô bé thấy rõ, ánh mắt của Trần Lĩnh lúc này chứa một cảm xúc gì đó vô cùng đáng sợ, cảm giác như một con dao giấu trong vỏ chực chờ xuất ra, nào có dáng vẻ dễ dàng nổi cáu vì mấy câu khích tướng như vừa rồi.
Trần Lĩnh nhìn lại Thanh Liên, tia cảm xúc thoáng qua kia cũng tiêu biến, ông lại trở về là vị thúc thúc hiền từ mà Thanh Liên ở chung. Trần Lĩnh nói: “Chà, con hội tụ tinh thần lực quá nhanh, đã vượt xa cả dự liệu của ta, lúc này ta muốn nói cho con một chuyện.”