Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 17: Cầm tiêu hợp tấu



Trên trán Chí Nam có dính phù lục tàng hình giống với của Thanh Liên, có thể ẩn mình dưới ánh mắt của người xung quanh, kể cả giọng nói, bọn họ trò chuyện mà chẳng ai nghe thấy được.

Chí Nam luồng tay vào ống tay áo, lấy ra một chiếc quạt màu hồng son, phe phẩy lấy chút gió, nhìn Thanh Liên nói: “Kỳ lạ, sư bá chưa từng dẫn ai ra ngoài du xuân hết, muội có chỗ nào hơn người để ông ấy phá lệ nhỉ?”

Chí Nam vừa lén dò xét tu vi của Thanh Liên, chỉ mới là Linh Đồ nhất tinh mà thôi thậm chí khí tức còn mới, hẳn là đột phá chưa lâu, xét về mặt bằng chung thì trong một tháng nay người bình thường nhất đã ở giữa nhất tinh, cách nhị tinh nửa đường.

“Thiên phú cũng không bằng ta...” Có lẽ ông ấy chú ý dung mạo sao?

“Ừm... Cũng chỉ ở mức dễ nhìn mà thôi...”

Thanh Liên:...

Chí Nam không thể đoán ra lí do Trần Lĩnh dẫn Thanh Liên ra ngoài được. Trần Lĩnh nổi tiếng dễ gần nhưng Chí Nam cảm thấy kỳ thực ông ấy là người lãnh đạm hơn bất cứ ai ở Quang Huy tông này, hầu như chỉ chú ý vào những nghiên cứu của bản thân, mặc cho bên ngoài có chuyện gì xảy ra, càng không quan tâm tới người khác.

Nói một hồi Chí Nam mới nhận ra có gì đó không đúng, từ nãy tới giờ chỉ có bản thân đang nói chuyện, còn Thanh Liên thì vẫn im lặng từ đầu đến giờ.

“Nè tiểu muội, sao im lặng thế?”

“À, có lẽ ta nói nhanh quá muội nghe không kịp, để ta giới thiệu bản thân lần nữa...”

“Ta tên là...”

Thanh Liên:...

Sao tên này lại nói nhiều thế nhỉ, hình như cô bé có thể đoán được đại khái vì sao sư phụ lại nói bóng gió về nam hài trước mắt này rồi.

Cô bé không muốn nghe nữa, bèn chuyển sự tập trung của mình lên võ đài. Phải nói rằng những quyền cước, vũ khí, công pháp bọn họ sử dụng hết sức đa dạng, phong phú. Người thì chủ tu tốc độ, sở trường né tránh hiểm nguy, người lại thích cường công đối kháng đến cùng, ai ai cũng muốn phô bày sở học của bản thân ra trước mắt tất cả.

Thanh Liên quan sát hết thảy bên ngoài võ đài, quan sát từng nét mặt, cảm xúc của từng đệ tử. Người thắng thì luôn là vẻ phong quang chói lọi, tinh thần phấn khởi còn kẻ thua lại có rất nhiều biểu cảm khác nhau như ỉu xìu thẫn thờ, lực bất tòng tâm, tức giận... Mặc dù thua cuộc nhưng họ lại có chung một cảm xúc, là không cam lòng.

Thanh Liên có thể cảm giác được mình thiếu thứ gì đó từ bọn họ, thế nhưng lại không thể nói thành lời, có lẽ nó cũng chẳng quan trọng với cuộc sống của cô bé.

Tí tách...

Tí tách...

Bỗng nhiên những hạt nước từ trên trời đậu xuống vai Thanh Liên, ngay sau đó, một trận mưa không báo trước trút xuống nơi này. Người ngồi ở ghế chủ tọa, chưởng môn Võ Cực Lạc đứng dậy, trước ánh mắt của bao nhiêu người, bà rút kiếm ra.

“Vũ Thiên Phá Toái!”

Một kiếm chém ra, trời quang mây tạnh, mưa ngừng nhiễu giọt, mây mù bị chém đôi lộ ra chân trời. Một kiếm vừa rồi, đi vào tâm can của đám đệ tử, khiến tim của chúng đập thịch một cái.

“Mạnh quá...”

“Chỉ với một kiếm, ngài ây đã chém cả bầu trời...”

“Không hổ là chưởng môn của chúng ta.”

“Ta quyết định rồi, sau hôm nay sẽ chuyển sang kiếm đạo...”

“Ta muốn bái ngài ấy làm sư phụ ta...”

Các trưởng lão khác vỗ tay nhẹ tán thưởng uy nghi của chưởng môn mình, tuy nhiên có người lại không vui với cảnh trước mắt này, là nhị trưởng lão, cường giả đao tu, ông ta hừ lạnh: “Cũng chỉ dùng chút kiếm khí thôi, có gì hay ho chứ.”

Một kiếm này làm rúng động tâm can của đám đệ tử mới, kể cả những đệ tử đã nhập học trước đó cũng có chút động dung, bọn họ chưa từng thấy cường giả cao tầng ra tay, nay được chiêm ngưỡng thế này quả thật có chút ý vị, càng thêm kính nể Võ Cực Lạc.

Võ Cực Lạc vạn chúng chú mục, mái tóc bạc, khuôn mặt mang theo những nếp thâm trầm của năm tháng và lam y, kết hợp với một màn vừa rồi đã khắc sâu vào tâm trí tất cả, đây chính là cường giả Tướng lĩnh, một kiếm chém trời, uy nghiêm vô thượng, là chưởng môn của Quang Huy tông bọn họ.

Đám trẻ nhìn bà với ánh mắt sùng bái, tuy nhiên không phải tất cả, ánh mắt Thanh Liên nhìn qua vẫn giữ vẻ lãnh đạm như thế, còn Chí Nam thì nhìn Thanh Liên, nam hài ta rất kinh ngạc khi không hề thấy chút biểu cảm nào của cô bé.

“Tiểu sư muội à, có phải muội được chứng kiến sư bá ra tay rồi hả?” Đây có lẽ là lí do vì sao Thanh Liên lại chẳng có vẻ ấn tượng gì với cảnh tượng trước mắt.

Giọng nói dẻo dẹo của nữ nhi lại vọng bên tai Thanh Liên nhưng cô bé lười để ý, chỉ tập trung quan sát thi đấu trên lôi đài.

Bị người ta phớt lờ mà nam hài chẳng có vẻ mất mát gì cả, chỉ quay mặt lên lôi đài bĩu môi: “Không thú vị gì cả.” Bỗng cu cậu thấy tân đệ tử vừa lên sân thì lẩm bẩm: “Đến giờ làm việc rồi.”

Trên lôi đài, một nam hài có dáng người to béo tay không tấc sắt, mặc y phục xám thêu hình song quyền của Quyền phái thuộc thất trưởng lão. Đối diện là nam hài dáng người cân đối, tay cầm thiết bổng, trên y phục thêu hình côn bổng của Côn phái thuộc bát trưởng lão. Khi lão sư chủ trì hô bắt đầu, bọn họ liền xông vào, lựa chọn tấn công.

“Thiết Hình Ngưu Quyền.” Hai đấm nam hài được thủy linh lực gia trì, trở nên cứng như sắt thép, liên tục tung chưởng về phía nam hài cầm côn bổng. Nam hài cầm côn đỡ đòn chật vật, liên tục bị đánh lui, thậm chí trúng một quyền vào giữa ngực làm cả người ngã văng ra.

Nam hài cầm côn muốn phản đòn, vung cây côn rực lửa trong tay nhưng lực đạo quá yếu, bị tên kia dễ dàng tránh được, lại trả đòn bằng những cú đấm đau đớn. Tâm lí tuổi trẻ không chịu thiệt hơn, nam hài tử cầm côn quơ loạn choạng, nam hài dụng quyền dễ dàng tránh né.

Đệ tử thi đấu, các lão sư, trưởng lão cũng so kè nhau thành tích dạy bảo của mình. Thất trưởng lão nhìn bát trưởng lão bằng ánh mắt đầy khiêu khích, nhấp một ngụm trà, cười nói vu vơ: “Tân đệ tử côn đạo năm nay cũng chỉ đến thế.”

Sự khiêu khích của lão ta khiến bát trưởng lão nghiến răng, bà ta nhìn qua lão sư dưới trướng mình làm lão sư học đường thất kinh, vội vàng nói: “Còn chưa thua, chưa biết ai hơn ai, xin trưởng lão cứ quan sát.”

“Hừ, chỉ hy vọng ngươi dạy ra trò.” Bát trưởng lão hừ lạnh, tiếp tục xem chiến đấu.

Lão nói câu này chỉ tự trấn an mình, ngày thường nam hài kia học côn pháp vô cùng khá, những phách cơ bản đều làm được, có lẽ mới lần đầu thi đấu nên bị hoảng loạn, động tác đánh ra không đúng như ý muốn. Lão đang rất hy vọng đệ tử mình sớm lấy lại bình tĩnh mới mong thắng được trận này.

Hai nam hài thi đấu, xung quanh đầy những tiếng ồn ào to nhỏ. Nam hài Chí Nam rời khỏi chỗ ngồi bên cạnh Thanh Liên mà đi đâu đó, Thanh Liên cũng chẳng để tâm, chỉ chăm chăm nhìn lên lôi đài.

“Thiết Hình Ngưu Quyền, quyền pháp lấy thủy nguyên tố gia trì song thủ, không nghi ngờ đây là khắc tinh của tên nhóc cầm hỏa côn kia...”

“Không phải, thủy hỏa tương khắc, ta cảm thấy lực lượng hai bên rất tương đồng, chỉ là quyền pháp của tên béo kia hơn côn pháp một bậc, đánh ép đối thủ không chống nổi.”

“Thiết Hình Ngưu Quyền của tên béo kia mới chỉ lĩnh hội được hai chiêu Bổ và đấm trực diện, tên cầm côn kia nếu tinh ý chỉ cần dùng thế bát và bắt là khác chế được đối phương rồi.”

Một giọng nói dẻo ngọt ái nam ái nữ len lỏi giữa đám đông, không ai phát hiện, không ai để ý, nhưng nam hài cầm côn trên lôi đài thì khác, có đôi lúc bị đánh hắn sẽ nghe được một vài câu từ bàn luận trong đám đông, trùng hợp thay lại nghe được tiếng nói kia.

Nam hài bị đánh cho bầm mắt nhưng ánh mắt hắn đã sáng ra, như thức tỉnh giữa trời đêm. Nam hài bạo phát hỏa lực khiến tên béo kia lùi lại, tranh thủ cho mình sự tỉnh táo.

“Tên đó định làm gì...”

“Vô ích mà thôi, sẽ lại bị đánh. Trận này quyền phái thắng chắc rồi...”

“Tên béo kia rất thích thế bổ thẳng từ trên xuống, theo thứ tự thì dùng chiêu thức Bổ xong, sẽ chuyển sang liên hoàn đấm theo hướng thẳng, không cho đối thủ cơ hội nhìn rõ hướng công.” Lại giọng nói ái nam ái nữ xen lẫn giữa đám đông, lọt vào tai nam hài cầm côn.

“Thiết Ngưu Bổ Sơn.” Tên béo mập lại tấn công lần nữa, song quyền hợp nhất bổ từ phía trên xuống. Trái với những lần khác, lần này nam hài cầm côn chuyển thế bát chặn được công kích.

Tiếp theo tên béo kia sử dụng liên hoàn đấm, lúc này những bài học một tháng qua lại hiện lên đầu nam hài cầm côn, hắn dễ dàng phá giải từng quyền, lúc tên béo bất cẩn lại chuyển thế đâm vào giữa ngực khiến huyệt đạo bị tê liệt. Nam hài cầm côn thừa thế tấn công liên tục, từ bị động thành chủ động, từ hạ phong thành thượng phong, đánh bay tên béo kia xuống lôi đài trước ánh mắt của tất cả.

“Côn phái thắng.” Lão sư chủ trì tuyên bố kết quả khi thấy tên béo mập kia bị đánh cho ngất xỉu.

“Sao lại thua?” Thất trưởng lão nghiến răng, chỉ một chút nữa thôi là tên béo kia chiến thắng rồi, thế mà lại lật thuyền trong mương.

“Ha ha, thất lão quỷ, đệ tử này của lão không tệ, chỉ là còn non lắm.” Bát trưởng lão cười sảng khoái vô cùng, còn lão sư dưới trướng thì đổ mồ hôi trong lòng, cũng may đệ tử mình tỉnh táo kịp thời, không làm xấu mặt lão sư. Làm các trưởng lão vui lòng, luôn có chỗ tốt nhất định.

Người tiếp theo lên đài là nữ hài tên Nam Hoa, là đệ tử mới với kiếm pháp rất khá, được chưởng môn chỉ dạy. Nàng ta vừa lên sàn đã kéo theo bao nhiêu ánh mắt, được sự ái mộ của các nam hài, sự ghen ghét của các đệ tử quý tộc đối với con cháu thường dân, có đủ loại ánh mắt.

Đối mặt với nàng ta là một nam hài cũng sử dụng kiếm pháp nhưng không trực thuộc chưởng môn. Chỉ qua vài phút so chiêu, Nam Hoa đã dễ dàng đánh bại nam hài kia.

Tam trưởng lão bên cạnh chưởng môn vui vẻ nói: “Chưởng môn tỷ tỷ thật có phúc, đã hai năm rồi mới thu được ái đồ thiên phú siêu việt đến vậy.”

Tam trưởng lão vỗ mông ngựa, nhưng khi thấy sắc mặt Võ Cực Lạc không mảy may thay đổi. Nhìn đến Nam Hoa bà lại nhớ lại cảnh tượng trên ngọn núi thứ năm, một mình lẩm bẩm: “Phải nghĩ cách bắt lấy con bé đó mới được, thiên phú kiếm thuật bậc này nếu cứ ở lại nơi đó sẽ chỉ mai một mà thôi.”

Bà đã thấy được thứ tốt nhất thì dĩ nhiên tầm mắt đã chẳng thể nhìn vào những vật hạng hai hay hạng ba nữa, trong tâm đã tự đặt ra hạn mức cao mới, nên dù Nam Hoa là tân đệ tử giỏi lứa này cũng trở nên bình thường trong mắt bà.

Thanh Liên quan sát một canh giờ cũng đã hình dung đại khái về những trường phái của chiến linh sư rồi. Những đứa trẻ lên đài thuộc đám con cháu quý tộc thì thân pháp ổn định trung hòa, trong khi đó đám con cháu thường dân thì đứa được đứa không, thế đánh vô cùng dũng mãnh không sợ trời không sợ đất.

Có điều cô bé cảm thấy có gì đó dang ngầm tác động vào thế trận, có một vài cặp đấu lúc gần như thua cuộc thì hồi quang phản chiếu, giành thắng lợi trong phút chốc. Rất giống như lúc Thanh Liên đánh cờ với sư phụ mình, một nước cờ đi ngẫu nhiên thì là ngẫu nhiên, nhưng nhiều nước đi ngẫu nhiên, đó lại là chủ đích.

Mặc dù đây chỉ là cảm giác thôi nhưng Thanh Liên có thể chắc chắn, có kẻ nào đó ngầm động tay, chỉ là đây không phải việc của cô bé, không cần lo chuyện bao đồng. Cô bé cảm thấy không còn gì để coi nữa, bèn yên lặng rời đi.

Trần Lĩnh ở các dãy nhà vừa lúc tu sửa các trận pháp phòng hộ xong, ông vừa quay lại thì thấy Thanh Liên đã về, bèn nói: “Sao rồi, nơi đó có vui không?”

Thanh Liên nhẹ nhàng lắc đầu, không vui cũng không chán. Có điều cô bé nghĩ đến tên nào đó thì nói: “Con vừa gặp một nam nhi nhưng hình như tên đó rất thích mặc y phục nữ nhân. Ừm... Nói rất nhiều, hơn nữa cậu ta cũng có phù tàng hình.”

“Không thể nào.” Trần Lĩnh bật thốt lên, sau một giây thì nhíu mi nói: “Thằng nhóc ranh mãnh.” Dám trộm đồ của ông.

Phù tàng hình là một loại trận pháp nhỏ nhưng tinh xảo vô cùng do ông sáng chế, đeo nó lên có thể giúp tránh thoát tai mắt của những kẻ tu hành, không có tác dụng với phàm nhân nhưng nếu gặp phải người có tinh thần lực mạnh hay cảm ứng nguyên tố, linh lực tốt sẽ bại lộ. Thứ này chỉ mình ông có, không phải tên nhóc kia lấp trộm thì còn ai nữa.

“Hừm, tiện nghi cho nó rồi, phải tăng thêm lợi tức mới được.” Trần Lĩnh lẩm bẩm, ông nhìn Thanh Liên cười nói: “Ta cũng xong việc rồi, về nào.”

Thanh Liên gật đầu, đi theo sau Trần Lĩnh ra về. Hai người đi được một đoạn thì Trần Lĩnh thuận miệng nói: “Tên nhóc mà con đã gặp đó là đệ tử tới từ bên ngoài thành, con biết đây nghĩa là gì không?”

Thanh Liên gật đầu. Đây là chỉ những phạm nhân hay một gia tộc phạm trọng tội mới bị Vương đuổi ra khỏi thành, tuy nhiên Vương sẽ luôn cho bọn họ cơ hội chuộc tội, những đứa trẻ thế hệ mới nếu trải qua những bài kiểm tra khắc nghiệt từ bên trong thành sẽ được phép trở lại thành. Khi vào thành, những đệ tử có biểu hiện xuất chúng còn có cơ hội vực dậy cả gia tộc, đón họ vào thành. Mỗi đệ tử như thế đều mang trọng trách chấn hưng cả gia tộc nên ai cũng là thiên tài xuất chúng.

“Thằng bé này, hai năm trước nằm trong nhóm những đệ tử từ bên ngoài vào, lúc đầu nó cũng chọn môn phái của ta và... Nó cũng là người rời đi sớm nhất từ trước đến nay, chỉ sau một đêm ở đây.”

“Nó là một đứa biết mình, cầm được buông được rất nhanh. Thực tế rời đi sớm là một quyết định rất sáng suốt, tên nhóc đó không hợp ở yên một chỗ, ha ha...”

Giọng điệu này, dường như quan hệ của hai người họ rất tốt, Thanh Liên cảm thấy Trần Lĩnh rất thoải mái khi nhắc về tên kia.

“Nhưng nó cũng là đứa duy nhất thường xuyên ghé vào chỗ ta ăn chực nhất.”

Chỉ vậy thôi sao? Thanh Liên không thể hiểu nổi, cái tên ái nam ái nữ nói nhiều vô cùng ấy có chỗ nào tốt mà có thể làm sư phụ mình cười thoải mái đến vậy.

Hai người cứ đi mãi như thế cho đến ngọn núi của mình, Trần Lĩnh thì cứ luyên thuyên những chuyện trên trời, còn Thanh Liên thì im lặng nghe hết.

Vài canh giờ nữa trôi qua, đêm đen lại đến. Cảnh vật xung quanh ngọn núi thứ năm trở nên tĩnh lặng như mọi ngày, hầu như chỉ còn lại tiếng gió sương cứa nhẹ vào lòng lá cây xa.

Thanh Liên vẫn như mọi ngày, đêm đến cô bé lại trèo lên nóc nhà, thổi tiêu theo thói quen. Đêm nay Trần Lĩnh bận việc ra ngoài, chỉ có mình cô bé ở đây làm bạn với trăng khuyết, Trần Lĩnh lấy cây tiêu ra điều chỉnh.

Cùng lúc đó, một bóng đen trèo lên đỉnh núi, len lén tiếp cận ngôi nhà từ phía sau. Bóng đen nhìn xung quanh không thấy Trần Lĩnh thì mừng rỡ, lẩm bẩm: “Quả nhiên, tầm này sư bá vẫn hay ra ngoài.”

Ánh trăng rọi qua, làm lộ hình hài một nam nhi trong y phục nữ nhi kỳ lạ, đó là Chí Nam, nam hài mà Thanh Liên đã gặp ở quảng trường. Trong tay nam hài là một cái nhẫn không gian, Chí Nam cầm cẩn thận như thế rất có thể là đem biếu cho Trần Lĩnh, nhưng muốn tạo bất ngờ nên cứ lén lén lút lút thế này đây.

Chí Nam len lỏi qua khu rừng nhỏ, với tu vi linh Đồ bát tinh của mình, không khó để nhìn thấy Thanh Liên đang ngồi ở trên nóc nhà. Chí Nam khó hiểu lẩm bẩm: “Trễ thế này rồi ngồi trên đó làm gì?”

Bỗng nhiên cả khu rừng như tĩnh lặng trong khoảnh khắc tiếng tiêu cất lên, Chí Nam cũng thế. Giao điệu du dương trôi theo làn gió mát, hòa cùng cảnh vật yên tĩnh vang lên trước mắt Chí Nam, trong khoảnh khắc đó, mọi suy nghĩ như dừng lại, thả mình vào tiêu khúc của Thanh Liên.

Lúc này Thanh Liên không để ý đến điều gì cả, cả tinh thần đều thả mình vào tiếng tiêu. Bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ vang lên, là tiếng cầm, có ai đó đang đàn sao? Thanh Liên không để ý, cô bé vẫn nương theo tiếng tiêu của bản thân.

Tiếng đàn lúc đầu khác biệt tiếng tiêu, dần dần hòa mình vào đó, không biết là tiêu hay cầm, ai làm chủ đạo, chỉ biết lúc này, cả hai cùng tạo thành một bản giao hưởng hết sức hài hòa, làm rúng động lòng người, cảnh xung quanh lá bay gợn sóng như vũ khúc cho bản nhạc của cả hai.

Một hồi hợp tấu, tiếng đàn dứt, tiếng tiêu tan, Thanh Liên từ từ mở mắt ra nhìn về nơi phát ra tiếng đàn kia, và Chí Nam cũng vậy, cậu chàng cũng nhìn lên cô bé ngồi trên mái nhà.

Cảnh đêm thanh tịnh, cầm tiêu hợp tấu, trong khoảnh khắc hai tâm hồn trẻ thơ giao hòa nhìn về nhau tạo nên âm thanh của mùa xuân.