Cơn mưa đêm nặng trĩu bị trận pháp của Trần Lĩnh ngăn cách bên ngoài, đám đệ tử trẻ bị ướt sũng đang được sưởi ấm, đám trẻ chiến linh sư thì đi vào nơi nghỉ của mình, khoảng sân rộng lớn chỉ còn lại là đám trẻ, đám lão sư của luyện đan phái, luyện khí phái.
Có quá nhiều tân đệ tử để họ trông coi, những đệ tử nòng cốt và lâu năm đều đã ra ngoài lịch luyện trong thời gian này. Đám lão sư cũng cảm thấy còn may mắn vì các vương tử, công chúa vẫn an toàn, những đệ tử hắc mã như Nam Hoa, Lưu Triệt không có mệnh hệ gì.
Chí Nam đi xuyên qua đám người ồn ào, cậu vẫn không tìm thấy Trần Lĩnh đâu cả. Bỗng Chí Nam nhìn ra bên ngoài, thấy thân ảnh quen thuộc dưới chân núi thì hết lớn: “Sư muội...”
Tiếng hét không lớn không nhỏ, vừa đủ để đám người bên cạnh nghe đến giệt mình, bọn họ theo bản năng quay lại nơi phát ra tiếng hét, vừa lúc thấy được Trần Lĩnh đang chạy dưới chân đồi, đằng sau cô bé có một đàn sói bị nhiễm tà đuổi theo.
“Trời, vị sư muội đó, có lẽ không lên kịp rồi...”
“Đàn sói sắp bắt kịp nàng ấy rồi...”
Chí Nam kinh hoảng, cậu lập tức tìm lão sư học đường thường ngày dạy mình, kéo tới nói: “Sư phụ sư phụ, mau cứu muội ấy đi...”
Lão sư nhìn ra hướng Chí Nam chỉ, thấy Thanh Liên bị đàn sói nhiễm tà vây công thì bỗng dưng sợ hãi, ông ta chỉ là linh sư mạnh về luyện khí, sao có thể ra đó được.
“Ực... Chí Nam à... Sống chết có số, vị đệ tử đó chậm chân, đây vốn là số mệnh rồi.” Lão sư vỗ vai an ủi Chí Nam. Sống cùng nhau hai năm trời, mặc dù đệ tử mình có sở thích quái dị nhưng lại sống rất tốt, quan hệ hòa nhã với mọi người, ai cũng có thể nhờ cậy được.
Đây là lần đầu tiên Chí Nam mở miệng cầu xin ông, nhưng ông có thể làm gì chứ, khắp nơi bên ngoài là tà linh, không cẩn thận bị nhiễm tà thì sẽ biến thành sinh vật ghê tởm kia, ai cũng muốn giữ mạng mình trước tiên cả, không có mạng thì lấy gì để thể hiện việc tốt chứ.
Chí Nam cảm nhận rõ những cảm xúc né tránh kia, cậu nắm chặt nắm đấm lại, nhìn ra bên ngoài trận pháp. Khắp nơi là tà linh, các trưởng lão bên kia chém giết không xuể, bên này một mình Thanh Liên chạy trốn trong cơn mưa.
Chí Nam gục đầu nhìn xuống dưới chân mình, nhớ lại vào một ngày đẹp trời nào đó trong một năm qua.
Ù... ù...
Gió mát thổi qua đỉnh núi thứ năm, lướt trên những ngọn cỏ tạo nên những tiếng xào xạc du dương. Một người đàn ông trung niên ngồi trước đầu gió, cả người khoan khoái như muốn hòa mình cùng thiên nhiên.
“Khỏi cần núp, mắt ta không có mù.” Trần Lĩnh nói với cái bụi cây vừa phát ra tiếng xào xạc phía sau.
“Hì, để ngài phát hiện nữa rồi.” Chí Nam từ bụi cỏ đứng dậy, le lưỡi nói: “Con vừa nhớ ra còn có việc sư phụ giao, nên là...” Chí Nam định chạy đi nhưng không hiểu sao hai chân lại bị bất động tại chỗ.
Vù... ù...
“Chí Nam, ngươi thấy con bé thế nào?” Trần Lĩnh bỗng hỏi.
“Hả, sư muội sao. Ừm...” Chí Nam nghĩ kỹ càng rồi nói: “Rất tẻ nhạt, cũng rất lạnh lùng... Nói thật con cũng chẳng hiểu được sư muội nữa, đôi lúc thì rất đáng yêu, lúc thì già dặn.” Chí Nam giao du với đám bạn rất tốt, nhiều đứa trẻ trong đó cậu còn nắm bắt được tính cách của họ, có người thì ngay thẳng, có người thì âm trầm xảo quyệt, có kẻ tư lợi, có tốt bụng... Riêng sư muội, cậu không thể biết được tính cách cô bé.
“Vậy sao...” Trần Lĩnh nhìn Trần Lĩnh đang học trận pháp dưới đồi, sau một hồi im lặng lại nói: “Chí Nam, ta hi vọng con sẽ để ý tới con bé một chút, đừng để nó một mình...”
“Ô ô, sư bá à, sao ta cảm thấy như người đang đọc di ngôn thế.” Giọng điệu trầm tư của Trần Lĩnh làm Chí Nam hết hồn, vội vàng nói.
“Nghĩ gì thế thằng nhóc này, ta chỉ muốn ngươi làm bạn với con bé thôi.” Trần Lĩnh nhíu mi nói.
Chí Nam thấy khó hiểu, chẳng phải Trần Lĩnh ở một mình rất tốt sao, sư muội cũng chẳng muốn gần gũi ai cả, dường như thế giới chết đi cô bé cũng chẳng quan tâm.
“Ta có giải thích con cũng không hiểu, chỉ cần hứa với ta đừng để con bé một mình, con làm được không?” Trần Lĩnh quay lại, nghiêm túc hỏi Chí Nam.
Chí Nam cảm nhận được sự nghiêm túc kia, cậu hít một hơi, phát thệ: “Con hứa...”
Quay lại thực tại, Chí Nam nhìn Thanh Liên đơn độc chạy trong mưa, trong tâm trí hiện lên từng dòng suy nghĩ: “Sư muội với bản thân ta cũng chỉ giống như các đồng học khác, thậm chí còn tệ hơn. Muội ấy chẳng thích giao tiếp gì với ai cả, chỉ thích ở một mình như thế, ngoài nấu ăn hơi ngon ra thì tẻ nhạt chẳng có ý vị gì cả.”
“Muội ấy chẳng mang đến lợi ích gì cho ta, chẳng liên quan gì đến ta cả, vì sao phải ra đó liều mạng vì người khác chứ?”
Chí Nam siết chặt hai đấm lại, bên ngoài mưa gió, bên trong đầy hỗn loạn. Các trưởng lão bên ngoài không hề ngừng lại, tà linh có dấu hiệu giảm bớt nhưng vẫn quá nhiều, hệ sinh thái đa dạng của không gian này thế mà có ngày lại trở thành cái gai nhọn đâm lén chủ nhà.
Bọn họ vẫn đang chiến đấu, chiến đấu vì trách nhiệm bảo vệ Quang Huy tông này. Các trưởng lão đều là lực chiến đấu nòng cốt, là trụ cột của tông môn, sinh mạng còn đáng giá hơn cả nhưng lúc nguy hiểm họ sẵn sàng che trước mặt đệ tử, không một ai có ý định chạy trốn cả.
“Chết tiệt, đúng là không nên hứa qua loa mà.”
Thanh Liên vận dụng bộ pháp lượn trên các cành cây vừa dùng linh lực gia trì thêm tốc độ. Linh lực trong người Thanh Liên đã vơi đi hơn một nửa, tiêu hao còn nhanh hơn cả lúc đánh với Nam Hoa. Cơn mưa nặng hạt làm ướt sũng cả áo quần, Thanh Liên đứng trên tảng đá, lau mặt nhìn đám tà linh đang tiến về phía mình.
Sư phụ đã từng nói dưới không gian kín này tồn tại một trận pháp dùng để ức chế sức mạnh của các trưởng lão, tránh việc họ sơ ý làm bị thương đám trẻ, vì thế nên các trưởng lão mới bị áp chế sức mạnh của bản thân, khiến cho đám tà linh vây công thế này.
Bình thường đây chính là ưu điểm tốt của Quang Huy tông, nhưng lúc này lại là yếu điểm. Đám học trò lẫn lão sư học đường đã vào bên trong trận pháp phòng hộ, vừa hay là thời cơ tốt.
Thanh Liên di chuyển linh hoạt, qua mỗi nơi cô bé điểm lên không trung một nét vẽ. Mệt mỏi trốn chạy nãy giờ đã đủ rồi, chú ngữ đã hoàn thành, chỉ cần kích hoạt nó là có thể giảm bớt áp chế trên người các trưởng lão.
Mọi điều kiện đã đủ, Thanh Liên lập tức đưa hai tay lên để niệm chú khai trận. Bỗng nhiên một bóng đen từ nơi nào đó xông ra, bắt lấy tay Thanh Liên, dẫn cô bé chạy đi.
“Chạy chậm thế này bộ muốn làm mồi cho đám đó sao, sư muội.” Chí Nam cầm tay Thanh Liên dắt cô bé chạy trong mưa.
Thanh Liên:...
“Thật tình, việc gì cũng đến tay ta.”
Thanh Liên:...
“Nếu ban nãy ta không xông ra e rằng muội xong rồi.” Chí Nam vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
Thanh Liên:...
Chí Nam dẫn Thanh Liên chạy một mạch, cảm thấy tiếng ồn ào phía sau giảm đi cậu mới đứng lại, nhìn về phía sau. Nơi bọn họ đứng là một chỗ thưa cây, bỏ khá xa đám tà linh, cậu lập tức thả tay Thanh Liên ra. Hất tóc tự hào nói: “Sư muội không cần cảm ơn ta đâu, ta làm việc tốt không cần hồi báo...”
Bỗng nhiên Chí Nam cảm thấy im lặng, vừa quay đầu nhìn Thanh Liên thì...
Bốp!
“Ui da, sao lại đánh ta.” Chí Nam ôm mũi đau nhức.
“Muội có biết ta phải đấu tranh tư tưởng, lấy hết dũng khí ra đây cứu muội không hả.”
“Muội làm ta thật tổn thương đấy.”
Thanh Liên:...
Cái tên này, phá hỏng kế hoạch của người ta rồi còn thao thao bất tuyệt như phụ nhân ủy khuất nữa. Thanh Liên nhíu mi nhìn đám tà linh đang bao vây ngọn núi thứ nhất, quá đông rồi, cô bé không thể quay lại nữa.
Thanh Liên nhìn thấy trận pháp phòng hộ lờ mờ trên núi, ở đó là nơi an toàn nhất hiện nay, mọi đệ tử, lão sư đều ở đó cả. Để đến đó đã có rất nhiều đệ tử mới đến xấu số ngã xuống, vừa rồi Thanh Liên cũng thấy Chí Nam kịp thời chạy vào đó, thế mà giờ đây tên này lại ở đây.
“Tại sao lại ra đây?” Huynh có bị ngốc không, lại đi khỏi vùng an toàn mà chạy ra đây.
“Vì sao ư?” Chí Nam xoa xoa mũi mình, nhìn về trận pháp phòng hộ an toàn ở phía xa kia, cười xuề xòa nói: “Có lẽ vì bản thân ta đi, ta có khả năng cứu muội, nếu muội có mệnh hệ gì ta nghĩ rằng ta của ngày mai sẽ không thể nào tha thứ cho ta của hôm nay.”
Ù... ù... ù...
Cơn mưa nặng trĩu rơi xuống, Thanh Liên trầm tư nhìn Chí Nam, sau đó cô bé quay lưng đi, nói: “Đồ ngốc.”
Chí Nam thấy Thanh Liên lại đi trở về nơi đó thì nói: “Này, nơi đó nguy hiểm lắm, tốt nhất chúng ta nên tìm đường khác an toàn hơn thôi.”
Chí Nam cứ níu tay không cho Thanh Liên đi tới đó, cô bé đành kể ra kế hoạch của mình bị Chí Nam phá hỏng thể nào. Lúc Thanh Liên kể, khuôn mặt Chí Nam thay đổi từ kinh ngạc cho đến vỡ lẽ, cuối cùng là chết tâm.
“A...” Không ngờ mình có ý tốt mà làm hỏng mất kế hoạch của sư muội rồi. Lúc này Chí Nam thật sự muốn đánh chết bản thân tại chỗ luôn.
Chí Nam nhìn qua chỗ Thanh Liên, trong ấn tượng của mình, sư muội là một người rất lạnh lẽo, cả nội tâm cũng thế, chưa từng để tâm đến ai cả thế mà lại có thể liều mình làm những chuyện này, thật sự để cậu phải nhìn bằng con mắt khác.
Đột nhiên tinh thần Thanh Liên dâng lên cảnh giác, có một vụ rung chấn nhẹ ở dưới mặt đất nơi hai người đang đứng. Chí Nam và Thanh Liên cùng nhảy ra khỏi đó.
Ầm!
Một bóng đen từ dưới lòng đất vọt lên, dưới cơn mưa, thân ảnh cao lớn của nó hiện ra trước mắt hai người.
“Bách Túc Tân Giang...” Con rết hay xuất hiện gần bờ sống Tô Lịch lúc trời đổ mưa. Bình thường kích thước của nó chỉ như năm chú thỏ nhưng lúc này nó đã bị nhiễm tà, nó cao hơn một trượng, dùng đôi mắt âm tà nhìn về cả hai.
Chí Nam có thể cảm nhận linh lực dao động của nó không hề dưới Linh Đồ cửu tinh, ngang bằng với cậu. Hơn nữa nguy hiểm chưa dừng lại đây, loài rết này đi theo đàn...
Ầm... ầm... ầm...
Những mảnh đất xung quanh bị vỡ nứt, đám rết từ bên trong trồi lên. Với tình hình này, Thanh Liên buộc phải bỏ qua việc tái khởi động trận pháp kia rồi, giữ mạng lúc này là việc quan trọng nhất.
“Sư muội à, có lẽ chúng ta nên tới ngọn núi của sư bá.” Chí Nam là linh sư luyện khí, một năm nay cậu hay giao thủ với Thanh Liên, thân thủ có tiến bộ đôi chút nhưng khả năng chiến đấu thì vẫn kém xa Linh Đồ bát tinh bình thường, còn Thanh Liên chỉ là Linh Đồ nhất tinh, về lượng và chất đều không thể so được với đám rết này.
Thanh Liên gật đầu, hai người không biết chú ngữ bảo mật của trận pháp phòng ngự ở ba ngọn núi kia nhưng ở ngọn núi thứ năm thì Thanh Liên biết.
Ào... ào... ào...
Cơn mưa nặng trĩu không hề ngừng lại, cả bầu trời đêm mịt mù. Không chỉ trong không gian này mà cả bên ngoài thành Thăng Long, cơn mưa cũng đổ xuống tất cả. Đường xá không một bóng người, mặt đường, không khí thở ra hơi lạnh.
Ở trong một tửu lâu lớn năm tầng, trên tầng thứ bốn vẫn còn ánh lửa mập mờ, có hai bóng người ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời.
“Thật không ngờ vụ lần này còn có những người đó tham gia...” Giọng nói của một nữ nhân vang lên: “Xem ra bảo bối của Quang Huy tông không tới lượt chúng ta hái rồi.”
Đối diện với mỹ nữ là một kẻ mặc áo choàng đen, đôi khi lộ ra bộ râu trắng già nua. Lão ta cũng nhìn ra cơn mưa, nói: “Bạch Hương Lan, ngươi chắc Lệ Kình đã đột phá rồi chứ?”
Bạch mỹ nhân nhấp môi một ngụm rượu, tự tin nói: “Nó đã rất tiệm cận quân Vương rồi, nô ấn trên tay ta dần thay đổi, có lẽ chỉ thiếu một mồi lửa. Ngược lại là sư huynh, liệu có chắc giữ chân được Vương không?”
“Ha, điều này ngươi không cần lo, bọn họ đã nói được sẽ làm được.” Lão già kia uống ực một hơi đã hết sạch rượu trong bình.
Bạch Hương Lan nhíu mi, nghĩ thầm trong lòng: “Muốn cản đường Vương chỉ có Vương hoặc là mười linh sư Tướng lĩnh. Tổ chức Hắc Dạ này, thật sự sâu không lường được.”