Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 3: Đêm giao thừa



Đại Việt trải qua mười vạn năm thái bình thịnh thế, tiền nhân mở đường hậu nhân khắc ghi, lấy ngày đầu năm làm ngày kỷ niệm lập quốc, trước giao thừa nhà nhà đều hứng khởi chuẩn bị cho tiệc mừng năm mới.

Mặt trời đã lặn bên đỉnh đồi, bầu trời hôm nay nhiều sao với ánh trăng tròn vô khuyết, chiếu sáng khắp miền Đại Việt.

Thành Thăng Long vào đêm này có thể nói sinh khí ngập trời, dòng người đi lại trên những ngả đường đông đúc, có người còn từ phương xa tìm về đất mẹ nhân ngày này, có người ru rú trong nhà quanh năm, vì ngày này mà phá lệ ra đường...

Chặn đường từ đây tới hoàng cung liên tục vang vọng những tiếng nói cười đùa của lũ trẻ con, tiếng người lớn đàm đạo trong các tửu lâu, tiếng hàng rong reo hò kéo khách...

Không chỉ người cũng tân trang, mà nhà nhà đều tân trang, dân chúng mang những vật dụng pha màu đỏ hoặc vàng, thứ tượng trung cho khí vận, làm đồ trang khí quanh nhà, từ biệt phủ xa hoa cho đến những mái lều bần cùng, là hai màu đỏ vàng đầy may mắn, làm sáng lên cả một bầu trời về đêm...

Sông Tô Lịch, con sông lớn chảy qua thành Thăng Long, nơi mà hai bên bờ đặt những chiếc lồng đèn tinh xảo đỏ cam đẹp bắt mắt, thỉnh thoảng một vài đứa trẻ nhỏ nghịch ngợm chạy đến chạy lui khẽ chạm một cách tò mò. Lí do nơi đây có nhiều lồng đèn đến thế bởi vì theo quan niệm cố nhân từ xưa đến nay, khi viết những lời cầu nguyện, mong ước của bản thân trong năm mới lên lồng đèn rồi thả chúng bay lên bầu trời vào đúng đêm giao thừa thì những mong ước ấy sẽ thành hiện thực.

Cũng như dân chúng bên ngoài, tại hoàng cung lúc này, các cung nhân ra vào tấp nập, vội vàng trang trí, tân trang hoàng cung chuẩn bị đón giao thừa. Những lồng đèn được làm từ vật liệu trân quý chất hàng ở sảnh cung để Vương tộc và quan viên viết nên những lời thỉnh cầu cho năm mới.

Cung nhân bên ngoài đi lại vội vàng, bên trong điện Khánh Hòa, nơi quân Vương và các viên quan thường làm việc, truyền ra những tiếng cười đùa vui vẻ. Quân Vương đương vị của thành Thăng Long, Mộc Trung Nhân cùng các phi tần, các vương tử, công chúa và tất cả viên quan trong triều đang tề tựu trên một bàn tiệc rượu, dùng bữa tất niên trước đêm giao thừa.

Có thể nói cả hoàng cung hôm nay tràng ngập trong hỉ sự, trong không khí tưng bừng, trong hi vọng về một năm mới an khang, thịnh vượng.

Thế nhưng trái với tất cả, tại lãnh cung lúc này là một màu âm u, không hề có những dải lụa trang trí đỏ thẵm, không có cung nhân đi đi lại lại, không có đèn lồng... Nơi đây gần như cách biệt với bên ngoài, là nơi giam giữ những phi tần thất sủng, phạm tội với quân Vương...

Mỗi ngày, thỉnh thoảng cung nhân phục vụ bên trong có thể nghe thấy những tiếng mắng chửi của nhóm phi tần, nghe riết cũng thành quen, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Chát! Chát! Chát!

Sau những tiếng đòn giòn tan là tiếng nữ nhân quát tháo: “Đồ súc sinh, tại ngươi, tại ngươi, vì ngươi mà ta mới ra nông nổi này.”

Lãnh cung Hương Lan, nơi ở hiện tại của vị Bạch mĩ nhân. Tên của nàng ta là Bạch Hương Lan, là vị đại tiểu thư phủ Bạch gia đức cao vọng trọng nhập cung. Xưa kia nàng ta hưởng bao nhiêu vinh sủng, được phong làm Vương Quý phi chỉ kém Vương Hậu một bậc, vì ỷ sủng sinh kiêu, lâu dần khiến Vương chướng mắt mà bị biếm xuống vai vị mĩ nhân, đưa vào lãnh cung này, Bạch gia cũng phân rõ quan hệ với nàng ta.

Vào bảy năm trước khi nàng ta vào nơi này, có dẫn theo nữ nhi của mình, Vô Ưu công chúa. Không ai biết vị công chúa này tên gì, chỉ nhớ đến biệt hiệu, biệt hiệu này có được là nhờ Vương ban cho hai năm trước, nhờ đó mà có thể ra khỏi lãnh cung này, chuyển đến phủ riêng, vẫn có đặc quyền vào vấn an mẫu thân nàng.

Mỗi khi vị công chúa này đến, cung nhân đều phải tặc lưỡi, bởi Bạch mĩ nhân khi thấy cô bé liền mắng chửi, dùng roi đánh đòn, phát tiết những bất mãn của bản thân lên người. Kỳ lạ là vị công chúa này chưa từng chống đối hay tố cáo lên trên, chỉ cắn răng mà chịu đựng những trận đòn đau đớn ấy.

“Lại nữa sao...” Một cung nhân không nhịn được thở dài, thấy thương cảm cho số phận của vị công chúa này.

“Suỵt, chuyện của chủ tử, chúng ta chớ nên nghị bàn.” Cung nhân bên cạnh vội nhắc nhở, lần trước đã có người vì nói to nhỏ mà bị Bạch mĩ nhân ra tay trừng phạt, xác người đó giờ đã ở ngoài nghĩa trang rồi, nghĩ đến làm lòng người càng lạnh đi.

“Cút đi, ta không muốn thấy ngươi chút nào...”

Khi tiếng quát tháo kết thúc, cánh cửa mở 'cạch' ra, một thân ảnh nhỏ lủi thủi bước ra ngoài, các cung nhân cùng nhìn về hướng đó.

Cô bé ôm những vết thương đi ra, nhìn đến những ánh mắt kia thì cắn răng, ánh mắt đanh lại, quát lớn: “Nhìn cái gì, có tin ta móc mắt các ngươi không?”

Các cung nhân nghe vậy thì hít sâu một tiếng, với tính khí này họ thật sự tin rằng mình có thể bị móc mắt ra, vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn nữa.

“Chậc, tính khí thế này, không khỏi làm người ta chán ghét. Bị ăn đòn là đáng.” Trong suy nghĩ của các cung nhân không hẹn mà hợp, cùng giống nhau khi nhìn đến phía sau lưng cô bé.

Thân ảnh nhỏ bé ấy đơn độc đi ra khỏi lãnh cung, ngồi lên chiếc xe ngựa quen thuộc, rời khỏi hoàng cung như thường lệ mặc cho không khí tưng bừng phấn khởi bên trong.

Nằm trên xe, cô bé không muốn làm gì khác cả, chỉ muốn đánh một giấc thật sâu cho tới phủ. Khắp nơi trên cơ thể là những vết bầm tím, có thể nói từ khi sinh ra tới bây giờ, ngày nào cũng bị một trận đòn từ Bạch mĩ nhân, lúc đầu cô bé còn có thể cất tiếng khóc phản kháng, nhưng càng khóc Bạch mĩ nhân càng đánh mạnh hơn khiến từ đó cô bé chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không còn rơi lệ nữa. Dù hai năm trước được phụ Vương mình ban tên, ban phủ đệ riêng thế nhưng cô bé vẫn chịu những trận đòn thế này.

Vị xa phu quen thuộc không khỏi tặc lưỡi, ông không hiểu vì cái gì mà vị Bạch mĩ nhân kia phải bạo hành một đứa trẻ đến thế, vì cái gì mà mỗi ngày đều là trận đòn dai dẳng thế nhưng chẳng có ngày nào mà công chúa quên thỉnh an mẫu thân mình.

“Chủ tử, đã tới rồi.” Xa phu vừa đánh xe tới phủ thì gọi cô bé dậy.

Nghe tiếng xa phu, cô bé từ từ mở mắt ra, không cần ai dìu dắt hết mà tự thân mình ngồi dậy, chầm chậm bước vào phủ đệ của mình.

“Chủ tử đã về...” Những hạ nhân phục vụ trong phủ thấy cô bé thì cung kính thi lễ.

Cô bé thấy những khuôn mặt cung kính ấy thì nổi lên bực tức, vừa đi nhanh vào biệt viện vừa quát: “Cút, cút hết cho ta...”

Rầm!

Cánh cửa phòng đóng lại trước mắt, lúc này những hạ nhân kia mới thở phào, có kẻ không nhịn được khịt mũi coi thường: “Hừ, công chúa thì công chúa, còn không phải là con của một kẻ thất sủng sao...”

“Nếu không phải nàng ta là công chúa, ta đã một chưởng đánh chết rồi.”

Các hạ nhân lớn mặt nói to, không sợ vị công chúa kia nghe thấy, bởi thế giới này là thế giới của cường giả, con người có thể hấp thu linh khí thiên địa, làm lớn mạnh bản thân.

Bọn họ là hạ nhân xuất phát từ hoàng cung, có tu vi bỏ xa công chúa, nhưng vì ngại thân phận này mà không dám vọng động.

“Lúc nãy ta phát hiện một tửu lâu rất vừa ý, định dẫn các ngươi đi ăn mừng giao thừa.” Một nữ tì kể với những hạ nhân khác.

“Ồ, vừa hay ta cũng biết một chỗ mới mở, nơi đó bán rất nhiều y phục kiểu mới đó.”

“Này, Kiêu huynh, chút đi với ta tới Xuân Phong lâu không, ta vừa thuê được một bông hoa rất xinh ở đó, đảm bảo hợp ý huynh.”

“...”

Từng tiếng nói cười cười vang bên ngoài, họ họp bàn chút nữa giao thừa thì làm gì, đi đâu với nhau. Thống nhất thì liền ung dung rời khỏi phủ công chúa như thường lệ, không hề đặt cô bé vào mắt.

Xung quanh yên tĩnh, cô bé một mình nằm trên giường, vừa lim dim ngủ thì mắt cứ mở ra như thế, không sao ngủ được. Căn phòng này ngoài kệ sách đầy ắp thì so với những nơi ở của các vương tử, công chúa khác lại quá đơn sơ, có lẽ chỉ giống với những hộ gia đình bình thường.

Cô bé mệt mỏi ngồi dậy, kéo bàn nhỏ về phía mình, trên đó có một vài bức vẽ về con vật trong những quyển sách đã đọc, còn có một bức vẽ về một nhà ba người, một nữ nhi được một người đàn ông và một nữ nhân nắm tay dìu dát, có thể nữ nhi đó là cô bé, còn người đàn ông là quân Vương Mộc Trung Nhân, còn phụ nhân kia là Bạch mĩ nhân. Nhưng bức vẽ thế này đã bị xé đi từ lúc nào.

Cô bé với tay lấy một quyển sách trên bàn, tựa đề là những câu chuyện lịch sử về những chiến tích của tổ tiên, về ngũ Vương đầu tiên và những nhân vật khuynh đảo một thời đại khác...

Liếc qua được một vài dòng chữ thì không sao tập trung được, bởi ở ngoài cửa sổ, những lồng đèn bên ngoài kia bắt đầu được thả lên trên bầu trời, phát ra ánh lửa thu hút cô bé.

Nghĩ là làm, cô bé gập sách lại, kiểm tra bên ngoài thì đã không còn hạ nhân nào trong phủ nữa, cô bé liền mở cửa phòng đi ra, mặc cho những vết thương trên người.

Cô bé tìm đường trèo lên mái nhà cao, thủ pháp hết sức điêu luyện, chứng tỏ đây không phải lần đầu thực hiện. Ngồi lên mái nhà cao, cô bé có thể thấy hết quang cảnh đường phố, thấy dòng người đi lại tấp nập, thấy những người bán hàng rao hò...

Ánh mắt nhìn những đứa trẻ ngoài kia được cha mẹ chúng dìu dắt, mua đồ chơi, mua quần áo mới, ẵm đi chơi giao thừa thì có một loại cảm xúc khó tả ở dưới mắt, khiến cô bé quay đầu đi, không muốn nhìn đến nữa.

Thế là cô bé nhìn lên trời, bầu trời đêm tuyệt đẹp có trăng, có sao. Lúc đầu lấp lóe một vài ảnh lửa, sau đó thì những đoàn lửa sáng liên tiếp nối đuôi nhau bay lên trời, tạo thành vệt lửa dài tô đẹp thêm cho khung cảnh đêm.

“Đẹp quá...”

Cô bé bỗng hô lên. Hai năm trước đã thấy cảnh tượng này, hai năm sau vẫn không khỏi chìm trong khung cảnh tuyệt đẹp này lần nữa.

Cô luồng qua túi áo, lấy một cây sáo trúc ra, sáo trúc vô cùng tinh xảo, trên đó có một vết tích thô thiển do chính tay cô bé làm, tự khắc tên mình lên: Mộc Thanh Liên.

Cái tên mà có lẽ chẳng ai nhớ đến, đến cả người mẹ vô tâm kia cũng chỉ thuận miệng gọi là Vô Ưu công chúa, có lẽ ngoài bản thân ra, chẳng còn ai biết cả.

Gió đêm se lạnh thổi qua mái tóc ngắn, cô bé vừa nhìn trời đêm tuyệt đẹp, vừa đưa cây sáo lên miệng thổi. Tiếng sao cất lên cô độc trong đêm, hòa vào khung cảnh sinh động của giao thừa như dòng suối chữa lành vết thương trên cơ thể.

Khí trời lạnh mát bên ngoài cũng không thể bằng được sự thanh bình bên trong.

Bị đánh cũng được.

Bị mắng cũng được.

Bị lãng quên cũng được.

Cô độc cũng được.

Chỉ cần tiếng sao cất lên, những nghiệt ngã ấy chỉ như nước chảy mây trôi mà thôi.