Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 32: Trần Lĩnh chiến yêu xà (4)



Bức tường lửa của Trần Lĩnh quá rực rỡ, từ khoảng cách này mà Chí Nam cũng có thể nhìn thấy. Thế nhưng cậu lại không thể cảm nhận được linh lực dao động bên trong.

Hiện tại đám linh sư Tướng lĩnh từ vai trò của kẻ săn mồi đã trở thành con mồi. Đây chính là thực lực thật sự của luyện trận sư, một mình Trần Lĩnh đánh ngang với bảy tám tên Tướng lĩnh khác.

Tràng cảnh chiến đấu khốc liệt, một linh Sĩ giả như Bạch Hương Lan chẳng khác nào cá nằm trên thớt, thế nhưng nàng ta lại là chủ nhân của Lệ Kình, yêu xà bán Vương. Nó liên tục sử dụng ma pháp hấp thụ toàn bộ đợt tấn công của Trần Lĩnh.

Đột nhiên trong đầu Trần Lĩnh xuất hiện cơn choáng thoáng qua, ông cảm giác được tinh thần mình vừa bị mệt.

“Chết tiệt, phải nhanh trở về Quang Huy tông rồi.” Bệnh cũ lại tái phát, đó là lí do ông không thể rời Quang Huy tông quá lâu được.

Trần Lĩnh lùi lại xem xét thế cục, phải nửa canh giờ sau bức tường lửa mới đổ xuống, trong khi đám thú mà ông triệu hồi ra chỉ là bán Tướng lĩnh, dù cơ thể có vượt trội hơn nhưng phẩm chất lực lượng vẫn không thể so được.

Trần Lĩnh cũng không quan tâm lắm, mục đích ông sử dụng ma pháp này chỉ để câu ra sở trường của đám Tướng lĩnh này.

Điều kiện cần vẫn chưa đủ. Lệ Kình liên tục bảo vệ cho Bạch Hương Lan, tà khí quá nồng không thể tiếp cận được, trong bảy người có ba tên thất tinh, hai lục tinh, một ngũ tinh và một tứ tinh. Điều ông lưu ý là tên Tướng lĩnh tứ tinh kia có trường tinh thần dao động.

Sau khi nghiên cứu ra ma pháp triệu hồi yêu thú này và dựa vào biểu hiện phòng thủ trước đám yêu thú vừa rồi, ông có thể khẳng định tên tứ tinh đó chắc chắn là triệu hồi sư. Trường phái của hắn không thuộc loại chiến đấu bá đạo như kiếm tu, đao tu mà là thuần thú, hắn chỉ phòng thủ qua loa với con Phong Linh Miêu.

“Có đột phá.”

Tên Tướng lĩnh tứ tinh kia vẫn không cảm giác được nguy hiểm, yêu thú triệu hồi là bài tẩy của hắn, vào tình thế bắt buộc hắn sẽ tung ra làm Trần Lĩnh bất ngờ.

Đám yêu thú làm hỗn loạn một phen đã bị dọn dẹp sạch sẽ, tiếp theo bọn họ sẽ toàn lực tấn công Trần Lĩnh. Triệu hồi sư bình thường khi yêu thú chết đi sẽ sinh ra phản phệ, Trần Lĩnh chắc chắn đã thụ thương không nhẹ. Trần Lĩnh dù là Tướng lĩnh cửu tinh đi nữa, bị phản phệ nhiều thế này cũng sẽ lĩnh nội thương.

Ngay khi bọn họ tập trung lại, thân ảnh Trần Lĩnh đã biến mất. Đột nhiên sống lưng của tên Tướng lĩnh tứ tinh lạnh buốt, hắn vừa quay đầu lại thì một bàn tay đã chạm vào người hắn.

Cũng trong khoảnh khắc đó, hắn thấy Trần Lĩnh cầm một thanh đao chém xuống. Ý thức phản xạ triệu hồi yêu thú nhưng hắn lại không cảm nhận được Khế Ước Trận của mình nữa. Ở nơi Trần Lĩnh chạm qua, một trận pháp đã yểm vào người hắn.

Phụt!

Đao ý mạnh mẽ chém chết tên triệu hồi sư trước khi tất cả kịp phản ứng.

“Lão đệ...” Một gã thân với kẻ vừa chết gào lên, giận dữ nhìn Trần Lĩnh.

“Khốn khiếp...”

“Vừa rồi là đao ý...” Một nữ Tướng lĩnh kinh ngạc hô, nàng ta là một đao tu, vừa rồi nàng ta cảm nhận được đao ý xuất ra từ phía Trần Lĩnh.

“Ông ta là đao tu...”

Quá nhiều bất ngờ, thông tin điều tra về Trần Lĩnh hoàn toàn sai lầm, Trần Lĩnh có khả năng triệu hồi tận bảy yêu thú, còn là một đao tu nữa. Sự tự tin trên mặt bọn họ đã mất sạch, bọn họ không biết gì về bản lĩnh của Trần Lĩnh cả, cứ ngỡ ông chỉ như các luyện trận sư khác, tay trói gà không chặt. Một mạng kia chính là lời cảnh tỉnh.

Xác của tên Tướng lĩnh xấu số rơi xuống, Trần Lĩnh thu lại trận pháp mình yểm lên người hắn trước ánh mắt cảnh giác xung quanh.

“Chậc, đúng là tán tu, yêu thú triệu hồi cũng kém cỏi thế này.” Trần Lĩnh nhìn vào trận pháp vừa rồi, thứ này ông sáng tạo dựa trên Khế Ước Trận, thay đổi kết cấu đôi chút để tước đoạt yêu thú của triệu hồi sư khác.

Trần Lĩnh quăng trận pháp ra, một con lang yêu Tướng lĩnh ngã xuống. Khi chủ nhân chết nó cũng không sống được, đã bỏ mình. Trần Lĩnh lại nhìn qua chỗ sáu tên Tướng lĩnh còn lại, khí thế tự tin mười phần khiến bọn chúng e ngại mà lui bước.

Nơi mà tên Tướng lĩnh cùng yêu thú của hắn ngã xuống, một luồng hắc khí lén lút ngoi lên.

Giết được một tên giảm đi bao nhiêu áp lực, lúc này đầu ông đã tỉnh táo hơn rồi. Bọn chúng phục kích sẵn ở đây nói rõ bọn chúng đã lên kế hoạch từ trước, mục đích rất có khả năng là để lấy mạng ông. Còn về lợi ích lấy được cái đầu của ông sao, có rất nhiều.

Ông là luyện trận sư đệ nhất thành Thăng Long, trận pháp bảo vệ thành vô cùng kiên cố, có thể ngăn chặn sự xâm nhập của bậc quân Vương trở xuống, thậm chí quân Vương cũng phải mất khá nhiều thời gian để xông qua. Nhưng việc xâm nhập thành Thăng Long là mục tiêu lớn trong khi bảy tên trước mắt này không có sự đoàn kết nhất định, cùng lắm chỉ là quan hệ hợp tác.

“Ta thật sự tò mò, lí do gì mà đám người các ngươi lại mạo hiểm để tập kích ta?” Trần Lĩnh tận lực kéo dài thời gian, ông cũng không hề vội vã, khí thế tự tin không giảm chiếm thế chủ động.

“Lí do ư, chỉ là nghe đồn lão có được báu vật của Bắc Bình Vương, chúng ta chỉ muốn nhìn nó đôi chút...” Nói thẳng ra là chúng ta muốn nó.

“Vậy sao...” Nghĩ lại thì có lẽ thông tin bị lộ trong cái ngày mà ông và lão thái giám gặp riêng rồi. Viên ngọc của Bắc Bình Vương không thể giao ra được, ông có thể cảm nhận bên trong có thông tin gì đó cực kỳ quan trọng.

Khi ông và Mộc Trung Nhân vào truyền thừa của Bắc Bình Vương, mọi thứ đã là đống đổ nát, linh khí cạn kiệt, đến xương của quân Vương cũng đã phân huỷ từ lâu nhưng viên ngọc này vẫn luôn hoàn mĩ. Lịch sử mười vạn năm ít nhiều có sai sót, có lẽ Bắc Bình Vương đã dùng toàn mạng mình bảo vệ thứ này cũng nên.

Trần Lĩnh nhìn đến bức tường lửa xung quanh, vẫn cảm thấy mình đã bỏ qua điểm mấu chốt nào đó, cảm giác rất mơ hồ, thật giả lẫn lộn.

“Luyện Ngục Viêm Ưng...” Linh lực hóa hình hỏa ưng mở đầu tấn công.

“Cự Sa Cường Lôi...” Bạo lôi mạnh mẽ giăng kín mảng trời đâm xuống.

“Phong Liêm Vạn Kích...” Hàng vạn phong linh khí tụ thành hàng vạn cự kích sắc nhọn phóng về phía Trần Lĩnh.

“...”

Trần Lĩnh nhếch mép, ánh mắt đầy tự tin: “Không nhẫn được rồi sao?”

“Mộc Linh Khóa Kỹ...” Cả đám cây vươn dài từ bên dưới quấn lấy Trần Lĩnh không cho ông hành động. Trong khoảnh khắc đó, xung quanh ông lóe lên lam quang.

Ầm! Ầm! Ầm!

Cả sáu đạo hợp kích gây ra vụ nổ chấn động không trung, dư lực lan ra khiến bảy người bị đẩy lui khỏi chỗ mình đứng. Uy lực của hợp kích vừa rồi cực mạnh, Tướng lĩnh tam tinh trở xuống lĩnh phải sợ rằng không giữ nổi mạng, nhưng kẻ bọn họ đối đầu là Trần Lĩnh, một Tướng lĩnh cửu tinh và là luyện trận sư, không thể khinh suất.

Khói mờ tan đi, thân ảnh Trần Lĩnh vẫn nguyên vẹn, không hề có chút thương tổn nào khiến bọn họ kinh hãi.

“Không thể nào, đòn vừa rồi dù là ta lãnh phải cũng sẽ bị thương không nhẹ.” Một tên Tướng lĩnh thất tinh nuốt nước bọt nói.

“Chẳng lẽ đây là cách biệt của cửu tinh Tướng lĩnh.” Bọn họ không hề cảm nhận được linh lực trong người Trần Lĩnh suy giảm càng khiếp sợ hơn, đồng thời oán thầm Bạch Hương Lan vì không điều tra kỹ càng về Trần Lĩnh đã dám giao dịch với họ.

Khuôn mặt Trần Lĩnh âm trầm, nhìn bọn họ, nói: “Chiến linh sư các ngươi luôn là đối thủ dễ xử lí nhất.” Thanh đao trên tay lóe lên ngũ sắc, Trần Lĩnh chém ra một đường đao quang mạnh mẽ như muốn xé rách cả không gian, bắn về phía đám Tướng lĩnh.

Một đao bá khí mang theo sáu đạo công kích của sáu Tướng lĩnh, dùng chính chiêu thức của bọn họ để phản đòn. Đột nhiên tất cả công kích va phải bức tường vô hình, sau đó liền tan biến.

“Linh sư kim hệ sao...” Đỉnh cao của kim nguyên tố chính là khống chế từ trường, một loại khả năng rất mạnh. Kim linh sư bình thường chỉ là luyện khí tầm thấp, kẻ có khả năng sử dụng từ trường mới chính là cường giả kim hệ.

Thanh đao của ông trở nên cứng ngắt, có một từ trường vô hình đang hút lấy nó. Trần Lĩnh lập tức thả thanh đao ra, vẽ một trận pháp khác khắc lên người. Xung quanh ông hiện lên một vòng mờ ảo làm từ trường không thể lọt được.

“Từ trường không tác động được tới ông ta.” Kim linh sư kia kinh hãi. Trước giờ hắn luôn tự tin vào từ trường lực của mình, nhưng hôm nay đối mặt với Trần Lĩnh, hắn cảm giác từ trường hoàn toàn bị khắc chế.

Trần Lĩnh đưa tay lên quẹt vết máu chảy từ mũi, quả thật ma pháp phản đòn hợp kích vừa rồi ảnh hưởng lớn đến cơ thể ông, không nên dùng lần nữa. Trần Lĩnh nhìn đám Tướng lĩnh dâng lên sự phòng bị với mình thì cười nhạt.

Lúc này nếu tất cả cùng hợp lực đánh e là ông sẽ thập tử nhất sinh nhưng bọn chúng lại ngại ông còn che giấu trận pháp thần bí, chưa kể đến tên nào cũng muốn bảo vật nhưng lại không muốn bồi mạng mình vào đó.

Chỉ cần một cái vươn tay thôi nhưng lại bị tần sương mờ cản trở, đúng là trớ trêu. “Có gan mơ tưởng nhưng không có gan đảm, đúng là tán tu mãi chỉ là tán tu.” Cũng tốt, chỉ cần kéo dài được một khắc nữa, bức tường này sẽ...

Xè... è... è...

Lệ Kình bất ngờ tấn công từ bên phải, Trần Lĩnh vội vàng sử dụng ma pháp dịch chuyển trở lại khoảnh cách trước đó hai thước, né tránh được tấn công.

Ông kinh hãi khi thấy trên đỉnh đầu Lệ Kình đã mọc một cái sừng, vội quay đầu nhìn lại xác của tên Tướng lĩnh tứ tinh kia. Nơi đó chỉ còn là một bộ xương khô, Lệ Kình đã hút cạn cả linh lực còn sót bên trong.

Lúc này Bạch Hương Lan nở một nụ cười cổ quái, nàng ta kết ấn, niệm chú: “Lệ Kình sử dụng Trong Ngục Hấp Huyết.”

Cả cơ thể yêu xà tỏa ra tử khí biến cả mảnh đất bên dưới thành một màu đen kịt, cỏ cây, đất đá, nhánh sông đều là màu đen u ám.

“Gì thế này...” Nữ linh sư bị cảnh tượng trước mắt làm kinh hãi.

“Sao ta lại có dự cảm không lành...”

“Bạch Hương Lan, đây là chuyện gì?”

“Á...” Nữ linh sư Tướng lĩnh bị một cánh tay đen bắt lấy, cả cơ thể lẫn ý thức bị sợi xích vô hình khóa chặt, không sao thoát được.

Một luồng điện chạy dọc kinh mạch, đang hút đi linh lực lẫn sinh mệnh của nàng ta.

“Cứu với...” Nàng ta kêu một cách tuyệt vọng. Cơ thể dần bị hút thành bộ xương khô, chết.

“Ha ha, đám Tướng lĩnh các ngươi hãy trở thành bữa ăn cho sủng thú của ta đi.” Bạch Hương Lan chỉ là một linh Sĩ, lại nhìn các linh sư Tướng lĩnh khốn đốn dưới bản thân mình, cảm giác thật thỏa mãn.

Đám Tướng lĩnh tán tu liên tục né tránh những cánh tay vươn tới, bọn họ bắt đầu xuất ra bản lĩnh của bản thân, nhưng chặt một cái cái khác liền trồi lên, gần như vô tận.

Trần Lĩnh vẽ trận pháp phòng hộ quanh bản thân khiến những cánh tay không chạm vào ông được.

Tên Tướng lĩnh thất tinh thả ra từ trường che chở bản thân, nhìn đến Tướng lĩnh ngũ tinh bị cánh tay hút khô trước mặt hắn cũng chẳng buồn trợ giúp, hắn nhìn qua chỗ Trần Lĩnh, quát lớn: “Lão già, còn đợi gì mà không mở bức tường này ra.”

Thân trong bức tường này chẳng có góc nào chạy được cả, Lệ Kình bắt hết bọn họ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Lúc này một dòng suy nghĩ hiện ra trong đầu Trần Lĩnh, ông nhận ra mình đã bị khống chế suy nghĩ. Ông chưa từng chủ trương sử dụng bức tường lửa này, thế nhưng vừa rồi ông không hề suy nghĩ gì mà dùng nó ngay lập tức.

“Từ lúc nào ta bị nhiễu loạn chứ?” Trần Lĩnh lập tức dùng tinh thần quét khắp toàn thân lẫn thức hải của mình.

Ông bỗng thấy một đoàn lửa đen nhỏ, vừa nhìn thấy tinh thần ông quét đến, nó từ từ biến mất. Khuôn mặt ông trầm xuống: “Hóa ra đó là lí do ngươi nhốt ta lại, Bạch Hương Lan.”

Khi ông sử dụng trận pháp thâm nhập vào lĩnh vực của Lệ Kình, ý thức ông sẽ xuất hiện trước thân thể, trong khoảnh khắc đó tinh thần mẫn cảm nhất, chắc chắn ông bị chúng tính kế từ lúc đó.

“Bảy năm trước chỉ là một cái bẫy để câu ra bản lĩnh của ta. Khỉ thật, ta nên nghe lời Vương, giết chết Lệ Kình mới phải.” Trần Lĩnh nắm chặt nắm đấm, sống lưng ông lạnh buốt. Một ván cờ bố cục bảy năm trời, chắc chắn sẽ gây ra một hồi oanh động lớn, mà quân cờ trung tâm là Lệ Kình.

“Á... Cứu ta...” Tên Tướng lĩnh sử dụng từ trường bị các cánh tay bao quanh, từ trường dần dần thu hẹp lại, cuối cùng hắn bị giết chết, bị hút cạn tất cả.

Ầm! Ầm! Ầm!

Sấm chớp oanh động một mảng trời đêm, là lôi kiếp của quân Vương, Lệ Kình muốn đột phá quân Vương. Trên đỉnh hai đầu còn lại mọc ra sừng dài, vùng đất đen bên dưới bị nó hấp thụ trở nên khô héo, linh lực bắt đầu tăng lên chóng mặt.

Sấm sét liên tục đánh xuống người Lệ Kình, Trần Lĩnh vội vàng mở trận phòng hộ ra, ông liên tục tấn công nó, ngăn không cho nó thành Vương. Từ vạn năm qua, Vương luôn mặc định chỉ năm người, bao nhiêu Tướng lĩnh sinh ra cũng được nhưng mỗi thời đại đều là năm Vương.

Đây chính là quy tắc của đại trận thủ hộ Đại Việt mười vạn năm qua, linh lực luôn bão hòa ở mức năm Vương, muốn thành Vương phải đợi các Vương đương nhiệm chết đi.

Lệ Kình trước mắt này đang cưỡng ép hút lấy linh khí thiên địa, cưỡng ép thành Vương, một loại dự cảm không hề tốt, một viễn cảnh mờ ám mở ra trong suy nghĩ của Trần Lĩnh, nhưng ông lại vô lực phản kháng, lôi kiếp quân Vương phải chịu không phải thứ ông có thể chống lại, trúng phải liền hôi phi yên diệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó thành Vương, hoặc là bị huỷ diệt bởi lôi kiếp.

Xè... è... è...

Ba cái đầu rít lên thảm thiết, lôi kiếp đánh qua cơ thể yêu thú cứng cáp, toàn thân nó vừa chảy máu lại vừa hấp thu lấy, vừa thương tích lại như gia trì, càng lúc càng to lớn thêm.

Ầm! Ầm! Ầm!

Mây đen kéo đến che phủ cả bầu trời, sấm chớp không ngừng đánh xuống, Lệ Kình ngày một to lớn hơn. Linh lực tích tụ trong người như một quả cầu lớn bị nén lại, các lớp da tróc vảy, kinh mạch rực lửa lưu chuyển toàn thân, lôi điện chạy dọc bên ngoài cơ thể.

Linh lực bị nén đến cực hạn, tạo thành một vụ nổ khủng khiếp thổi bay cả bức tường của Trần Lĩnh, thổi bay tất cả cây cối, đất đá chục dặm, thổi bay toàn bộ lôi kiếp trên trời.

Ở cách đó trăm dặm, một cơn gió thổi nhẹ làm rơi đám lá xuống đầu Chí Nam, cậu gỡ đám lá trên người xuống, lại cõng Thanh Liên đi tiếp.

Đột nhiên cậu thấy bầu trời lờ mờ sáng trước đó tối sầm lại, mây mù đã che mờ tất cả, ở ngoài xa xa kia, cậu còn thấy thứ gì đó trôi nổi trên tầng mây mờ, giống như thân rắn lớn quấn cả tầng mây.

Không hiểu sao cậu cảm thấy hơi sợ sợ. Chí Nam nuốt nước bọt, lục trong người ra hai tấm bùa tàng hình, gắn lên người cậu và Thanh Liên rồi cỗng cô bé đi tiếp, hướng về nơi đó.

Ầm! Ầm!

Sấm chớp rực trời, giông mờ nổi bão. Từng cơn gió mạnh thổi vù trước mặt Trần Lĩnh. Ở trên bầu trời, một thân ảnh khổng lồ với ba cái đầu sè sè hơi lửa nhìn xuống ông.

“Ô Long Lệ Kình.” Trần Lĩnh nghiến răng. Ông cảm thấy linh lực của quân Vương tỏa ra mạnh mẽ từ trên người của Lệ Kình.

Yêu xà thoát xác, vượt long môn, Hấp Huyết Đằng Xà tiến hóa về cội nguồn của mình, trở thành Ô Long. Toàn bộ sinh vật, cây cối xung quanh chục dặm bị bạo thể trước linh lực của Vương.