Xào xạc... xào xạc... Tiếng gió lướt nhẹ trên từng mảnh lá, lá xanh xào xạc rơi xuống đất như hoa lê đái vũ, khẽ đậu trên mái tóc của Thanh Liên.
Ánh ban mai chiếu qua tán cây rừng, lộ rõ khuôn mặt vô hồn của Thanh Liên nhìn về một nơi, Trần Lĩnh. Sinh mệnh của ông đã tắt từ lâu, máu đỏ trên người cũng dần tái đen lại.
Vù... ù... ù...
Chí Nam im lặng chẳng thể nói gì, trong trí nhớ của cậu, mặc dù Trần Lĩnh không phải sư phụ mình nhưng ông lại đối xử rất tốt với cậu, lâu lâu có thể dạy cậu một hai thứ về phương diện luyện khí.
Chí Nam không biết nước mắt Thanh Liên rơi vì điều gì, cậu chỉ khóc vì một người tốt như sư bá lại có kết cục thế này, quả là nghiệt ngã cho ông.
Bỗng nhiên bên Thanh Liên có động tĩnh làm Chí Nam quay sang thì thấy Thanh Liên đang đào một mảng đất ra, khuôn mặt trầm tĩnh không hề có chút hơi ấm nào.
“Sư muội, muội đang làm gì thế?” Chí Nam tò mò hỏi nhưng Thanh Liên lơ cậu, cô bé tiếp tục đào.
“Sư muội...” Thanh Liên vẫn cứ đào.
Chí Nam cảm thấy tâm tình Thanh Liên bất ổn, liền đứng dậy lay Thanh Liên, bắt cô bé nhìn thẳng vào mình, gặn hỏi: “Sư muội, muội định...”
“Làm mộ cho người.” Khuôn mặt vô hồn, ánh mắt dửng dưng, đẩy Chí Nam qua một bên, lại tiếp tục đào.
“Này, làm vậy hình như không đúng lắm...” Chí Nam gãi đầu, nói: “Chúng ta nên đưa người về thành Thăng Long an táng mới phải.”
Thanh Liên lại đào tiếp nhưng lần này cô bé đã trả lời: “Nơi đây là đất Hoan Châu, lãnh địa yêu thú, lấy gì mà mang ông ấy về chứ?” Miệng nói tay làm, liên tục đào.
Bỗng nhiên mắt Thanh Liên hơi cụp xuống, tứ chi hơi run rẩy, đầu như có cái gì đó chèn vào. Lại là cảm giác này, cảm giác muốn phát tiết, muốn làm gì đó, muốn... giết, giết ai đó.
Loại cảm giác này cứ thế ảnh hưởng đến Thanh Liên, cô bé không thể nào kiểm soát được. Tốc độ đào của Thanh Liên hơi chậm lại, cuối cùng Thanh Liên cũng đào xong, Chí Nam phụ cô bé khiêng Trần Lĩnh cẩn thận đặt vào trong. Chí Nam chạy đi tìm những bông hoa đẹp nhất gần đó, cắm lên trên.
Nhìn lớp đất lạnh đắp lên người ông, Chí Nam có hơi nhíu mi mủi lòng, lúc sống là linh sư Tướng lĩnh phong quang vô hạn, lúc ông ấy mất đi lại chẳng có ai ở bên, phần mộ cũng chỉ làm qua loa bởi hai đứa trẻ. Chí Nam lại ngửa đầu, cảm khái với số phận.
Cậu và Thanh Liên cùng đứng đó mặc niệm, Chí Nam có hơi lén liếc qua chỗ Thanh Liên. Lúc này cậu không hề thấy cảm xúc đau lòng nào như vừa rồi, chỉ còn sự trầm tĩnh thậm chí còn lạnh hơn cả Thanh Liên của một năm qua mà Chí Nam biết. Chí Nam vừa định nói gì thì...
“Ai đó?” Một giọng nói vang lên trong khoản không yên tĩnh, làm Thanh Liên và Chí Nam cùng nhìn lại phía sau.
Một bóng người xuất hiện, nhìn thấy Thanh Liên thì kinh ngạc kêu lên: “Công chúa...” Người đó không ai khác là vị xa phu Lam thúc một năm trước đã từ biệt với Thanh Liên.
“Công chúa, người thay đổi nhiều quá... Sao người lại ở nơi này...” Ông ta nhìn thấy thấy hai người, ánh mắt có gì đó chột dạ.
“Sư muội, muội quen ông ấy sao?” Chí Nam kinh ngạc nhìn sang Thanh Liên, hỏi.
Thanh Liên không hề tỏ ra vui mừng, trái lại cô bé nhìn vị xa phu từng chở mình bằng ánh dửng dưng, lúc này lại trở nên lạnh lẽo, có vài tia sát ý kéo ra. Tuy bị cái cảm giác kia ảnh hưởng nhưng đầu óc Thanh Liên vẫn rất tỉnh táo, lạnh giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Nơi này là Hoan Châu, cách thành Thăng Long rất xa, không lí gì mà một xa phu bị thương lại dám tới nơi này cả. Vừa rồi lúc tới nơi Trần Lĩnh ngã xuống cô bé đã nhìn thấy một vài cái xác khô khác gần đó, chẳng lẽ...
“Thực ra, ta...” Ông ta cảm nhận được sát ý từ Thanh Liên thì nuốt nước bọt, theo bản năng ông ta lùi một chân lại, giở giọng muốn giải thích: “Thật ra ta tới đây để hái một vài dược liệu...”
“Đất Hoan Châu chỉ có dược liệu tác dụng với yêu thú.” Thanh Liên lập tức cắt ngang, cô bé từ từ bước lại gần ông ta. Thanh Liên bước một bước ông ta lùi một bước. Chí Nam nhìn Thanh Liên, cậu cảm thấy không khí có gì đó không ổn.
Lúc này trong đầu Lam thúc chỉ có một suy nghĩ, Thanh Liên thật sự muốn giết mình. Không còn giằng co nữa, ông ta lập tức sử dụng bộ pháp bỏ chạy.
Ông ta vội vàng băng qua từng hàng cây xanh, vừa đồ mồ hôi sợ hãi vừa lấy một tấm phù ra, xé nó đi.
Ở cách đó vài dãy núi, trên cành cây lớn, có một tên hắc y nhân đang đứng trên cây, đột nhiên hắn nhìn qua lão già đang quan sát phía trên, nói: “Chủ tử, Lam Minh truyền tín hiệu viện trợ.”
“Hửm, bị phát giác sao...” Lão già thôi không nhìn về phía ngũ Vương ở chân trời kia nữa, nói: “Hắn là kẻ duy nhất biết chuyện của sư muội ta. Hãy phái một vài linh sư đi cứu hắn đi, nếu hắn bị bắt thì giết hắn, coi như ta cho sư muội chút mặt mũi.”
“Vâng, chủ tử.” Nói xong hắc y nhân dẫn tám chín tên khác đi tới nơi phát ra tín hiệu cầu cứu của Lam Minh.
Lão già kia lại dựa vào gốc cây, ánh mắt có chút tiếc nuốt vì vừa rồi đã ở quá xa, không biết đã có chuyện gì làm cả Trần Lĩnh lẫn Lệ Kình biến mất, cũng có chút ngoài ý muốn được diện kiến Hoàng, dù chỉ là phân ảnh.
“Hoàng, đúng là thiên hạ chí tôn.” Chỉ là phân ảnh thôi mà có thể cách không đả thương các Vương.
Ở vài dãy núi bên kia, Lam Minh vội vã chạy không hề ngoái đầu lại.
Đột nhiên kiếm quang lóe lên, từng gốc cây xung quanh bị kiếm ý chém qua đứt làm hai nửa, một bên chân trái của ông ta bị một thanh kiếm phóng đến cắt đứt.
“A...” Lam Minh hét lên thảm thiết, ngã rầm một cái. Ông ta sợ hãi nhìn Thanh Liên ở phía sau từ từ đi tới.
Mỗi bước chân chẳng khác gì vết dao của tử thần cứa vào mang tai ông ta, đứng trước sinh tử luôn làm cho người ta sinh ra sợ hãi. Giờ phút này ông ta sợ, rất sợ.
“Công chúa... Ta... Không phải ta, ta không có làm gì hết...” Ông ta sợ hãi lê lết về phía sau. Chạm đến ánh mắt lạnh lẽo kia càng làm ông ta hoảng loạn.
“Ta...” Ông ta cảm thấy trước ngực mình lạnh lẽo, từ khi nào mà một thanh kiếm đã ghim vào nơi đó rồi. Ánh mắt ông ta trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Thanh Liên đã giết người, lần đầu tiên Thanh Liên tự tay mình kết thúc một sinh mạng. Người ta thường nói khi giết một mạng người, con người sẽ cảm thấy tội lỗi, sẽ cảm thấy hoang mang, lo sợ bị phát hiện... Thanh Liên không hề cảm thấy những thứ ấy. Cảm giác này là gì chứ...
“Sư muội...” Chí Nam vừa đuổi kịp hai người thì hoảng hồn khi thấy cảnh trước mắt mình, người đàn ông trước đó đã bị Thanh Liên giết. Chí Nam có thể cảm nhận sát ý nhàn nhạt từ Thanh Liên.
Đầu của Thanh Liên lúc này rất nặng nề, cảm giác như thân thể không còn nghe theo cô nữa, ý thức rất mơ hồ, truyền đến một loại ý niệm giết chóc. Thanh Liên vội la lên: “Chạy đi.”
Nghe thấy giọng nói lạnh lẽo cùng cảnh tượng trước mắt, Chí Nam không kịp suy nghĩ gì mà đã chạy trốn đi.
Nhìn theo bóng lưng Chí Nam, ánh mắt Thanh Liên có vô vàn cảm xúc, cảm giác như có thứ gì đó bên trong mình sắp mất đi, cảm giác sẽ vạn kiếp bất phục.
Soạt! Soạt!
Thanh Liên quay đầu lại, có tám, chín hắc y nhân từ đâu nhảy đến phía sau Thanh Liên, một tên kiểm tra hơi thở của Lam Minh, trầm giọng nói: “Đã chết...”
Tên cầm đầu của chúng nhìn đến Thanh Liên, nói: “Chỉ là một con nhãi linh Đồ nhất tinh, sao có thể giết được một linh Đồ cửu tinh như ông ta chứ?”
Vù... ù... Gió thổi thoảng qua, làm chiếc lá đậu trên đầu Thanh Liên, bầu không khí chợt yên tĩnh một cách bất thường. Mái tóc đen của Thanh Liên che đi đôi mắt làm bọn chúng không biết vẻ mặt lúc này của Thanh Liên.
Đột nhiên Thanh Liên ngước lên, ánh mắt lạnh lẽo không hề có chút tình cảm nào làm bọn chúng lạnh sống lưng.
Lại là cảm giác này... Phải giết, giết hết bọn chúng, giết chết những kẻ dám tính kế sư phụ... giết...