Mặt trời nắng nóng trên đỉnh đầu, những đám mây bay qua làm dịu đi cái oi bức ban trưa, trên đường, những người dân lại bắt đầu một buổi chiều bận rộn.
“Thật không ngờ chỉ dựa vào cử chỉ, lời nói của nàng ta mà muội có thể đoán được hai người bọn họ có xuất thân thế gia danh môn đấy.” Chí Nam có hơi kinh ngạc về lời giải thích của Thanh Liên.
Theo Thanh Liên giải thích rằng, lời nói của người tỉ tỉ tên Ninh Nhất vô cùng gọn gàng, câu từ rõ ý, điệu bộ nho nhã hoàn toàn không phải là tư thái mà những đứa trẻ bình dân có thể có. Mặc dù Chí Nam không nhìn ra gì nhưng lại cảm thấy lời Thanh Liên nói không phải giả.
Chí Nam có hơi mờ mịt, hỏi: “Này sư muội, có lẽ nào còn có tên khác biết về Tụ Linh Thổ không? Ta cảm thấy khả năng có người ở Hồ gia biết về nó là rất lớn, nên mới liên tục gây sự với bọn họ.”
Thanh Liên nhìn qua chỗ Chí Nam, cô bé thật không ngờ tên này lại có thể suy diễn tới bước này. Cái Chí Nam nghĩ cũng là cái Thanh Liên đã nghĩ đến từ trước, nếu như thế thì cái chết của nhũ mẫu của bọn họ có lẽ không phải là ngẫu nhiên, bọn người đó có thể đã mưu đồ từ lâu để nuốt cái Tụ Linh Thổ này.
Thanh Liên thu miếng đất nhỏ vào tay, vừa rồi khi ra khỏi căn lều Thanh Liên không phát hiện lão linh Sĩ ngũ tinh đó quay lại, cũng không thấy có người quan sát. Điều này nói rõ lão ta không biết về thứ này, còn cái thứ hai là bọn họ đã chủ quan, đã coi đây là vật trong túi mình rồi nên không phái người canh chừng.
Thanh Liên dừng lại một giây, cô bé nghĩ tới lời Chí Nam nói, Hồ gia là một trong ba thế lực lớn ở Văn Lang trấn này, nếu muốn đoạt đi miếng đất này bọn chúng đã cưỡng đoạt từ lâu, đâu cần phải giết nhũ mẫu kia của hai tỉ đệ Ninh Nhất, rồi còn gây sự quấy rối nữa.
Như thế đáp án chỉ có hai đường, hoặc là bọn họ ngẫu nhiên trêu chọc hai tỉ đệ ấy, cái chết của vị nhũ mẫu kia cũng là ngẫu nhiên. Còn hai là một hạ nhân trong Hồ gia, kẻ này có thể là một linh sư mẫn cảm với dòng chảy linh khí, có thể đoán được miếng đất này là Tụ Linh thổ.
Nhưng vì tu vi của hắn quá thấp, không có gia thế nên không muốn cường ngạch thu lấy bảo vật này trước mắt tất cả mà lén giở trò ngư ông đắc lợi. Nếu là thế Thanh Liên cũng không cần lo cho an nguy của bản thân khi nắm trong tay thứ này nữa.
Bỗng trán Thanh Liên bị Chí Nam búng một cái, nói: “Nghĩ gì mà chăm chú thế?” Rồi Chí Nam giơ tay ra giới thiệu ngôi nhà lớn trước mặt, nói: “Đến rồi, y quán Từ Tâm, nhà của ta.”
Thanh Liên nhìn đến y quán, cảm thấy nó thật lớn, lớn hơn những y quán mà Thanh Liên từng gặp trong thành, cảm giác không giống y quán mà lại giống như tửu điếm hơn.
“Ây da, có lẽ muội cho rằng nó giống với tửu điếm hơn đúng không? Nó lớn như thế vì còn những phòng khám bệnh, phòng bốc thuốc, phòng điều trị với phòng hồi sức để bệnh nhân ở nữa.” Chí Nam cười giải thích.
Trên vẻ mặt Thanh Liên thoáng hiện ra nét ngạc nhiên, trước giờ cô bé chỉ biết ở y quán chỉ có đại phu chữa bệnh và bốc thuốc, nào có nhiều thứ như thế.
Chí Nam nói: “À, những cái này đều là do Bạch tiểu thư nghĩ ra đấy. Mô hình khám bệnh thế này vô cùng tiện lợi, lại rất hiệu quả đấy.”
Bạch tiểu thư? Hình như Thanh Liên có nghe qua cái tên này ở một năm trước, vào cái đêm Chí Nam và sư phụ Trần Lĩnh thử nghiệm vũ khí gọi là súng. Hình như tên nàng ta gọi là Bạch Phong Vân thì phải.
“Đi thôi, cho muội thăm nhà ta, mở mang tầm mắt.” Chí Nam nắm lấy tay phải, kéo Thanh Liên vào trong y quán.
Trong khi đó, ở một dãy nhà trải dài gần mười căn hộ, nơi đây quanh năm đều có mùi thuốc, mùi dược liệu bốc lên. Ở Văn Lang trấn này, phàm là những gì liên quan đến đan dược thì không thể không nhắc đến Hồ gia, nơi chi phối nguồn đan dược của cả trấn.
Dãy nhà có những rào chắn cao lớn với thị vệ canh chừng ngày đêm, vô cùng nghiêm ngặt. Trong đó có gần ba mươi phòng ốc, hai mươi phòng để làm nơi ở, còn lại để luyện đan dược.
Trong một căn phòng xa lạ nọ, từng tiếng đổ vỡ truyền ra, cùng với đó là những tiếng mắng chửi: “Tức chết ta rồi, ta đã suýt bị giết mà lão ta lại trừng phạt con nhỏ kia.”
Hắn vừa nói xong lại đập một bộ gốm đắt tiền khác. Hắn lại quát tháo: “Hừ, Quang Huy tông có gì ghê gớm mà bọn họ lại sợ hãi chứ?” Hồ Khởi cầm cái bình rượu lên, một hơi nốc hết. Vị rượu cay nồng càng làm cho lửa giận trong lòng lớn hơn.
Hắn lại nói: “Đáng hận lão ta lại là trưởng lão cung phụng mà phụ thân ta để tâm nhất, dù ta có nói chuyện này cho người thì cũng sẽ bị bỏ qua thôi.”
“Ao Chình.” Hồ Khởi quay sang gã thuộc hạ bên cạnh, nói: “Người ngươi chọn lần này rất hợp ý ta, tuy nghèo nhưng diện mạo nàng ta lại rất đẹp, chỉ là thật xui xẻo đúng lúc con nhỏ đệ tử Quang Huy tông kia đi qua.”
“Ao Chình, hãy trở lại nơi đó quan sát, nếu không có đệ tử Quang Huy tông nào nữa thì lập tức bắt nàng ta về.” Nghĩ đến dung mạo thanh thuần kia, trong mắt Hồ Khởi hiện lên dục vọng thèm khát, hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh hai người trên giường quấn quýt.
Gã thuộc hạ tên Ao Chình kia là tâm phúc đắc lực nhất của Hồ Khởi, hắn có những kế sách vô cùng xảo diệu hiến lên, nhờ hắn mà Hồ Khởi có thể khiến phụ thân vui vẻ nhìn đến, ở chỗ hắn không thiếu đồ tốt của phụ thân. Hồ Khởi có thể dương dương tự đắc với những huynh muội, tỉ đệ trong nhà là nhờ công của Ao Chình cả.
“Vâng, thưa công tử.” Ao Chình khi nghe đến đệ tử Quang Huy tông thì hơi run lên, chẳng lẽ bọn chúng đã phát hiện được miếng đất kia rồi sao.
Hắn lập tức rời đi, nhanh nhẹn điều động những gã sai vặt, cùng hướng tới chỗ căn nhà nơi ở của hai tỉ đệ Ninh Nhất Ninh Nhị.
“Hi vọng thứ đó vẫn còn.” Đó là thứ có thể giúp hắn đổi đời, thoát li khỏi cái thân phận thấp kém này, thậm chí còn có thể thăng tiến tu vi, vượt qua bức tường linh Đồ, trở thành linh Sĩ có tiếng nói.
Vì thứ đó mà hắn đã ủ mưu hơn nữa năm, lên kế hoạch giết hại cả bà nhũ mẫu linh Đồ bát tinh bảo vệ tỉ đệ nhà đó. Hắn đã từng đắc tội với rất nhiều hạ nhân khác trong phủ nên ai cũng nhìn chằm hắn, khiến hắn không có cơ hội tự tay giết người đoạt bảo, chỉ có thể ở bên cạnh mượn gió bẻ măng.
Ao Chình dẫn vài gã sai vặt đi qua chục căn hộ, chẳng quảng trời nắng chói chang. Lúc đến được căn lều hắn không thấy hai tỉ đệ Ninh Nhất Ninh Nhị đâu nữa, trong thâm tâm sinh ra suy nghĩ không ổn.
Sẽ không... Sẽ không phải là...
Ao Chình vội vàng xông vào căn lều, ở trên chỗ đất chính giữa căn phòng đã bị khoét một ở lớn, Tụ Linh Thổ đã bị người đoạt đi.
“Không, bảo vật của ta... Không...” Hắn ta chết lặng sờ sờ những chỗ đất xung quanh, không như Tụ Linh Thổ có những dòng linh khí lưu chuyển, nơi đó chỉ là đất bình thường.
Mọi kế hoạch đồ sông đổ bể, từng việc hắn làm, cố gắng tích cực nửa năm qua thành công cốc, hắn lại đi may áo cưới cho kẻ khác được lợi.
Ao Chình tức giận hất đổ cái bàn gỗ rồi đá nát nó, một chưởng chụp vào bàn gỗ bóp ra thành vụn, phát tiết sự giận dữ của bản thân.
Nghe những tiếng hét thảm thiết cùng tiếng bàn ghế bị đập gãy vụn bên trong vọng ra, những gã sai vặt bên ngoài nhìn nhau khó hiểu. Thường ngày Ao Chình luôn làm bộ mặt lạnh lùng nghiêm khắc, nào có hét thất thanh thế này, nếu không phải tận mắt chứng kiến bọn họ còn tưởng đó là ai khác.