Cơn mưa lạnh buốt mở đầu cho một năm mới, người dân, các linh sư vẫn sinh hoạt bình thường như mọi ngày. Không một ai biết đã có chuyện gì xảy ra trong cơn mưa, không một ai biết rằng, sự yên bình mười vạn năm đã tới hồi kết, bức tường bảo vệ đã bị ngoại giới xâm phạm.
Cơn mưa đã che mờ tất cả, giấu nhẹm những âm mưu toan tính, bố cục trăm năm. Toàn bộ thành Thăng Long đã bị phong tỏa, trận pháp hộ thành lần đầu tiên sau cái đêm bảy năm trước lại được triển khai. Trong một tháng này, những người bên trong không thể ra ngoài và ngược lại, bên ngoài cũng không thể xâm nhập.
“Cù Xuyên đại nhân, cuối cùng cũng liên lạc được.” Một thân ảnh mơ hồ ở giữa căn phòng phát ra âm thanh. Xung quanh đó là những hắc y nhân, trong đó có nhóm người đã đụng độ với Thanh Liên và Chí Nam.
Lão già thủ lĩnh của bọn chúng nhìn thấy ảnh chiếu thì nghiến răng: “Hay cho một kế mượn sóng đẩy thuyền, từ đầu mục đích của ngươi đã là phá hoại đại trận hộ quốc.”
Ảnh chiếu kia không lộ rõ mặt, chỉ thuần túy là một màu xám tro, nghe lão già nghiến răng, hắn cười nói: “Cù Xuyên đại nhân, thân là luyện trận sư chắc hẳn ngươi đã thấy rõ tình trạng của đại trận. Không sớm thì muộn nó cũng sẽ sụp đổ, trước hay muộn kết quả chỉ thế mà thôi.”
“Phản đồ.” Lão già Cù Xuyên nghiến răng, lửa giận sôi bùng nhìn ảnh chiếu trước mặt.
“Ha, ngươi sẽ tố cáo ta sao. Không, ngươi và ta vốn dĩ đã ở trên một thuyền rồi.” Ảnh phán chiếu nói bằng giọng điệu cợt nhả, khiêu khích. Hắn lại nói: “Khoảnh khắc linh niệm của ta đi tới, ta cảm thấy linh lực Trần Lĩnh bùng nổ vô cùng mạnh mẽ, sánh ngang với cả Lệ Kình.”
Ảnh chiếu nhìn lão già, cười nói: “Chắc ngươi không muốn mất đi Lệ Kình mà không thu được gì đâu nhỉ?”
Ảnh chiếu từ từ tan biến, để lại sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng. Tâm tình của lão già lạnh đi, lạnh đến mức khiến đám hắc y nhân phải sợ hãi mà lùi một bước.
“Chủ nhân, hắn rốt cuộc là ai, vì sao chúng ta không tố cáo hắn?” Tên thủ lĩnh của nhóm chạm trán với Thanh Liên và Chí Nam phá vỡ bầu không khí.
Lão già nhìn trời quang bên ngoài khung cửa, thở dài, âm thanh có chút bất lực, nói: “Ta không hề biết hắn là ai trong số họ, nói ra chỉ dẫn đến mâu thuẫn, nghi kỵ lẫn nhau của cao tầng. Thế sự sắp loạn lạc cần bọn họ trấn áp, lúc này buộc phải im miệng hết, không thể nói ra. Tên khốn đó tính toán không hề có khẽ hở.”
“Tất cả các ngươi nghe lệnh, không được phép tuồng thông tin đại trận hộ quốc xuất hiện vết nứt vào dân chúng.” Lão già lạnh giọng nói.
“Vâng.” Các hắc y nhân đồng loạt hô.
Lão già nhắm mắt lại, bình ổn tinh thần thì sững sờ. Lão ta vội vàng lấy tay vỗ vào vai tên thủ lĩnh kia.
Trên tay lão là một trận pháp bị vỡ nát, lão kinh hãi nói: “Là trận pháp nghe lén.” Lão già dùng tinh thần lực, quét qua toàn bộ hắc y nhân trong phòng. Những người khác không có gì nhưng nhóm của tên thủ lĩnh này, mỗi người đều bị trận pháp nghe lén gắn lên người.
Lão già phá vỡ toàn bộ chúng trước sự kinh ngạc của đám hắc y nhân kia, quát: “Lũ ngu ngốc các ngươi, bị người theo dõi lại không biết.”
Hiện nay lão đang giận dữ, không ai dám lên tiếng. Lão già lại nói: “Rốt cuộc từ khi nào các ngươi bị theo dõi?”
Tên thủ lĩnh và đội của hắn nhìn nhau, cùng suy nghĩ chút rồi nói ra những nơi mình đi qua hôm nay: “Khi Lam Minh cầu cứu thì thuộc hạ đã đưa đội đi hỗ trợ, chúng ta đụng độ một đệ tử của Quang Huy tông, bốn người khác đều bỏ mạng. Sau đó thì rút lui, băng qua một thôn làng rồi trở về gặp ngài.”
“Phải, từ đó đến giờ bọn thuộc hạ chưa từng đi nơi nào khác cả.”
Lão già nghe xong lời tường thuật thì suy ngẫm. Ngục Môn là tông phái của linh sư ma đạo, không chung con đường với Quang Huy tông chính đạo, hai bên luôn có giằng co xung đột mỗi khi gặp nhau.
Lão tự động loại diện tình nghi thứ nhất ra bởi ở Quang Huy tông này không có ai là luyện trận sư ngoài Trần Lĩnh cả. Lão bỗng nói: “Tại sao trong rừng Hoan Châu lại có thôn làng được?”
Lão vừa nói ra bọn họ nhìn nhau, phải rồi, vì sao trong lãnh địa của yêu thú lại xuất hiện thôn làng, bọn họ đã bị tính kế từ lúc đó rồi.
“Nhanh, mau trở lại khu rừng đó, bằng mọi giá phải tìm được cái thôn kia cho ta.” lão già quát lớn. Vừa rồi có quá nhiều thông tin bị lộ ra, mỗi thông tin đều có thể nhấc lên một hồi sóng gió ở Đại Việt, lòng dân không an, sẽ loạn.
Đám hắc y nhân vội vàng phi ra khỏi cửa, vừa rồi bọn họ đã quên mất thông tin quan trọng nhất là nhóm hắc y nhân bọn họ đã bị Thanh Liên, một đứa trẻ tám tuổi giết chết cả bốn linh Sĩ.
Vào lúc này, tại y quán Từ Tâm ở Văn Lang trấn, Thanh Liên ngồi trong phòng bệnh cũng vừa mở mắt ra.
Vừa rồi để tránh lão già kia dùng trận pháp nghe lén truy ngược về vị trí của bản thân, cô bé đã động niệm ngắt toàn bộ liên kết. Tuy trận pháp đã không còn nhưng Thanh Liên không hề tiếc nuối, lượng thông tin mà cô bé vừa thu được vô cùng đáng giá, có phần bỏng tay.
“Vậy ra linh lực áp xuống lúc đó là của Hoàng, vậy ra cái chết của sư phụ là do bọn chúng âm mưu.” Tâm tình của Thanh Liên lạnh đi, cô bé nắm chặt nắm đấm, ghi nhớ cái tên 'Cù Xuyên' này trong lòng.
Thanh Liên nhíu mi quán triệt toàn bộ lượng thông tin vừa rồi, cô bé bắt được điểm mấu chốt, lẩm bẩm: “Có thể sử dụng linh niệm để truyền tống thân thể, ngoài Vương ra, không một cường giả linh sư nào làm được.”
Phản đồ trong miệng lão già kia, chính là một người trong ngũ Vương đương nhiệm, là ai, là kẻ nào liên quan tới cái chết của sư phụ cô bé chứ?
Khuôn mặt thất thần từ khi Trần Lĩnh nằm xuống đã có chuyển biến, Thanh Liên lại có mục tiêu để tiếp tục bước đi. Những kẻ có liên quan tới cái chết của sư phụ, Thanh Liên phát thệ sẽ giết sạch bọn chúng cho đến người cuối cùng.
Thế nhưng việc ưu tiên lúc này là giải quyết mầm họa tà khí lưu trong cơ thể, một khi nó còn tồn tại thì tinh thần lực của Thanh Liên vẫn sẽ còn bị hạn chế, một luyện trận sư như Thanh Liên nếu không có đủ tinh thần lực thì chẳng thể làm gì cả.
Bên cạnh đó, với tình trạng thân thể hiện nay cũng không thể học kiếm pháp hay những công pháp khác. Có thể nói, tiền đồ của Thanh Liên đã hoàn toàn đóng lại rồi, không còn con đường nào để hướng đến cả.
Bề ngoài Thanh Liên vẫn giữ vẻ trấn định nhưng bên trong đã bối rối, mờ mịt rồi.
Thanh Liên vừa ngước mặt lên thì thấy Phạm Ngọc Châu bước vào, bà cầm một cái mền trắng mờ, đắp lên toàn thân Thanh Liên. Thanh Liên có thể cảm nhận được tà khí trong người dịu đi đôi chút, nó giống với cảm giác khi rơi xuống con sông kỳ lạ kia canh giờ trước.
“Một chốc nữa con hãy nhập thiền, thả lỏng toàn bộ thân thể, để các luyện trận sư thi triển Hộ Tâm trận trấn áp tà lực trong người.” Phạm Ngọc Châu giải thích. Ngay sau đó, có ba vị linh Sĩ từ ngoài bước vào, bọn họ chính là luyện trận sư của Bạch gia, Trần gia mà bà nói.
Lúc ở đoạn sông Tô Lịch Thanh Liên đã sử dụng Hấp Linh trận hấp thụ tà khí từ Chí Nam vào cơ thể, dùng qua Tỏa Hồn trận khóa trói định tà khí lại một chỗ kết hợp với cả Hộ Tâm trận mới miễn cưỡng áp chế tà khí.
Cô bé thừa biết một trận pháp đơn lẻ thế này không có tác dụng mấy với tà khí. Dù biết nhưng Thanh Liên sẽ không nói ra, việc cô bé là luyện trận sư càng ít người biết càng tốt.
“Đa tạ ba vị đã bỏ chút thời gian quý báu của bản thân giúp ta.” Phạm Ngọc Châu chắp tay cảm tạ.
“Hà, không phiền không phiền. Y quán của Phạm phu nhân cứu trợ hàng trăm dân chúng, chúng ta chỉ có thể góp chút lực nhỏ thế này thật không đáng nhắc đến.” Vị linh Sĩ trung niên vuốt cằm cười nói.
“Đã lâu lắm rồi mới có bệnh nhân nhiễm tà đấy.” Sự kiện tà tai bảy năm trước mang đến rất nhiều tai họa ngầm cho người dân nơi đây, có một vài người bị nhiễm tà nhưng rất nhỏ, trải qua vài năm mới bạo phát tăng lên. Hằng năm cũng có một hai vụ thế này, bọn họ cũng đã quen.
“Các huynh đệ, bày trận nào.”
Ba người xếp bằng trước mặt Thanh Liên, bọn họ lấy ra ba quyển trục trắng tinh làm Thanh Liên nhíu mi khó hiểu. Cả ba người lấy một cây bút lông ra, vẽ chú ngữ lên trên mảng giấy trắng, sau đó bọn họ cùng nhau động niệm, ghép ba chú ngữ đó lại tạo thành Hộ Tâm trận.
“Thủ pháp luyện trận khác biệt sao?” Thanh Liên nghĩ thầm. Việc dùng giấy vẽ trận thế này có quá nhiều hạn chế, nếu vô thực chiến đối thủ sẽ chẳng để yên để bọn họ thi trận, họ sẽ bị đối thủ nhắm đến, bị bắt lấy lá bài tẩy, quá nguy hiểm rồi.
Mặc dù ba người họ vẽ trận rất nhanh nhưng thủ pháp này không hề linh hoạt chút nào. Giờ phút này Thanh Liên mới nhận ra phương pháp luyện trận của sư phụ thật khác biệt với bên ngoài, nó đã loại bỏ hoàn toàn điểm yếu chết người này trong thực chiến.
Nhưng Thanh Liên không vội kết luận, bởi còn rất nhiều điều bên ngoài mà Thanh Liên chưa biết, có thể còn phương pháp nào đó còn lợi hại hơn thì sao, như sư phụ đã từng nói luyện trận sư không hướng đến cái hoàn mĩ, chỉ có từng ngày hoàn thiện mới là chính đạo truy cầu.
Thanh Liên ngồi giữa Hộ Tâm trận, tinh thần lực tỏa định toàn thân, bao phủ cỗ tà khí trong người. Tuy nhiên nó làm cách nào cũng không áp xuống được, chỉ có thể vờn quanh.
Ba vị luyện trận sư không biết tình hình trước đó, chỉ cảm thấy tà khí không dao động, nhúc nhích gì thì tưởng rằng trận pháp đã có hiệu quả. Bọn họ duy trì trận pháp một canh giờ, sau đó thì được Phạm Ngọc Châu đưa tiễn về.
Thanh Liên ngồi yên trong phòng, gỡ mền trắng xuống. Vừa rồi Thanh Liên đã lén hấp thu chút tinh thần lực từ Hộ Tâm trận của ba người bọn họ. Thanh Liên nhìn đến chiếc mền trắng này, cái cảm giác thoải mái giống như lúc rơi xuống con sông kia làm Thanh Liên thật sảng khoái. Một chút nữa phải hỏi bà ấy về thứ này mới được.
“Sư muội, sư muội.” Chí Nam từ bên ngoài chạy vào, trên tay cầm một cái hộp hình thù kỳ lạ, giơ ra trước mặt Thanh Liên, cười nói: “Ta phải xếp hàng rất lâu mới mua được thứ này đó.”
Thanh Liên nhíu mi, không biết trong đó là cái gì thì Chí Nam mở hộp ra, mùi hương thơm lừng bốc lên. Thanh Liên đoán rằng có thể đây là một loại đồ ăn nào đó, hình thù thật kỳ lạ nhưng lại rất tinh tế. Chí Nam giới thiệu: “Thứ này gọi là bánh ngọt, chỉ có thể mua được ở cửa hàng bánh của Bạch gia trang thôi.”
Lại là Bạch gia, dường như gia tộc này luôn mang lại những điều kỳ lạ nhỉ.
Chí Nam lấy một cái dĩa ra, cắt một phần bánh rồi đưa cho Thanh Liên. Như sợ Thanh Liên nghĩ gì đó thì Chí Nam nói: “Đồ ăn này không làm từ thịt đâu, muội yên tâm.”
Thanh Liên cầm lấy cái dĩa, múc bánh lên từ từ đưa vào miệng, vị ngọt thơm phúc nuốt vào miệng khiến Thanh Liên phải mở to mắt ra. Ngon quá! Thật sự rất ngon!
“Ha, ta biết ngay muội sẽ thích mà.” Nhìn Thanh Liên liên tục đưa bánh vào miệng làm Chí Nam mừng thầm, lần đầu tiên nếm phải bánh ngọt cậu cũng thế này, ăn không dừng được.
“A, đau quá.” Chí Nam bị Phạm Ngọc Châu bất ngờ nhéo tai, bà nhìn bánh ngọt trên bàn, nói: “Thằng nhóc này, đã sắp đến giờ cơm chiều lại lẻn đi ăn vặt.”
Bà quay sang chỗ Thanh Liên: “Nhà bếp đã làm thêm phần ăn hôm nay, nếu con không chê có thể cùng chúng ta dùng bữa.”
Thanh Liên nhẹ nhàng gật đầu, dù sao đi nữa cô bé vẫn chưa có gì bỏ bụng tới giờ. Ba người cùng đi tới phòng ăn, ở đó có một cái bàn lớn, Thanh Liên thấy có rất nhiều đứa trẻ ngồi sẵn vào bàn, những cơ thể nhỏ bé khoản chừng ba, bốn tuổi thấy Phạm Ngọc Châu đi tới thì đồng loạt hô lên: “Mẫu thân, có đồ ăn chưa ạ?”
Câu nói khiến Thanh Liên hơi ngạc nhiên, cô bé không ngờ bà ấy lại có nhiều con đến thế. Nhưng Thanh Liên để ý kỹ, ngoại trừ Chí Nam có ngoại hình gần giống với Phạm Ngọc Châu ra thì đám trẻ này lại khác xa.
Những ánh mắt tròn xoe khả ái làm Phạm Ngọc Châu vui vẻ, xoa đầu từng đứa, cười nói: “Sắp xong rồi.”
Bọn chúng nhìn qua chỗ Chí Nam, đột nhiên hô: “A, nữ nhi ca ca về rồi.”
“Ca, có mang đồ ăn về không?”
“Ca ca, ta nhớ món gà nướng quá...”
“Còn món bò hấp nữa...”
Chí Nam bị lũ trẻ vây quanh, gãi đầu tự trách, nói: “Xin lỗi mấy đứa, lần này về không có mang theo.”
Thanh Liên nhìn Chí Nam, hóa ra mỗi lần sư phụ làm mấy món kia Chí Nam thường xin nhiều một phần để mang tới đây sao?
“Vị tỉ tỉ xinh đẹp này là ai thế?” Những ánh mắt ngây ngô nhìn về phía Thanh Liên, chúng không vì cánh tay băng bó mà e ngại Thanh Liên, cũng không ngại khí chất lạnh lùng mà chủ động vây quanh Thanh Liên.
“A, tỉ tỉ có bánh ngọt.” Một đứa trong số chúng ngửi được mùi ngọt trên người Thanh Liên.
“Là bánh ngọt đấy.” Bánh ngọt có giá là một viên tinh thạch, là thu nhập nửa năm của một người bình thường. Lũ trẻ mỗi năm cũng chỉ được ăn một lần nên vô cùng lưu luyến mùi vị ấy.
Thanh Liên không luyến tiếc gì mà lấy bánh ngọt ra, đưa cho một đứa trẻ, nói: “Cầm nè.”
Phạm Ngọc Châu có hơi bất ngờ, bà nhanh nhẹn bảo lũ trẻ: “Còn không mau nói cảm ơn.”
“Cám ơn tỉ tỉ xinh đẹp.” Lũ trẻ nói xong thì trong mắt chỉ còn là bánh ngọt, chúng tranh nhau bốc lấy những phần bánh to nhất.
Thanh Liên nhìn đám trẻ ăn bánh, cảm xúc chẳng có chút dao động nào, có điều lại cảm thấy thoải mái đến kỳ lạ.
Sau đó thức ăn đã được dọn ra, Thanh Liên nhìn phần ăn trên bàn thì nhíu mi. Quá ít ỏi, mỗi người lại chỉ có một miếng thịt nhỏ với chút ít rau, sao có thể no được, chẳng trách đám trẻ lại gầy yếu thế.
Phạm Ngọc Châu và Chí Nam cũng ngồi vào bàn, bà nhìn qua Thanh Liên chưa động đũa. Vừa rồi bà cố ý phân phó nhà bếp làm thêm phần thịt nhiều cho Thanh Liên nhưng xem ra thực đơn ảm đạm thế này thì tiểu thư thế gia như Thanh Liên không buồn động đũa rồi. Bà thở dài nói: “Thực xin lỗi, giá lương thực năm nay tăng cao, chúng ta chỉ có từng này cơm để ăn lót dạ thôi.”
Thanh Liên nghe thấy nhưng vẫn cúi đầu im lặng không nói gì, đột nhiên những ánh mắt nhìn thấy phần thịt nhiều trong bát của Thanh Liên thì giương mắt hâm mộ nhìn, nhưng chúng được dạy bảo rất tốt, dù thèm cũng phải giữ trong lòng, không được quá phận.
Tinh thần của Thanh Liên vô cùng mẫn cảm, sao có thể không nhận ra. Cô bé lấy đũa xé miếng thịt của mình ra làm bảy phần, gắp để vào trong bát từng đứa khiến cho Phạm Ngọc Châu kinh ngạc.
“A, tỉ tỉ tốt bụng quá.” Bọn trẻ cảm ơn Thanh Liên rồi ăn tiếp. Trẻ con là hồn nhiên, ai cho chúng thứ gì thì đều là người tốt cả.
Phạm Ngọc Châu nhìn Thanh Liên ăn phần cơm nhạt của mình mà không có chút khó chịu nào thì rất ấn tượng, bà phải nhìn Thanh Liên với ánh mắt khác rồi.
Bà quay sang chỗ Chí Nam bên cạnh, cười nói: “Tiểu tử thúi, nhất định phải giữ lấy con bé đó.” Vừa rồi ánh mắt Thanh Liên nhìn lũ trẻ không hề có một tia bài xích hay xa cách nào như những vị tiểu thư thế gia cao cao tại thượng kia, cô bé này thật sự hợp ý bà.
“Hửm.” Chí Nam đang ăn thì ngơ ngát với câu nói đầy ẩn ý của mẫu thân mình. Cậu nhìn qua Thanh Liên thì sực nhớ ra sư muội mình ăn chay, không có ăn thịt.
“Chút nữa phải ngắc nhở phòng bếp mới được.” Chí Nam nghĩ thầm.
Chiều qua rồi tối đến, y quán đã không còn những tiếng ồn ào như ban ngày, ngoài dãy phòng bệnh nhân nhiễm tà ra thì tất cả là sự tĩnh lặng của ban đêm.
Thanh Liên tìm được chỗ ngồi trên mái ngói, cô bé trèo lên đó, ngồi nhìn quang cảnh ban đêm ở trấn Văn Lang này. Không giống như trong thành Thăng Long còn có những đốm lửa đèn lồng về đêm, nơi đây chỉ có ánh trăng sáng chiếu mờ từng ngõ ngách, lại có một ý vị hoài cổ thơ mộng.
Thanh Liên lại lôi cây sáo trúc của mình ra, nhắm mắt lại, đưa lên miệng thổi. Tiếng sáo du dương cất lên trong đêm, khác với mọi khi, âm điệu không có sự trong veo mà vươn phải những phiền não nặng nề tâm trạng.
Thanh Liên ngừng thổi giữa chừng, cô bé nhìn cây sáo trong tay mình, không phải lỗi ở cây sáo mà chính là bản thân. Vừa rồi khi cất lên tiếng sáo, Thanh Liên lại mường tượng khung cảnh về đêm trên ngọn núi, ánh trăng chiếu qua bóng hình lão nhân ngồi trên cành cây hiện về, rồi hình ảnh sư phụ nầm xuống trong vòng tay của Thanh Liên...
Những hình ảnh mà Thanh Liên đã cố đè nén đi, lúc này lại như thủy triều ồ ạt tạt vào, làm tâm của Thanh Liên không cách nào tĩnh lặng được. Thanh Liên nhìn lên bầu trời, trăng vẫn còn đó nhưng bóng hình ấy đã rời đi rồi, mãi mãi không trở lại, sự ấm áp một năm qua cũng chỉ như cơn gió thoảng vô tình thổi rồi vô tình rời đi.
“Nghĩ gì thế?” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên tai. Là Chí Nam, cậu xuất hiện ngồi bên cạnh Thanh Liên.
“Tâm ta quá loạn, mãi không tĩnh được, không thổi được.” Thanh Liên phiền muộn nhìn cây sáo trong tay mình, nói.
“À, ta còn tưởng gì, thổi sáo thôi mà, đâu cần phải tĩnh tâm gì đó làm gì. Vấn đề là bản thân muội muốn thổi hay không thôi, như ta này, ta muốn đánh đàn lúc nào chả được.” Chí Nam còn lấy cây đàn gỗ của mình ra, kéo đàn ngay lập tức.
Tiếng đàn vang vảng trong không gian tịch mịch không có trật tự, không theo một quy luật nào cả, không nghe ra vui buồn hay ủy khuất gì thế nhưng Thanh Liên lại cảm thấy khá thoải mái, cảm giác thật tự do, tiếng đàn của Chí Nam không hề có bất kỳ điều gì trói buộc cả.
“Đám trẻ đó là sao?” Thanh Liên bỗng hỏi.
“À, chúng là những đứa trẻ mồ côi, được mẫu thân ta cưu mang về, sống ở đây cũng lâu rồi.” Chí Nam không hề dừng đàn.
Thanh Liên chỉ là không hiểu, bản thân chưa lo nổi mình mà Phạm Ngọc Châu vẫn có lòng cứu những đứa trẻ ấy, đến phần cơm cũng đạm bạc ít ỏi như thế. Nhưng Thanh Liên sẽ không hỏi, bởi đó là lựa chọn của bà ấy.
Tiếng sáo lại được cất lên, lần này âm thanh trong trẻo không còn nặng nề tâm tư, nó hòa quyện cùng tiếng đàn của Chí Nam một cách tự nhiên, tạo ra một bản giao hưởng sinh động trong màn đêm tịch mịch.