Truyền Kỳ Kỵ Sĩ Lloyd

Chương 12: Xuống Hầm và Vực Sâu



Chương 12: Xuống Hầm và Vực Sâu

"Chú Marion, ngài quá khen rồi." Lloyd cân nhắc cách xưng hô.

"Vả lại, tại sao ngài lại xuất hiện ở đây, làm tôi giật hết cả mình."

Sau đó lại có chút tò mò hỏi.

Lloyd cố tình nhanh chóng chuyển đổi đề tài, là bởi vì có chút xấu hổ, không muốn nhắc thêm về thực lực của mình.

Đừng nhìn hai người so đấu kiếm thuật bất phân thắng bại. Nhưng hắn biết rõ Marion còn chưa sử dụng hết toàn lực, nếu không, chỉ với lực lượng của Người Siêu Phàm cao đoạn, cho dù Lloyd có nâng max kỹ năng kiếm thuật đi chăng nữa, thì cũng vô ích. Người ta tiện tay vung một kiếm liền có thể chém hắn thành hai nửa.

Nhìn bộ dáng cẩn thận của đối phương, Marion không cho là đúng, hừ một tiếng, nói: “Không cần khiêm tốn, cậu cũng đừng hòng lừa tôi, toàn bộ vương quốc này, lại có mấy người trẻ tuổi có thể nắm giữ kỹ xảo đạt tới mức bậc thầy?"

Bản thân anh cũng là bậc thầy kiếm thuật, Marion làm sao có thể không rõ ràng trình độ thực sự của Lloyd.

Phải biết, kỹ xảo cao siêu chính là biểu tượng của Người Siêu Phàm trung đoạn, chỉ khi nào nắm giữ một môn kỹ năng đạt tới mức thượng thừa thì mới có khả năng đánh tan bức tường giai cấp, tiến vào bước thứ tư trên con đường siêu phàm, nhưng điều khiến Marion ngạc nhiên ở đây lại không phải là việc luyện một môn kỹ năng tới cảnh giới bậc thầy khó khăn thế nào, mà là xuất hiện trên thân của Lloyd mới khiến nó trở nên khó có thể tin.

Anh đã từng gặp mấy người cũng nắm giữ kỹ xảo bậc thầy từ khi tuổi còn rất trẻ, tuy nhiên họ đều có bối cảnh vô cùng lớn, được chuyên môn chỉ bảo từ khi còn nhỏ, có thể nói rằng họ lớn lên cùng với kỹ năng đó, sau nhiều năm tháng rèn luyện cùng tích lũy mới có thể 'lượng sinh chất biến', sớm nắm giữ kỹ xảo bậc thầy.

Còn Lloyd thì sao, tuổi trẻ đến không tưởng, dáng vẻ cũng không giống công tước Louis, chắc hẳn không phải con riêng của lão, như vậy, sao cậu ta có thể làm được?

Marion nhớ tới hiện trạng của mấy thi thể nằm bên ngoài giao lộ, đại đa số đều có vết thương vô cùng rõ ràng, nhưng các địa điểm khác trên cơ thể thì tương đối hoàn chỉnh, chứng tỏ đều bị một chiêu mất mạng.

Không có thời gian kịp phản ứng. Nhanh! Chuẩn! Tàn nhẫn!

Đây cũng không phải là việc mà một người trẻ tuổi bình thường có thể làm được.

Nhìn chằm chằm vào bóng người trước mắt, chẳng hiểu tại sao, anh lại có một chút xíu chờ mong.

Có lẽ. . .

Thu liễm ý nghĩ, Marion quay sang nghiêm túc trả lời:

"Lúc ở quán rượu, tôi thấy cậu lén lút ra hiệu, cho nên đã truy vết bám theo sau."

Lloyd giật mình một cái, nhưng khuôn mặt lại không hề có chút hoảng sợ hay chột dạ khi bị người ta phát hiện. Bởi vì đây đều là do hắn cố tình để lộ hành tung, muốn kéo đối phương tham dự chiến đấu trong tình huống phát sinh biến cố; dù sao, với thực lực của Marion mà nói thì đây chỉ là chuyện không đáng chú ý; với cả, Lloyd cảm thấy so với việc rơi vào tay đám Mogan thì bị Marion bắt gặp cũng không tệ lắm, ít ra còn có cơ hội sống sót.

Ngược lại, mọi chuyện đã xảy ra lại hoàn toàn không giống những gì bản thân hắn lường trước.

Lúc đó, Lloyd không xác định được Marion có bám theo sau hay không, và đám người lão Mogan lại bị xử lý một cách quá dễ dàng.

Hắn há miệng, có chút gượng gạo cười, nói:

"Đây không phải là do bất khả kháng sao? Nói thật thì tôi cũng không muốn giết người. Nhưng mà. . . Nhưng mà tôi thực sự không còn cách nào khác. Đám người đó muốn ép buộc tôi giết những người dân vô tội giống họ, nếu không thì sẽ bị thủ tiêu. Nói ra thì có lẽ ngài không tin, tôi phải đắn đo lắm mới đưa ra quyết định đáng sợ này."

"Ừm, tố chất tâm lý không tệ." Marion gật đầu, không tỏ ra bất kỳ quan điểm nào.

"Ngài có thể nghe được sự thành khẩn của tôi." Lloyd nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương. Tôi nói thật mà, đương nhiên chỉ là một phần trong sự thật thôi!

Marion không hề phản hồi ngay, mà quét mắt qua căn phòng một lượt rồi mới chậm rãi nói:

"Đám người kia không phải là người tầm thường, tôi nghĩ là tôi có thể tìm được đáp án ở nơi này.”

Quả nhiên. . . Marion biết điều gì đó. Những suy nghĩ lóe lên trong đầu óc hắn nhanh như chớp, Lloyd lập tức có quyết định. Hắn nhặt bấc đèn lên, chủ động nhường đường, sau đó chỉ về phía hầm ngầm:

"Tôi tìm được một cửa ngầm bị giấu ở đây, nhưng vẫn chưa thử đi vào, có lẽ sẽ có cạm bẫy ở bên trong không chừng."

Hắn không nói cụ thể rằng mình không muốn đi xuống, chỉ nhắc nhở anh ta một câu.

Marion thì vẫn đứng tại chỗ, không trực tiếp bước tới, nhìn chằm chằm hắn rồi nói với vẻ nghiêm túc:

"Không còn gì bổ sung nữa à?"

Lloyd trả lời ngay tức khắc:

"Có! Đám người kia rất có thể là thành viên của Joella, họ tới thành Triel từ tháng sáu năm ngoái, tôi nghĩ rằng phía bên dưới khả năng có bí mật liên quan tới mấy vụ án mạng xảy ra trong vòng mấy tháng gần đây."

Vì muốn lấy được niềm tin của Marion, Lloyd gần như nói ra toàn bộ sự tình hắn vừa biết được. Mặt khác, còn chải chuốt qua những từ ngữ mình sử dụng, làm cho mỗi một câu nói đều có thể chứng tỏ rằng hắn là người bị hại.

Marion im lặng nghe, gật đầu nói:

"Mọi chuyện rất phù hợp với sự suy đoán của tôi, cũng phù hợp với logic của sự kiện phía trước."

"Ngài tin là tốt rồi." Lloyd khẽ thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng mà. . ." Marion bỗng tung ra một câu mang tính chuyển hướng.

"Tôi tin cũng vô dụng. Bây giờ cậu là người duy nhất ở đây. Cậu bắt buộc phải tự đưa ra bằng chứng, xác thực rằng cậu thật sự là người bị hại, hoặc ít nhất không phải là một thành viên của tổ chức Joella."

Anh ta ho khụ một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc:

"Aldrick, tôi mong cậu phối hợp điều tra, theo tôi đi xuống hầm ngầm một chuyến. Như vậy thì sẽ không mất bao nhiêu thời gian, nếu cậu quả thực không có vấn đề."

"Điều tra?" Lloyd giả bộ sững sờ, hỏi lại.

Marion khẽ gật đầu với biên độ rất nhỏ, mỉm cười và trầm giọng nói:

"Quên không giới thiệu với cậu, tôi tên là Marion Reule, tới từ Cục An Ninh Vương Quốc."

Cục An Ninh Vương Quốc? Danh hiệu của đội ngũ Người Siêu Phàm bí ẩn phía sau lưng Cục Cảnh Vệ? Lloyd giật mình, tuy đã từng suy đoán qua, nhưng không ngờ Marion lại đúng là người của 'cơ quan nhà nước'.

Cuối cùng cũng coi như là báo án thành công đi?!

Lloyd thầm thở phào nhẹ nhõm, lại có chút thấp thỏm.

Các ý nghĩ xung đột dữ dội trong đầu, cuối cùng hắn quyết định chấp nhận sự thật:

"Được rồi, cảnh quan, chúng ta cùng đi xuống thôi."

Phù, đi một bước tính một bước vậy.

. . . .

Trong hầm ngầm tối om, một người cầm theo bấc đèn dầu, một người cảnh giác đi phía sau, cả hai đang thận trọng từng bước từng bước đi xuống.

Cộp, cộp, cộp.

Bề mặt cầu thang có chút đá vụn, đôi lúc giẫm phải còn nghe được tiếng ken két.

Dần dần hướng xuống càng sâu, Marion bắt đầu ngửi được mùi máu tanh dày đặc trong không khí, khiến lông mày của anh ta không tự chủ được mà nhíu chặt lại.

Còn Lloyd thì lập tức dựng hết lông tơ lên, vội nhìn xung quanh.

Hắn cảm thấy ở trong những góc tối, có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn!

Rõ ràng là nơi này chỉ có hai người bọn hắn, vậy mà Lloyd lại thấy mình như đang đứng ở giữa một con phố náo nhiệt.

Sự đối lập quỷ quái, cảm nhận kỳ dị khiến thân thể hắn căng thẳng, khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo từ dưới lưng nhanh chóng kéo lên tới đỉnh đầu.

"Có vấn đề!" Lloyd nhịn không được mà mở miệng nhắc nhở.

Marion đi ở bên cạnh, mặt không hề thay đổi, chỉ bình thản đáp:

"Đừng để ý."

Thấy đối phương nói như vậy, Lloyd không dám mở miệng nữa, chỉ có thể chịu đựng cái cảm giác sởn tóc gáy khi bị theo chân, bị nhìn trộm, bị đánh giá mà không phát hiện đối tượng ở đâu, từng bước đi xuống phía dưới mãi cho đến bậc thang cuối cùng.

Ơn trời, cứ thế này mãi thì chắc mình sẽ bị bệnh thần kinh mất . . .

Nhưng không đợi hắn thả lỏng tinh thần, vừa ngẩng đầu lên, liền lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Đó là một tầng hầm bê tông tối tăm, ẩm thấp và khó chịu. Dưới ánh sáng của bấc đèn dầu, làm loáng thoáng có thể nhìn thấy được một hình vẽ ngôi sao năm cánh màu đỏ sẫm nằm ở ngay giữa sàn nhà. Càng tiến lại gần thì mùi máu tanh cũng càng thêm nồng nặc.

Lloyd phát hiện có một bộ thi thể được đặt ở trung tâm ngôi sao, bộ dáng trông rất thê thảm, ngực bụng đều bị mổ ra lấy hết nội tạng, sau đó rải tại xung quanh, tứ chi cũng bị chặt đứt, chồng chất vào một chỗ, đầu của thi thể thì bị lột hết da, cạo sạch thịt sống, chỉ để lại phần xương trắng hếu nối liền với cổ.

"Sặc. . ."

Lloyd chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này bao giờ, không khỏi tê cả da đầu, đồng thời cũng cảm thấy bụng đang sôi trào, lại không cách nào ngăn cản được mùi hôi thối ảnh hưởng, lập tức khom người nôn khan.

Khụ! Khụ!

Bản năng muốn cố gắng nôn ra mọi thứ, nhưng vì chưa kịp ăn tối cho nên cũng chỉ ói ra một chút dịch vị dạ dày.

Ngay lúc này, một chiếc hộp sắt hình vuông trông khá giống hộp thuốc lá bỗng xuất hiện ở trước mặt hắn. Vừa mở nắp ra, liền có hỗn hợp mùi thơm của lá chanh cùng tinh dầu bạc hà sộc thẳng vào mũi khiến Lloyd sặc sụa kêu thành tiếng, tuy nhiên cả người đều ổn hơn hẳn. Mùi tanh vẫn nồng nặc như trước, nhưng cơn buồn nôn đã được xoa dịu, Lloyd nhanh chóng hô hấp bình thường trở lại.

Hắn nhìn theo hộp sắt kia, thấy bàn tay gân guốc của Marion.

"Cảm ơn." Lloyd hoàn toàn tỉnh táo, giơ tay chống gối đứng lên.

Marion không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu: "Ừm."

Anh ta đậy nắp chiếc hộp sắt kia lại, để vào trong túi, rồi quay người đi tới phía thi thể ở giữa phòng, không thèm để ý tử trạng đáng sợ mà cứ thế kiểm tra.

Còn Lloyd thì cũng không sợ hãi, cùng tiến tới quan sát, thi thoảng còn lấy tay xoa xoa vùng ngực, vừa rồi nôn khan khiến cho đường thở đóng lại và đồng thời cũng làm cho cơ hoành bị co lại theo, hắn cảm giác hơi chút tức ngực.

Liếc nhìn thi thể, ánh mắt chú ý tới máu trên sàn nhà còn chưa khô, Lloyd rốt cuộc biết lão Mogan và Marcus làm gì ở trong trang viên, hóa ra là cử hành nghi thức hiến tế.

"Lời đồn là thật, Joella là một phần của tà giáo."

Hắn lẩm bẩm, nhưng lại không có một chút tin tức nào về tà giáo quỷ dị này, bởi vì tại Serylda, ngoại trừ các giáo sĩ của ba giáo hội lớn ra thì truyền giáo là cấm kỵ, cộng thêm tòa thị chính cố ý che giấu, cho nên người bình thường hoàn toàn không biết gì, thậm chí ngay cả tôn danh của tà thần đều chưa từng nghe thấy ai nói qua.

Marion quay đầu nhìn Lloyd, anh ta vừa đeo một đôi găng tay màu đen vừa nói:

"Đương nhiên là thật. Joella thờ phụng Thần Hoan Lạc, mà tà giáo cũng chính là Joella."

"Thần Hoan Lạc? Joella lại chính là tà giáo?!" Lloyd ngạc nhiên.

"Ừm, nhưng ngoại trừ tín đồ của nó, chúng ta đều thống nhất gọi là Vực Sâu Tà Thần."

Không đợi Lloyd đặt câu hỏi, Marion trực tiếp giải thích:

"Thế giới của chúng ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nó đang ngày đêm phải chịu đựng sự ăn mòn từ một thế giới khác. Một nơi mà tràn ngập ô uế cùng tuyệt vọng, các loại ác quỷ và quái vật kinh khủng tiềm ẩn ở khắp mọi nơi, ánh mắt tham lam của bọn chúng có khả năng xuyên qua không gian, có lẽ vào giờ khắc này, vẫn đang nhìn chằm chằm lấy mỗi một người bên trong chúng ta. Chỉ trực chờ cơ hội để có thể ăn tươi nuốt sống máu thịt của nhân loại."

"Và những tồn tại mạnh mẽ nhất của chúng nó chính là Vực Sâu Tà Thần, đám quái vật này là những thực thể vô cùng mạnh mẽ, chúng nó có thể mê hoặc các tín đồ, sau đó lợi dụng sự trợ giúp của bọn hắn, tiến hành đánh tan bức tường ngăn cách hai thế giới, mở ra cánh cổng nối thẳng vực sâu. Trong quá khứ, mỗi một lần cánh cổng mở ra thì đều là tận thế đối với toàn nhân loại."

Im lặng nghe xong, Lloyd có chút tò mò hỏi:

"Tại sao các vương quốc lại phải giữ bí mật kín kẽ như vậy? Có rất nhiều chuyện mà công bố ra ngoài, cho phép lưu truyền ra ngoài sẽ làm cho nhiều người biết đến, không phải là có thể tránh cho sai lầm tương tự lại xảy ra sao?"

"Không thể, tâm tình tiêu cực của nhân loại giống như ngọn đuốc trong đêm tối vậy, đám quái vật đó cần một lượng lớn tâm tình tiêu cực cùng khoảng thời gian lý tưởng để có thể xác định vị trí của thế giới hiện thực. Khi đó mọi chuyện sẽ còn càng nghiêm trọng hơn." Marion lắc đầu, đáp.

"Bình thường nhân loại đều được thần linh che chở, khiến vực sâu không thể dễ dàng ô nhiễm chúng ta ở thế giới hiện thực. Tuy nhiên, nếu như chủ động dựa sát vào vực sâu, hay nói cách khác, biết càng nhiều về vực sâu, tất nhiên sẽ bị vực sâu chú ý tới, liền càng thêm nguy hiểm."

Lloyd phấn chấn "ừ" một tiếng, đã hiểu ra. Cảm thấy sảng khoái như đang dòm ngó bí ẩn, song lại sửng sốt.

Khoan đã, Biết càng nhiều, liền càng nguy hiểm?

Hắn nhìn về phía Marion - người tưởng chừng như rất đáng tin, mẹ nó, vậy mà ngài nói cho tôi biết nhiều như vậy?

Ta không ngờ ngài lại là người như vậy! Hay là, biết nhiêu đó thì sẽ không xảy ra vấn đề?

Gân xanh nổi lên trên trán, Lloyd có chút xúc động muốn đánh người, nhưng lý trí vẫn còn, lại cân nhắc đến khoảng cách thực lực giữa hai bên, bèn cố kìm nén lại.

"Aldrick, thế giới của chúng ta trong suốt mấy ngàn năm nay đều đang thay đổi ngày một khác đi, bất luận Thần Linh, Vực Sâu Tà Thần, ác quỷ lẫn Người Siêu Phàm và các chủng tộc tưởng chừng như chỉ tồn tại trong truyền thuyết cũng vậy, tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng tới. Trước bánh xe của thời đại, trốn tránh không chỉ không có tác dụng, mà sẽ còn mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa, mãi cho tới khi tất cả bị hủy diệt. . . ."

Nói xong câu đó, anh ta thở dài:

"Hàng năm, mật độ năng lượng nguyên tố trong đất trời đều đang chậm rãi gia tăng, nhưng đồng thời, các vụ án liên quan đến lĩnh vực siêu phàm xảy ra cũng ngày một nhiều thêm. Những lời này đối với cậu mà nói, vào lúc này có thể sẽ rất khó hiểu, lại làm cho người ta tràn đầy nghi hoặc cùng sợ hãi. Tuy nhiên, có lẽ cần thời gian rất lâu, cậu sẽ hiểu rõ tình cảnh của chúng ta, hiểu rõ trách nhiệm của chúng ta. . ."

Vừa nghe tới đây, đồng tử của Lloyd không tự chủ được mà giãn ra.

Tin tưởng tôi đi, cảnh quan! Năng lực phân tích của tôi mạnh hơn ngài tưởng tượng rất nhiều!

Thông qua đủ loại miêu tả của Marion, cộng thêm hàng loạt sự liên tưởng diễn ra trong đầu, hắn bỗng suy đoán được bốn chữ có thể khái quát lại toàn bộ sự kiện.

——Linh khí khôi phục?

Nghe có vẻ hoang đường và điên rồ nhưng lại vô cùng hợp lý.




Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc