Thần Khống Thiên Hạ

Chương 420: Chư Trưởng Lão Ngươi Là Ngu Ngốc



Hắn một mực đem Lăng Tiếu thành hảo huynh đệ, hảo đại ca, hắn thật không hi vọng nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu hít một hơi thật sâu nói:

- Yên tâm đi, ta biết nên làm như thế nào, hiện tại theo đi đi gặp Nam Cung sư phụ thôi.

Hắn ở trong lòng hô:

- Đây là lần cuối cùng ta gọi hắn như vậy đi.

Hoa Hiểu Quế gật đầu, liền cùng Lăng Tiếu đi đến trong đại diện của Dược phong.

Khi Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế đến đại diện, nhân vật chủ chốt của Dược phong đều ngồi ở chỗ này rồi.

Nam Cung Thường Nhạc ngồi ở thượng thủ, Dương An cùng Chư Như Thường chia ra ngồi ở hai bên, tiếp theo chính Triêu Nam Tiên cùng Liễu Đông hai người.

Sau khi Lăng Tiếu cùng Hoa Hiểu Quế vào đại điện, hai người cùng thi lễ với Nam Cung Thường Nhạc nói:

- Ra mắt sư phụ.

- Tốt, Lăng Tiếu ngươi trở lại a!

Nam Cung Thường Nhạc thần sắc có chút mất tự nhiên gật đầu nói.

- Vâng, đồ nhi trở lại, để cho sư phụ lo lắng rồi.

Lăng Tiếu đáp.

Nam Cung Thường Nhạc thần sắc lướt qua mấy phần phức tạp, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Chư Như Thường lại trước tiên nói:

- Lăng Tiếu, ngươi đã không còn là đệ tử của Dược phong, sư huynh của ta sớm đã đem ngươi trục xuất sư môn rồi, cho nên ngươi không cần tiếp tục xưng hô sư huynh của ta là sư phụ.

Nam Cung Thường Nhạc khó chịu trừng mắt liếc Chư Như Thường nói:

- Sư đệ, chuyện gì cũng phải từ từ.

Lăng Tiếu liếc mắt nhìn Chư Như Thường một cái, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Thường Nhạc nói:

- Sư phụ thật muốn đem ta trục xuất sư môn sao?

Nam Cung Thường Nhạc thần sắc hơi cứng lại, tiếp theo khẽ thở dài:

- Trải qua trưởng lão hội nhất trí thông qua, ngươi vẫn là sống ở Mộc Kỳ phong thì tốt hơn.

- Ừ, ta hiểu được!

Lăng Tiếu đơn giản một tiếng, tiếp đó móc ra lệnh bài của Dược phong để ở dưới đất, tiếp theo quỳ xuống hướng về phía Nam Cung Thường Nhạc nặng nề quỳ lạy ba cái.

- Lăng Tiếu ngươi đây là?

Nam Cung Thường Nhạc không giải thích được hỏi.

- Ba lạy này là Lăng Tiếu đa tạ ân dạy dỗ của Nam Cung trưởng lão.

Trong mắt hổ của Lăng Tiếu lộ ra vẻ quả quyết nói.

- Cũng tốt, ngươi mặc dù không còn ở Dược phong nữa, nhưng mà ta nghĩ ngươi đi đến chỗ nào cũng đồng dạng là vô cùng xuất chúng.

Nam Cung Thường Nhạc khích lệ nói.

Giờ khắc này trong lòng hắn đã sinh ra ý hối hận.

Bởi vì hắn hiện tại đã nhìn thấu thực lực của Lăng Tiếu lại đạt đến tu vi trung giai Linh Sư, nếu để cho hắn tiếp tục dạy bảo Lăng Tiếu một tháng, tuyệt đối có thể tấn thăng làm Tam phẩm Luyện dược sư.

Trong lòng hắn cảm thấy mất đi đệ tử như vậy quả thật là đáng tiếc.

Bất quá tâm tình hối hận kia cũng chỉ là thoáng qua một cái mà thôi, bởi vì thiên phú của Hoa Hiểu Quế so sánh với Lăng Tiếu cũng không thua kém, chỉ cần Hoa Hiểu Quế đột phá Linh Sư giai, muốn đạt tới Tam phẩm Luyện dược sư cũng không khó khăn.

Huống chi ở trong lòng hắn địa vị của Hoa Hiểu Quế nếu so với Lăng Tiếu thì nặng hơn nhiều lắm.

- Tốt lắm, từ bây giờ ta liền tôn xưng ngài là Nam Cung trưởng lão.

Lăng Tiếu nhẹ nhàng mà thở dài một ngụm nói, tiếp theo hắn đem ánh mắt bỏ vào trên người Liễu Đông.

Liễu Đông lại không sợ hãi, ngược lại là dùng tiếu dung mang theo mấy phần vui mừng khi gặp người bị tai họa mà nghênh đón hắn.

- Liễu Đông, linh thảo mà này hôm trước ta muốn đã chuẩn bị xong chưa?

Lăng Tiếu nghiền ngẫm nhìn Liễu Đông hỏi.

Thần sắc của Liễu Đông hiện lên vẻ ác độc nói:

- Lăng Tiếu ngươi lại còn có mặt mũi hỏi ta, ngươi giết hại phụ tử Bàng chấp sự, lại muốn uy hiếp ta, hôm nay trước mặt sư phụ cùng phong chủ ngươi liền nhận tội đi, tránh cho mọi người tốn nhiều một phen quanh co.

Lăng Tiếu thật sự nghĩ không tới Liễu Đông lại không sợ hãi hắn, còn đem chuyện nói ra rõ ràng, xem ra Liễu Đông này còn chưa từ bỏ ý định a!

Lúc này, Chư Như Thường hướng về phía Lăng Tiếu quát lạnh nói:

- Lăng Tiếu, hôm nay ngươi đã không phải là đệ tử của Dược phong chúng ta, nhưng mà ngươi giết chấp sự của Dược phong ta, tội nên phải giết, ngươi trước mắt tự vẫn, lưu ngươi một cái toàn thây.

- Không thể nào, lão đại vừa mới trở lại làm sao có thể sát hại chấp sự của Dược phong được.

Hoa Hiểu Quế ở một bên thay Lăng Tiếu nói.

- Ngươi biết cái gì, nhánh chóng đi sang một bên cho ta.

Chư Như Thường trừng mắt với Hoa Hiểu Quế một cái quát lên.

Hoa Hiểu Quế vẫn không sợ hãi nói:

- Ta tin tưởng lão đại, người nào muốn giết hắn, trước đạp lên thi thể của ta mà qua.

- Tốt... Ngươi rất tốt!

Chư Như Thường nhìn chằm chằm vào Hoa Hiểu Quế lạnh lùng nói, đồng thời phát ra một cỗ uy áp hướng hắn tập quyển mà đi.

- Càn rỡ!

Nam Cung Thường Nhạc ngồi trên thượng thủ quát lạnh nói.

Chư Như Thường thân thể run lên, khí thế toàn bộ tiêu tán, thần sắc có chút khó coi hỏi Nam Cung Thường Nhạc nói:

- Sư huynh, chẳng lẽ ngươi thật bao che cho đệ tử của ngươi như vậy sao?

Nam Cung Thường Nhạc không vui nói:

- Hiểu Quế tuổi còn nhỏ, sư đệ ngươi có phải hay không không muốn để sư huynh truyền được y bát a!

Nam Cung Thường Nhạc đối với người sư đệ này của hắn đã sớm khó chịu rồi, năm đó hắn đoạt Triêu Nam Tiên làm đồ đệ, đơn giản là không muốn sư đệ của hắn làm nhiễu tiền đồ của Triêu Nam Tiên, đồng thời cũng cho là Triêu Nam Tiên có thể truyền thừa y bát của hắn.

Sư đệ Chư Như Thường của hắn vì vậy mà ghi hận trong lòng, cả ngày cùng hắn đối đầu.

Nam Cung Thường Nhạc có thẹn với hắn, cũng thường nhẫn nhịn hắn.

Mượn chuyện của Lăng Tiếu mà nói, kỳ thật Lăng Tiếu vốn không có sai lầm lớn, tối đa cũng chỉ là chống đối sư đệ hắn mấy câu, sư đệ hắn liền muốn đem Lăng Tiếu đuổi ra khỏi Dược phong, bằng không sư đệ hắn cùng môn hạ đệ tử liền rời khỏi Dược phong.

Nam Cung Thường Nhạc bất đắc dĩ, lại tiếp tục một lần nữa dung túng cho hành vi của Chư Như Thường.

Nhưng mà lần này hắn lại muốn động thủ với tôn tử của mình, lão thật không thể nhịn được nữa, không cầm chút uy nghiêm của phong chủ ra ngoài, còn tưởng rằng là hắn không tồn tại rồi.

Chư Như Thường thấy Nam Cung Thường Nhạc thật sự nổi giận, cũng không dám tiếp tục thêm dầu vào lửa, lúc này đem hỏa khí tiết đến trên người Lăng Tiếu nói:

- Lăng Tiếu, chẳng lẽ ngươi không thừa nhận giết chết Bàng Quân phụ tử sao?

Lăng Tiếu cười lạnh nhìn thầy trò Chư Như Thường, nhàn nhạt đáp:

- Đúng vậy, Bàng Quân phụ tử là do ta giết chết!

- Tốt, ngươi đã thừa nhận, vậy ngươi liền tự sát đi, bằng không giao cho cho tông môn xử quyết ngươi sẽ mang tiếng bại gia, ta cũng không muốn Dược phong chúng ta vì đó mà hỏ thẹn.

Chư Như Thường mừng rỡ, hắn không nghĩ tới Lăng Tiếu lại trực tiếp thừa nhận, đây thật là giảm đi một phen miệng lưỡi.

Liễu Đông càng cao hứng hơn rồi, trong lòng thầm nghĩ:

- Tạp chủng chết tiệt, lúc này nhìn ngươi chết như thế nào.

- Chư trưởng lão ngươi là ngu ngốc sao?

Lăng Tiếu hai tay ôm ở trước ngực, dùng một loại ánh mắt cực độ khinh miệt hỏi.

- Ngươi... Ngươi khốn kiếp!