Thời điểm khi mặt trăng đã hiện mình giữa bầu trời quan đãng.
Tôi thu xếp một vài đồ đạc tại nơi ở trọ, đặt trong một cái hộp và hiện giờ đang mang đến hội mạo hiểm.
Bài thi viết, thành công~♪
Bài kiểm tra đó, đối với tôi, đứa đã tham gia giáo dục bắt buộc tại Nhật Bản, quá sức dễ dàng.
Tuy có phần phải học thuộc, nhưng tôi dễ dàng nắm được trong khoảng thời gian bài kiểm tra đang được chuẩn bị.
Có phần mà rắc rối đến mức phải cố lắm mới gọi là toán được, có phần khi bọn họ hỏi về phương pháp quản lý, và một phần học thuộc lòng khi họ hỏi những câu hỏi liên quan đến bản quyền.
Nhưng phần tính toán rõ ràng được ưu tiên cao nhất, bởi vì nó chiếm phần lớn bài kiểm tra trong khi phần học thuộc lòng là ít nhất. Đây thực sự là bài kiểm tra dành cho tôi. Nếu là một thành viên của thương hội, những vật phẩm một người có thể đụng tay đến là vô số và chỉ có một vài thứ bị giới hạn. Tuyệt thật.
May mắn thay, phần học thuộc lòng tôi đọc lướt qua có nằm trong bài kiểm tra. Tôi làm xong trong vòng một nửa thời gian cho phép.
Những người ở đây trông như khá lơ mơ ở phần tính toán bởi vì tôi dễ dàng có thể giải quyết toàn bộ, đúng là trò trẻ con mà-DEATH.
Dù sao tôi cũng đã biết tỷ giá chuyển đổi giữa tiền vàng và tiền đồng rồi.
Người chấm trở nên run rẩy trong khi kiểm tra tờ bài với đôi mắt trợn tròn rồi nói, 'Cậu qua'. Gương mặt ấy đúng là vô giá mà.
Cấp độ kiểm tra này thông thường phải mất vài năm học tập, hẳn bởi vì không có nơi gọi là 'trường học' tại thế giới này. Nếu có, vậy đó chắc hẳn phải thuộc trường hợp đặc biệt. Bởi vì đó là một điểm số hoàn hảo đếm mức vô lý, bọn họ không trừ luôn quản phí kiểm tra, mà thay vào đó tôi được phép tự do trả thông qua phương thức trả góp. Tôi cũng định đóng tiền cùng một lúc nên điều này cũng không ảnh hưởng đến tôi. Thật mừng khi còn có thêm một đặc quyền nữa.
Bọn họ nói tôi có thể làm bài kiểm tra về cung ứng ngay khi mình muốn và rằng tôi sẽ phải đảm nhận nhiệm vụ thu thập những vật phẩm trong một khoảng thời gian xác định. Nếu tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ đỗ.
Khi tôi nghe được mình có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, tôi nói với bọn họ "tôi sẽ tiếp tục thêm 'một lúc' nữa" (mà phần này nghe có hơi mơ hồ với tôi, kẻ đến từ thế giới khác). Nhìn thấy nhiệm vụ, tôi nhanh chóng quay trở lại quán trọ và từ những nguyên vật liệu tôi thu thập được nơi biên giới, tôi lựa bất kỳ những thứ tôi đã sắp xếp từ trước vào trong chiếc hộp rồi mang đi. (note: một lúc là bao lâu?)
Hiện tôi đang mang một chiếc hộp với kích cỡ của một thùng cam và trong đó chứa những vật liệu có kích tước từ nhỏ cho đến trung bình. Đó là một hộp gỗ, nên có hơi nặng hơn so với một hộp bìa các tông, nhưng vì tôi có một haipa bodeh~, thế này lại thoải mái hơn đối với tôi.
(note: Hyper Body~ Cơ thể siêu cường)
『Mang đến nhiều hơn 4 nguyên vật liệu, hoặc những loại có giá trị cao hơn những vật phẩm được liệt kê ở đây.』
4 vật liệu được liệt kê, thật lòng, tôi chưa từng nghe thấy chúng.
Nhưng một giám khảo ở đấy. Ông ấy nói tôi gặp vận xun rồi.
Theo lời ông, phần thi cung ứng thường dựa vào may mắn, tô phải rút một tờ phiếu với số thứ tự trên đó và tùy thuộc vào con số sẽ ra những vật phẩm tôi phải thu thập.
Trong số đó, có vẻ như tôi đã rút trúng cái siêu khó mà yêu cầu những vật liệu đắt đỏ, hơn nữa, tôi phải mang đến 4 thứ như thế. Huahuahua, tôi vốn biết mình không hề may mắn rồi!
Tôi nghĩ vậy cho đến khi...
"Nếu cậu không có những mối liên hệ với các mạo hiểm giả ít nhất level 50, nhiệm vụ này sẽ không thể hoàn thành được."
Người giám khảo nói vậy.
Để một thương nhân có thể ra ngoài và thu thập chúng, gần như là bất khả thi. Nhất hiết phải có một mạo hiểm giả với mức độ level kha khá, và tất nhiên, sẽ phải tốn tiền đế thuê người đó. Và hẳn đó là lý do vì sao khiến ông ấy cho rằng đây là một việc không khả thi.
Tuy nhiên, ông ấy nói không sao nếu như mang những thứ có giá trị cao hơn. Nó cũng được viết ở đây nè.
Vậy thì, nếu đó là những mamono ở vùng biên giới mà ngay cả những mạo hiểm giả cấp 50 cũng không bao giờ có thể đánh lại được, chắc hẳn sẽ được thôi. Tôi cũng mang theo một số lượng lớn nguyên vật liệu bên mình mà. Cấp độ thấp nhất nếu muốn tiến vào vùng biên giới là 95, cái bãi săn kiểm game cao cấp gì thế chứ?
Điều đó thực sự cho tôi thấy Toa-san và những người khác thiếu cẩn trọng như thế nào~. Ở cứ điểm nơi level của bản thân chỉ vừa gọi là đủ, tôi có thể thấy những cuộc săn không khác gì trò đỏ đen nơi họ đặt cược mạng sống của mình.
Dù gì.
May mắn! Tôi có được dấu đạt trong cùng một ngày!
"Tôi đến rồi nè~!!"
Tôi nói 'đến rôi' bằng tiến Nhật nên mọi người chắc sẽ không thể tự hiểu được.
Ánh đèn vẫn còn hiện diện và tôi cũng có thể cảm nhận được có mặt của mọi người. Suýt nữa thì!
[Xin chào, là Raidou mà...]
"Ara? Raidou-san, tôi tưởng anh đang tiến hành bài kiểm tra cung ứng?"
[Vâng, tôi đã hoàn thành rồi nên xin hãy xác nhận.]
"...HA?!"
Đây là lần thứ hai Onee-san phát ra âm thanh vang khắp thương hội như thế. [Như tôi nói, tôi đã có được 4 nguyên liệu có giá trị cao hơn những món đồ được giao. Nên xin hãy xác nhận?]
Có thể thấy Onee-chan đang ồn ĩ dừng Oji-san đang tiến về phía bên kia hành lang.
Oh, đúng là người đó kìa. Cái người đã nói 'điểm số hoàn hảo', như thể ông ta phải rặn mãi mới ra được.
Otto, trông như bọn họ quay ngược lại. Không lẽ họ định sẽ xác nhận tại bầy tiếp tân?
Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ vào phòng kiểm tra một lần nữa chứ.
"Raidou-kun? Cậu, vẫn chưa bao lâu kể từ khi cậu được giao nhiệm vụ. Xin đừng có làm điều gì bất cẩn..."
[Vâng, xin hãy xác nhận.]
Tôi gỡ bỏ tấm phủ. Có khoảng tám nguyên liệu được tôi xếp bên trong. Tôi cũng cho thêm vào mộ vài thứ nho nhỏ nữa, để đề phòng.
"N? Nnn!?" [Thế nào? Tôi nghĩ những thứ này có giá trị hơn so với nhiệm vụ được giao.]
"Cậu, từ đâu cậu có được những thứ này!?"
[Một vài ngày trước, tôi nhận chúng từ những mạo hiểm giả đồng hành cùng với tôi từ nơi biên giới.]
"Toàn bộ chỗ này!? Cái người đó là ai chứ hả!?"
[Là một nhóm với một đạo tặc bóng ma tên Toa-san, mà tôi cũng nghe nói bọn họ đã bán các vật phẩm của mình một vài ngày trước rồi?]
Giám khảo nhìn chăm Onee-san một cách nghiêm túc.
Onee-san nhanh chóng lấy ra một tập file dày như một quyển sách và bắt đầu đọc, cô ấy sớm tìm ra nơi cần tìm.
"Đúng rồi. Sáng sớm ngày hôm nay, bọn họ đã đến khu thương mại, đồng thời họ cũng được biết đã đến trung tâm giao dịch, và bán một lượng lớn nguyên vật liệu quan trọng. Một phần trong số đó đã được đưa đến khu phức hợp và số còn lại thì đến những vùng được trợ cấp. "Ra là mấy người đấy!"
Oji-san đang ôm đầu mình. Trông như ông ấy đang âm thầm cảm thấy mất thể diện bởi sự thật là tôi sẽ có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ.
[Vâng.]
"... Cậu nói tên mình là Raidou-kun đúng không] [Vâng.]
"Xin chúc mừng, cậu đã đỗ với một tốc độ chóng mặt."
"[Yay. Hạnh phúc quá!]
"...Dù rằng tôi lại chẳng thấy cậu hạnh phúc đến mức đấy. Cậu là người đầu tiên đã đăng ký và hoàn thành bài kiểm tra trong cùng một ngày. Thật chứ. Đúng là mất thể diện."
Không đời nào tôi lại không hạnh phúc. Nhưng, bởi những điều tôi viết ra đơn giản hơn những gì tôi nghĩ, hẳn ông ấy nghĩ rằng tôi không hạnh phúc.
[Cám ơn rất nhiều.]
"Tôi sẽ xử lý để hội sẽ bàn giao thẻ cho cậu vào trưa mai. Những vấn đề liên quan đến chức năng của thẻ hay các quy định, sẽ được nói khi cậu nhận tấm thẻ. Cậu thấy sao với ngày mai?" [Không có vấn đề gì.]
"Đã hiểu. Vậy... Cô gái, tôi nhờ cô làm công tác chuẩn bị."
Sau khi nhờ Onee-san, giám khảo Oji-san rời đi với bước chân loạng choạng, ông ấy thậm chí còn trông như đang mộng du.
Có khi nào, tôi đã làm điều gì quá đáng? Mà, tôi muốn làm xong nhanh nêu bỏ qua đi.
Tôi cũng thấy hứng thú với các chức năng của thẻ mạo hiểm giả, nhưng tôi cũng muốn có được thứ này càng nhanh càng tốt.
Tôi không muốn đứng đó mà cười rồi nói 'uh huh' với bài kiểm tra Bởi vì nó chỉ mang đến những ký ức chua chát từ thế giới trước của tôi thôi.
"Thật ngạc nhiên! Anh thuộc lớp thượng đẳng hử! Không thể nghĩ được anh lại đỗ đấy."
Tôi đã lên hạng trong con mắt của Onee-san! Umu, đây chính là cách người ta đi lên trong sự nghiệp thành công của mình đấy.
[Nah, chỉ là may mắn thôi. Dù sao tôi đã có thể đỗ bài kiểm tra với những kiếm thức mình vốn có.] "Fufufu, cậu khá khiêm tốn đấy. Đây là những đơn đăng ký. Cậu muốn là gì với khoản tiền đặt cọc và phí thành viên năm đầu?"
'Cậu định trả một khoản tiền nhỏ bây giờ đúng không?, hẳn là điều cô ấy đang định nói.
[Tôi sẽ trả toàn bộ luôn. Tiền đặt cọc là 10 đồng vàng và lệ phí hội là 1 đồng vàng đúng không?]
Khoản tiền này là thứ ai đó sẽ thu về sau khi đạt được những thành tựu cao hơn, hay trông có vẻ như vậy. Nghĩa là, hoàn toàn bất khả thi cho các thương nhân non trẻ trả đủ.
Mà, họ có thể trả góp, nên cũng đâu có gấp gáp lắm. Có khi mục đích của bọn họ là muốn thăm dò tình trạng hiện tại của thương nhân khi họ đến trả phí và báo cáo tiến triển của họ.
"Cùng một lúc luôn hử? Vâng, được chứ. Thật sự đó, anh là cái gì chứ, Raidou-san?" Cô ấy nói như vậy
Hẳn bởi vì tôi khác biệt, cô ấy trông như thấy thích tôi. Điều này hiển nhiên mà.
[Cho dù nếu cô có hỏi 'tôi là gì?' tôi nghĩ mình không phải là loại khác thường đến vậy. Ngoài việc tôi giao tiếp bằng cách này...]
Trong khi chỉ vào mặt nạ, tôi tiếp tục điền các tờ đơn.
"Dù sao cũng không có nhiều người đeo mặt nạ~... Có sao không nếu tôi hỏi anh?"
Vẻ tò mò của cô ấy quá rõ ràng. Nhưng một người đẹp lại thấy hứng thú với tôi, thật sự, khiến tôi hạnh phúc. Thể loại cảm xúc này, đúng mà, vẫn giống y hệt như ở thế giới trước.
[Đây là điều xảy ra khi tôi còn nhỏ, nên tôi không nhơ rõ lắm. Có vẻ như tôi là mục tiêu của loại nguyền chú nào đó. Nên chiếc mặt nạ có tác dụng loại trừ lời nguyền, nhưng hiện giờ tôi không thể tháo nó ra, là ý nghĩ của chiếc mặt nạ này.] "A-anh nói một lời nguyền sao?"
[Vâng, vì thế, tôi không thể nói được ngôn ngữ thông thường và bắt buộc phải dùng văn tự như thế này để giao tiếp. Thật đáng mừng khi tôi có thể sử dụng ma pháp.]
"T-thật không may cho anh. Mong anh có thể sớm tháo bỏ mặt nạ."
Như mọi khi, một khi tôi nói đến lời nguyền, người ta đều lùi lại. Ngoài kia có một thứ nguy hiểm gọi là căn bệnh nguyền rủa. Bọn họ chắc hẳn lo sợ những lời nguyền mà bản thân không biết.
[Cám ơn. Tôi có thể nói những ngôn ngữ khác mà không phải ngôn ngữ thông thường, tôi có thể nói chuyện với bán nhân tộc và những cá thể có thể sử dụng ma pháp.]
Ngôn ngữ cổ xưa được sử dụng trong ma thuật và ngôn ngữ tinh linh được sử dụng khi lập khế ước, tiếng elf và người lùn, có khi bởi vì bọn họ bi đối xử như những mamono trong quá khứ, nhưng tôi cũng có thể nói ngôn ngữ của họ. Đúng thực là chỉ có hyuman là tôi không thể giao tiếp! Con mụ nữ thần chết tiệt, ngày nào đó tôi sẽ thay đổi cái hệ thống nát bét này của mụ.
"Heh~. Điều này có khi sẽ giúp cho anh rất nhiều khi anh tiến hành việc kinh doanh. Dù sao cũng có khả năng anh có thể xử lý những vật phẩm không lưu thông nhiều lắm trong lãnh địa của hyuman."
[Vâng, tôi mong chờ tương lai của ngành kinh doanh này. Được rồi, đây là tất cả những mẫu tôi cần phải điền đúng không?]
"Ah, vâng! Eh~ xem nào, được rồi, không có vấn đề gì. Chúng đều được viết đẹp đẽ theo ngôn ngữ thông thường! Uhm, và..."
[Vậy thì, cũng đã muộn rồi. Tôi sẽ quay lại đây vào ngày mai.]
Tôi miễn cưỡng từ chối cô gái vẫn đang định hỏi tiếp, và rời khỏi hội.
(note: eh~ thích chị này lắm à =))
Tôi đã có thể đỗ bài kiểm tra vào hội trong cùng một ngày. Mong rằng đây sẽ là bước chân đâu tiên trong cuộc sống thương nhân của tôi. Ọt ọt~ Đúng là, đói quá rồi.
Tôi có ăn một ít đồ ăn vặt trên đường đến đây, nhưng tôi vẫn chưa có bữa ăn nào đàng hoàng cả.
Không quan tâm đến việc hiện giờ là bữa tối, tôi bước vào mộ tòa nhà không có nhiều khác lắm, và tại chỗ ngồi sâu phía trong, tôi yêu cầu một cốc nước quả. Tôi đói đến nỗi ít nhất trong lúc chờ đợi, bụng tôi phải có cái gì đó.
N~ Một cuộc gọi từ Toa-san và những người khác... vẫn chưa tới.
Tôi đã nói cho bọn họ biết số của mình, nên nếu họ đang có ý định đến chỗ tôi thì đáng lẽ ra tôi phải nhận một cuộc gọi. Trông như cho đến giờ mọi thứ vẫn ổn.
Mà, tôi mới là người có việc với bọn họ, nên cũng đâu có chắc chắn được liệu tôi có nhận được một cuọc gọi từ mấy người muốn số của Mio và Tomoe.
Fumu, màu vàng hử. Có vị giống loại quả có múi. Điều không ngờ tới là nó có vị chuối. Xác nhận, tôi không thích nước chuối. Uh?
"Mày nghe gì chưa? Cánh rừng xuất hiện không xa sau khi đi vào vùng biên giới ấy..."
"Rồi, hình như có người không quay trở lại. Một nhiệm vụ được đăng rồi!"
"Không, không phải cái đó. Cái nhiệm vụ tiếp sau cơ. Tao nghe nói những người đi điều tra vẫn chưa trở về. Thứ hạng của nhiệm vụ đang nhảy vọt lên rồi!"
Wa?
Tôi tập trung đôi tai mình vào những lời bàn tán mới nghe. Cánh rừng xuất hiện ngay sau khi đi vào khu vực biên giới? Không phải đó là hướng nơi tôi bị tấn công bởi bọn Rubee-eye và Size Ant?
Nghe nguy hiểm quá. Người ta đang biến mất dần tại vùng lân cận của thị trấn.
Mà, bởi vì họ nói cấp độ của nhiệm vụ đang leo lên nghĩa là tôi cũng không có gì để làm. Hiện tôi đang ở hạng D. Nếu ít nhất không phải hạng C, tôi thậm chí còn không được phép tiến vào. Để những mạo hiểm giả có thể đạt tiêu chuẩn cho cả thứ hạng lẫn level hẳn rắc rối lắm. Mà đó cũng là lý do cho việc có những tên đần cố gắng đâm đầu vào đó mà không có sự cho phép. Nghĩ kĩ thì, bỏ qua thứ hạng, những mạo hiểm giả không nghĩ đến level và quyết định tiến vào vùng hoang mạc hẳn nghĩ rằng mình sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời trong đó, với người khác, mấy người đó hẳn não nặng rồi. Bọn họ chỉ là một lũ ngu ngốc, không biết quý trọng mạng sống. Thứ hạng và level tồn tại nhằm mục đích không để các mạo hiểm giả chết một cách vô nghĩa.
Từ tin đồn tôi nghe thấy, bọn họ có nói gì đó liên quan đến một 'nhiệm vụ', hẳn ở đấy có thứ gì mà những người xâm nhập một cách bất hợp pháp không thể xử lý được. Đến mức phải khiến các những người đang xông phá vùng hoang mạc không được đến gần. Kẻ nào lại đi quan tâm đến những người xâm nhập bất hợp pháp?
Có khi một mamono mạnh mẽ đã xuất hiện tận sâu bên trong cánh rừng và đã làm tổ ở đó. Đúng thực là có một số lượng lớn những mamono có khí chất đặc biệt tại vùng lân cận. Với tên 'forever alone' như tôi lại chưa đụng độ thứ gì ở nơi đó, hóa ra lại là một việc tốt lành. Có một vài tên không dám đến gần bởi vì Mio và Tomoe nên, cảm tưởng như tôi đang ở trong một công viên bảo tồn ấy và cũng khá vui. Tuy nhiên, nếu Toa-san và những người khác đụng độ bọn chúng, bọn họ có thể sẽ gặp một trận đánh khó khăn, hay có khi nào bọn họ đã bị tiêu diệt. Bọn họ là những người với sức mạnh trên cả người đứng đầu tại hội mạo hiểm của Tsige. Cũng không ngạc nhiên khi từng người một bị gϊếŧ.
Giờ, từ giờ tôi nên làm gì? Tôi là người không muốn lãng phí thức ăn, nên tôi uống xong cốc hoa quả mình chẳng hề thích. Nếu uống quen, có khi nó lại ngon đến không ngờ. Với tình hình hiện tại, tôi không thể làm thêm gì với căn bệnh nguyền rủa của Rembrandt-san. Tên gây ra việc đó giờ đã không còn ở đây rồi, tôi muốn tìm ra tên thủ phạm thực sự và khiến hắn ta phải hối tiếc vì đã được sinh ra, nhưng nếu ngay cả cái đuôi mà một công ty chuyên nghiệp, to lớn với mạng lưới quan hệ cũng không thể tìm ra. Cũng có hơi vô lý cho tôi kẻ không thể nắm rõ được địa hình nơi đây. Nếu tôi có thuộc tính anh hùng thì có khi tôi sẽ đụng độ mấy event liên quan đến việc này, nhưng chỉ muốn cũng đâu khiến sự việt xảy ra được. Chỉ là, nếu tên đó liên tục theo dõi hành động của Rembrandt, thủ phạm hẳn đã biết được sự rồn tại của tôi và có khả năng hắn ta sẽ cố làm điều gì đó với tôi. Tôi có đang 'hơi' đề phòng và đang mời gọi kẻ địch hành động, nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Giây phút tôi liên quan vào, tôi tuy không phải là Tomoe, nhưng có khi tôi nên vào trạng thái Shogun vô song? Kukukukuku.
Không có nghi ngờ về việc tôi sẽ chất thêm xì trét nhưng... tôi cũng nên xem qua tình trạng hiện tại của Asora một chút.
Sáng nay tôi có làm rồi, nhưng tôi đã để Mio ở đấy cả buổi nên tôi có hơi chút lo lắng cô ta sẽ làm điều gì đó sai lầm.