Sau cái câu không cần thiết của Hazaru, bọn họ tuôn ra cả một đống câu hỏi, nhưng tôi đành phải mỉm cười cho qua. Bọn họ nói sẽ cảm tạ tôi vào một lúc khác và sau đó tôi rời khỏi ngôi biệt thự.
Tất nhiên, trước khi quay trở về, tôi táng Hazaru-kun ba cú và quát mắng anh ta thậm tệ. Trong khi anh ta vẫn còn lao đao trông cường điệu thấy mồ, tôi bắt anh ta phải đãi mình một bữa,
Rembrandt nói ít ra tôi cũng nên ở lại ăn tối, nhưng tôi đã lịch sự từ chối (bởi vì tôi muốn mắc nhiếc tên Harazu-kun này).
Chết tiệt... Cũng vì cái sự ngu ngốc của anh ta, mà giờ tôi lại nhớ tên của cái ông tướng này rồi.
Mà, vì tôi là ân nhân của gia đình. Rembrandt-san chắc hẳn sẽ giữ bí mật về level của tùy tùng của tôi, cũng giống như điều ông ta làm với quản gia của mình.
Giờ vẫn còn sớm, nên tôi quyết định rời đi luôn. Nhân tiện đây, tôi nhanh chóng gọi Mio và Tomoe. Không biết tôi có thể che dấu đến mức nào, nhưng tôi quyết định sẽ đến thương hội trước khi tới đăng ký tại hội mạo hiểm.
Là điều tôi nghĩ nhưng...
"Chết đi"
Theo sau những lời đó, thứ trông rõ ràng là một trận pháp ma thuật xuất hiện ngay dưới chân tôi. Hơn nữa, chỉ bên dưới Tomoe và tôi. Tại sao chỉ Mio là không bị ngắm đến.
Sao cũng được, nhưng tôi không muốn bị thứ mình không biết đánh trúng.
Do đó, trong khi trận pháp ma thuật còn đang hiện hình, tôi nhảy bổ ra ngoài và tránh xa ra. May mắn thay, thứ đó không có bất kỳ khả năng truy dấu nào.
Tuy nhiên, Tomoe vẫn đang đứng bên trong mà không hề tỏ chút quan tâm. Tại sao chứ?
Khi trận pháp ma thuật được kích hoạt, tôi không cảm thấy có câu chú nào được xướng lên, có thể nào ở ngoài kia vẫn còn một ma pháp thức tôi vẫn chưa biết đến? Một phương pháp có thể xóa đi dấu vết của một câu chú. Tôi muốn biết. Kẻ mang giọng nói đó ở cách đây khá xa. Hắn ta mang trên mình một tấm áo choàng xám và đôi tay hắn cử động với những cử chỉ phức tạp. Có lẽ có thể dùng tay để xướng chú. Mà nói, việc tôi có thể phát hiện được vị trí của ai đó chỉ từ những dấu hiệu của hắn, mày khá lên rồi đấy.
Dù sao, những cử chỉ của tên áo choàng xám kia chắc chắn là hành động kích hoạt thứ gì đó. Tại vị trí (trước đó) của tôi và ngay dưới chân Tomoe, một cột lửa khổng lồ xuất hiện, từ nó tôi có thể cảm thấy một luồng nhiệt mãnh liệt dù cho hiện vị trí tôi đã cách xa.
Một cột lửa khá cao và chắc chắn, mang theo một sức nhiệt mạnh mẽ đang bao trùm lấy cơ thể của Tomoe!
"Hmph"
(note: lol :v)
Phấy bầu lửa với cánh tay trái của mình, ngọn lửa, thứ vốn dĩ đang ôm lấy Tomoe lập tức tan biến. Chậc, ra là cô đang thử lửa đó hử. Nee-san hăng quá đó. "Cô, đáng ra nên ngoan ngoãn mà tránh nó đi"
"Không không, chúng ta cần phải nắm được khả năng của bọn ám sát chứ. Ai mà ngờ cơ sự như này lại xảy ra ngay khi anh gọi chúng em. Sảng khoái. Đúng là Waka mà. Trông như anh hiểu mong muốn của em đóa"
Vì cứu ai đó mà bị tấn công. Đúng khuôn mẫu nhỉ, nhưng...
Bọn tấn công có... một, hai, ba, bốn... êu êu, không phải có hơi đông quá sao?
Trong tầm mắt mình, tôi có thể nhìn thấy hai tên. Một tên đàn ông mảnh khảnh, kẻ phát ra cái từ nghe nguy hiểm thấy mồ 'chết đi' ấy, và tên áo choàng xám đứng trong khu rừng.
Tuy nhiên, sau khi mở rộng [Sakai], tôi phát hiện có vô số tên khác đang ẩn mình. Tổng cộng, số lượng bọn chúng có thể lên tới gần 20 tên.
Chuyện này liên quan đến Rembrandt-san sao? Hay có khi nào, liên quan đến tôi?
Nhưng tôi không nhớ mình bị ai đó ghét cả. Đồng bọn của những tên quỷ nhân bị tôi đánh bại chỗ cánh cổng đáng ra không thể biết tôi là người ra tay, và hiện tại đáng ra chưa có bất kỳ người sống sót nào ở Zenno đến được Tsige. (note: Cánh cổng tiến vào nơi Shen ngủ cho ai không nhớ)
Fumu. Chịu.
Nếu việc này có liên quan đến Rembrandt-san. tôi sẽ tẩn cho bọn chúng một trận tơi bời. Gạt qua một bên việc liệu bọn chúng có phải là kẻ đầu sỏ không, tôi sẽ diệt trừ cái ác cho đến tận gốc. Từ những gì tôi thấy, tên đàn ông mảnh khảnh mang đến một cảm giác tốt, nhưng trong thế giới này, hắn chỉ là một tên côn đồ tầm thường.
Tôi nhìn cái tên đang nói, tên còn không bằng một kẻ tầm thường.
"Ngươi tránh được hử. Còn không dính bất kỳ thương tích nào. Chậc, lại còn có một tên khác mạnh như tên đen đó"
Ra là bọn chúng biết sức mạnh của Mio hử.
"Nè, hắc Nee-san đằng kia. Cô có thể chỉ đứng đó và xem một lúc thôi được không? Ta hứa là bọn ta sẽ không động một ngón tay vào người cô đâu"
Trước sự im lặng của bên này, tên đàn ông tiếp tục nói. Từ cách hắn ta nói chuyện, có thể thấy hắn ta không hề nóng vội và vẫn chưa tỏ vẻ hoảng loạn nào. Nếu vậy không lẽ hắn ta từng chứng kiến Mio chiến đấu ở đâu rồi sao, hay đó chỉ là những thông tin sơ sài mà hắn nghe ngóng được. Cố không gây nghi ngờ, tôi nhìn Mio và ra hiệu bằng mắt cho cô ấy làm theo lời đề nghị của hắn ta. Vì tôi đã có Tomoe bên cạnh, hơn nữa, do đây là yêu cầu của tôi, cô ấy chấp nhận mà không thể hiện bất kỳ sự khó chịu nào.
"... Miễn phí sao?"
"Cô cũng biết điều đấy. Không, nếu ta đưa 10 đồng vàng thì thế nào?"
"Được thôi, ta sẽ coi như mình chưa nhìn thấy gì-desu wa"
"Mio, tên khốn!"
Tomoe điên lên và cố nắm lấy Mio. Tất nhiên, đây cũng chỉ là diễn. Bởi vì mới đây thôi, tôi còn cảm thấy niềm vui sướng tràn ngập từ cô ta cơ mà.
Nhẹ nhàng hất tay Tomoe ra, Mio tạo khoảng cách và vào thế 'chuẩn bị chiến đấu'.
"Để sau cũng được-desu wa. Quan trọng hơn, đừng có để bị đánh bầm dập đấy. Vì ta không muốn xử lý tàn cuộc đâu" "Quá chuẩn. Thái độ của cô tốt đó Nee-san. Xin lỗi nhé mấy nhóc, đời nó là thế đấy"
Tên đàn ông cười sang sảng một lúc rồi quay sang nhìn chúng tôi một lần nữa. Chắc level của hắn ta cũng khá cao, vẻ mặt thoải mái của hắn vẫn chưa biến mất.
Mà, dù gì thì hắn cũng chỉ là bọn tôm tép thôi. Bởi vì nếu hắn ta thực sự mạnh ấy, hắn đáng ra đã phải cảm nhận được điều gì đó từ Tomoe và Mio. Có vẻ như tên này không bẳn năng nhân biết được kẻ mạnh.
"..."
"Chỉ tên khốn nhà ngươi thì mình ta là đủ!"
Tôi, đứa vẫn đang im lặng và cô Tomoe đang cao hứng.
Chắc do nhận được tín hiệu, tôi bắt đầu nhìn thấy nhóm đang ẩn nấp. Phía đằng xa cũng có những tên khác đang chuẩn bị. Bọn chúng có lẽ là cung thủ hoặc ma pháp sư. Không biết cái tình huống loạn đấu này sẽ tiến triển ra sao đây, tôi trông đợi lắm. "Nếu mày đừng có dây dưa với bọn như Rembrandt, mày đã không phải chết rồi! THỊT HẮN!!"
Kết luôn. Nát hoàn toàn.
Hướng tấn công của bọn chúng đang chụm dần vào nhau nhưng, hẳn do tôi đã trông đợi quá nhiều, tôi không thấy sợ hãi trong khi nhìn vào những vũ khí trông nguy hiểm kia. Chắc do nếu tôi giải phóng toàn bộ năng lực phòng thủ của mình, thậm chí tôi còn có thể bẻ gẫy kiếm của bọn chúng.
Nhưng Tomoe không hề di chuyển. Tôi không có cảm giác như cô ta sẽ xông tới đọ kiếm, đánh chệch hướng hay làm bất cứ hành động nào.
"Này, Tomoe. Đi và làm nhiệm vụ của cô đi chứ!"
"Nhưng, Waka. Nó, nếu như không có tín hiệu..."
Cho dù cô ta là đứa duy nhất có thứ gì đó có thể nhận biết là vũ khí, tên nô ɭệ của tôi không hề rút kiếm mà lại đang đi nói mấy từ mà tôi không hiểu. Ý cô là sao khi nói tín hiệu?
'Không phải nói ra sẽ tăng thêm tính giải trí sao?' là điều Tomoe-san nói qua Thông tâm thuật, hơn nữa, cô ta còn rành mạch nói với tôi.
Nói.
'Anh biết đấy, Waka, câu đó đấy. Câu 'Đi trừng trị bọn chúng'. Biết ngay mà, nếu không có có câu đấy làm tín hiệu, cảm giác nó cứ sai sai thế nào. Em đang đang chờ đợi bằng cả trái tim mình đấy anh biết không?'
Tôi suýt nữa thì né hụt một đòn tấn công.
Tôi đang cố né xa ra những đòn đánh nhằm che dấu sức mạnh thật của mình, nhưng vì lơ là, tôi chỉ vừa kịp tránh được.
"To-Tomoe-san"
"Vâng!!"
"Đi trừng trị bọn chúng..."
"VÂNG!!!!!"
Đỡ căng thẳng rồi~ Ngại chết đi được~ Cứ đà này, không khéo có ngày tôi sẽ nói cái câu 'Đi trừng trị bọn chúng!' một cách bình thường mất.
"Bu gya!!" Vừa đáp lại, cô ta vừa tung một đòn đánh ngược bằng mu bàn tay về phía tên đàn ông trông như kẻ trộm vốn đang cầm một con dao găm với mái tóc đâm lởm chởm. Trông như cô ta có kiềm chế đang hoàng, tên đàn ông đó bay đi với tư thế đẹp mắt.
Nếu đó là một đòn đánh tổng lực, đầu của hắn ta đã *PAM rồi! Khá lắm, Tomoe.
Tomoe đấm, đá ném và vật bất cứ ai đến gần. Cho dù bọn chúng có hướng đến tôi hay cô ấy, cô ta cứ thế mà can thiệp, chẳng bận quan tâm.
Geez, cô ta bị cơn háo hức cuốn đi mất rồi. Nói cái thứ gì mà cô ta là Kaku-san, cô ta thực sự đi tay không đó hả.
(note: Kaku-san dùng tay không, lại cho ai không nhớ)
Đúng là, nếu tôi cứ thế đứng đực ra không làm gì cũng không hay. Tạo một khoảng cách vừa đủ với Tomoe, tôi hướng ánh nhìn vào cô gái đang cầm một thanh đơn thủ kiếm đứng trước mặt. Cô ta đang tiến tới!
Với thời điểm dễ đoán, cô ta đâm tới. Thanh kiếm gì lạ thật. Hẳn để cho việc đâm phá dễ dàng, phần đầu của nó được mài cả hai lưỡi, nhưng ngoài phần đó ra, cả thanh kiếm chỉ có một bên lưỡi.
Ở thế giới này, nơi những thanh kiếm kiểu dáng tây phương đóng vai trò chủ đạo, những thanh kiếm hai lưỡi là phổ biến nhất, thật hiếm khi nhìn thấy một thanh kiếm một lưỡi. Có lẽ nó gần giống với một mũi thương.
Nói thêm, đó là một cô gái với là da nâu khỏe mạnh, cơ thể đó không có những cơ bắp nổi cuồn cuộn. Mặc dù là một vị trí quan trọng, tôi có thể nhìn thấy phần bụng sáu múi của cô và vẻ đẹp của những thớ cơ ấy đã đánh cắp sự tập trung của tôi. Không phải sẽ tốt hơn nếu như cô dùng một thanh Cường kiếm hay một cây rìu sao? Có khi tôi nên thử một đòn chặt karate vào phần gáy~ Nhưng trong khi tôi vẫn còn đang suy nghĩ, một bóng đen xuất hiện giữa hai người.
Êu êu Tomoe. Cô muốn đánh người ta đến mức nào hả?
Không, ánh nhìn của cô ta tập trung vào món vũ khí.
Gì đây, cô ta có hứng thú với vũ khí sao? Cô có thuộc tính Benkei đấy à? Cho dù vẻ ngoài của nó có tương đồng, nhưng cô ơi, đó không phải là Karasuma đâu.
Mà, miễn cô ta có ý bảo vệ tôi là được. Một lần nữa, tôi né đòn và chuồn đi.
Chắc do sợ tấn công nhầm đồng đội, bọn chúng vẫn chưa tung ra đòng tấn công tầm xa đáng kể cả. Hơn nữa, những tến đang lao đến chỗ chúng tôi, cùng một lúc tấn công cả hai bọn tôi.
Chỉ với hai người mà đã cần đến đòn bao vây, rồi còn cản trở hành động của nhóm nữa chứ, mấy người này phối hợp tệ hại quá... Trong số bọn chúng, cô gái đó thực ra lại là người có khả năng. Bởi vì dù sao cô ta cũng có ý định đánh lừa khả năng tính toán của tôi rồi tấn công.
Tôi đang nghĩ đến việc trao đổi một chút với Tomoe nhưng...
"Quần áo của ngươi có vấn đề gì thế?"
Co gái tung ra một đòn tấn công hướng từ dưới lên.
Đáp lại, Tomoe tung một cú đá vòng cầu vào đầu cô ta. Làm sao một người mặc kimono có thể tung ra một cú đá như thế chứ hả.
Hơn nữa, cái thế đá hoàn hảo đó là thế nào hả? Cô dạy tôi nền tảng của karate được không đó!?
"!!"
Người đẹp, người có một cơ thể khỏe mạnh cùng với những thớ cơ lộ rõ, mỉm cười với Tomoe, đôi mắt của cô mờ đi và cứ thế, cô ta đổ gục xuống. Không biết chỗ trúng đòn là phần đầu hay cổ, những đó rõ ràng là một cú đánh gọn gàng. Kết quả quá rõ ràng rồi. "Cuối cùng mình cũng có một thanh kiếm với một phía cùn rồi-ja"
Đó là mục tiêu của cô đó hả!? Dù nói dối, cũng nên nói mấy câu như 'Waka, anh có sao không?' đi chứ!
*Cling
Cô ta cầm thanh kiến, đảm bảo nó đánh trúng phần bụng mọt cách gọn gàng.
*Gusha
*Dogon!
*Sha~!
"A gya~~?!"
"Hia~~a!!"
"Hidebu!"
(note: Tên ai đó?)
Tên cuối cùng hiểu rằng chính cô ta là kẻ đang làm mọi chuyện rối tung lên. Nhưng tất cả bọn chúng đều đang phải chịu đựng cơn đau sống dở chết dở.
Vai bị trật. Xương bị gãy. Dù gì vai của con người cũng không có mềm dẻo đến thế.
Không tên nào có thể bắt kịp tốc độ tương đối chậm đến từ thanh trường kiếm của Tomoe.
Đúng hơn, cô gái này, cho đến giờ cô ta đã khá quen với việc sử dụng kiếm. Cô ta có đang bí mật luyện tập không? Mặc dù tôi vẫn luôn đòi hỏi rất nhiều điều từ cô ấy, hẳn cô ta có nhiều thời gian rảnh lắm. Tôi phải NÓI CHUYỆN với cô ta sau mới được "GYA!!"
"AU!"
"AGYAP!"
Một lần nữa, tên cuối cùng đúng là khá giỏi.
Những tiếng hét tôi nghe thấy từ đằng xa vang lên với Tomoe chính là nguyên nhân, kẻ đang vui sướng vung vẩy cạnh cùn của thanh kiếm. Hình ảnh vũ khí rơi xuống chính là bằng chứng cho những cú đánh đó.
Cô ta đang nhắm và các chi của bọn chúng. Dù gì cũng có khả năng tay và chân của bọn chúng bị chém bay đi. Việc chuyện đấy không hề xảy ra đúng là một điều kỳ diệu mà.
"Cá-các ngươi..."
Tên đàn ông mảnh khảnh cuối cùng cũng biểu lộ một biểu cảm lo lắng.
Đó là điều cuối cùng hắn ta nói trong khi quay trở lại với những tên sử dụng ma pháp và tạo khoảng cách với chúng tôi.
"Gì thế này-ja? Hết rồi sao?"
"..."
Giờ mới nghĩ, suốt từ nãy đến giờ tôi vẫn chưa nói điều gì. Và tôi cũng chưa có viết câu nào hết.
Tôi là một đứa cũng có thể nói là có chút văn vẻ, nên đâu đó trong tôi cũng thấy không hoạt ngôn cũng không sao. Umu, im lặng là vàng mà. "Ah, Nee-san. Chị không về phía của bọn em sao!? Em cần chị giúp đỡ!"
Tên đàn ông nhờ Mio trợ giúp. Uwaa, mất thể diện quá!
"Không đời nào-desu wa"
"Chị không muốn vàng sao!?"
"Đâu như ta cần lấy chúng lúc ngươi còn sống đâu. Dù gì ta cũng có thể lấy chúng từ túi của ngươi sau khi ngươi chết"
"Geh?!"
Tên đàn ông mặc áo choàng phát ra tiếng. Ra thế, hai tên đó đều là đàn ông.
"Ngươi nghĩ ta là ai!? Ta là mạo hiểm giả số một nơi Tsige này, hạng S và level 201! Lime-Latte-sama-da zo!"
Cái tên nghe chẳng hợp gì cả. Hắn ta nói Lime Latte sao... tởm.
Tuy nhiên, số một ở Tsige hả.
Tôi dã nhận một báo báo cáo lúc còn ở Zenno.
Có phải? Tên đứng đầu hội luôn luôn là một lũ ngốc hoặc là kẻ xấu.
Tên còn lại giữ im lặng. Có khi hắn ta đang lên kế hoạch chạy trốn. Đôi tay kia cũng đang tỏ rõ sự run rẩy. "Ta y-yêu cầu ngươi, hỡi thánh mã từ bát phán bậc. Tại nơi đây, hãy cho ta mượn dấu tín của ngươi và mang ta đi.
Eh, một câu xướng bằng ngôn ngữ thông thường? Việc đó cũng có thể sao?
"Tên khốn! Ngươi định chạy sao!?"
"Trông như đó là một ma pháp dịch chuyển, Waka"
"Hiểu rồi~"
Ah, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi lên tiếng.
Tôi lao đến tên đang run cầm cập mà xướng chú ngôn.
"Oan Panchi!"
Để tôi giả thích, Oan Panchi là...
Bên ngoài, nó trông giống như một cú đấm hào nhoáng uy lực đấm bay đối thủ đi, nhưng sự thật, đây là một đòn tấn công tất tử nhưng không gây chết người, nó chỉ khiến cho đối tượng đau không tả xiết nhưng sẽ không gây ra một đòn chí mạng.
Nó là một kỹ thuật cùng lúc điều khiển lượng ma lực cấp cao mạnh mẽ và thể thuật cùng một lúc. Đây vốn là một kỹ thuật được sinh ra từ tâm ý muốn bảo vệ mạng sống của những cư dân Asora cùng luyện tập với tôi. Những chiến binh hỗ trợ tôi tập luyện, những người ngập tràn sự sợ hãi và miễn cưỡng (Eh?) đã đối diện với cú đấm này và đều chỉ còn có 1 hp. Và như thông tin tôi vừa nói ấy... "Tama, e? Buggyuruuruurooo?!!!!"
Tấm ao choàng bị thổi bay đi và trượt dài trên nền đất, đến mức để lại dằng sau một vệt bụi. Sau đó, hắn ta dừng cử động một cách hoàn hảo.
"Oh! Tuyệt mĩ!"
"... *Pong*"
Tên đàn ông mảnh khảnh há hốc mồm ra, trong khi nhìn tên đồng bọn áo choàng của mình, tên thậm chí còn không nhúc nhích được.
"Tên cuối cùng còn sót lại chính là ngươi đó-ja, im lặng mà đầu hàng đi!"
"Đừng có đùa với ta"
"Ho!!"
"Na!!"
"Tei!"
"Không thể nàooooo!?"
"Horya"
"Ki!? Máu mũi!! Dám coi thường t...!"
"Sei"
"Heh~ Ta, trời, eh?"
"Hmph"
"Hiiih!! Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì mà, làm ơn cứu tôi với!"
Uhm...
Những từ ngữ của Tomoe chuyển thành waga* và tên đàn ông điên cuồng lăm lăm với con dao trong tay, lao vào người cô bắt đầu vung chém. Tomoe, với cánh tay không cầm kiếm, nắm lấy con dao với bàn tay trần. Và với một giọng nói nhẹ nhàng, cô bẻ gẫy con dao. Theo đà, cô ấy tung một đòn đấm thẳng vào mặt hắn.
(note: a jab)
Ngay cả với vậy,tên đàn ông vẫn tiếp tục kháng cự và sau khi nhận được tín hiệu ok từ tôi cho phép vật, hắn ta bị ném bay đi.
Sau khi đoạt lấy con dao của tên đàn ông giờ đã nằm ngữa xõng xoài ra và đâm nó vào bên sườn, hắn ta cuối cùng cũng từ bỏ. Mọi chuyện diễn ra như thế.
Q-quá yếu~!
"Waka, anh có câu gì muốn hỏi hắn không?"
[Tạo sao anh lại tấn công chúng tôi?]
"V-viết sao? Kh-không, không có gì lạ đâu! Tuyệt lắm! Lý do, đúng rồi, là lý do đúng không!?"
Cảm nhận được cơn điên tiết của Tomoe, tên đàn ông ngay lập tức trả lời câu hỏi của tôi.
Hắn ta nói.
Bởi vì việc mở rộng quy mô của thương đoàn Rembrandt, có vẻ như những nhiệm vụ yêu cầu đi vận chuyển xe hàng hay nhiệm vụ thu thập vốn dành cho những mạo hiểm giả cấp thấp đã bị gảim xuống một cách đáng kể. Với những cá nhân mạnh mẽ, mức ảnh hưởng đấy cũng chỉ như việc họ bị mất đi một chút tiền ăn vặt, tuy vậy, với những mạo hiểm giả với level thấp, đây lại là một vấn đề sống còn.
... Mạo hiểm giả mà lại không thể ra ngoài thị trấn một cách đường hoàng, không biết họ làm cái nghề gì chứ? Không phải tốt hơn hết là họ nên nghỉ hưu và đi tìm một công việc khác sao? Tuy vị trí hiện tại của tôi không cho phép mình nói điều trên nhưng, nếu như không có bất kỳ nhiệm vụ nào, mấy người nên đi săn mấy con mamono mà kiếm tiền đi chứ. Đó chính là thứ định nghĩa nên một mạo hiểm giả, hay đó là điều tôi nghĩ vậy.
Sau đó, một vài người bắt đầu lập nhóm và rời khỏi thị trấn. Rồi khi mùa đông tới, thậm chí có những người đã 'ra đi'. Tôi thực sự nghĩ chính do lỗi của bản thân mấy người nên mới khiến mọi chuyện thành ra như vậy. Mấy người không có phải châu chấu. Và khi mùa xuân tới, họ bắt đầu nghĩ đến việc trả thù, lên kế hoạch và hành quyết. Cho dù vậy, lâu một nguyền bệnh để trả thù... Q-quá đen tối.
Có vẻ như đối với những người này, đây giống như một sự trừng phạt thần thánh, một kiểu nhiệm vụ gì đó. Chính vì lý do đó, tên hành phép, kẻ đã bi bắt giữ, không hé nửa lời cho đến lúc trút hơn thở chuối cùng.
Nói cách khác, đây chính là cơn oán giận của một nhóm những mạo hiểm giả cụ thể.
Ra đó là lý do vì sao không có ai làm nhiệm vụ về Rubee-eye. Vậy điều đó có nghĩa bọn họ đã nhắm đến tôi ngay khi nhiệm vụ được lấy.
Tên đứng đầu nơi Tsige này, Lime, là tên đầu sỏ của vụ trả thù, cũng tham gia tấn công luôn.
Gì đây?
[Tuy nhiên, mấy người, mấy người không thấy cắn rứt lương tâm khi ếm một lời nguyền như thế sao] "Ngươi nói một lời nguyền như thế? Nó chỉ là một mê nguyền khiến ngươi ngủ như một khúc gỗ trong vài năm. Mà, ta cũng nghe nói bọn họ đã làm gì đó để lời nguyền không có bị phá giải giữa chừng"
Ah?
[Anh đang nói cái gì cơ? Lời nguyền được ếm lên gia đình nhà Rembrandt-shi là một lời nguyền tắc tử level 8]
"Eh?"
"Ngươi dám giả ngu sao tên khốn kia?"
Tomoe nắm lấy con dao đang cắm bên sườn hắn.
"T-tôi không có nói dối!"
Sắc mặt của hắn cho tôi biết hắn ta không hề nói dối. Dùng ánh mắt, tôi yêu cầu Tomoe kiểm tra ký ức của hắn. Cô ấy gật đầu và tôi im lặng xem xét tình hình.
"Gϊếŧ sao! Bọn ta chỉ muốn tên Rembrandt đó biết được nỗi đâu của việc dám ăn cắp địa điểm của những mạo hiểm giả đang trưởng thành"
"Waka, hắn ta không nói dối"
Trông như cô ấy có thể nhìn vào ký ức của hắn ta. Vậy thì, không còn gì để hỏi nữa. Geez, cái cuộc trò chuyện này đang chệch hướng đi đâu chứ? Có vẻ như ở đây đang có vài hiểu lầm, mà cũng đâu có ai chết (chắc thế) nên cũng không sao dâu, đúng không?
Tôi chưa thể nói mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng hiện giờ, một điểm đã được tháo gỡ.
[Tôi đã hiểu. Bây giờ thì không sao rồi]
"Ngươi sẽ để ta đi đúng không?"
[Đúng thế. Cứ đi và chữa trị vết thương cho những người ở đây đi]
Tôi đang đeo mặt nạ, nên hắn ta chắc sẽ không biết danh tính thật của tôi nếu chỉ nhìn thôi đâu.
"Vâng! Tôi xin lỗi!"
Mọi chuyện đáng ra cứ thế tiếp diễn.
Nhưng tên đàn ông mới đứng dậy đó ngay lập tức bị một bàn tay tóm lấy.
"Ch-chuyện gì thế? Hắc Nee-san"
Người túm lấy hắn ta là Mio mà đã trở về phía bên tôi tự lúc nào đó.
"Tiền"
"Ah, tiền đúng không ạ. Em hiểu rồi... eh?" Mio cướp lấy cái túi trông giống như cái ví từ người đàn ông và lấy toàn bộ tiền bạc bên trong.
Cho dù hắn ta có nói là mười đồng vàng.
"Ehm, chuyện gì thế ạ...?"
"Đây"
Mio trả cái túi rỗng tuếch về cho tên đàn ông.
"Không không không không! Không phải thế là quá nhiều sao Nee-san!?"
(note: Ai có thấy tên này khỏe kinh không? Bị đâm phát vào sườn cơ mà)
"Lãi"
"L-lãi"
"Đúng thế, lãi"
"... Nhưng như thế là quá không đúng rồi"
Thật chứ
"L.Ã.I"
"Wa, vâng. Không sao không sao"
Nhưng cô ta đe dọa hắn ta bằng vũ lực. Mio, cô gái này đáng sợ thiệt chứ. Nhưng Lime-kun thì có hơi tội nghiệp. Xét đến lai lịch của hắn, giúp hắn ta chút ít coi.
[Con dao tùy tùng tôi làm gẫy trông như khá tốt. Lần sau tôi sẽ đền bù cho anh, nên xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi]
"Eh, thật sao?"
Không nghi ngờ gì khi đó là một con dao găm được cường hóa ma pháp. Nhặt con dao bị gãy từ nền đất lên, tôi đáp lai anh ta với giọng tích cực. [Với tên Raidou, tôi sẽ gửi vài lời đến hội. Xin lỗi. Vậy, chúng tôi xin phép đi trước]
"Ah, anh đâu cần làm mấy việc như thế đâu Waka-sama!"
"Waka, chờ em với~"
Trông như Tomoe học từ Mio rồi, cô ta đang mò túi của mấy người đằng kia, tôi nhanh chóng rời đi để khiến cô ta phải dừng lại.
Geez, nếu chúng ta làm mấy việc như thế, thì có khác nào với bọn cướp đường không hả!