Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 15: Gió lặng



Chương 13: Gió lặng

Chương 13:

Nhận được cuộc gọi từ Cabe, nhóm Twilight tiện đường đánh xe đi qua đó luôn.

“Sao, có chuyện gì vậy?” Đến nơi, Twilight mở cửa nhảy xuống thì thấy Cabe đã đứng chờ sẵn với tâm trạng lo lắng.

“Xin lỗi vì làm lỡ thời gian, nhưng vấn đề này phải cần đến sự giúp đỡ của ngài.” Cabe trước tiên cúi đầu xin lỗi, rồi anh dẫn Twilight đi vào trong thị trấn đã bị quân Ursus đốt cháy rụi.

Vừa đi, anh vừa kể đại khái những gì đã xảy ra.

Đại khái là, sau khi nhóm Twilight trở về nơi giấu xe, Cabe cùng người lính đánh thuê ở lại phát hiện ra một ngôi nhà có vẻ là tòa thị chính vẫn chưa cháy sụp.

Dù nhìn đã rất sập xệ, hai người trưởng thành vẫn quyết định dẫn những đứa trẻ qua đêm ở đây, có vài bức tường chắn gió còn đỡ hơn phải tụm lại chùm chăn ngủ ngoài trời.

Nhưng là trong khi họ đang dọn dẹp lại đ·ống đ·ổ n·át để lấy chỗ ngủ, một trong những đứa trẻ tự nguyện giúp đỡ đột nhiên thở dốc, rồi nó đổ gục xuống làm những đứa còn lại hoảng hốt, Cabe lập tức trấn an lũ trẻ trong khi người còn lại là Medic trong đội bắt đầu kiểm tra tình trạng của đứa trẻ.

Chỉ vừa ngồi xuống khám được một lúc, Medic vẻ mặt nghiêm trọng bảo Cabe sử dụng bộ đàm gọi đội trưởng trở lại, đồng thời lấy từ trong túi cứu thương của mình ra một ống tiêm chích vào người đứa trẻ.

Còn anh thì bật bộ đàm gọi cho Twilight, đó là tất cả những gì đã xảy ra.

Kể xong thì hai người cũng vừa tới nơi, trong tòa thị chính đổ nát, đám trẻ đang vây quanh Medic và người bạn của chúng, hoang mang, hoảng sợ bàn tán.

Cabe chạy đến trước lừa đám trẻ ra chỗ khác, mở đường cho Twilight đi vào.

Cậu tiến đến ngồi xuống ngay cạnh Medic, người đang dùng khăn ướt lau sơ cơ thể cho cậu bé này, cơ thể gầy gò của nó đỏ bừng nóng rực, mạch máu quanh những vị trí tinh thể kết tinh thì căng phồng lên như quá tải.

Nhân tiện đề cập luôn, phương bắc Ursus là nơi quốc gia này đày ải các Infected, đa số cư dân sinh sống ở đây đều là người nhiễm bệnh hết, kể cả trẻ em.

Bản thân người Ursus có sự kỳ thị sâu sắc với các Infected, đây là lý do lính tuần tra sẽ chẳng bao giờ ngại ngùng khi tàn sát cả một ngôi làng để c·ướp đoạt tài sản từ những con người khốn khổ này.

“Oripathy bộc phát à?” Nhìn đứa trẻ rên rỉ đau đớn, Twilight hỏi xem chuẩn đoán của Medic.

“Đúng vậy thưa ngài.” Anh ta gật đầu. “Nguyên nhân phát bệnh có lẽ là do hít phải bụi Originiums phát tán trong không khí trong quá trình đốt xác ban nãy. Trong lúc Cabe gọi cho ngài, tôi đã hỏi chuyện những đứa trẻ khác, một vài đứa nói rằng trên đường đến đây, thằng nhóc này đã đi đâu đó một lúc.”

Không cần nói hết cũng biết, chắc chắn đứa trẻ kia vẫn còn lưu luyến gia đình mình mà trở lại nơi hỏa táng.

Đi vào một khu vực có Originiums mà không có biện pháp phòng hộ là một điều ngu xuẩn, đó chính xác là lý do tại sao tình trạng Oripathy của người dân phương Bắc Ursus nghiêm trọng hơn bình thường, họ bị ép làm việc trong những khu mỏ khai thác mà chẳng còn có đồ bảo hộ tử tế.

“Tôi đã tiêm cho thằng nhóc một liều ức chế nhưng không ăn thua, tâm tình tiêu cực của nó cũng khiến bệnh tình nặng hơn. Tình hình hiện tại đã cực kỳ nghiêm trọng, nếu không được cứu chữa kịp thời thì nó chẳng còn bao nhiêu thời gian đâu.” Medic nói tiếp, rồi anh hướng ánh mắt mình về phía Twilight chờ đợi điều gì đó.

Cho dù quyết định của cậu là gì, mọi người đều sẽ chấp hành.

“Kệ mịa nó, ngu thì c·hết thôi chứ, mình chẳng có lý do gì để giúp nó cả,”



Ý nghĩ đó chính xác đã xoẹt qua đầu Twilight một giây.

Như Medic đã nói đấy, quá trình đồng hóa Oripathy của thằng nhóc này đang phát tác rất nhanh, nó cần phải được điều trị khẩn cấp tại một cơ sở y tế đủ điều kiện.

Nhưng đây là phương bắc Ursus, mồ chôn Infected thì sợ còn chẳng đào ra nổi một cái trạm xá chứ đừng nói gì bệnh viện.

Cách duy nhất là dùng xe đưa nó đến trại q·uân đ·ội Ursus gần đây nhất, nơi đấy được đánh dấu trên bản đồ và cách thị trấn này không quá xa.

Nhưng đừng quên rằng, Bloody Lines đang đột nhập vào lãnh thổ của họ trái phép, chủ động lộ mặt thì chỉ có ăn $#%. Với lại, chỗ đó chín phần mười là nơi đóng quân của lũ lính vừa mới t·hảm s·át thị trấn này, muốn chúng cứu một Infected, mơ đi.

Thế nên kết luận là, thằng nhóc này gần như hết cứu rồi, thôi thì để nó ngỏm rồi lấy đó răn đe đám còn lại là được.

Đấy là biện pháp nhanh gọn nhất mà Twilight muốn làm ngay lúc này, nhưng khổ một cái, việc làm đó sẽ khiến bọn trẻ mất đi sự tín nhiệm vào họ. Chúng vừa mới mất đi người thân trong tay chính đồng bào của mình (Dù chắc là người Ursian không coi Infected là đồng bào mình đâu) giờ lại chứng kiến thêm c·ái c·hết từ một người đồng trang lứa...

...trẻ em mà, trí tưởng tượng của chúng bay cao và xa lắm, ai biết suy nghĩ lệch là gì sẽ hiện hữu trong đầu chúng.

Hơn nữa, Twilight liếc nhìn qua chỗ Cabe đứng trấn an lũ trẻ.

“Olof trông đang rất đau đớn, cậu ấy có sao không ạ?”

“Tớ có nghe người lớn nói căn bệnh cậu ấy mắc phải đến từ những viên tinh thể mọc lên trên tay chúng ta.”

“Vậy...chúng ta đều sẽ trở nên đau đớn giống cậu ấy hả?”

“Không sao đâu, đừng lo lắng, dù nhìn cũng chỉ bằng tuổi mấy đứa thôi nhưng đội trưởng của bọn anh là một người rất tài giỏi, cậu ấy sẽ giải quyết được vấn đề này thôi.”

“Oi, đừng có đánh giá cao tôi như vậy chứ, tội lỗi lắm đấy.” Đứng ở đây cũng nghe được Cabe đang thổi mình lên tận chín tầng mây, Twilight tức giận chửi thầm một câu.

Lũ trẻ đang được gieo hi vọng, bây giờ ra nói không cứu được thì sẽ còn đả kích chúng hơn nữa.

Nhưng cậu thực sự chẳng cso lý do để ra tay.

Có cứu nó hay không? Mệt mỏi rồi đây.

“C...”

Đang băn khoăn xem có nên làm sao với thằng nhóc này, Twilight bỗng nghe được một tiếng lẩm bẩm nhỏ.

Cậu cúi đầu xuống nghe cho rõ hơn những gì mà cậu bé run rẩy nằm trên sàn nhà cố phát ra.

“Cha...mẹ...cứu con...đau quá...không muốn c·hết.

Âm thanh lí rí, từng từ ngữ đứt quãng, phải mất vài giây để Twilight nghe rõ được điều mà đứa trẻ muốn nói.

Và khi nghe xong, cậu ngẩng mặt lên lại, quay sang ra lệnh cho Medic.



“Dù sao thì trong việc này cũng có một phần lỗi của chúng ta vì không cảnh báo trước, lùa đám trẻ rời đi đi, tôi không muốn bị làm phiền trong lúc làm việc.”

“Vâng thưa ngài.” Nhận thấy đội trưởng đã có một lý do để làm gì đó, Medic cúi đầu hành lễ, anh đi qua chỗ Cabe nói gì đó rồi hai người dẫn theo lũ trẻ đi ra ngoài.

Đợi mọi người đi hết, chỉ còn lại mình Twilight và đứa trẻ ở trong tòa nhà đổ nát.

Lúc này, đôi môi cậu mới dần hiện lên một nụ cười.

“Cảm thấy vui mừng đi nhóc con, vì anh mày sẽ không đưa tay ra cho một kẻ đã ‘c·hết’ đâu.” Twilight kéo găng tay, cậu một lần nữa ngồi xổm xuống bên cạnh, đặt tay lên trán đứa trẻ kia.

“Ngủ đi, hãy để cơn đau bị nhấn chìm trong giấc mộng, sau khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ tốt hơn.”

...

“Sao rồi thưa ngài?”

Một lúc sau, Twilight ung dung đút tay trong túi áo bước ra, Cabe cùng Medic thấy cậu vội chạy lại hỏi tình hình.

“Tốc độ đồng hóa giảm đi rồi, nhưng thằng nhóc vẫn còn sốt cao, vào lo cho nó đi.”

Hai người kia gật đầu, Medic trở lại trong tòa nhà để lo cho cậu bé, trong khi Cabe đem chuyện này đi động viên những đứa trẻ còn lại.

Chẳng mất quá nhiều thời gian, anh đã trở nên thân thiết với lũ trẻ, chắc là do hoàn cảnh xuất thân gần giống nhau.

Nhìn anh ta chơi đùa với lũ trẻ một lúc, Twilight móc bộ đàm thông báo với những người còn lại trên xe, nói rằng họ sẽ ở lại thêm một lát nữa, đợi tình trạng của thằng nhóc kia tốt hơn một chút.

Tính cách cậu là như thế, nếu rảnh mà việc vẫn còn trong khả năng thì sẽ làm cho xong chứ không để lưng chừng.

Với suy nghĩ như thế, cả nhóm tạm thời tiếp tục dừng chân ở thị trấn...

..thêm 3 tiếng nữa.

Nhưng tình trạng của thằng nhóc kia chỉ có nặng trêm chứ không bớt đi.

...

Đến tầm 5 giờ chiều, không thể ngồi đợi không phí thời gian như thế này nữa, cả nhóm lính đánh thuê đành phải tụ tập lại bàn bạc.

“Không ổn rồi, dù quá trình đồng hóa đã chậm đi nhờ khả năng của đội trưởng, nhưng thằng nhóc vẫn sốt quá cao, phải có thuốc.” Medic đầu tiên thông báo tình hình hiện tại.

“Chúng ta không có thuốc hạ sốt à?” Người lính đánh thuê đảm nhiệm việc trinh sát ngạc nhiên hỏi, bởi vì mấy thứ như thuốc hạ sốt thì lúc nào cũng nên mang theo trong người.



“Vì thời gian chúng ta di chuyển cũng tương đối ngắn và không quá xa trại chính, để đảm bảo sự cơ động cho những tình huống xấu, tôi chỉ ưu tiên mang theo những thứu cần thiết như băng gạc và thuốc giảm đau, thuốc ức chế chỉ là do tiện tay bỏ vào.” Medic giải thích. “Còn về vấn đề thuốc hạ sốt. Tôi nghĩ ở doanh trại chính sẽ có.”

“Tính cả đi và về sẽ mất khoảng 6 tiếng, vì trời tối nên có thể sẽ còn chậm hơn, liệu thằng nhóc có thể trụ được đến lúc đó không?” Engineer trong nhóm tính nhẩm một chút khoảng cách.

“Hay là mọi người?” Cabe quay sang hỏi ý Twilight.

“Có thể...” Cậu gật đầu rồi nói tiếp. “Nhưng tôi có phương án tốt hơn.”

Twilight lấy trong balo ra một tấm bản đồ mà Trial đã đưa cho cậu trước khi đi trải ra bàn cho mọi người xem. Ở trên đó có đánh dấu chi tiết những thứ cần lưu ý trong khu vực họ đang ở, từ các thị trấn cho đến trại q·uân đ·ội.

“Có một thị trấn mỏ nằm gần đây, khoảng 1 tiếng rưỡi đi đường, nơi đó đã được trinh sát và xác nhận một trại q·uân đ·ội nằm ngay cạnh lối vào khu mỏ, có một trạm xá nhỏ trong thị trấn.” Cậu chỉ vào ký hiệu một tòa nhà nhỏ màu xanh (Đại diện cho thị trấn và an toàn).

“Tôi đã nắm được tương đối cách sinh hoạt của người dân ở đây rồi, ta có thể giả danh làm một người lữ hành và dùng một chút thức ăn đổi lấy thuốc. Nhưng để đề phòng, chúng ta nên chia làm hai nhóm, một bên đi đến đó, bên còn lại trở về doanh trại lấy thuốc như kế hoạch.”

“Tôi thấy đội trưởng nói đúng đấy, nếu suôn sẻ, chúng ta sẽ có thuốc sớm sau khoảng 3 tiếng, còn nếu không thì vẫn có thể trông đợi vào nhóm còn lại.” Medic gật đầu, thêm một phương án khả thi để cứu người không phải ý tồi.

Những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý, chủ yếu là vì đội trưởng nói gì thì theo nấy.

“Thế thì.....tôi cũng Cabe sẽ đi đến thị trấn, một người trông có vẻ hiền lành và một đứa trẻ sẽ không gây quá nhiều nghi ngờ. Nếu có bất trắc gì, chúng tôi cũng có thể tự ứng biến, kể cả là phải đánh c·ướp.” Đến phần chia nhóm, Twilight tự đề xuất mình với Cabe, lý do được cậu nêu ra khá là hợp lý.

“Tôi sẽ ở lại để chăm sóc lũ trẻ, nhưng tôi cần một người đủ mạnh để bảo vệ cả nhóm.” Đến lượt Medic lên tiếng, dù trong bất kỳ đội nhóm nào, ý kiến của người chữa bệnh luôn được ưu tiên.

“Vậy thì Matt cùng Trinh Sát A ở lại, Engineer A và Caster A sẽ trở về trại, quyết định vậy đi, có ý kiến gì không?”

Không ai lên tiếng phản đối, coi như tất cả đồng ý.

“Tốt, thế thì đừng làm trễ thời gian, lên đường đi.” Twilight vỗ tay giải tán họp, hai nhóm di chuyển nhanh chóng đi ra xe.

Đến nơi, Engineer ném cho Cabe chìa khóa của chiếc xe mà Twilight đang leo lên, hai nhóm không trao đổi mất thời gian mà bật xe, theo hai hướng khác nhau phóng đi.

...

Nhóm Twilight rời đi rồi, những người ở lại, Medic chăm cho đứa trẻ bị bệnh, trinh sát mang đám nhóc còn lại ra ngoài chơi để khỏi là ồn, chỉ còn Matt là chẳng có gì làm ngoài ngồi im một chỗ, vẻ ngoài giang hồ của anh khiến đám nhóc cảm thấy sợ hãi.

Thấy vậy, Medic nhờ anh leo lên nóc nhà kéo một tấm bạt nhỏ cho chỗ trống để tránh tuyết rơi vào ban đêm.

“...”

“Sao vậy?” Vừa ra ngoài thay nước ấm mang về, thấy Matt ngồi trên nóc nhà nhìn đăm chiêu về phía Bắc, Medic nghi hoặc hỏi.

“Gió ngừng thổi rồi, có gì đó đang đến.”

“Hả?” Medic nhất thời chưa hiểu anh đang muốn nói điều gì.

Nhưng có một điều trùng hợp vừa diễn ra.

Hướng Bắc, chính là hướng mà Twilight và Cabe vừa rời đi để đến thị trấn lân cận.

Thông tin thêm:

Nhóm Twilight gồm 7 người: Cậu, Matt, Cabe, Medic, Engineer, Trinh sát và Caster.