Có hai người đàn ông đang ngồi trò chuyện với nhau.
“Anh chắc chắn về quyết định này chứ Adam?”
“Tôi đã quyết rồi, phải có ai đó đứng lên và hành động. Những chính sách quân phiệt này đang khiến Ursus sụp đổ theo thời gian.”
“Vậy thì, chúc anh may mắn, tôi không thể ra mặt hỗ trợ anh trực tiếp, nhưng nếu cần gì thứ cứ bảo tôi.”
“Làm phiền anh rồi Harmberg.”
Adam nói, sự hỗ trợ của anh ta sẽ giúp ông rất nhiều.
“Không có gì, anh cũng giúp tôi nhiều rồi mà, thế này có là gì đâu.” Harmberg khách khí nói.
“À mà cũng trễ rồi, tôi xin phép đi trước.” Nhìn đồng hồ, cũng đã khá trễ, Hamberg từ biệt rời đi.
“Không ở lại ăn tối à?” Thấy bạn mình có vẻ mệt mỏi, Adam mời cậu ta ở lại ăn tối cùng gia đình ông.
“Không, tôi còn rất nhiều giấy tở phải xử lí đây.”
Nhưng Hamberg từ chối khéo, mở cửa rồi lên xe rời đi.
Còn Adam thì bắt đầu công việc của mình.
Trong suốt 4 tháng, ông đã liên tục viết những bài tuyên truyền cải cách chế độ, đồng thời cũng dùng địa vị học giả của mình để ảnh hưởng và giúp đỡ những quý tộc mới, những tướng lãnh có thái độ ôn hòa.
Không những thế, ông liên tục công khai kêu gọi nền hòa bình và hợp tác giữa các quốc gia với niềm tin sẽ khiến Ursus ngày một lớn mạnh và được nhiều người hưởng ứng, đặc biệt là tầng lớp lao động và những người lính đã chán nản với cuộc c·hiến t·ranh kéo dài dai dẳng.
Với các hành động này, Adam chẳng khác gì cái gai trong mắt của những quý tộc cũ, những kẻ tin vào c·hiến t·ranh mới là biện pháp duy nhất có thể khiến Ursus trở nên vĩ đại.
Nên chỉ không lâu sau.
“Hamberg! Tên khốn nạn, tại sao ngươi lại phản bội ta!”
Adam xách cổ áo của tên bạn cũ lên, hẵn đã hợp tác với những tên quý tộc cũ để đưa ra những cáo buộc lên ông, khiến Adam mất đi quyền lợi của mình, cả danh hiệu học giả cũng bị thu hồi.
“Anh không hiểu Adam, những gì tôi làm là đang giúp anh thôi. Đế quốc này được dựng lên từ c·hiến t·ranh, và nó phải được vận hành bởi c·hiến t·ranh.”
Mặc kệ việc đang bị nắm cổ áo, Hamberg vẫn bình thản trả lời.
“Điều đó chỉ mang lại sự sụp đổ.”
“Nếu hiên tại n·ội c·hiến thì Ursus sẽ sụp đổ còn nhanh hơn!” Harmberg tức giận vụt tay Adam ra.
“Chính những gì ông làm đang khiến nội bộ quốc gia chia rẽ. Nếu bây giờ cuộc n·ội c·hiến xảy ra, Ursus sẽ mất tất cả.”
“Nếu những gì ông nói là đúng, đó vẫn là chuyện của tương lai xa. Ông không thể hiểu được thế cục hiện giờ sao!”
“Nhưng…” Adam đang định phản bác lại, nhưng một vài người lính đột nhiên xông vào phòng.
“Đủ rồi Adam.” Harmberg nói.
“Ông đã bị quy vào tội phản quốc, nhưng vì những đóng góp của mình, lệnh tử hình sẽ không được suy sét, nhưng ông sẽ phải dành phần đời còn lại tại vùng biên giới hẻo lánh.”
Rồi ông bỏ đi, mặc những người lính đang lao vào bắt giữ Adam.
“Ngươi! Sau tất cả những gì ta làm cho ngươi Hamberg, ngươi đối sử với ta như thế này sao!” Adam vùng vẫy hét lớn, căm hận nhìn về phía người bạn cũ của mình.
Nhưng hắn không hề ngoảnh lại.
“Đứng dậy!” Những tên lính áp giải xách Adam dậy, lôi ông ra xe.
“Này đội trưởng, sao chúng ta không thể tử hình ông ta tại đây vậy?” Một người lính trẻ thắc mắc hỏi. Cậu vừa mới được chuyển tới q·uân đ·ội hoàng gia, nhiều thứ ở thủ đô vẫn còn lạ lẫm với cậu.
“Không được, cho dù lão ta có phạm tội gì, chúng ta vẫn phải đợi phán quyết từ tòa án tối cao.” Người đội trưởng tháo phần dưới mặt nạ của mình ra, châm một điếu thuốc.
“Phùùù, mà chắc cũng chả cần đợi lâu đâu, với tội danh tuyên truyền p·hản đ·ộng và phản quốc thì chắc là sáng mai bản án chính thức sẽ được đưa ra thôi, lúc đó thích làm gì thì làm.”
“Chính những tên nhu nhược như ngươi đã khiến cho đế quốc chúng ta trở nên yếu kém..”
“Những tên học giả ngu ngốc bọn ngươi chả làm được gì ngoài việc tuyên truyền những thứ ngu ngốc.”
“Đây cũng là tấm gương cho những kẻ khác dám chống đối lại chính quyền tối cao của Ursus.”
“Gahaha.”
Những người lính trong q·uân đ·ội hoàng gia chính là những người thấm nhuần tư tưởng dân tộc của quốc gia nhất.
Họ là đại diện của tư tưởng cực đoan dân tộc và tư tưởng p·hát x·ít vốn đã cắm rễ vào sâu trong nền chính trị của đế chế.
Trong số những người lính hoàng gia, lực lượng cận vệ già coi thủ đô Deity Grypherburg là nơi linh thiêng nhất ở Ursus.
Còn những người lính thế hệ sau.
Họ cũng giống như những quý tộc bảo thủ, tin rằng chỉ c·hiến t·ranh mới có thể khiến đế chế trở lại vinh quang ngày xưa.
Đây là điều tạo nên sự mâu thuẫn không hề nhỏ giữa lực lượng đóng quân ở biên giới, những kẻ mệt mỏi và đã chán nản trước c·hiến t·ranh.Những con người đã dành cả cuộc đời trên cái chiến trường của máu và thép.
Với q·uân đ·ội hoàng gia được hậu thuẫn bởi những quý tộc cũ mong muốn đẩy mọi thứ đi xa hơn.
Đây là nguyên nhân sâu xa dẫn đến cuộn đại nổi dậy trong tương lai.
Adam không bị bọn lính canh làm gì, nhưng những lời bàn tán chỉ trích của chúng khiến tinh thần ông day dứt như bị t·ra t·ấn.
Liệu thay đổi quốc gia này có phải là điều đúng đắn.
Mục đích duy nhất của ông để những người dân có thể sống trong hòa bình, để những người lính có thể trở về bên gia đình, để những đứa trẻ sinh ra ở đất nước không có c·hiến t·ranh.
Nhưng nếu cả họ cũng chối bỏ đi lý tưởng của ông vậy rốt cuộc ông còn phải làm điều này vì ai ?
Chẳng lẽ những cố gắng, những nỗ lực để thay đổi đất nước này của ông là sai lầm, là khiến cho Ursus yếu kém đi hay sao ?
Vậy rốt cuộc ông phải làm sao ?
Từng giây phút ở đây, nó như kéo dài hàng giờ đồng hồ.
Những câu hỏi đó chúng cứ ám lấy cái tâm trí của ông.
9 tiếng trong ngục tù, nó cứ như 9 tháng không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Ngày hôm sau, truyền thông đưa tin việc Adam là gián điệp từ quốc gia khác cài vào. Và những gì ông làm nhắm mục đích kích động dân chúng nổi dậy chống chính quyền.
Dù nhiều người lên tiếng bảo vệ Adam, nhưng điều đó cũng không tác động gì lớn khi các quý tộc cũ dễ dàng đè nó xuống.
Cuối cùng, theo như phán quyết từ tòa án, do không đủ bằng chứng kết tội, và do lũ quý tộc cũ không muốn kéo dài chuyện này để các quý tộc mới có cơ hội làm gì đó.
Adam không bị tử hình mà thay vào đó bằng án phạt trục xuất đến Northern Tundrae vĩnh viễn và không được phép bước vào bất kì lãnh thổ nào nằm trong địa phận Ursus nữa.
Những người liên quan đến ông cũng chịu chung số phận.
Adam mong chờ những người ông từng giúp đỡ.
Nhưng chẳng ai có thể làm gì.
Vậy rốt cuộc con người cũng chỉ là con người, họ chỉ quan tâm lợi ích của mình mà thôi.
-----------------
Trở lại hiện tại.
Phiu phiu.
Vút.
“Hộc hộc.”
Ba thành viên nhà White đang cố chạy thục mạng về phía trước trong khi đám lính tuần tra theo sát không xa phía sau, dùng nỏ bắn họ.
Mặc dù có thể dùng xe tiếp cận nhanh, nhưng chúng lại đi bộ và vờn ba người như một thú vui tiêu khiển.
Cho dù có cố gắng chạy cũng như bắn trả.
Nhưng vì phải di chuyển trong địa hình xấu, cũng như bằng phẳng, không bao lâu sau, một mũi tên đã xuyên qua bả vai Selena, khiến bà ngã xuống.
Sự đau đớn từ cánh tay truyền tới, Selena cắn răng chịu đựng cơn đau.
“Mẹ không sao…con mau chạy đi.” Bà ôm lấy cánh tay, gắng đứng dậy.
“Em sẽ cố gắng làm chúng chậm lại, anh mau ôm Yelena chạy đi.”
Bà cố đứng vững, kiên định nhìn sang Adam.
Sức khỏe của bà không tốt, nếu cố gắng đi tiếp thì sẽ chỉ là gánh nặng cho ông ấy, thà rằng ở lại để cố gắng làm chậm đám lính lại thì cơ hội cha hai cha con chạy thoát thì sẽ cao hơn.
Nhưng bước chân của Adam cũng dừng lại, ông nhìn về xa phía sau, vị trí của đám lính đang tới gần.
“Không còn kịp nữa rồi.” Ông cay đắng cười nói.
Đội tuần tra đã nhìn thấy hình ảnh của ba người, cho dù họ có trốn được thì cũng sẽ bị truy nã, thế thì sẽ còn gây hại cho những người liên quan nữa. Mà chưa chắc có thể chạy thoát được bọn chúng.
Thế thì thà dùng khoảng thời gian ít ỏi còn lại bên cạnh người con gái mình yêu còn tốt hơn.
“Thật tình, không ngờ cuộc đời của mình lại phải kết thúc ở nơi đây.”
Như được trút bỏ mọi gánh nặng, giờ đây, không còn phải vắt óc suy nghĩ, không mưu toan lo tính, mọi thứ đó giờ đây đề trở nên vô nghĩa.
Chưa bao giờ Adam lại thấy thoải mái như thế này.
Nhưng, còn một tâm nguyện cuối cùng ông muốn làm.
“Yelena, con hãy chạy tiếp đi.”
“Mình?”
Adam lấy từ trong vali ra một túi vải nhỏ, đây là một túi đồ dự phòng có lượng thức ăn và nước uống cho hơn một ngày.
Ông từng có ý dịnh nếu bị phát hiện thì sẽ bỏ lại mọi thứ mà lẩn trốn một mình.
Nhưng ông cũng không hối hận về ý nghĩ đó, vì túi đồ này sẽ có thể giữ lại mạng sống cho người khác.
Nước thì không cần phải lo, đồ ăn nếu dùng tiết kiệm thì đủ để đi trong hai ngày đường, trong khi khoảng cách đến thị trấn chỗ mẹ ông cách khoảng năm ngày đường nếu đi bộ.
Nghe có vẻ hơi vô nghĩa, nhưng cho dù là một chút cơ hội nhỏ nhoi, ông cũng muốn con gái mình có thể tiếp tục sống.
Không phải để báo thù, mà là để tận hưởng cuộc sống.
Nếu không phải do ông, Yelena có thể hưởng cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác.
Nhưng cô bé phải dành cả tuổi thơ, sinh ra và phải sống ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Ông cảm thấy có lỗi với cô.
“Vậy, còn cha mẹ thì sao?” Yelena không hiểu gì nhưng vẫn nhận lấy túi đồ từ Adam. Cô ngước đầu lên nhìn Adam.
Ánh mắt ngây thơ của cô bé khiến ông cảm thấy day dứt.
“Cha mẹ sẽ không sao đâu, con mau đi nhanh đi, bọn ta sẽ đuổi theo nhanh thôi.” Lúc này, Selena cũng trìu mến nói.
“Đến đây, ôm mẹ nào.” Bà giang tay với cô con gái nhỏ, cô bé nhào vào trong lòng bà.
Điều này khiến cánh tay đau nhói, nhưng Selena lại như không cảm thấy nó. Bà ôm lấy Yelena, cảm nhận hơi ấm nhỏ bé nằm trong lòng mình.
Selena mỉm cười, luôn là người ôm ấp cô bé từ nhỏ, cảm giác này không hề lạ lẫm với bà.
Nhưng lần này, cảm giác này lại rất khác.
Vì đây là lần cuối cùng.
Không để lâu, Selena không do dự đẩy Yelena ra.
“Nghe lời cha con, đi nhanh đi Yelena, mẹ biết con sẽ làm được mà.”
“Và đừng quên, đừng bao giờ bỏ cuộc, hãy cố sống sót nhé.”
Yelena cũng day dứt không muốn rời đi, nhưng cô không thể cãi lại cha mẹ mình.
“Vâng, cha mẹ cũng nhớ đi nhanh nha.”
Cô đành mang theo túi đồ chạy rồi về phía trước.
Hai vợ chồng nhà White đứng sau lưng nhìn cô.
“Con bé lớn nhanh nhỉ.” Adam nói, ông cũng ít để ý đếnYelena, nhưng nhìn lại thì mới thấy cô bé tuy vẫn còn hơi ngây thơ, nhưng cũng trưởng thành hơn nhiều đứa trẻ cũng lứa khác.
“Còn anh thì sao, đến cuối cùng, vẫn không thể nhìn vào mặt nó à.” Selena cũng đứng dậy, bà cũng nhìn về hướng Adam đang nhìn.
“Anh là người cha tồi phải không?”
“Chắc là thế.”
“Và cũng không phải là người chống tốt.”
“Nhưng em yêu anh mà.” Selena nghịch ngợm cười nói.
“Selena.”
“Vâng?”
“Anh xin lỗi.”
“Không sao, em ổn mà…”
“Và cảm ơn em, vì đã đồng hành cùng anh đến tận bây giờ.”
Hai người đồng loạt cười lớn, nghênh đón số phận của mình.
-------------------------
---------
“Hổn hểnh, hổn hểnh”
“Á”
Yelena hụt hơi vấp ngã.
Vâng lời cha mẹ, cô chạy một mạch về phía trước, nhưng vì sức trẻ, chỉ không lâu sau, vài tên lính tuần tra đã bắt kịp cô.
Khác với Yelena gắng hết sức bỏ chạy, chúng chỉ thong dong đi tới.
Chưa kịp để cô bé bò dậy, một trong số chúng đã đá cô một phát, khiến Yelena lăn mấy vòng.
“Hụ hụ.” Yelena ho khan ra vài tiếng. Nhưng cô vẫn cố gắng bò dậy.
Nhìn thấy thế, một tên trong số đó tỏ vẻ chán nản.
“Chả vui gì cả, nó chẳng tỏ ra sợ hãi tí nào.”
“Xử lí nó nhanh rồi về kiếm chác tí đi, mà chắc là đám kia vơ vét xong hết rồi.”
“Nó còn nhỏ quá.” Một tên trong số đó tỏ vẻ chần chừ.
“Chần chừ gì vậy, đám Infected này g·iết xong một đứa là lại mọc thêm ra như nấm ấy mà, chúng ta đang thanh tẩy bớt lũ ung nhọt này đấy chứ.”
“Đúng đấy, lũ Infected này sống chi cho chật đất, có khi c·hết còn tốt hơn.”
“Ha ha.”
Mấy tên lính khác quay trở lại xe, vừa đi vừa tán dóc.
Còn tên chần chừ khi nãy nhận lệnh xử lí Yelena thì bắt đầu giương nỏ lên.
Đứng trước t·ử v·ong, nhưng Yelena không sợ hãi.
Sau khi được gặp Twilight, cô cảm thấy mình đã quật cường hơn.
Cô không thể đứng dậy, nhưng dùng ánh mắt của mình lườm thẳng mặt tên lính.
“Xin lỗi bé con, nhóc sẽ được gặp cha mẹ nhanh thôi.”
Tên lính thở ra, kéo nỏ, nhắm ngay đầu Yelena, ít ra hắn còn tí lương tâm, để cô bé không cảm thấy đau đớn.
Đứng trước t·ử v·ong, Yelena nhắm mắt lại, mọi thứ đều chìm trong bóng tối.