Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 7: (Re-up)Trò chuyện



Chương 6(Re-up):Trò chuyện

Chương 6:

Sau khi rời khỏi đám đông ở khu sinh hoạt, Will cùng Twilight nhanh chóng đi đến lều chỉ huy họp mặt.

Chỉ còn 10P cho đến khi bắt đầu họp.

Lều trại chỉ huy nằm ngay chính giữa toàn bộ khu trại của Bloody Lines, trong khi khu hậu cần thì chỉ nằm cách ngay sau một chút.

Đường đi đến đó không tính xa, cũng không tính gần, những vẫn đủ thời gian thong thả mà đi.



“Này, nhìn anh, tôi bỗng dưng có một câu hỏi.” Đang trên đường đi, Twilight đột nhiên hỏi.

Do cũng đã gần đến nơi, thời gian cũng còn dư dả vài phút, nên hai người cũng thả chậm cước bộ lại.

Và Twilight có một vài điều thắc mắc nên muốn tiện thể hỏi luôn.

“Anh….là Sarkaz phải không? Tộc Vampire?”

Terra có rất nhiều chủng tộc, và mỗi chủng đều có những đặc điểm nhận biết rõ ràng của riêng mình.

VD: Lupo có hầu hết những đặc điểm của loài sói, Feline cũng có nhiều dạng nhưng đều thuộc họ mèo, và còn nhiều nữa.

Sarkaz thì đặc biệt hơn đôi chút vì nó được tập hợp bởi rất nhiều các chủng tộc nhỏ như: Vampire, Banshee, Nachzehrer, ...

Nhưng đặc điểm nhận dạng của mỗi chủng tộc vẫn rất dễ nhận thấy.

Eric Vlardimir sỡ hữu một mái tóc dài màu trắng bạc cùng với cặp đồng tử ánh lên màu đỏ như Ruby, làn da trắng bệch như kiểu thiếu máu, cộng với bên khóe miệng anh có một chiếc răng nanh bé xíu lộ ra.

Dù nhìn ở góc nào cũng có thể dễ dàng nhận thấy được, Eric là một Vampire.

Và nếu để ý một chút tiểu tiết, có thể dễ dàng nhận thấy được nhiều hơn thế.

Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn bây giờ, Twilight chỉ đơn giản là tò mò nhẹ về thân thế của Eric.

“Nếu không muốn nói thì cũng không có vấn đề gì đâu, dù sao thì ai cũng có những bí mật của riêng mình mà.” Twilight rất thoải mái cười,

cậu cũng không cố nài nỉ người ta kể về chuyện riêng tư của mình.

“Không, tôi hiểu những gì ngài muốn nói, tôi đúng là một Vampire, và tôi cũng đến từ Kazdel nốt luôn.” Eric vừa bước đi vừa gãi ót cười

trừ.

Trong số những người cậu đã gặp ở đây thì Twilight hiện tại có vẻ là người bình thường và thân thiện nhất, nên cậu cũng bớt căng thẳng hơn hẳn.

Và theo bản năng cảm thấy ‘đội trưởng đội hậu cần’ dường như rất dễ nói chuyện, cậu cũng trở nên dễ bộc lộ bản thân hơn.



Chuyện của bản thân cũng chẳng có gì to tát, Eric rất dễ kể ra lý do mà mình quyết định rời khỏi quê hương và đến đây gia nhập Bloody Lines.

“Ờm, nếu ngài không biết thì, Vampire chúng tôi khá là không thích ánh mặt trời, và chủ yếu là sinh hoạt vào ban đêm.” (Vampire ở Terra

không sợ ánh mặt trời và tỏi, chỉ đơn giản là không thích nó.)

Nằm dưới sự cai trị của Prince of Blood, vua của tộc Vampire, nơi Eric sống nằm trong một dãy núi cao che khuất ánh mặt trời, nằm

không quá xa thủ đô của Kazdel, nơi đặt trụ sở chính của tòa án hoàng gia, bộ máy cầm đầu chính quyền đất nước này.

“Do một vài lý do, nơi ở của chúng tôi đang nằm trong tình trạng bế quan tỏa cảng, rất ít người được phép rời đi thành phố. Vậy nên từ

khi còn nhỏ, tôi đã luôn tò mò về thế giới bên ngoài.”

“Thông qua những quyển sách do một người họ hàng xa đang đi du lịch khắp nơi gửi về mỗi dịp sinh nhật. Dần dần, những tò mò về bên

ngoài ngày càng trở nên rõ rệt hơn, những quyển sách không đáp ứng được nhu cầu nên tôi nảy sinh định rời khỏi thành phố.” Eric kể.

“Rồi sau đó, ước mơ của cậu bị cha mẹ ngăn cấm, nhưng điều đó không ngăn được trái tim kháo khát tìm hiểu về thế giới bên ngoài của

anh. Xong rồi, cuối cùng thì anh quyết định trốn nhà ra đi?” Twilight đột nhiên nói hết phần còn lại, làm Eric hết sức giật mình.

“L-làm sao ngài biết?!!”

“Chậc.” Twilight tặc lưỡi. “Tiểu sử của anh y chang mấy bộ tiểu thuyết bán đầy ngoài đường, nghe phát là đoán ra thôi. Hơn nữa, bỏ nhà

ra đi do bất đồng quan điểm với cha mẹ ấy à, tôi cũng chả khác mấy đâu.”

“Ha, ngài cũng vậy à?”

“Ừ, mẹ tôi muốn tôi nối gót bà ấy trở thành một Mafia, nhưng mà tôi thích đi thám hiểm hơn nên là từ chối. Hai bên náo nhau một trận,

xong rồi tôi xách ba lô bỏ nhà đi luôn.” Twilight cắn móng tay tức giận nói.

Nhưng lý do thật sự đằng sau khiến cậu phải thật sự bỏ chạy thì Twilight không dám kể.

Eric nghe thì cũng cảm thấy đồng tình.

“Cha mẹ tôi là bác sĩ, hai người đó cũng muốn tôi nối nghiệp họ, nên mới ngăn cấm tôi nghiên cứu về thế giới bên ngoài, thậm chí còn

giấu đi thư của tôi. Đó là lý do chính khiến tôi quyết định nửa đêm leo cửa sổ bỏ nhà ra đi.”

“Sau khi trộm chạy ra được khỏi thành phố, tôi lẫn theo một nhóm lính đánh thuê chạy ra được đến biên giới Kazdel, nhưng rồi đến đó

thì số tiền tiết kiệm của tôi cũng cạn sạch. Để sinh hoạt cũng như theo đuổi đam mê thì cần phải có một khoản tiền lớn.”

“Và đó là lúc tôi nghe đến Bloody Lines, một đoàn lính đánh thuê tự do với tiền chia cho mỗi thành viên khá là hậu hĩnh, và cũng không



đòi hỏi gì quá nhiều, nên tôi thử đến ứng tuyển luôn.” Và anh kể ra toàn bộ quá trình mình đến đây.

Nhưng Eric vừa nói xong, nụ cười trên miệng của Twilight bỗng dưng hạ xuống.

“Tiền? Đó là lý do chính khiến anh gia nhập vào đây à?” Cậu trầm mặt xuống, chột dạ hỏi.

Bởi vì đường đi trong mấy khu trại cũng không quá rộng nên Eric cần tập trung nhìn đường nên chưa thấy được vẻ mặt của Twilight, cậu

không để ý vẻ bất thường của Twilight à thành thật trả lời.

“Không, do lúc đó tôi nghĩ là việc đi du lịch ở Terra một mình thì cũng khá là nguy hiểm, và tôi cũng không hề có bất cứ kinh nghiệm nào.

Thế nên việc gia nhập vào một đội ngũ hay tổ chức nào đó để ké xe cũng là lựa chọn tối ưu của tôi.”

“Vậy à, vậy thì tốt.” Nghe xong, Twilight cũng thở ra một hơi, như đã an tâm về điều gì đó.

“À, mà chúng ta đến nơi rồi.”

Nói chuyện một hồi, hai người cũng đã đến đích.

Lều trại trung tâm là một căn lều lớn nằm trên một khu đất trống khá rộng rãi, khu vực xung quanh căn lều là khu trại của đội 1, những người lính tinh nhuệ nhất của cả đoàn và là cận vệ cho Boss, ít nhất lý thuyết là vậy.

Thông thường thì chỗ này người thường không được phép vào, nhưng hôm nay, do Boss mở họp nên các đội trưởng phải tụ tập về đây.

“Dừng lại!”

Thấy Twilight đang đi đến, một vài người lính đeo bịt mặt bước ra ‘ngênh đón’ và dẫn đường cho Twilight.

Chỉ Twilight thôi.

Những cận vệ không nhận được bất kỳ thông tin nào về sự xuất hiện của Eric, nên hiển nhiên họ không cho cậu vào.

Và Eric cũng không đủ can đảm để cãi lại, dù cậu thật sự có lệnh từ Boss.

Đứng xem hai tên cận vệ ‘bắt nạt’ tân binh, Twilight nhíu mày nghĩ gì đó.

Một lúc sau, cậu mới tiến tới giải vây.

“Đành vậy, chuyện báo cáo của tôi sẽ nói giùm với Boss cho. Eric, công việc của cậu đến đây là xong, cậu có thể về nghỉ ngơi.”

“Vâng~.” Không còn cách nào khác, Eric đành phải ủ rũ rời đi.



Rời khỏi lều trại trung tâm, Eric đi về chỗ của mình ở khu vực dành cho tân binh.

Mặc dù bị đuổi đi, tinh thần của cậu lại chẳng có vẻ gì là buồn rầu.



Tất cả là nhờ lời hứa của Twilight khi vẫy tay chào tạm biệt cậu.



“Tôi cũng rất hứng thú với khảo cổ học, khi nào rảnh thì có thể đến chỗ tôi, cậu có thể mượn một vài cuốn sách. Giấy chứng nhận sẽ có

vào khoảng ngày mai, nếu có hứng thú tham gia vào đội hậu cần thì đến lúc đó nhớ nói với người phân phát, cậu sẽ được ưu tiển chuyển

thẳng đến đơn vị tôi.” Đội trưởng đội hậu cần vẫy tay chào rồi đi vào trong.



Nhưng khi vừa về đến trại, Eric nhìn thấy một người đang khoanh tay, đứng chắn trước lối vào khu cho tân binh.

Đó là Lightning.

Ấn tượng của Eric với cậu bé này khá tốt, vì vậy cậu cũng lễ phép gật đầu chào.

Nhưng thái độ của Lightning dường như thay đổi hoàn toàn.

Thấy Eic vừa xuất hiện, cậu ta lập tức lạnh giọng hỏi.

“Tại sao ngươi lại đi cùng với hắn ta?”

“Huh?”

“Twilight! Ta hỏi ngươi tại sao lại đi cùng và nói chuyện với hắn!!” Tức giận trước sự ngơ ngác chậm hiểu của Eric, Lightning tức giận hét

lên câu hỏi.

Tiêng hét làm Eric sợ hãi rụt đầu lại, nhưng cậu nhanh chóng trả lời.

“D-dạ thưa ngài, đó là do tôi nhận được lệnh từ Boss, ngài ấy muốn tôi đi triệu tập tất cả các chỉ huy. Còn về đội trưởng đội hậu cần, tôi

và ngài ấy có cùng chung đích đến nên hai người đi chung với nhau...”

Xoẹt!

Eric chưa kịp nói xong, Lightning đã rút thanh trường thương từ sau lưng, chỉa nó thẳng sát vào cổ cậu.

“Ta không cần biết ngươi nói gì, chỉ cần nhớ một điều. Nếu còn muốn sống, liệu hồn mà tránh xa Twilight cùng đồng bọn của hắn ra.”

“Nếu không, chính tay ta sẽ g·iết ngươi!”

Nói xong, Lightning thu cây thương lại, quay nó một vòng, giắt nó ra sau lưng rồi lạnh lùng bỏ đi.

Ở một chỗ khác, một nhóm mấy tên tân binh ngồi đó nhìn và cười nhạo khi Eric giật mình sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

Không một ai lại giúp cậu đứng dậy.

Khi Lightning trở lại, họ theo chân cậu ta rời đi.