Tự Bạch

Chương 42: Không sợ



Chờ đến lúc công ty của Lê Hành sắp hết bận rộn thì mẹ Lê mới chuẩn bị trở về thủ đô. Bên kia đã chồng chất một đống chuyện chờ bà quay lại xử lý, cho nên Lê Hành và Giản Thư cũng không ra sức giữ bà lại.

Trước khi đi, mẹ Lê lôi kéo con trai mình đến siêu thị mua một đống đồ và thuốc bổ, dặn hắn phải chăm sóc Giản Thư thật tốt.

Giản Thư kiên trì muốn đi tiễn mẹ Lê, bà lại bắt chuyến bay vào lúc sáng sớm nên tối hôm trước, Lê Hành đã bắt anh đi ngủ sớm, còn mình thì giúp mẹ sắp xếp đồ đạc mang theo.

Thời gian ban ngày càng ngắn, đến lúc mẹ Lê về đến khách sạn thì trời đã gần tối. Mẹ Lê thu dọn hành lý xong xuôi, nằm nhoài trên ban công ngắm cảnh, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc lá nhưng không châm lửa.

Lê Hành tìm bật lửa muốn đích thân châm thuốc cho mẹ, hắn cũng đứng trên ban công ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố về đêm.

"Con cai thuốc lá rồi?" Mẹ Lê đột nhiên hỏi.

"Vâng, hút thuốc không tốt cho A Thư."

"Trước đây mẹ có nghe một câu nói, một người đàn ông tốt không bao giờ là do cha mẹ dạy dỗ nên, mà là do vợ con của người đó. Bây giờ nhìn lại, cũng có thể là do bạn trai dạy." Mẹ Lê cười nói.

Lê Hành không trả lời, im lặng một lúc rồi mới nói:

"Mẹ, con xin lỗi. Mẹ và ba có thể chấp nhận chuyện này, con rất cảm kích, nhưng con cũng biết điều đó khó khăn thế nào."

"Thằng bé Giản Thư kia khiến mẹ nhớ lại quá khứ của mình. Đến bây giờ mẹ vẫn cảm thấy nếu không gặp gỡ ba của con, có lẽ cả đời này của mẹ vẫn chỉ là một đứa côn đồ... Người ta có lúc không cẩn thận sẽ trở thành lối thoát cho người khác. Mẹ hy vọng con cũng sẽ có ý nghĩa như vậy đối với Giản Thư. Một đứa trẻ ngoan như thế, nếu không thể hạnh phúc thì thật đáng tiếc."

Lê Hành nhàn nhạt vâng một tiếng, ngửi thấy mùi thơm của thuốc lá thoang thoảng trong không khí.

Mẹ Lê nói: "Tình yêu đôi khi thật vĩ đại."

Lê Hành không lên tiếng, hắn nghĩ đến Giản Thư. Hắn cảm thấy, những người đã từng bị tình yêu tổn thương nhưng vẫn sẵn sàng trả giá bằng tấm chân tình của mình một lần nữa cũng vĩ đại như chính tình yêu vậy. Hắn không biết lúc này Giản Thư có ngủ ngon không, lúc tỉnh dậy thấy không có ai ở nhà có lại bị mất ngủ hay không.



"Con về nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai gặp lại."

Mẹ Lê đã ra lệnh đuổi khách, sau đó đưa con trai đến tận thang máy.

Chuyến bay ngày hôm sau là lúc mười giờ sáng, Lê Hành và Giản Thư cùng nhau đến tiễn mẹ Lê, thật ra thì họ cũng không có bao nhiêu thời gian để nói lời từ biệt tình thơ ý họa, cả đường đi mẹ Lê chỉ càm ràm Giản Thư phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, có chỗ nào không thoải mái phải kịp thời nói cho bà biết, chờ đến khi tới sân bay thì bà đã vội vã hoàn thành thủ tục check-in và ký gửi hành lý, sau đó thì tiến vào cửa kiểm tra an ninh.

Xét cho cùng, nghệ thuật gia dù sao cũng là người có tính tình sảng khoái, lúc này rốt cuộc cũng không cầm được nước mắt, kéo lấy Lê Hành bắt hắn bảo đảm không được bắt nạt Giản Thư, sau đó quay lưng bước vào kiểm tra an ninh.

Mãi cho đến khi không thấy bóng người ở đối diện đâu, Giản Thư và Lê Hành vẫn đứng đó.

Hôm nay Giản Thư mặc một chiếc áo len rất rộng, khoác áo gió bên ngoài và quấn một chiếc khăn quàng cổ mới có thể miễn cưỡng che đi cái bụng đã nhô ra rất rõ ràng và tròn trịa, cũng may là sau thu nhiệt độ hạ nhanh chóng, vì vậy anh ăn mặc như vậy cũng không có kỳ quái.

Sau khi giằng co cả một buổi sáng, người đã rất mệt, đứa bé bốn tháng tuổi ở trong bụng anh tuy trọng lượng không nhiều nhưng cũng khiến Giản Thư không thoải mái, lúc thường thì ngồi hoặc nằm còn đỡ, hôm nay đứng lâu anh liền cảm thấy cơ thể đau nhức, vô thức muốn đặt tay lên đỡ eo, nhưng lý trí nhắc nhở anh không nên làm những hành động như vậy ở nơi công cộng.

Sau đó Giản Thư chịu đựng sự khó chịu và thu tay lại, ngay sau đó, anh cảm nhận được một cánh tay khác đỡ ở phía sau mình, anh quay lại nhìn nhưng thấy Lê Hành vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, không nhìn anh. Dường như không cần xác nhận gì cả, hắn vẫn có thể biết được Giản Thư cần gì.

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Lê Hành âm thầm nhếch lên khóe môi, độ cong nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhân tiện còn ôm Giản Thư vào lòng.

Giản Thư đã không còn e dè những hành động có thể thu hút ánh mắt của người khác như trước đây. Anh hiểu ý của Lê Hành, cũng hết sức phối hợp di chuyển bước chân đến gần, nhưng ngoài miệng lại nói:

"Như sợ người khác không biết vậy..."

Lê Hành cười khẽ, ghé vào tai Giản Thư thì thầm: "Một ngày nào đó anh nhất định sẽ thông báo cho cả thế giới này biết."

Hơi thở của hắn khiến Giản Thư tê dại, không nhịn được mà rụt cổ lại. Lê Hành vẫn không chịu thua, bóp nhẹ vòng tròn thịt mềm trên eo Giản Thư, cười nói:

"Mẹ anh thật lợi hại, thật sự là nuôi em ra được chút thịt này."



"Ừm." khóe miệng Giản Thư cũng nở nụ cười, "Bác rất tốt, em đã... suýt nữa quên mất cảm giác có mẹ là thế nào rồi."

Lê Hành đương nhiên hiểu ý của anh, nhiều năm như vậy, từ khi mẹ anh còn sống cho đến khi qua đời, trong lòng Giản Thư ngoại trừ hổ thẹn cũng chỉ có hổ thẹn, cảm giác nặng nề và lạnh lẽo này còn có chút ấm áp nào có thể nói đay.

Đột nhiên hắn không nghĩ ra được câu nào để an ủi anh.

Một lúc lâu sau, vẫn là Giản Thư phá vỡ im lặng, anh khẽ thở dài và nói:

"A Hành, em muốn trở về gặp mẹ."

Lê Hành kinh ngạc một chút, thấy Giản Thư nghiêm túc, không phải đang nói đùa, không khỏi chần chứ nói: "Nhưng mà em..."

"Đợi cái thai lớn hơn nữa thì càng không tiện ra ngoài. Hơn nữa... chuyện về sau, ai mà biết được?"

Lời này nghe có vẻ như không có ý gì, nhưng Lê Hành cảm thấy hoang mang, rối loạn không thể giải thích được, đột nhiên hắn có một ảo giác, như thể người trong lồng ngực hắn sẽ biến mất ngay lập tức và hiện thực sẽ nói cho hắn biết rằng tất cả những ngọt ngào trong quá khứ là đều ảo giác.

Không biết có phải hắn đã vô tình viết hết tất cả lo lắng lên mặt mình hay không, trước khi hắn mở miệng, Giản Thư đã vội vàng giải thích:

"A Hành em...không có ý đó, ý của em là, sau này em còn bận rộn rất nhiều việc, thừa dịp gần đây em đang nghỉ ngơi, anh đừng..."

"Anh biết." Lê Hành cau mày, ngắt lời anh.

Vẻ mặt thấp thỏm muốn bù đắp của Giản Thư trong cơn hoảng loạn khiến hắn đau lòng. Hắn không muốn nhìn người mình yêu vừa phải đối mặt với thai nghén đáng sợ và ngột ngạt vừa phải bận tâm đến cảm thụ của hắn.

"Anh biết..." Lê Hành lặp lại một lần nữa, trong giọng nói xen lẫn tiếng thở dài, "Ngày mốt chúng ta liền đi, đi thăm mẹ em sẵn tiện ở gần đó chơi mấy ngày, xem như giải sầu."

Giản Thư cúi đầu, không biết là xuất phát từ cảm xúc nào, anh nắm chặt tay Lê Hành, một lúc lâu sau mới gật đầu, nhẹ giọng nói: "Được."