- Tốt lắm, Cô phụ cùng cô cô hai ngày này thu dọn một chút, chúng ta mấy ngày nữa rồi đi. Nhạc Thành mỉm cười nói. Gian phòng của Nhạc Thành bây giờ cũng chỉ còn có Mộ Dung Hiểu Hiểu cùng Thượng Quan Uyển Nhi, nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu lúc này đã không có đáng ngại, Thượng Quan Uyển Nhi cũng thầm thở dài một hơi. - Uyển Nhi tỷ, ngươi không phải là muốn đi Thanh Dương môn sao, làm sao lại lần hoãn ở đây. Mộ Dung Hiểu Hiểu nói. - Ta không yên lòng về ngươi, bây giờ ngươi không có việc gì, ta một hồi sẽ lên đường đi. Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Đối với chuyện này, các ngươi tại sao biết nhau, trước kia tại sao không có nghe ngươi nói, ngươi nha, cũng học cách gạt ta rồi. - Uyển Nhi tỷ, ta cũng không có gạt ngươi, ta cùng hắn chỉ là… Nghĩ tới cùng Nhạc Thành ở trong sơn động, đặc biệt là chuyện chữa thương, Mộ Dung Hiểu Hiểu trên khuôn nổi lên một tia đỏ ửng, nàng cũng không biết cùng Nhạc Thành làm sao lại có thể như vậy, có lẽ hết thảy cũng là ý trời a. - Được rồi, ta cũng vậy, cũng không nhiều lời với ngươi, thương thế của ngươi còn chưa có khỏi hẳn, muốn nghỉ ngơi đi, ta đây đi trước, có thời gian sẽ tới Thanh Dương môn tìm ta. Thượng Quan Uyển Nhi nói với Mộ Dung Hiểu Hiểu, lập tức rời khỏi phòng, Thượng Quan Uyển Nhi đã có cảm giác được Nhạc Thành đi tới, nàng vừa vặn có chuyện nói với Nhạc Thành. - Nhạc Thành, có thể cùng ta một mình nói chuyện không? Thượng Quan Uyển Nhi rời phòng, sau đó tại trên hành lang đi đến bên cạnh Nhạc Thành, nàng ở Lệnh Hồ phủ công từ trong miệng Nhạc Lan Tâm xác định Nhạc Thành là người ban đầu ở Thanh Dương môn cùng Dịch Thiến có hẹn ước ba năm. - Ngươi cùng với ta nói chuyện một mình sao. Nhạc Thành có chút nghi hoặc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, đến bây giờ hắn còn không biết tên của đối phương là gì. Lệnh Hồ phủ công tước trong một gian phòng yên lặng, Nhạc Thành cùng Thượng Quan Uyển Nhi từ từ đi vào. Trên đường đi Nhạc Thành cũng nghi hoặc không thôi, không biết cô gái này gọi mình làm cái gì, mặc dù là hắn có cảm giác như gặp ở đâu rồi, nhưng Nhạc Thành lúc này cũng không có nhớ, hắn cảm thấy có lẽ là mình nhớ lầm. - Ngươi không biết ta? Thượng Quan Uyển Nhi hỏi Nhạc Thành, nàng cũng không biết lần trước Nhạc Thành cũng không có nhìn rõ ràng hình dạng của nàng. Cẩn thận nhìn tuyệt sắc nữ tử áo tím trước mắt này, chỉ thấy nàng mỹ lệ vô cùng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Nhìn nàng có một khuôn mặt tuyệt đẹp, tinh mỹ ngũ quan, nàng mặc một bộ áo tím, dáng người cũng có lồi có lõm, bộ ngực sữa đứng vững cao ngất, mơ hồ có thể chứng kiến một cái thật sâu như ẩn như hiện, eo nhỏ nhắn như liễu, kiều đồn rất tròn, hai chân thon dài cao gầy, toàn thân buộc vòng quanh một cái đường vòng cung vô cùng mê người. - Không biết. Nhạc Thành có chút lắc đầu, lập tức hung hăng hít vào một hơi, cô gái này cũng quá đẹp đi, quả thực là họa người mà, so với Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng không thấp hơn mảy may, tuyệt đối hồng nhan họa thủy. - Ta gọi là Thượng Quan Uyển Nhi, là người của Thanh Dương môn, cũng là sư tổ của Dịch Thiến. Thượng Quan Uyển Nhi không có chút giấu diếm nói thẳng. - Ngươi là. Nhạc Thành lúc này mới nhớ tới, nguyên lai cô gái này lần trước mình nhìn thấy bóng lưng bỏ chạy ở Thanh Dương môn kia. - Ngươi có chuyện gì không. Nhạc Thành lập tức sắc mặt hơi biến đổi, hắn đối với Thanh Dương môn cũng không có cái ấn tưởng gì tốt, nếu không có phải bởi vì Dịch Thiến, lần trước đối với Dịch Thiến ẳng qua là Nhạc Thành muốn thay Nhạc gia tranh hơi mà thôi, hơn nữa đối với thực lực Nhạc Thành bây giờ, có vẻ Dịch Thiến còn không xứng. - Ta chỉ là hy vọng ngươi có thể cùng Thanh Dương môn quên đi, Thanh Dương môn những năm này thanh danh vang dội, cho nên có một số đệ tử và kể cả môn chủ đều cũng có chút ít ngang ngược kiêu ngạo, với thực lực ngươi bây giờ, có vẻ cũng không lên tranh hơi với các nàng a. Thượng Quan Uyển Nhi nói. Chứng kiến thực lực của Nhạc Thành trong hoàng cung, Thượng Quan Uyển Nhi thật lo lắng Nhạc Thành vẫn còn vướng mắt, nếu bây giờ chạy đến Thanh Dương môn, Thanh Dương môn tuyệt đối là không thể may mắn còn sống sót, cả Mộ Dung hoàng thất cũng không phải đối thủ Nhạc Thành huống chi Thanh Dương môn. - Vốn ta còn muốn nếu có cơ hội tiện đường đi Thanh Dương môn nhìn. Nhạc Thành sắc mặt hơi biến trầm giọng nói: - Tất nhiên, ta nể mặt ngươi, bởi vì ngươi là Hiểu Hiểu tỷ muội, Thanh Dương môn ta không thể đến rồi. - Vậy đa tạ , hảo hảo đối với Hiểu Hiểu, ta cũng cần phải đi. Thượng Quan Uyển Nhi nói, cũng thầm thở dài một hơi. Lập tức đi ra cửa phòng, chỉ thấy cả người nàng biến mất tại giữa không trung. - Thượng Quan Uyển Nhi, danh tự đẹp, người cũng đẹp như vậy. Nhìn bóng lưng Thượng Quan Uyển Nhi, Nhạc Thành trong lòng thì thầm. Đối với Thượng Quan Uyển Nhi dung mạo so sánh với Mộ Dung Hiểu Hiểu, Nhạc Thành ngược lại kỳ quái, về sau nếu có cơ hội cũng hỏi một chút Mộ Dung Hiểu Hiểu, Thượng Quan Uyển Nhi là Sư tổ Dịch Thiến, như vậy tuổi hẳn là không nhỏ a, làm sao lại bảo trì giống như thiếu nữ như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi. Nhạc Thành mặc dù định rời đi khỏi Đế đô trở về trấn Lập Anh, nhưng mà Mộ Dung Hiểu Hiểu thương thế còn chưa có khỏi, Nhạc Thành cũng chỉ ở đế đô chờ đợi mà thôi. Mà ở trong mấy ngày này, cả đế đô đều xôn xao bàn tán về người nam tử áo đen tên là Nhạc Thành, Nhạc Thành trong hoàng cung đại khai sát giới làm cho mọi người bàn tán là tà dị. Có một số người trực tiếp nói Nhạc Thành đã đạt đến Đấu tôn đỉnh cấp, ma thú bên người cũng toàn bộ là thượng cổ thần thú. Tóm lại Nhạc Thành hiện tại ở đế đô trở thành đề tài sốt dẻo, nếu tại trong đám quý tộc, nếu ngươi không biết Nhạc Thành, vậy chứng minh ngươi là người chậm chạp, còn chuyện Nhạc Thành cùng công chúa, mọi người cũng phán đoán không ngừng. Bởi vì đã quyết định cùng với Nhạc Thành rời đi, Lệnh Hồ Vô Địch cũng phải cố ý vào hoàng cung cùng Mộ Dung Trường Bình từ quan. Lệnh Hồ Vô Địch chứng kiến trong hoàng cung một mảnh bừa bộn, cùng một nửa cung điện sụp đổ phá hủy, cũng trong lòng vô cùng rung động, không khó tưởng tượng ngày hôm đó đại chiến là kịch liệt như thế. Nghe được Lệnh Hồ Vô Địch muốn từ quan, Mộ Dung Trường Bình cũng khách khí giữ lại vài câu, hết thảy cùng Lệnh Hồ Vô Địch tự mình nghĩ giống như nhau, hoàng thất đối với hắn đã không còn tin tưởng, bởi vì chuyện này, hắn cùng hoàng thất cũng có một điểm xấu hổ với nhau. Sau đó, Nhạc Lan Tâm thu dọn hết thảy, nàng nhìn dống vật phẩm muốn mang đi này, ở hai mươi năm nhiên ra đi dù sao cũng có chút ít miễn cưỡng. Và Nhạc Thành mỗi ngày ngoại trừ đi xem Mộ Dung Hiểu Hiểu, còn đều ở bên trong phòng tu luyện, hơn nữa hắn cố ý cẩn thận đã kiểm tra nội đan biến hóa, cũng không phải không có kết quả gì, chỉ là Nhạc Thành tu vi vẫn từ từ tiến bộ, phỏng chừng đến kim đan kỳ hậu kỳ cũng không cần bao lâu. Khoảng không trước Lệnh Hồ phủ công tước, Nhạc Thành cùng Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Thông Thiên Thử, Yêu Cơ, còn có Đại Song cùng Tiểu Song đang đứng ở đó, Lệnh Hồ Hạo Thiên cùng Lệnh Hồ Huyền Tố cũng phải đi theo bên người Nhạc Thành. Đặc biệt là Lệnh Hồ Hạo Thiên, sau khi nghe thấy danh tiếng của biểu ca, hắn đã để Nhạc Thành là mục tiêu, coi Nhạc Thành là thần tồn tại, đặc biệt là hắn còn có thể nhìn thấy qua thực lực cùng khí phách Nhạc Thành, hắn nhớ biểu ca nói với hắn một câu kia. - Hạo Thiên, một cái nho nhỏ Đấu Hoàng mà thôi, cường giả chân chính, Đấu Hoàng thì sao, Đấu Tông có thể giết, Đấu tôn có thể giết, là Đấu Thánh cũng có thể giết. - Đại Song Tiểu Song, các ngươi mấy ngày này tu luyện thế nào. Nhạc Thành nói với Đại Song cùng Tiểu Song, hai người ở bên cạnh Nhạc Thành, hắn đã dùng đan dược thuận lợi thay các nàng Trúc Cơ, Nhạc Thành cũng biết tốc độ tu luyện hai nàng tuyệt đối sẽ rất nhanh. - Chủ nhân, dựa theo lời người diễn giải, chúng ta hẳn đã đến Trúc Cơ trung kỳ. Đại Song cung kính trả lời Nhạc Thành. Ngày đó Đại Song cùng Tiểu Song thấy qua tận mắt, Mộ Dung hoàng thất hoàng đế cũng trước mặt chủ nhân ăn nói khép nép, các nàng đã biết mình gặp may mắn rồi, có một chủ nhân tốt như vậy, loại chuyện tốt này xà nữ các nàng thường không có khả năng có. Đi theo bên người chủ nhân, về sau cũng không có người dám khi dễ mình. - Thật không, các ngươi toàn lực công kích ta. Nhạc Thành nói với Đại Song cùng Tiểu Song, hắn cũng muốn kiểm nghiệm một chút thực lực tu vi của các nàng. - Chủ nhân, Đại Song Tiểu Song không dám mạo phạm chủ nhân. Hai nữ nhân lập tức bị hù dọa quỳ xuống, các nàng tuyệt đối không dám động thủ đối với chủ nhân. - Đại Song, Tiểu Song, các ngươi cứ yên tâm công kích chủ nhân a, chủ nhân chỉ là muốn thử xem thực lực của các ngươi mà thôi, chỉ bằng các ngươi bây giờ muốn đả thương ít chủ nhân sao. Yêu Cơ nói, Yêu Cơ cùng Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Thông Thiên Thử cũng muốn biết một chút về người mà chủ nhân tự mình dạy dỗ có thực lực như thế nào rồi. - Đại Song Tiểu Song, các ngươi toàn lực công kích ta cho tốt, khỏi cần cố kỵ cái gì. Nhạc Thành lần nữa nói với Đại Song cùng Tiểu Song. - Vâng lệnh chủ nhân. Đại Song Tiểu Song hai người do dự một chút, lập tức đứng lên, thủ ấn trong tay yêu dị đồng trông như dây màu xanh nhạt ngưng tụ quanh thân, lập tức hai nàng đánh ra một mảnh chân khí công kích hướng về phía Nhạc Thành xông đến. Đòn công kích này rơi vào trên thân thể của Nhạc Thành vô ảnh vô tung biến mất, giống như là hài nhi tay vỗ tay vào người trưởng thành vậy. Bây giờ, Yêu Cơ, Khiếu Thiên Hổ, Tử Điện Mãng, Thông Thiên Thử đều cảm thấy kinh ngạc, bởi vì bọn họ mặc dù biết công kích của hai nữ nhân này rất yếu, nhưng mà công kích mới vừa rồi lực lượng công kích tựa hồ đã đạt đến trình độ nhất tinh Đấu Sư rồi. Loại tốc độ tu luyện này quả thực là biến thái, lúc này mới có mấy ngày thời gian, không ngờ hai nàng đã có thực lực nhất tinh Đấu Sư rồi, người khác từ tờ giấy trắng tu luyện tới tu vi nhất tinh Đấu Sư, ít nhất cũng phải mất hai đến ba năm, đây là thiên phú vô cùng nghịch thiên đi.