Tử Dương

Chương 197: Hỏa trận



Dịch giả: argetlam7420

Mấy vạn con chuột đồng loạt ào tới, tình cảnh cực kỳ kinh người, trên người mỗi con lại tỏa ra mùi hôi thối phát ói, kêu chít chít đinh tai nhức óc. Bởi vì số lượng đông đảo nên bọn chúng không hề sợ người, men theo mùi chạy tới chỗ để lương thảo ở phía Tây Bắc núi, đến nơi lập tức tranh nhau cắn xé.

Do trước đó đã nhận được mệnh lệnh, nên binh lính cũng không ai tiến lên đánh đập, kì thật cho dù không nhận được lệnh bọn họ cũng chẳng dám xông ra ngăn cản, nhiều chuột như vậy, hoàn toàn có thể gặm sạch một người thành bộ xương khô trong tích tắc.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Mạc Vấn lập tức hành động, lấy ra hộp phù vẽ một đạo Định Khí phù dán lên một tảng nham thạch ở phía Đông Bắc dưới chân núi, rồi tung người bay về hướng nam, tại phía Đông Nam lại dán một đạo, ngay sau đó vòng sang Tây Nam dán xuống đạo thứ ba, cuối cùng hạ xuống sườn núi Tây Bắc, dán đạo thứ tư cùng thứ năm. Hai đạo phù chú cuối cùng này cách nhau nửa bước, sở dĩ an bài như vậy là bởi đám chuột này số lượng quả thực quá nhiều, nếu như toàn bộ đốt chết thì sợ sẽ tổn hại đến sự cân bằng của tự nhiên, cho nên lưu lại một cửa Sinh Môn, không dồn bọn chúng đến tuyệt lộ.

Do lưu lại Sinh Môn, nên khí tức trong trận cũng không hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, bầy chuột hoàn toàn không phát giác được. Mạc Vấn lắc mình vào trận, lấy lá phù màu vàng vẽ Hỏa phù châm lửa đốt bầy chuột đang chất cao như núi, da lông trên người loài chuột rất dễ cháy, lại lan ra rất nhanh, một đạo Hỏa phù liền khiến cho khu vực rộng ba dặm vuông biến thành một biển lửa.

Cùng với ngọn lửa bốc lên tận trời cao còn có tiếng kêu thê lương thảm thiết của lũ chuột đau đớn phát ra, ngàn vạn con chuột cùng kêu thảm thiết giống như quỷ dữ địa ngục gào khóc vậy, dù là Mạc Vấn trước đó đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị dọa sợ giật mình. Trong số các kiểu giết, đốt chết là loại tàn nhẫn độc ác nhất đấy, nhìn bầy chuột trong biển lửa gào thét chói tai chạy trốn mà Mạc Vấn cau mày, chỉ vung tay một cái mà sát sinh ngàn vạn, trước cảnh tượng thê thảm chính tay mình tạo ra chắc chắn không ai có thể thờ ơ nổi.

Sau khi ngọn lửa bùng cháy, bầy chuột bắt đầu kinh hoảng chạy trốn, từ trong đám cháy nháo nhác tìm cách chạy thoát thân, nhưng chung quanh đều bị Định Khí phù chú vây khốn, bọn chúng mò mãi vẫn không ra được, đến được bức tường vô hình liền bị bật ngược lại, bất đắc dĩ chỉ có thể trốn đi chỗ khác, nhưng vẫn không thành công, sau mấy phen thử nghiệm không có kết quả tất cả liền bị đốt chết ở trong trận.

Chốc lát sau, hỏa hoạn lan tới đống củi khô chất phía dưới đống lương thực, lửa cháy càng to hơn, đồng thời đám chuột cũng mất đi chỗ ẩn thân cuối cùng, kêu gào thảm thiết lao ra khỏi đống lửa, rối rít đụng nhau chạy thoát thân.

Sau khi châm lửa, Mạc Vấn trở lại doanh trại nhíu mày đánh giá đám cháy, bởi vì có trận pháp cách trở, cho nên lửa chỉ cháy trong phạm vi phù chú, duy chỉ có ở góc tây bắc có một lỗ hổng không lớn lắm, có thể thấy từng quả cầu lửa từ trong lỗ hổng chui ra ngoài, biến mất vào trong rừng. Những con chuột may mắn chạy thoát đó cũng đa phần bị bỏng nặng, số con thoát chết sợ rằng ngay cả một phần mười cũng chưa tới.

Da lông bị đốt phát ra mùi hôi nồng nặc, đến khi đốt tới thịt bên trong thì lại là một mùi khác, mùi này vừa thơm vừa hôi thối, là mùi của thịt chuột được nướng lên.

Ánh lửa đỏ rực trời cũng chiếu sáng toàn bộ doanh trại, binh lính rối rít ra khỏi lều vải quan sát vụ cháy. Loại tình cảnh này vừa ngoạn mục vừa tàn ác, mọi người ngoài thán phục Mạc Vấn ra còn có thêm nỗi sợ hãi đến tận xương tủy, không người nào dám đứng gần hắn trong vòng ba trượng, chỉ có Bồ Hùng mạnh mẽ trấn định tinh thần đứng sau lưng Mạc Vấn, đây là một trận tàn sát không hề đổ máu, nhưng vẫn khiến người đã xông pha trận mạc lâu năm như gã bủn rủn tay chân.

Hỏa hoạn kéo dài xấp xỉ nửa canh giờ mới dần tắt đi, khó mà đếm xuể những xác chuột chồng chất lên nhau thành núi, hiện trường tỏa ra một mùi gay mũi. Mạc Vấn thu lại từng tấm phù chú vung tay thiêu hủy rồi trở về doanh trại, bước về phía đại trướng, trên đường đi quân sĩ thấy hắn đều sợ hãi nhường đường.

Trở lại doanh trướng, Mạc Vấn ngả người xuống giường, thở dài một hơi, giết chóc hoàn toàn không phải chuyện vui vẻ gì, ít nhất với hắn mà nói thì không phải.

Thở dài xong, Mạc Vấn nhắm mắt trầm tư, trầm tư trong Đạo gia còn gọi là minh tư, là việc tự mình kiểm điểm lại bản thân, suy diễn Âm Dương thiên đạo. Mạc Vấn lúc này đang nghĩ cũng không phải lúc trước làm việc có phải quá mức tàn nhẫn hay không, điều này không cần nghĩ nhiều, hành động vừa rồi mặc dù tàn nhẫn nhưng không hề sai, trên chiến trường không phải ngươi chết chính là ta vong, bọn chuột nhắt nếu là do địch sử dụng thì chính là địch nhân, giết không có gì sai.

Hắn lúc này đang nghĩ về lúc trở lại Vô Lượng sơn, Thanh Dương Tử có nói: "Thế gian này nào có gì là trùng hợp? Nhìn như trùng hợp, kì thực là Thiên ý." Thanh Dương Tử mặc dù tu vi không cao nhưng tuổi tác lại lớn, hiểu rất sâu sắc giáo lý Đạo gia, dựa theo lời Thanh Dương Tử, người sống trên đời làm chuyện gì cũng có ẩn giấu huyền cơ phía sau, nếu là như vậy, việc hắn xuất binh đánh đuổi nước Yên nhìn qua tựa như trùng hợp nhưng hẳn phải có thiên ý trong đó, thế nhưng hắn từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra chuyến xuất quân ra bắc này đối với việc tu hành của hắn có ích lợi gì?

Trăn trở suốt một canh, tới khi mặt trời dần ló rạng, Mạc Vấn mới bắt đầu ngủ, nhưng hắn ngủ cũng không được yên, mùi khét lẹt xa xa thỉnh thoảng lại bay vào đại trướng, làm hắn không thể hít thở thoải mái.

Giờ Mão, quân đội nhổ trại hành quân, bởi vì nơi này mùi hôi thối ngất trời, nên sáng sớm không thể nấu nướng, mọi người phải vác bụng rỗng lên đường.

"Đêm qua nếu không phải chân nhân thi triển tiên pháp khắc chế bầy chuột, chúng ta hơn một vạn người sợ là đã phải đói chết ở nơi hoang dã này rồi" Bồ Hùng đi theo sau Mạc Vấn mở miệng nói chuyện.

"Yên tâm đi, ta không cho là mình làm sai." Mạc Vấn nghe vậy cười một tiếng, Bồ Hùng nói những lời này tưởng như đang tâng bốc, thực chất là muốn khéo léo an ủi hắn.

"Lúc này cách Ngưu châu đã không còn xa, chân nhân tính định ngày nào công thành?" Bồ Hùng thấy Mạc Vấn nhìn thấu tâm tư của gã, liền cười gượng đổi đề tài.

"Ngưu châu mất vào tay giặc chưa lâu, thời gian ngắn như vậy quân Yên không thể cắm rễ nơi này được, tới nơi sẽ lập tức khai chiến, Ngưu châu lấy dễ như trở bàn tay." Mạc Vấn nói.

"Chân nhân nói có lý, mạt tướng cũng có ý này, nếu quân Yên đã chuẩn bị kỹ càng thì sẽ không cần phải phái người đến hành thích chân nhân, cũng không cần gọi bầy chuột tới tập kích lương thảo của ta." Bồ Hùng nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu một cái, đối phương hết ám sát rồi đánh lén đã cho thấy bọn chúng chuẩn bị chưa đủ, cũng không có lòng tin phòng thủ được Ngưu châu.

Đại quân một đường đông tiến, ba ngày sau, buổi chiều giờ Mùi thì tới được bên ngoài thành Ngưu châu. Trước đó đã có tin tức thám mã báo về, Ngưu châu hiện là tòa thành trống không, không có quân Yên, cũng chẳng có bách tính.

Do sợ bị quân Yên mai phục, Mạc Vấn liền đi trước vào vào trong thành dò xét tình huống. Thành trì Ngưu châu coi như vẫn nguyên vẹn, tuy có hư hại nhưng cũng không bị phóng hỏa thiêu hủy, trong thành cũng không có địch quân mai phục, chẳng qua mấy chỗ nước giếng đều đã bị hạ độc, nước giếng không thể uống được.

Bên trong thành Ngưu châu không nhìn thấy xác chết hay vết máu, ngược lại thấy rất nhiều chăn đệm cùng bọc quần áo bị bỏ lại, chắc là dân chúng trong thành biết được quân Yên sắp tới nên đã trốn vào ngọn núi gần đây rồi, cũng không bị quân Yên sát hại.

Nước giếng trong thành bị hạ độc cùng loại với nước ở trong đầm, là một con rắn độc hệ Thuỷ, bởi vì nước giếng không phải là nước đọng, nhờ mạch nước ngầm chậm rãi chảy dưới đất đã giúp trong nước độc tính đã giảm đi, sau đó Mạc Vấn từ trong tiệm thuốc của thành tìm được các loại thảo dược như cỏ Tam Thất, lá Thất Tinh, lá Nhất Chi Hoa, đưa vào trong giếng giải trừ dư độc, giúp nước giếng có thể uống được.

Trở lại bên ngoài thành, Mạc Vấn lệnh cho binh lính đi vào núi tìm kiếm kêu gọi dân chúng, nghe được gọi lên, dân chúng lục tục từ trong núi đi ra, mang theo vợ con trở về trong thành.

"Tiến quân vào thành." Mạc Vấn hạ lệnh cho Bồ Hùng, rồi tung người nhằm hướng bắc ngọn núi lao đi, lúc trước dân chúng trở về số lượng không nhiều, châu phủ lớn như vậy không nên chỉ có từng này người, mà phía bắc ngọn núi vẫn một mực không thấy ai trở về, rất đáng ngờ.

Phía bắc núi có một con đường mòn, dọc theo đường mòn tìm kiếm, rất nhanh Mạc Vấn đã ngửi thấy mùi máu tanh, lần tìm thêm chút nữa, tới một sơn cốc nước chảy róc rách thì thấy trong đó là vô số những bộ xương người, da thịt ngũ tạng đã không còn, chỉ có gân cốt cốt là không bị sao, chung quanh những bộ xương này có rất nhiều đồ dùng cùng chăn nệm, chắc hẳn đây là một bộ phận người đã chạy trốn khỏi thành, mà những dấu răng nhỏ nằm chi chít trên các bộ xương cùng với phân chuột vương vãi khắp nơi cho thấy bách tính nơi đây là đã bị lũ chuột giết hại trước khi chết cháy ở chỗ Mạc Vấn.

Sau khi đứng lại một lúc, Mạc Vấn xoay người trở về, lúc trước hắn cũng không hề cảm thấy mình ra tay ác độc với bầy chuột kia, bây giờ nhìn lại mới thấy trừng phạt bọn chúng quả là đúng tội, thế nhưng hắn cũng không có hối hận đã lưu lại Sinh môn, bởi vì Đạo gia hành sự chưa bao giờ đuổi tận giết tuyệt.

Thấy thảm cảnh như vậy, trong lòng Mạc Vấn trừ căm giận ra còn cảm thấy yên tâm, sự thật đã chứng minh hắn ra Bắc đánh đuổi nước Yên là đúng, Tát Mãn (shaman) vu sư là người xấu, đám người Bách Lý Cuồng Phong đã chọn phe không đúng, nhưng nếu ba người bọn họ còn dám tới cản trở hắn đánh đuổi nước Yên thì phải nghiêm khắc trừng trị, nếu là vẫn chấp mê bất ngộ, thì dứt khoát hủy tu vi của bọn hắn, để bọn họ chỉ có thể ngồi niệm kinh bốc thuốc chữa bệnh.

Trở lại trong thành, quân đội đã nghỉ ngơi, nha môn châu phủ đương nhiên được an bài làm chỗ ở cho hắn.

Tiến vào phòng, Mạc Vấn cầm bút viết thư về, bảo Thạch Chân phái thêm quan viên đến tiếp quản Ngưu châu, cũng tiện thể mang theo lương thực cứu giúp nhân dân bị tai nạn, viết xong giao cho tạp dịch dùng bồ câu chuyển tới Hắc quận.

Viết xong, Mạc Vấn gọi Cáp Cát Khắc tới, lệnh cho y dẫn đường đến tòa trạch viện quốc sư tiền nhiệm lúc trước từng ở.

Tòa trạch viện này cách Châu phủ không xa về phía đông, lúc này đã không còn người ở, cửa lớn mở toang, bên trong viện trống trơn.

Đi vào phòng, Mạc Vấn lệnh cho tạp dịch chuyển cái giường gỗ đi, dựa theo Cáp Cát Khắc chỉ, một lần nữa đào lớp gạch lên, chỗ này lúc trước chính là do con Hắc Thử tinh đào ra, thời điểm lấp lại cũng không sử dụng đất bùn, mà là dùng cát bồi, cho nên có thể nhìn thấy rõ cái hang. Sau khi đào được một phần cát thì có thể thấy trên vách động có dấu móng tay, nhìn lại bên dưới cái giường gỗ, quả nhiên có một lỗ nhỏ do một vật rất sắc bén đâm vào, những thứ này chứng minh Cáp Cát Khắc không hề nói khoác.

Do thời gian quá lâu, khí tức lưu lại bên trong động đã yếu đi nhiều, để có thể nhận biết rõ ràng hơn, Mạc Vấn liền sai người đào ra hơn mười giỏ cát, xong lại cúi người vào trong đó cẩn thận ngửi mùi (Dịch; như con chó ấy nhỉ:)). Do bản thân cát không có mùi, cho nên bên trong động vẫn lưu lại khá rõ mùi hôi của chuột, nhưng lại không hề có một tia yêu khí lưu lại, cái này cho thấy con Hắc Thử tinh xác thực là đã bỏ được yêu khí.

Tra rõ tình hình, Mạc Vấn sai người lấp lại cái hang, rồi trở về Châu phủ nằm xuống nghỉ ngơi.

Chạng vạng tối ngày kế, có bồ câu đưa thư bay tới, trên chân có trói hai ống thư, trong đó một bức là Thạch Chân trả lời, bày tỏ mong muốn gặp hắn lần nữa đồng thời phái quan lại đến tiếp quản Ngưu châu. Ngoài ra một bức khác là Thạch Chân báo lại chiến sự chỗ Đàn Mộc Tử, Đàn Mộc Tử thống lĩnh đại quân ở mặt nam đã bị chặn lại ở bờ sông Hắc Thủy...