Tử Dương

Chương 230: Hai cánh



Dịch giả: alreii
Biên: argetlam7420

Mạc Vấn vẫn chưa ngủ, nghe tiếng lập tức đứng dậy ra mở cửa.

"Chân nhân, nha phủ vừa nhận được chiến báo." Bồ Hùng đưa cuộn thư đã được trải ra cho Mạc Vấn.

Mạc Vấn đưa tay nhận lấy cúi đầu xem xét, theo như trên chiến báo nói canh ba tối qua quân Yên ồ ạt công thành, Lật Châu lâm nguy. Chiến báo hẳn do Lý Văn viết, nét chữ rất ẩu, chứng tỏ viết thư rất vội.

"Chiến báo được gửi đến Hắc Quận, đêm qua tới Hắc Quận, từ Hắc Quận lại suốt đêm chuyển tới Định Châu, vì truyền tin kịp thời nên mới không lỡ quá nhiều thời gian." Bồ Hùng nói.

Mạc Vấn không trả lời, xoay người trở lại soái doanh kiểm tra bản đồ biên ải ba quận, trên bản đồ cũng không chỉ rõ khoảng cách cụ thể giữa hai thành trì, nhưng đoán đại khái khoảng chừng tám trăm dặm.

"Kỵ binh muốn chạy tới Lật Châu phải cần bốn canh giờ." Bồ Hùng đoán được nguyên nhân Mạc Vấn xem xét bản đồ biên ải.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, năm ngàn kỵ binh ở đây hôm qua mới chạy tới, quân Yên không biết sự tồn tại của những kỵ binh này, nếu đi tiếp viện, chắc chắn có thể giải vây cho Lật Châu. Nhưng một khi những kỵ binh này rời đi, Định Châu sẽ trống không, quân Yên sẽ thừa dịp thành không mà vào.

"Theo ý kiến của ngươi, nên làm thế nào?" Mạc Vấn quay đầu hỏi Bồ Hùng.

"Một khi Lật Châu thất thủ, quân Yên sẽ chặn ngang đường hành quân, đến lúc đó chúng ta chẳng những phải nhìn trước mà còn phải ngó sau." Mặt Bồ Hùng ưu sầu.

"Chuẩn bị yên ngựa cho chiến mã, gấp rút tiếp viện Lật Châu." Mạc Vấn gật đầu nói.

"Tuân lệnh." Bồ Hùng khom người đáp ứng, bước nhanh ra cửa.

Bởi vì đi vội, thiếu chút nữa va phải Thạch Chân từ ngoài tiến vào, Bồ Hùng cáo lỗi xong xoay người chạy đi.

Thạch Chân vốn đang định tới tính sổ, thấy vẻ mặt Bồ Hùng như vậy, lập tức đoán được xảy ra chuyện lớn, bước nhanh tới gần Mạc Vấn lên tiếng hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Đêm qua quân Yên tiến đánh Lật Châu, thế tới hung mãnh, Tuyệt Trần và Lý Văn gửi thư xin viện trợ, ta đã lệnh cho Bồ Hùng chỉnh đốn binh mã lập tức đi tiếp viện." Mạc Vấn chuyển chiến báo kia cho Thạch Chân.

"Bọn chúng mới nếm mùi thất bại, nhanh như vậy đã có động tĩnh?" Thạch Chân xem xong chiến báo mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

"Chính vì bọn chúng thua trận cho nên mới nóng lòng muốn thắng trận này, để cổ vũ sĩ khí." Mạc Vấn đi tới chậu nước sau cửa vốc nước rửa mặt.

"Sớm biết như vậy, đêm qua ta không nên đánh trống quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi." Thạch Chân tự trách.

"Vậy ngươi nên phóng hỏa đốt chuồng ngựa sao?" Mạc Vấn không vui hỏi vặn lại.

Thạch Chân thấy Mạc Vấn muốn trách nàng, vội vàng kiếm cớ rời đi. "Ta đi lệnh cho dân chúng trong thành lấy thức ăn có sẵn ra chờ đợi ở hai bên đường chính."

"Có cần ta giúp gì không?" A Cửu đội đạo kế ngay ngắn từ phòng trong đi ra.

"Chiến sự thay đối trong nháy mắt, chẳng biết lúc nào mới có thể dứt người đi, nàng sớm chút trở về đi, đợi chuyện nơi này xong, ta sẽ đi thăm nàng và lão Ngũ." Kế hoạch vốn đã quyết định xong lại bị phá rối, khiến Mạc Vấn có chút ủ rũ.

"Được. Chàng cứ yên tâm chiến đấu ở đây, thu phục ba quận, giảm bớt thuế ruộng, những thứ này đều là việc công đức." A Cửu gật đầu nói.

Mạc Vấn chợt nhớ tới một chuyện, thả khăn lau mặt xuống bước nhanh ra cửa đuổi kịp Thạch Chân còn chưa đi xa, "Gọi Hoàng Y Lang tới đây."

"Làm gì?" Thạch Chân không hiểu hỏi.

"A Cửu muốn trở lại Côn Lôn sơn, đường xá rất khó đi, để nó đưa đi một đoạn." Mạc Vấn giải thích.

"Không phải bản lĩnh của nàng ta rất cao sao, sao vừa nghe thấy đánh nhau đã muốn chạy rồi?" Thạch Chân không muốn Hoàng Y Lang phải chở tình địch.

"Được, vậy ta sẽ giữ nàng ấy lại, cùng kề vai chiến đấu." Mạc Vấn đáp trả.

"Ta đi gọi Hoàng Y Lang tới." Thạch Chân lập tức thay đổi sắc mặt, bước nhanh rời đi.

Mạc Vấn trở lại soái doanh nói với A Cửu, "Ta có thu phục được một con dế nhũi tên là Hoàng Y Lang, bị Thạch Chân cướp lấy làm tọa kỵ, ta phải đi, để nó chở nàng đi một đoạn, trên đường sẽ bớt cực khổ hơn một chút."

A Cửu nghe vậy mỉm cười gật đầu, nàng cũng muốn lưu lại chỗ này kề vai cùng Mạc Vấn, nhưng Mạc Vấn cần Bổ Khí đan, lão Ngũ còn cần chiếu cố, nàng không thể lưu lại nơi này.

Lúc này trong quân doanh đã truyền đến tiếng kỵ binh lắp yên ngựa, Hoa Cô nhanh nhẹn làm một ít điểm tâm bưng lên, Mạc Vấn và A Cửu ngồi xuống ăn, hai người là đồng môn học nghệ, sớm chiều ở chung, đã sớm quen cùng ăn cơm chung, giống như đôi vợ chồng ăn ý, không có chút ngượng ngùng mất tự nhiên nào.

Hai người vừa đặt đũa xuống, Hoàng Y Lang liền tới ngoài cửa.

"Hoàng huynh, vị này là nội nhân(vợ) của bần đạo, cần đi Côn Lôn sơn, làm phiền ngươi đưa nàng một đoạn." Mạc Vấn nói với Hoàng Y Lang.

Lời này vừa ra, A Cửu liền đỏ mặt ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên Mạc Vấn ở trước mặt người ngoài gọi nàng như vậy.

"Có thể chở nguyên quân chính là may mắn của Hoàng mỗ." Hoàng Y Lang nhìn A Cửu mặc quần áo đạo cô, vui vẻ đáp ứng.

"Không vội." Mạc Vấn giơ tay ngăn cản Hoàng Y Lang hiện nguyên hình, sau đó lấy bình sứ từ trong ngực đổ ra một viên đan dược chữa thương đưa cho Hoàng Y Lang, "Trên đường đi có nhiều nguy hiểm, viên đan dược này có công hiệu cầm máu liền vết thương, ngươi mang theo bên người đề phòng bất trắc."

Hoàng Y Lang thấy màu sắc của đan dược liền biết không phải vật tầm thường, sợ hãi từ chối, Mạc Vấn khăng khăng tặng, Hoàng Y Lang đành nói cám ơn xong vui vẻ nhận lấy, cẩn thận giấu trong áo khoác.

"Hoàng Y Lang biết chỗ ở của Hắc Thử Tinh, lúc qua Hắc Quận nàng có thể đi nhìn qua xem xét, nó thật sự không có yêu khí." Mạc Vấn nắm tay A Cửu chào tạm biệt, "Dọc đường cẩn thận, sau khi trở về báo cho lão Ngũ tình hình nơi này, nhắc nhở gã kiềm chế tính tình, hấp thu nhiều long khí, sớm có thể hóa thành hình người thì sớm thêm một ngày tới giúp ta."

"Được, chàng cũng phải cẩn thận, đừng nóng vội tranh công liều lĩnh, tương lai của chúng ta còn dài, không cần tranh giành nhất thời." A Cửu gật đầu nói.

Lúc này Hoàng Y Lang đã cởi áo khoác hiện ra nguyên hình, nó có sáu chân, một chân trong đó ôm áo khoác vừa cởi xuống.

"Ta nhất định sẽ thận trọng, trong vòng nửa năm tới ta sẽ không cần Bổ Khí đan nữa, nếu có luyện thành đan nàng cứ tự mình dùng, sớm độ kiếp vào Tử khí thì có thể đi lại dễ dàng hơn." Mạc Vấn tiễn A Cửu ra cửa.

Có con dế nhũi lớn Hoàng Y Lang đang nhìn chằm chằm, A Cửu không nói được lời thân mật, mỉm cười đáp ứng rồi tung người nhảy lên dế nhũi, Hoàng Y Lang đạp đất mà lên, vỗ cánh bay về phía Tây.

Mạc Vấn vẫn luôn nhìn theo A Cửu đi về phía Tây, thẳng đến khi Hoàng Y Lang ra khỏi thành Định Châu mới trở về phòng đeo đao đi tới thao trường phía trước, lúc này kỵ binh đã lắp yên chiến mã sắp xong. Bồ Hùng thấy Mạc Vấn đến, xoay người đón hắn.

"Lắp yên cương xong ngươi lập tức dẫn quân Tây tiến, hai bên đường lớn sẽ có thức ăn, lấy một ít dọc đường mà ăn, ta đi vòng thêm trăm dặm thăm dò tin tức, sau đó sẽ đến Lật Châu." Mạc Vấn bàn giao với Bồ Hùng.

Bồ Hùng gật đầu đáp ứng, xoay người đốc quân tăng tốc độ, kỵ binh chuẩn bị thỏa đáng bắt đầu thúc ngựa ra khỏi quân doanh.

Mạc Vấn vừa định rời quân doanh, lại phát hiện một con Hải Đông Thanh* từ xa xa phía Đông bay tới, loài này bay rất cao, không thể chặn nó giữa chừng được, rất nhanh Hải Đông Thanh đã bay qua cửa Nam thành Định Châu, tiếp tục bay về phía Tây.

*Hải Đông Thanh: Cắt Bắc Cực

"Chân nhân, đây là một con Hải Đông Thanh đã được huấn luyện, hẳn là bay về phương hướng Hắc Quận." Bồ Hùng đã lên ngựa, sau khi thấy Hải Đông Thanh liền xuống ngựa chạy đến bên cạnh Mạc Vấn.

"Chắc là Đàn Mộc Tử và Mã Bình Xuyên gửi đi." Mạc Vấn nói. Bình thường đều sử dụng chim bồ câu đưa thư, lần này cánh quân phía Đông thả ra Hải Đông Thanh, rất có thể cũng đã gặp phải quân Yên công kích nên phải cầu viện.

Bồ Hùng nghe vậy không tiếp lời, đứng ở bên cạnh Mạc Vấn chờ ra lệnh.

"Ngươi lập tức dẫn đội đi cứu viện Lật Châu, có lẽ ta sẽ đi Lật Châu, có thể sẽ tới cánh phía Đông của Đàn Mộc Tử, cũng có thể lưu lại trấn thủ Định Châu, phải xem tình hình mới quyết định được." Mạc Vấn hạ lệnh với Bồ Hùng.

Bồ Hùng đáp ứng một tiếng, lên ngựa rời đi.

Mạc Vấn xoay người trở về soái doanh xem lại bản đồ biên ải, Đàn Mộc Tử và Mã Bình Xuyên lúc này đang ở Túc Châu, Túc Châu cách thành Huy Châu bọn họ đóng quân trước đó hơn một ngàn dặm, nếu Túc Châu không giữ được, cánh Đông do Đàn Mộc Tử thống lĩnh sẽ không có chỗ để lui.

Xem xong bản đồ biên ải, Mạc Vấn bước ra cửa, tung người bay lên cao, vừa định bay về đằng Tây thì phát hiện Thạch Chân đã thúc ngựa đến cửa quân doanh, liền vận linh khí hạ xuống gần Thạch Chân.

"Cánh Đông có thể cũng gặp phải quân Yên công kích, ngươi lập tức trở lại Hắc quận chỉ huy, thúc giục cung binh và bộ binh trung lộ nhanh chóng vào vị trí." Mạc Vấn nói với Thạch Chân.

"Được, ta lập tức trở về." Thạch Chân dứt khoát đáp một tiếng, quay ngựa dẫn đầu tùy tùng Tây tiến.

Mạc Vấn lăng không bay đi, vượt qua tường thành đề khí lao về phía Đông.

Chỉ chốc lát sau hắn đã đến khu vực đồng cỏ, trải qua gần hai mươi ngày trời nắng gió thổi, nước lũ đã sớm rút, con đường lại hiện ra lần nữa, băng qua đồng cỏ đến thôn bỏ hoang lúc trước khổ chiến với kỵ binh quân Yên, phát hiện thi thể địch quân cũng đã được quân Yên chôn cất, đi thêm trăm dặm vẫn không phát hiện được dị thường, có thể do quân Yên đã bị hắn đánh đến sợ, không dám có chủ ý với Định Châu nữa.

Lúc này Mạc Vấn do dự không quyết định được nên đi Tây Bắc tiếp viện Tuyệt Trần và Lý Văn, hay là đi Đông Nam xem xét tình hình Túc Châu, đắn đo thời gian nửa nén hương cuối cùng quyết định đi cánh Đông, Tuyệt Trần ở cánh Tây nếu không giữ được Lật Châu còn có thể rút lui, một khi cánh Đông xảy ra vấn đề, Đàn Mộc Tử sẽ không có đường lui.

Định Châu cách Lật Châu hơn bảy trăm dặm theo đường chim bay, nhưng ba quận Đông Bắc có nhiều núi cao sông lớn, giữa hai nơi không có đường qua lại, hắn bay qua núi một đường Đông tiến, đến giờ Tỵ thì tới được ngoài thành Lật Châu.

Khiến Mạc Vấn không ngờ là không hề có dấu vết chiến đấu, binh lính trên tường thành đang nhàn nhã phơi nắng, dưới cửa thành dân chúng tấp nập ra vào, tất cả đều bình thường.

Quân binh trong thành đương nhiên nhận ra Mạc Vấn, nhưng Mạc Vấn cũng không bảo bọn họ đi thông báo, mà đi thẳng tới quân doanh tìm Đàn Mộc Tử, lại được tướng tá báo Đàn Mộc Tử không ở trong quân doanh mà ở tại nha phủ.

Đi tới nha phủ, Đàn Mộc Tử đang ăn cơm trưa, thức ăn rau dưa thịt cá trên bàn mười mấy món, nha hoàn tỳ nữ phục vụ có đến mười mấy người, Đàn Mộc Tử thấy Mạc Vấn đến thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng phân phó hạ nhân đi bày thêm tiệc rượu.

Mạc Vấn nói tình hình Lật Châu cùng với chuyện trước đó nhìn thấy Hải Đông Thanh cho Đàn Mộc Tử, Đàn Mộc Tử nói đích xác đã thả ra Hải Đông Thanh, có điều là thúc giục quân lương, trước đó mưa như trút nước đã khiến cho quân lương vốn giữa tháng là đến nhưng nay vẫn chưa thấy.

Mạc Vấn dừng lại Túc Châu nghỉ ngơi chốc lát, động viên Đàn Mộc Tử một phen liền rời nơi này Tây tiến, hắn cũng không trách cứ Đàn Mộc Tử xa hoa phung phí, mỗi người đều có tính cách và sở thích của mình, tu vi của Đàn Mộc Tử không cạn, có thể hành quân đánh giặc được, không cần thiết truy cứu gã ăn cái gì, dùng bao nhiêu tỳ nữ.

Tự nhiên lại chạy bảy tám trăm dặm vô ích, lúc này đã cách Lật Châu hơn một ngàn sáu trăm dặm, đến khi Mạc Vấn phong trần* chạy tới Lật Châu thì đã là canh tư ngày tiếp theo, chiến sự đã kết thúc rồi, nhờ có Bồ Hùng dẫn kỵ binh tiếp viện, Lật Châu đã giữ được, nhưng binh lính tử thương đã vượt quá một nửa, nhà cửa trong thành bị hỏa tiễn thiêu hủy rất nhiều, cả thành Lật Châu đổ nát thê lương, khắp nơi trên đường phố đều có nạn dân không còn nhà nương thân.

*Phong trần: đi đường mệt nhọc

So sánh với Đàn Mộc Tử, Tuyệt Trần thanh liêm hơn một chút, tuy cũng dùng tỳ nữ nhưng ít nhất vẫn ăn cơm chay, trận chiến trước đó vì đánh chết tướng soái quân Yên, đầu bị thương nhẹ, nhìn vào vết thương thì hẳn là lúc gã chui từ dưới đất lên thì đụng phải vó ngựa.

Mạc Vấn lại động viên Tuyệt Trần một phen, sau đó dẫn kỵ binh trở về, những kỵ binh này lưng đeo cung tên tới, sau khi tới đảm nhiệm làm cung binh, cho nên tử thương không lớn.

Buổi chiều, kỵ binh trở lại Định Châu, Mạc Vấn lại gởi chiến báo thúc giục bộ binh và cung binh, sở dĩ trước đó quân Yên đổi hướng tấn công Lật Châu là bởi vì trung lộ không thể tiến lên được, trận chiến này một khi đã đánh thì không thể dừng lại, nhất là trung lộ, phải luôn đánh về phía trước thu hút chủ lực quân Yên, nếu không áp lực sẽ chuyển dời sang hai cánh.

Ba ngày sau, Hoàng Y Lang trở về, báo cáo đã đưa A Cửu đến ngoại vi Côn Lôn sơn, cũng nhân cơ hội biểu lộ lòng trung thành, trước đó Mạc Vấn tặng nó đan dược khiến nó được sủng ái mà lo sợ.

Đến cuối tháng, cuối cùng một vạn bộ binh và năm ngàn cung binh cuối đã chạy tới, Mạc Vấn lập tức hạ lệnh đại quân di chuyển...