Các thành trì ở ba quận Đông Bắc nằm cạnh nhau tạo thành hình mũi tên, lúc này Mạc Vấn thống lĩnh đại quân Đông chinh đã đánh tới vị trí đầu mũi tên, ba cánh quân hợp lại rồi chia ra trấn giữ hai mặt Đông, Tây. Hùng châu - thành trì cuối cùng của quân Yên là một tòa sơn thành, dựa vào một ngọn núi cách đây tám mươi dặm về phía Bắc.
Lộc châu và Hổ châu nằm trên một khu vực bằng phẳng, trước khi bị thất thủ thì đóng vai trò là hai gọng kìm, trợ giúp Hùng châu ở phía Bắc chống đỡ quân Yên, trong ba châu đó Hùng châu là lớn nhất, làm chủ thành. Lộc châu cùng Hổ Châu thành trì hơi nhỏ, làm phụ thành.
Mạc Vấn cùng Bồ Hùng dẫn quân đóng ở mặt Tây, tại Lộc châu. Mặt Đông do Diệu Nhược cùng Đồ Lỗ thống lĩnh, đóng ở Hổ châu.
Đối với việc Thái Tử đổi hết tướng lĩnh chủ chốt thành người của gã, Mạc Vấn cũng không quá để ý, làm chuyện quan trọng dùng người thân tín cũng là chuyện thường tình. Hắn hiện tại đang lo nghĩ không biết trận chiến cuối cùng này nên đánh thế nào. Trước đó khi quân Yên rút lui đồng thời cũng thiêu hủy toàn bộ đồ đạc nhà cửa ở Lộc châu và Hổ châu, do vậy hai tòa thành này hiện không khác mấy huyện Tây Dương hay Thanh Bình thành năm xưa, là tòa thành chết không còn người ở, khiến cho quân Triệu phải trú đóng trong điều kiện vô cùng khó khăn, chỉ có thể ở trong thành dựng lều bạt ở tạm.
Điều kiện sinh hoạt thiếu thốn, tường thành hư hỏng nhiều chỗ, những thứ này đều không phải nguyên nhân chủ yếu làm Mạc Vấn buồn rầu, hắn buồn chính là phe mình chỉ có vẻn vẹn năm vạn binh mã. Bên Diệu Nhược có ba vạn quân, bộ binh cung binh kỵ binh mỗi loại một vạn. Hắn với Bồ Hùng chỉ huy hai vạn, phần lớn là bộ binh, không có kỵ binh. Trong nửa tháng trú tại Lộc châu hắn đã nhiều lần thỉnh cầu triều đình lấy một nửa số kỵ binh của Diệu Nhược tiếp viện cho Lộc châu, triều đình cũng đã hạ ý chỉ, nhưng kỵ binh vẫn không hề điều tới. Diệu Nhược sợ chết, chỉ bo bo giữ mình là một nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là một vạn kỵ binh kia đều là người Hồ, người Hồ biết Mạc Vấn cầm quân rất nghiêm, nên chẳng ai nguyện ý đi theo hắn cả.
"Thế chân vạc này là cục diện nguy hiểm nhất, không cần biết ngươi dùng cách gì, nhất định phải điều năm ngàn kỵ binh đến đây cho ta, nếu không chúng ta sẽ không cách nào tiếp viện kịp thời cho nhau, cũng như không thể nào tấn công quân địch bất ngờ được." Mạc Vấn bước vào soái doanh, nổi trận lôi đình nói với Thạch Chân.
"Kỵ binh thật sự không thể điều được đâu, ngươi cũng biết tính tình Thái tử rồi." Thạch Chân lắc đầu cười khổ, ba năm này nàng chỉ trở lại Nghiệp Thành một lần, tình cảm với phụ vương có chút phai nhạt, nhưng chủ yếu nhất là Thái Tử càng ngày càng độc đoán chuyên quyền.
"Quân Yên có mười vạn binh mã, chỉ riêng kỵ binh đã có đến năm vạn, nếu như năm vạn kỵ binh trong đêm bất ngờ tiến công tập kích Hổ châu, Hổ châu chỉ là một tòa thành cũ nát, làm sao chống đỡ được? Khi đó ta làm sao có thể dẫn quân kịp tiếp viện đây? Kỵ binh phải điều đến cho ta, không có kỵ binh thì trận này quân ta thua không thể nghi ngờ."
Mạc Vấn cao giọng quát, chiến tranh đánh tới lúc này rồi Thái tử còn muốn làm khó dễ hắn, phái ra ả ni cô Diệu Nhược lẳng lơ không nói, còn đưa kẻ mà hắn một mực chán ghét là Đồ Lỗ tới, những việc làm này của y cũng khiến phe Ký Công chúa rất là bất mãn, hậu quả là quân lương cung cấp cũng không kịp thời, thường xuyên bị trì hoãn.
Thạch Chân nghe vậy không đáp lời, nàng cũng chỉ biết cười khổ.
"Ta biết ngươi đang khó xử, vậy thế này đi, dùng Hải Đông Thanh cấp báo về triều đình, yêu cầu điều thêm năm ngàn con chiến mã tới, trong vòng nửa tháng phải kịp tới đây, nhất định phải trước khi tuyết rơi chiếm được Hùng châu, nếu không ắt sẽ không chiến mà bại, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển." Mạc Vấn đành lui một bước, nói ra.
"Đông chinh đánh đến bây giờ trước sau đã hao tổn mấy chục vạn binh sĩ, ngựa cũng tử thương vô số, quả thật không còn chiến mã để điều nữa, nếu ngươi muốn con lừa có lẽ còn có thể chuyển tới một ít." Thạch Chân nói.
"Nếu không phải đám Đồ Lỗ bất tài thì các ngươi như thế nào lại chết nhiều binh mã thế chứ! Không nói nhiều nữa, tóm lại một câu, ta muốn kỵ binh!" Mạc Vấn hét lớn, không ai có thể thoát khỏi bị hoàn cảnh tác động, ba năm trời thống lĩnh quân đội đã làm hắn bị lây nhiễm tác phong nhà binh rồi.
"Chẳng cần ngựa nữa, ngươi muốn cưỡi thì cưỡi ta đây nè." Thạch Chân cười nói.
Mạc Vấn nghe vậy ngạc nhiên nhíu mày, lúc này màn đêm đã buông xuống, lại đến giờ Thạch Chân nổi khùng rồi.
"Nhìn gì ghê thế, bộ trên mặt ta có nếp nhăn hả?" Thạch Chân vừa nói vừa xông tới gần.
"Ngươi cùng lắm mới hai mươi, ở đâu ra nếp nhăn," Mạc Vấn vung tay đẩy Thạch Chân ra rồi hô lên, "Tiểu Thất nhi, mau gọi Bồ tướng quân tới đây, ta có việc cần thương nghị."
Cậu lính nhỏ mười ba tuổi lúc này đã mười lăm tuổi rồi, nghe thấy Mạc Vấn hô liền trả lời một tiếng, chạy nhanh đi mời Bồ Hùng.
Thạch Chân không thích có người ngoài ở cùng, liền rời khỏi soái doanh trước khi Bồ Hùng đến.
Không lâu sau, Bồ Hùng tới, cười nói với Mạc Vấn, "Lại đem ta ra làm bia đỡ đạn sao?"
"Hết cách rồi, nếu không nàng lại dây dưa phiền chết ta mất." Mạc Vấn ngồi trên ghế chủ soái đưa tay vỗ trán, Thạch Chân vẫn chưa chịu từ bỏ chuyện với hắn, thời gian gần đây lại càng thường xuyên hơn, nguyên nhân là do chiến tranh đã sắp kết thúc, Thạch Chân biết hắn sắp bỏ nàng mà đi.
"Chuyện chúng ta thương nghị hồi chiều chân nhân nghĩ thế nào?" Bồ Hùng ngồi bên dưới Mạc Vấn, hai người cùng nhau tác chiến nhiều năm, sớm chiều ở chung, lúc này ngôn ngữ cử chỉ đã rất thoải mái tự nhiên.
"Ba vạn binh mã ở mặt Đông là quân của bọn hắn, dù có giết chết Đồ Lỗ với Diệu Nhược chúng ta cũng không thể chỉ huy ba vạn quân đó được." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Bọn họ đã quyết chủ ý “án binh bất động” rồi." Bồ Hùng châm trà rồi đưa cho Mạc Vấn.
"Bọn họ chỉ mong cho hai vạn quân chúng ta đi trước liều mạng với mười vạn quân Yên cùng đám dị thú ở Hùng châu, còn họ ở một bên “tọa sơn quan hổ đấu”." Mạc Vấn uống một ngụm trà, tức giận trong lòng liền giảm xuống.
"Bọn họ giữ gìn thực lực là muốn sau khi chúng ta đoạt lại Hùng châu xong sẽ dẫn quân ra Bắc tiêu diệt nước Yên đây mà, đúng là suy nghĩ trẻ con, nếu không có chúng ta, bọn họ có thể giữ nổi mặt Bắc hay không còn khó nói, si tâm vọng tưởng." Bồ Hùng cười khinh bỉ nói. Gã đi theo Mạc Vấn ba năm qua, chứng kiến Mạc Vấn đã phải lao tâm khổ tứ nhường nào, cũng nhìn thấy Mạc Vấn từ lúc được sắc phong trọng thưởng đến khi bị người đời sỉ vả ra sao. Cổ nhân có câu: “Phi điểu tẫn, lương cung tàng”**. Chim hãy còn chưa bay hết mà triều đình nước Triệu đã muốn giấu sạch cung đi rồi.
**“Phi điểu tẫn, lương cung tàng”: Trích trong thư Phạm Lãi thời Xuân Thu gửi cho thầy mình là Văn Chủng, nguyên văn là: "Phi điểu tẫn, lương cung tàng. Giảo thố tử, tẩu cẩu phanh. Việt vương vi nhân trường cảnh điểu uế, khả dữ cộng hoạn nạn, bất khả dữ cộng lạc. Tử hà bất khứ?"
Dịch nghĩa:
Chim bay mất hết cả rồi thì cung tên được cất đi. Thỏ khôn mà chết, chó săn sẽ bị nấu. Việt vương là người cao cổ, miệng chim, chỉ có chung hoạn nạn mà không thể chung vui. Thầy sao còn chưa lui về?
Văn Chủng nhận được thư, liền cáo bệnh không vào triều. Có người sàm tấu Văn Chủng muốn làm phản. Việt Vương Câu Tiễn nghe lời sàm, liền ép Văn Chủng tự sát, dù cho Văn Chủng chẳng có tội gì.
Cũng từ đó mà có thành ngữ "Thỏ tử cẩu phanh", dùng để ám chỉ thói đời đen bạc, lấy oán trả ân, các vị vua hung bạo bất nhân, khi đã lập quốc thành công rồi thì trở mặt giết hại công thần.
"Chuyện sau này thế nào chẳng can hệ gì đến ta, nhưng Hùng châu này ta nhất định phải đoạt lại, trận này xong ta liền có thể rút lui rồi." Mạc Vấn nói.
"Theo ta, chúng ta nên dứt khoát cố thủ Lộc châu, quân Yên đối với chân nhân sợ hãi từ tận tâm can, tự nhiên sẽ không dám tới đây trêu chọc, nhất định sẽ đi trước tấn công Hổ châu, để đám người Hổ châu nếm mùi thất bại một trận, cũng là để cho ả Diệu Nhược biết lý lẽ một chút." Bồ Hùng căm tức nói ra.
"Không thể làm vậy được, Hổ châu nếu thất thủ sẽ ảnh hưởng lớn tới toàn cục, đến lúc đó nếu muốn thu phục lại thành trì sẽ muôn phần khó khăn." Mạc Vấn lắc đầu nói.
"Chân nhân có tính toán gì không?" Bồ Hùng hỏi lại.
"Sớm thì một tháng, muộn thì bốn mươi ngày, nơi này nhất định sẽ có tuyết rơi, quân Yên bên trong thành Hùng châu có chỗ an thân qua mùa đông, Lộc châu cùng Hổ châu là thành chết, tuyết rơi nhiều sẽ làm sập doanh trướng mất." Mạc Vấn đặt ly trà xuống cho Bồ Hùng châm trà, uống trà xong lại lần nữa nói, "Quân Yên nhất định cũng hiểu rõ điểm này, bọn chúng vô cùng có khả năng sẽ đóng cửa không ra, kéo dài thời gian, bọn chúng chịu được hao tổn, nhưng chúng ta lại chịu không nổi, do vậy trận chiến này buộc phải kết thúc trong vòng một tháng, muốn thế chỉ có cách duy nhất là cường công."
Bồ Hùng nghe xong chậm rãi gật đầu, cường công Mạc Vấn nói có thể xem là hạ sách, nhưng thượng sách cùng trung sách không thể dùng được nữa, chỉ có thể dùng đến hạ sách.
"Ngày mai ta sẽ đi thám thính tình hình Hùng châu, đợi ta trở về, quân ở Lộc châu lập tức nhổ trại, chuẩn bị cùng quân Yên quyết chiến." Mạc Vấn nói.
"Được. Nếu không còn chuyện gì ta đi xuống trước, chân nhân sớm nghỉ ngơi một chút." Bồ Hùng nói.
Mạc Vấn gật đầu một cái, Bồ Hùng đứng dậy cáo từ.
Bồ Hùng đi rồi, Mạc Vấn trở lại doanh trướng nằm nghỉ ngơi, vừa nghĩ tới chiến sự sắp kết thúc, rốt cuộc có thể rút lui khỏi đây, trong lòng hắn bỗng cảm giác vui mừng nhẹ nhõm, cái gánh nặng đã đè lên hắn suốt ba năm, chỉ cần một tháng nữa liền có thể tháo xuống rồi.
Nhưng ngoài vui mừng, cũng có lo âu, chỗ quân lương thu được khi trước mùa đông năm ngoái đã dùng mất một phần, lại thêm năm nay đám người Ký Công chúa tận lực trì hoãn quân lương, nên lại hao tổn đi không ít, tới lúc này đã còn dư lại không bao nhiêu, căn bản không đủ cho đại quân đánh trận xong đi đào lăng mộ Tào Tháo. Có điều coi như quân lương đầy đủ, hắn cũng không có cách nào mang đại quân đi được, chiến sự càng về cuối, triều đình cùng Thái Tử sẽ càng đề phòng hắn hơn, đương nhiên sẽ không cho phép hắn dẫn đại quân đi làm việc tư. Không có đại quân liền không cách nào đào được lăng mộ, chỉ có thể phá từng cơ quan một tiến vào ngôi mộ. Cũng may Tiêu Ngọc Lan cùng Hoàng Y Lang vẫn còn ở đây, có bọn họ tương trợ, tỷ lệ thành công sẽ lớn thêm vài phần.
A Cửu sau khi đi một mực chưa từng ghé thăm, hắn dẫn quân ra bắc càng đánh càng xa, lúc này cách Vô Danh sơn đã hơn năm nghìn dặm, quãng đường xa như vậy, cho dù A Cửu có lòng tới cũng không thể nói đi là đi được, bởi nàng còn phải trông nom dạy bảo lão Ngũ.
Ngay cả tin tức bên ngoài cũng bế tắc, hắn đang ở vùng cực Bắc nước Triệu, người đời đều biết nơi này đang đánh giặc, nên chẳng ai dám mò tới đây, tin tức đương nhiên cũng không thể truyền tới, mà triều đình nước Triệu cũng sẽ không chủ động nói cho hắn biết bên ngoài đang có chuyện gì xảy ra, từ mùa thu năm ngoái đến bây giờ hắn chỉ thu được duy nhất một tin tức là Lưu Thiếu Khanh đã được nước Lương mời về làm Hộ Quốc Chân Nhân.
Sáng sớm hôm sau, trời mưa tầm tã, Mạc Vấn khoác thêm áo choàng đi ra cửa bắc, tung người bay đi điều tra tình hình địch, tới cách Hùng châu ngoài mười dặm, đứng trên một gò đất trông về Hùng châu xa xa. Thành Hùng châu xây dựa vào núi, tạo thành thế hình chữ bát (八) hướng ra ngoài, phía bắc thành có một thung lũng hẹp dài xuyên qua núi, đi qua thung lũng này liền có thể đến địa giới nước Yên. Hùng châu được xây ở điểm nút của thung lũng, trái phải đều là núi cao, loại địa thế này rất thích hợp cho việc phòng thủ cả phía Bắc cũng như phía Nam, lúc này trong núi hẳn là đang ẩn nấp vô số mãnh thú, quân Triệu nếu là từ phía nam tiến vào, bọn chúng nhất định sẽ từ trong núi xông ra cắn trả. Mà quân Triệu bất kể có bao nhiêu người, khi vọt tới gần sẽ bị địa thế cản trở, cung tên của quân Yên có thể phát huy uy lực đến mức tối đa.
(Về tòa thành này các bác cứ liên tưởng đến thành Helm’s Deep của Rohan trong phim Chúa Nhẫn: Hai Tòa Tháp ấy:D)
Trong thành có hai đạo khí tức dị loại mơ hồ, khí tức mơ hồ chứng tỏ dị loại tu vi rất cao thâm. Trước đó hắn đã chém giết tổng cộng sáu vị Tát Mãn (shaman) Đại vu sư, dựa theo lời con gà tinh năm đó khai báo, quân Yên bây giờ hẳn là còn hai vị Đại vu sư nữa.
Hai gã Đại vu sư, trong núi mãnh thú nhiều không đếm xuể, hai dị loại đạo hạnh cao thâm, lại thêm mười vạn binh mã. So sánh với đội quân khổng lồ của nước Yên, năm vạn quân Triệu thật sự chẳng thấm vào đâu. Nếu không phải hắn lúc trước dọa quân Yên sợ mất mật, quân Yên nhất định sẽ không khư khư cố thủ Hùng châu thế này đâu.
Nhưng đúng lúc này, sau lưng bỗng truyền đến vỗ cánh phành phạch, Mạc Vấn quay lại thì thấy Thạch Chân đang cưỡi Hoàng Y Lang đội mưa tới.
"Nơi này rất nguy hiểm, ngươi không nên tới đây." Mạc Vấn liếc nhìn Thạch Chân một cái rồi quay lại nhìn thành Hùng Châu.
"Có ngươi ở đây thì sợ cái gì." Thạch Chân cười đùa mở miệng.
Mạc Vấn không nói gì nữa, mà gấp rút suy nghĩ cách phá địch, hiện tại đang là trung tuần tháng chín, trong núi cỏ cây đã bắt đầu úa vàng, nếu tiết trời hanh khô hắn có thể phóng hỏa thiêu hủy cả ngọn núi, chẳng qua trước mắt đang trời đang mưa to, không biết bao giờ mới có nắng nữa.
"Ngươi đi về trước, ta đi lên núi xem xét thêm đã." Mạc Vấn nói với Thạch Chân.
"Ta với ngươi cùng đi." Thạch Chân bảo.
"Không được, Hoàng Y Lang bay quá thấp." Mạc Vấn nói xong đang định đề khí bay lên, chợt phát hiện trên đỉnh đầu bỗng có một cái ô, nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy Thạch Chân tay đang cầm một cái ô che mưa cho hắn, tán ô lệch hẳn về phía Mạc Vấn, còn nàng chẳng có gì che.
Cảnh tượng nhìn như không có gì lạ nhưng lại khiến trong lòng Mạc Vấn rung động mãnh liệt, trong nháy mắt hắn như được trở lại cái đêm khuya năm năm về trước, ở căn nhà cũ bỏ hoang kia, bên cạnh cây dương liễu thành tinh, khi ấy hắn đã từng nói một câu...