Tử Dương

Chương 370: Đến Kiến Khang



Dịch: alreii

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs 

Cùng lúc nhìn thấy mây đen, Mạc Vấn cũng cảm nhận được long khí mãnh liệt, bởi vì lúc trước bị ba người đuổi theo một khoảng thời gian không ngắn, hắn đã có chút hiểu biết về long khí của đám Ngao Cực, dựa vào long khí để phán đoán thì con Thanh Long đến từ phía Tây này chắc là Long nữ Ngao Mai tuổi tác còn khá trẻ.

Cảm nhận được long khí, Mạc Vấn lập tức đề khí lao nhanh đi, cùng lúc đó lệnh cho Thanh Long đang đánh giết trong nước đi ngăn cản Ngao Mai.

Trong lòng Mạc Vấn lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là nhanh chóng cắt đuôi được Ngao Mai, mặc dù Ngao Mai là long nữ duy nhất trong ba vị Long tộc, nhưng thực lực của nàng không yếu chút nào, Long Toàn Đao mạnh mẽ khiến hắn rất kiêng kỵ.

Lúc này Ngao Mai đang là long thân, thấy Thanh Long tới ngăn cản lại không nghênh chiến mà chỉ ngẩng đầu phát ra một tiếng long ngâm trong trẻo, long ngâm vừa qua đi thì trong nước liền phóng ra vô số dị loại thủy quái, dị loại ra khỏi mặt nước, rối rít biến thành người, tay cầm các loại binh khí bay lên không ngăn cản Thanh Long. Ngao Mai thừa cơ hội thoát khỏi Thanh Long, bay nhanh về phía Đông Nam đuổi theo Mạc Vấn.

Khu vực bờ nam Hoàng Hà này Mạc Vấn đã từng đến rất nhiều lần, đã quen thuộc địa hình, con đường lần này hắn đi chính là đường năm đó hắn đến Kiến Khang cứu viện lão Ngũ, năm đó là khởi hành từ Bích Thủy đàm, lộ trình khoảng chừng ba ngàn dặm, mà lần này xuất phát nửa đường, lộ trình có thể rút ngắn đi không ít, nhưng cũng khoảng ngàn dặm. Với tu vi của hắn lúc này muốn đến được Kiến Khang thì ít nhất cũng phải mất khoảng ba canh giờ.

Tính toán thời gian cần thiết, điều Mạc Vấn cần làm chỉ có một chuyện, đó chính là nhanh, nhanh hết sức, dốc hết khả năng để đạt được tốc độ nhanh nhất, lúc này truy binh chỉ có một mình Ngao Mai, vẫn có hy vọng bỏ rơi nàng được, nếu để đến khi Ngạo Cực và Ngao Thuật đuổi tới thì có mọc cánh cũng khó mà thoát.

Mạc Vấn ở phía trước cố hết sức lao nhanh đi, Ngao Mai ở phía sau liều mạng đuổi theo, trước kia đám người Ngao Cực và Ngao Thuật từng bị mất dấu Mạc Vấn một lần, khiến tung tích bị đứt mất, lần này thật vất vả mới lại phát hiện được tung tích của hắn, sao có thể để Mạc Vấn chuồn mất lần nữa được.

Tuy song phương đều đang dùng hết toàn lực, nhưng thực lực cao thấp đã nhanh chóng hiện ra, Mạc Vấn nhanh, Ngao Mai còn nhanh hơn, chưa đến ba trăm dặm thì Ngao Mai đã chỉ còn cách Mạc Vấn trăm bước. Lần này nàng không lên tiếng cảnh cáo nữa, trực tiếp xoay người bắn ra phi đao, bởi vì nàng không biến thân cho nên phi đao bắn ra không phải hình tròn mà là một đám long lân (vảy rồng) màu xanh.

Mạc Vấn nghe được tiếng rít của long lân phá không lao đến, biết Ngao Mai đã bắt đầu công kích, vội vàng lướt ngang qua bên trái mấy trượng, khó khăn tránh khỏi những chiếc long lân sắc bén nọ, rồi thừa dịp Ngao Mai gọi lại long lân, hắn đã vẽ tiếp một lá phù Thanh Long, biến ra Thanh Long để ngăn cản.

Tuy chân long uy mãnh hơn Thanh Long được biến ra từ phù chú, nhưng Ngao Mai cũng không dám coi thường con Thanh Long giả này, nàng thấy Thanh Long đến gần, lập tức tập trung tinh thần quần đấu với Thanh Long. Mạc Vấn vì cố gắng hết sức để kéo dài thời gian, vừa bay đi lại vừa chỉ huy Thanh Long đánh nhau với Ngao Mai, lúc chiến đấu cố gắng để ý bảo vệ chỗ “bảy tấc” yếu hại, cứ như vậy Ngao Mai không thể nào đánh chết được Thanh Long trong thời gian ngắn, hắn thừa dịp lúc này lại nhanh chóng chạy xa hơn trăm dặm.

Đáng tiếc núi cao ở phương nam ít hơn phương bắc rất nhiều, phần lớn đều là khu vực có địa thế bằng phẳng, cho nên Mạc Vấn không tìm được chỗ ẩn thân, mà sau khi chạy được trăm dặm thì thần thức khống chế Thanh Long đã có chút yếu bớt, Ngao Mai nhân cơ hội đó tiêu diệt Thanh Long, cưỡi mây lướt gió tiếp tục đuổi theo.

Lúc Mạc Vấn tiến lên phía trước đã âm thầm quan sát linh khí còn dư lại trong cơ thể, linh khí còn dư lại vẫn còn đủ để kêu gọi thêm một con Thanh Long nữa, sau khi gọi Thanh Long thì linh khí còn thừa chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cho hắn chạy đến Kiến Khang.

Bởi vì địa thế xung quanh khá bằng phẳng, nên không thể nào giở lại mánh khóe cũ như hồi giam cầm Ngao Cực được, mà rõ ràng Ngao Mai đã từ miệng Ngao Cực và Ngao Thuật biết được hắn có thể bày trận pháp giam cầm, cho nên lúc đuổi theo hắn thường liên tục thay đổi phương hướng để tránh rơi vào trong trận pháp của Mạc Vấn.

Sau khi suy xét điều này, Mạc Vấn phát hiện trước mắt chỉ còn lại một đường để đi, không thể trì hoãn thêm chút nào nữa, nhất định không thể để Ngao Cực và Ngao Thuật hội hợp với Ngao Mai trước khi hắn chạy tới Kiến Khang.

Vì để có thể đẩy nhanh hết tốc độ, lúc Mạc Vấn lao đi đã cố gắng áp chế căng thẳng và sự nóng vội trong lòng mình xuống, cố để tĩnh tâm, tâm càng tĩnh thì linh khí vận chuyển sẽ càng lưu loát, linh khí vận chuyển càng lưu loát thì tốc độ bay sẽ càng nhanh.

Dù Mạc Vấn cố hết sức tăng tốc độ thì Ngao Mai vẫn đuổi theo từng chút, sở dĩ Đạo gia cho rằng sinh linh trong thiên địa đều có phân biệt địa vị cao thấp là bởi vì Tam Thanh tổ sư và các vị Thượng Tiên đã sớm nhìn thấu triệt, tuy đại đạo Âm Dương không thiếu sót, nhưng thế gian không hoàn toàn là bình đẳng, rồng chính là rồng, vừa sinh ra đã mạnh hơn mấy phàm nhân nhiều lần, chênh lệnh của hai bên là do trời đã định sẵn, dù Mạc Vấn là cao thủ đã vượt qua thiên kiếp thì vẫn không thể nào nhanh hơn Long tộc được, bởi vì Long tộc trời sinh đã có khả năng cưỡi mây bay lượn.

Sau mấy trăm dặm thì Ngao Mai đã lại đuổi kịp, nhưng lần này nàng không bắn long lân ra ngay, điều này cho thấy nàng muốn đến gần hơn chút nữa, sau đó mới thi triển công kích mạnh mẽ hơn.

Mạc Vấn nhận ra, lúc lao đi đã vẽ hai lá Hỏa phù và một lá Lôi phù, vừa bay vừa quăng về phía sau, mấy lá phù này đều chỉ để đối phó với yêu vật tầm thường, hắn không hề kỳ vọng chúng có thể tổn thương được Ngao Mai, chỉ hy vọng có thể ngăn cản nàng trong chốc lát.

Hỏa phù sinh ra ngọn lửa còn chưa đến gần được người Ngao Mai thì đã bị một luồng hơi nước bắn ra từ miệng Ngao Mai dập tắt, mà Lôi phù tuy đến được gần rồi nổ tung, nhưng cũng không sinh ra được tý ảnh hưởng nào với Ngao Mai, Lôi phù không thể khiến long lân kiên cố sứt mẻ mảy may.

Dù không đạt được mục đích mong muốn, Mạc Vấn vẫn tranh thù được một chút thời gian ngắn ngủi, sau khi hạ xuống đất hắn vươn tay nhét hộp phù về lại trong ngực, cùng lúc đó cong người, tay phải phẩy nhẹ vào trong bụi cây rậm rạp bên phải, sau đó đạp đất lăng không, tiếp tục bay vút về phía Đông Nam.

Ngao Mai thật sự đã bị lừa, nàng liền vội hạ xuống đất quẫy đuôi quét bay bụi cây thấp lùn đó, tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy món đồ kim loại nào, biết mình trúng kế, bèn ngâm lên một tiếng bay trở lại đám mây, tiếp tục đuổi theo.

Trong lúc Ngao Mai hạ xuống thì Mạc Vấn đã nhân cơ hội lao đi hơn mười dặm, phía trước lại xuất hiện bụi cây, Mạc Vấn lại hạ xuống đất, hơi cúi người, tiếp đó lại bay lên cao chạy đi.

Không ngờ kế này lại không xài được nữa, lần này Ngao Mai không hạ xuống nữa, mà tiếp tục bay vút qua bụi cây kia. Long thân vừa bay qua, bụi cây phía dưới đã bị nhổ bật đến tận gốc, Long tộc Đông Hải chính là Thanh Long thuộc tính Mộc, long khí có thể thao túng cỏ cây phàm trần.

Thấy kế sách mất đi hiệu lực, trong đầu Mạc Vấn nhanh chóng suy nghĩ sách lược kéo dài, nhưng vào lúc này phía sau bỗng truyền đến giọng nói của Ngao Mai, "Đạo sĩ áo lam kia nghe ta nói, Xích Mộc là thánh vật của Đông Hải ta, nếu rơi vào tay Nam Hải, thiên hạ sẽ đại loạn, nhanh giao trả Xích Mộc, huyền nhai lặc mã*."

*Huyền nhai lặc mã: kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm (ý nói kịp thời tỉnh ngộ)

"Sao lại đại loạn chứ?" Mạc Vấn cố ý muốn kéo dài thời gian, cũng muốn biết công dụng chân chính của Xích Mộc.

"Long tộc Đông Hải từ thời kỳ thượng cổ đã thống lĩnh tứ hải, Xích Mộc là được Thần Hoàng ban tặng, là tín vật để Long tộc lên trời chầu Thiên Đình, giống với thẻ ngà mà quan viên phàm trần dùng để tấu sự, nếu bị Nam Hải lấy được, Long tộc Nam Hải nhất định sẽ nhân cơ hội sửa đổi khí vận long mạch dưới trần gian." Ngao Mai vội vàng nói.

"Long mạch bị đổi thì sẽ có hậu quả gì?" Mạc Vấn hỏi.

"Mỗi triều đại thay đổi đều có định số, quốc vận của Thạch Triệu vẫn còn kéo dài thêm một kỷ (12 năm) nữa, nếu Đông Hải mất Xích Mộc thì sẽ không thể kéo dài quốc vận của nước Triệu được, thời cơ chưa đến mà cưỡng ép thay đổi vận mệnh sẽ khiến thiên hạ đại loạn, thây người chồng chất." Ngao Mai nói.

"Người Hồ xâm chiếm Trung Thổ ta, đốt giết cướp đoạt, không chuyện ác nào là không làm, Đông Hải ngươi lại vẫn muốn kéo dài quốc vận cho chúng mười hai năm sao?" Mạc Vấn ngoài miệng vẫn nói, tốc độ lại không giảm bớt chút nào, hắn chạy từ phía Tây Bắc về phía Đông Nam, theo lý thường Ngao Cực hoặc Ngao Thuật rất có thể đã mai phục ở hướng chính Bắc hoặc là Đông Bắc, sau khi nhận được tin tức thì nhất định sẽ chọn đường thẳng xuôi Nam hội quân với Ngao Mai.

"Ta sẽ tiết lộ chút thiên cơ cho ngươi biết, một kỷ sau thì năm tộc của Thạch Triệu sẽ nội chiến tự suy vong, rút lui về vùng Tây Bắc, nhưng trước mắt thời cơ còn chưa đến, nếu cưỡng ép thay đổi đại thế, năm tộc chắc chắn sẽ bị diệt tộc, người Hán các ngươi cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề, ngươi là đạo nhân, nên biết hậu quả của việc làm chuyện nghịch thiên." Ngao Mai cố hết sức khuyên nhủ.

"Chuyện trần gian không phiền Long tộc các ngươi lo lắng, đánh đuổi người Hồ là không thể trì hoãn, nếu đợi thêm một kỷ, sợ là Giang Bắc cũng sẽ chẳng còn mấy người Hán nữa đâu." Mạc Vấn giận dữ hừ lạnh, lời của Ngao Mai hắn không tin hết được, nguyên nhân vì Ngao Mai là Long tộc, trong mắt bọn họ thì nhân loại không có phân biệt chủng tộc, ngoài ra Ngao Mai vẫn luôn nhấn mạnh Xích Mộc rất quan trọng với nhân loại, cố gắng né tránh nói về lợi ích của bản thân họ, thực ra Xích Mộc là quan trọng với Long tộc nhất, ai đạt được Xích Mộc thì người đó sẽ là chủ của tứ hải.

"Chúng ta biết ngươi là nhân tài kiệt xuất của Thượng Thanh, người tu hành nên đi theo đại đạo, nếu chấp niệm Hồ hay Hán chẳng phải sẽ tự làm mình trở nên thấp kém sao? Huống chi tổ đình Thượng Thanh cũng ở trong khu vực Đông Hải ta, ngươi và ta cũng xem như bằng hữu láng giềng, ngươi nên tĩnh tâm nghĩ lại, nhất định đừng để Ngao Chước lừa gạt." Ngao Mai nói.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không đáp lời, nói chuyện tất nhiên cần phải lấy hơi, lấy hơi thì nhất định sẽ chậm lại, hành vi này của Ngao Mai có thể là vì kéo dài thời gian, để hai vị huynh trưởng của nàng có thể nhanh chóng chạy tới.

"Từng câu ta nói lúc này đều là thật, nếu ngươi không tin, ta có thể thề với trời, nếu ngươi sợ người Hán trong một kỷ này phải chịu khổ bị nạn, chúng ta có thể toàn lực ủng hộ ngươi, để ngươi nắm giữ Kim ấn Hộ quốc nước Triệu, cùng Hoàng đế tận tâm chỉ bảo, khuyên nhủ giáo hóa, sau một kỷ thuận theo thiên ý, tích lũy công đức, nhất định có thể phi thăng chứng vị." Ngao Mai nói.

"Nếu không đánh cho chúng sợ, thì sao chúng có thể nghe lời chúng ta nói chứ? Người đời phần nhiều đều sợ tiểu nhân, chỉ có số ít mới sợ quân tử, Xích Mộc này ta nhất định sẽ giao cho Long tộc Nam Hải, ngươi không cần kéo dài thời gian nữa, có bản lĩnh gì thì cứ đem ra đây." Mạc Vấn cao giọng nói, Ngao Mai này tuy là nữ nhân nhưng lại rất có tâm cơ, lúc nói chuyện luôn cố gắng giảm chậm tốc độ, tốc độ truy binh giảm chậm, người đang chạy trốn sẽ giảm bớt cảnh giác, tốc độ sẽ cũng theo đó chậm đi, người này nói chuyện cũng không phải chỉ khuyên nhủ đơn thuần, mục đích chính là để khiến hắn lơ là.

Ngao Mai thấy Mạc Vấn quyết tâm muốn giao Xích Mộc cho Long tộc Nam Hải bèn không nói nhiều nữa, thân hình nhanh chóng xoay tròn, lại lần nữa bắn ra Long Toàn Đao. Long Toàn Đao lần này bắn ra có chừng mười hai thanh, những lưỡi đao sắc bén biến ra từ long lân này phân bố quanh các khu vực trong vòng năm trượng, phong toả hoàn toàn con đường của Mạc Vấn.

Hơn hai mươi thanh Long Toàn Đao phân tán bên trong năm trượng, giữa các thanh đao có một khoảng hở không nhỏ, nhưng Mạc Vấn không dám lách qua các khe hở đó, cũng không dám bay lên cao để né tránh, trong lúc cấp bách chỉ có thể bổ nhào về phía mặt đất đằng trước, vừa mới hạ xuống thì Long Toàn Đao đã lướt qua sát người, Mạc Vấn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, ngay sau đó là cảm giác hơi tê dại, nóng lạnh bất chợt, cảm giác nóng lạnh trộn lẫn này là do hơi lạnh xâm nhập từ miệng vết thương bên ngoài vào, máu nóng chảy từ bên trong ra khỏi miệng vết thương tạo thành.

Giáp mềm không thể ngăn được Long Toàn Đao cũng nằm trong dự đoán của Mạc Vấn, lúc này hắn còn cách Kiến Khang hơn bốn trăm dặm, Mạc Vấn tự nghĩ đã không thể kéo dài thời gian thêm được nữa nên đành phải móc hộp phù ra, cầm bút lên rồi lại đặt xuống, Thanh Long tầm thường nhất định không thể ngăn cản Ngao Mai lâu được, mà linh khí còn dư lại lúc này chỉ đủ để vẽ thêm một lá phù, muốn ngăn cản Ngao Mai chỉ có thể lấy máu vẽ phù để tăng thêm uy thế cho Thanh Long mà thôi.

Do dự chốc lát, Mạc Vấn cắn đứt ngón giữa vẽ phù triệu hồi Thanh Long, huyết phù tuy không thần dị bằng Thiên Lang Hào, nhưng uy lực lại hơn hẳn phù bút tầm thường, Thanh Long gọi ra ngâm dài một tiếng rung trời, âm thanh vang vọng khắp nơi.

Mạc Vấn lệnh Thanh Long ngăn cản Ngao Mai, rồi thừa cơ hội tiếp tục lao nhanh về phía Kiến Khang, sau hai lần lên xuống lại phát giác được phía chính Bắc đã xuất hiện thêm một đạo long khí, Ngao Cực tới rồi.

Tuy rằng biết được Ngao Cực đến, Mạc Vấn lại không quá kinh hoảng, Ngao Cực đang cách đây ngoài trăm dặm, trong bốn trăm dặm này không thể nào đuổi kịp hắn được.

Lúc cách Kiến Khang hai trăm dặm, khí tức của Ngao Thuật cũng xuất hiện ở phía Đông Bắc. Mạc Vấn nhận ra, thầm nghĩ mà sợ, may mà lúc nãy không trì hoãn chút nào, bằng không sẽ bị ba vị Long tộc chặn đứng ở vòng ngoài Kiến Khang.

Lúc tới gần Kiến Khang, Mạc Vấn cho Thanh Long huyễn hóa từ huyết phù tán đi, thúc giục linh khí trong cơ thể lên đến cực hạn, nhanh chóng lao về Kiến Khang chỉ còn cách một trăm dặm.

Đến được năm mươi dặm ngoài Kiến Khang, lông mày Mạc Vấn nhíu chặt, hắn đã có thể cảm giác được khí tức của lão Ngũ xuất hiện ở phía Bắc thành Kiến Khang, bên cạnh khí tức của lão Ngũ còn tồn tại một luồng long khí thuộc tính Hỏa, nhưng long khí chỉ có một đạo, hơn nữa không phải của Ngao Chước...