Tử Dương

Chương 396: Pháp khí trấn yêu



Dịch giả: argetlam7420

"Chuyện này nghe có quá hoang đường không?" Mạc Vấn xem xong hồ sơ ngẩng đầu hỏi, tên dâm tặc này bị bắt từ mấy năm trước, trên hồ sơ có đóng dấu “tử hình”, không hỏi cũng biết người này đã không còn sống nữa.

"Mới đầu ta cũng cảm giác hoang đường không thật, tuy nhiên về sau Cao Châu thiếu thốn lương thực càng nghiêm trọng, thân là người đứng đầu Cao Châu ta cũng chẳng còn cách nào khác, đành sai người đi đến đỉnh núi thăm dò, thì phát hiện ra trên vách núi kia thật sự có một sơn động, cách mặt đất hơn trăm trượng, cao không thể chạm tới, ngoài cửa động có mây mù che phủ." Thẩm Quan Thanh nói.

Trong lúc hai người nói chuyện, Thái Thông lại từ ngoài cửa "tạt qua", nhưng hai người đang lúc nói đến chỗ quan trọng, không ai để ý đến y.

"Vậy thì đi lên đỉnh núi, từ trên đỉnh thả dây thừng xuống." Mạc Vấn nói.

"Chân nhân nói cực phải, ta dùng cũng chính là cách này, nhưng trước sau phái đi hai tên tráng sĩ đều chỉ vào mà không ra, sau đó mời mấy vị đạo trưởng cùng pháp sư đi xuống, cũng vẫn không thấy tăm hơi đâu." Thẩm Quan Thanh than thở.

"Làm sao ngài biết bên trong động có yêu vật?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

"Đỉnh núi đó ta tổng cộng đã đi qua ba lượt, lần cuối cùng còn mang theo dây thừng ngâm mỡ, buộc một người vào rồi kéo xuống, kéo đi nửa đường bỗng phát hiện dị thường, liền kéo dây lên, kết quả bên dưới truyền tới lực kéo cực lớn, hơn mười người không sao kéo lên được." Thẩm Quan Thanh thấp giọng nói.

"Lý luận suông cuối cùng vẫn vô dụng, sau giờ Ngọ bần đạo sẽ đến đó xem một chút." Mạc Vấn đứng thẳng người lên.

"Chân nhân, hồ sơ kia..." Thẩm Quan Thanh chỉ tập hồ sơ trong tay Mạc Vấn.

Mạc Vấn lúc này mới nhớ tới trong tay còn cầm hồ sơ, liền tiện tay đưa cho Thẩm Quan Thanh.

"Tập hồ sơ này là kho thóc chén cơm của Thẩm mỗ cùng dân chúng Cao Châu đấy." Thẩm Quan Thanh e sợ Mạc Vấn hiểu nhầm, vội vàng lên tiếng giải thích, "Vụ án này đa số liên quan đến những tiểu thư thê thiếp nhà giàu, thường nói việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, những hộ kia đều giàu nứt đố đổ vách, có thể dùng cái này đòi họ phải đóng lương thực."

Mạc Vấn chỉ cười không tiếp lời, Thẩm Quan Thanh lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác mặc dù không quang minh, nhưng như vậy cũng có thể thấy được gã làm Đô Đốc quả thực rất khó khăn, binh lính trăm họ đều phải ăn cơm, không có lương thực vàng bạc sao được.

Hai người dừng cuộc nói chuyện, Thái Thông lập tức lệnh cho dưới bếp mở tiệc, cơm canh bốn món mặn bốn món chay, tổng cộng tám món, chẳng qua là thịt gà vịt cá cùng cơm canh bình thường, không thể coi là sang trọng. Lúc ăn cơm Mạc Vấn quan sát tỉ mỉ Thẩm Quan Thanh, phát hiện Thẩm Quan Thanh gắp món ăn mặn tương đối nhiều, còn thêm gã ăn cơm rất nhanh, thỉnh thoảng lại có hột cơm rơi ở mặt bàn, mặc dù gã không gắp lên nhưng vẫn theo bản năng vô tình định gắp, điều này cho thấy ngày thường gã vẫn ăn uống tương đối tiết kiệm, đánh rơi hột cơm đều sẽ gắp lên ăn, nhưng hôm nay không gắp là do ngại mất lễ nghi tôn nghiêm.

Quan sát tỉ mỉ là cách nhanh nhất để hiểu rõ một người, so với lải nhải trò chuyện thì hữu hiệu hơn nhiều.

Do thiên địa đã ngăn cách với nhân gian, không cách nào hấp thu linh khí thông qua ngồi tĩnh tọa được nữa, bởi vậy bữa nay Mạc Vấn ăn khá nhiều, một bát cơm ăn với mấy miếng thịt còn có vài ly rượu, việc ăn uống để dưỡng sinh nguyên bản xuất phát từ Đạo gia, chủ yếu ở hai bộ kinh văn Nội Kinh cùng Âm Phù Kinh, Đạo gia cho rằng ăn mặn hay ăn chay đều hàm chứa thiên địa linh khí mà động vật cùng thực vật đã hấp thu trong quá trình sinh trưởng, ăn vào chính là hấp thu linh khí trong thức ăn cho mình dùng.

Ăn mặn thì hấp thu được nhiều linh khí hơn so với ăn chay, nhưng lại ẩn chứa nhiều trọc khí hơn, người nguyên khí yếu, thân thể hư nhược có thể ăn mặn nhiều để bổ sung linh khí. Người nguyên khí đầy đủ thì có thể ăn chay để giảm bớt trọc khí tồn trữ trong cơ thể, cần căn cứ tình hình sức khoẻ để có chế độ ăn phù hợp, không thể bảo thủ không chịu thay đổi. Người nào chỉ ăn mặn thì hoả vượng khí đục, sức ăn sẽ càng ngày càng giảm. Còn nếu chỉ ăn chay thì sẽ khiến thân thể yếu ớt, sức ăn sẽ càng ngày càng lớn để bổ sung năng lượng.

Ăn uống bản chất là chiếm đoạt linh khí của thứ khác kéo dài tính mạng mình, cho nên người ăn chay không hề thanh cao hơn chút nào so với người ăn mặn, nếu ăn thịt, cầm thú không thể được sống, nếu ăn chay, cỏ cây không thể sinh trưởng, bản chất đều là ỷ mạnh hiếp yếu mà cướp đoạt.

Các môn phái Đạo giáo chính thống không hề cấm ăn mặn, chỉ cầu no bụng chứ không lạm sát. Đạo nhân cũng có thể uống rượu, chỉ để đầu óc thanh tỉnh cho máu lưu thông, nếu là uống say túy lúy sẽ mất hết hồn vía, mất hết hồn vía thì lục phủ ngũ tạng sẽ rối loạn, là mầm mống cho các loại bệnh hiểm nghèo.

Ăn cơm xong, Thái Thông chủ động cáo lui, Mạc Vấn cùng Thẩm Quan Thanh uống trà nói chuyện.

"Chân nhân, ngài cần bao nhiêu binh mã đi theo?" Thẩm Quan Thanh hỏi.

"Chỉ cần chín kỵ binh đang đứng ngoài cửa là đủ rồi." Mạc Vấn đáp.

Thẩm Quan Thanh nghe Mạc Vấn đáp vậy thì càng bội phục, Mạc Vấn chưa hề ra khỏi cửa nhưng vẫn có thể từ trong tiếng vó ngựa hỗn loạn biết được gã mang bao nhiêu tùy tùng, muốn làm được một điểm này tuyệt không hề đơn giản như lời thiên hạ thường nói.

"Đô Đốc đối với cục diện thiên hạ có ý kiến thế nào?" Mạc Vấn theo miệng hỏi.

Thẩm Quan Thanh nghe vậy không lập tức trả lời, vấn đề Mạc Vấn hỏi rất rộng, cần cân nhắc kỹ lưỡng.

Mạc Vấn thấy Thẩm Quan Thanh trù trừ, liền đổi sang câu khác, "Đô Đốc sau này có tính toán gì không?"

"Thẩm mỗ không muốn hùa theo giết chóc bừa bãi, cũng không muốn tiếp tay cho giặc, bây giờ ta chỉ có thể phụ trách trăm họ ở Cao Châu này thôi, được ngày nào hay ngày đó, còn như tính toán lâu dài thì quả thực không có." Thẩm Quan Thanh lại một lần nữa than thở.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, trong lòng của hắn đã có dự định, nhưng lúc này nói ra hơi quá sớm, cần phải xem xét đỉnh núi kia trước mới có thể quyết xem có nên mời Bồ Hùng tới Cao Châu hay không.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đến chỗ đỉnh núi kia xem một chút." Mạc vấn đặt ly trà xuống nói với Thẩm Quan Thanh.

“Được." Thẩm Quan Thanh đứng dậy hô, "Người đâu."

Lập tức có tùy tùng lên tiếng đáp lại, Thẩm Quan Thanh ra lệnh, "Lập tức quay về phủ lấy ba cuộn dây thừng."

"Không cần những thứ đó, đỉnh núi kai nằm ở nơi nào?" Mạc Vấn hỏi.

"Trong một dãy núi cách đây tám mươi dặm về phía Tây." Thẩm Quan Thanh đáp.

"Đạo nhân không thể cưỡi ngựa, ta không thể đi cùng các ngươi được, các ngươi đi trước đi, ta đuổi theo sau." Mạc Vấn khoát tay bảo Thẩm Quan Thanh.

"Quả thật không cần dây thừng ư?" Thẩm Quan Thanh lại hỏi.

Mạc Vấn lắc đầu.

Thẩm Quan Thanh thấy Mạc Vấn kiên trì liền không nói thêm nữa, đi ra cửa cùng Thái Thông và tùy tùng giục ngựa đi về hướng tây.

"Sư phụ, con muốn đi với người." Vô Danh mang túi quần áo từ sương phòng đi ra.

"Không cần, con cứ ở lại đây chờ ta." Mạc Vấn nhận lấy trường kiếm từ Vô Danh rồi bước ra cửa, tới cửa lại quay đầu trở lại, từ trong ngực lấy ra bạc vụn đưa cho Vô Danh, "Đi đến tiệm thuốc mua một ít cây sơn tra lâu năm mà ngâm nước uống, nếu không có sơn tra thì lấy cây củ cải."

Nói xong, Mạc Vấn ra cửa bước đi, Vô Danh tuổi tác quá nhỏ, rất ít khi được ăn ngon, thức ăn lúc trước Thẩm Quan Thanh mang đến nó đều bỏ không ăn.

Từ xưa đến nay, cơm no áo ấm luôn là ước mong lớn nhất của trăm họ, nhưng mong ước đó cho tới bây giờ vẫn chưa thể trở thành hiện thực, dù là lúc bình thường nông dân cũng không được ấm no chớ nói chi đến chiến tranh nhiều năm liên tục, lúc này trong thành phần lớn người đi đường mặt đều lộ vẻ đói ăn, xương gò mà rất cao, gò má lõm sâu, mặc quần áo cũng rất là cũ nát, có nhiều người mặc áo bằng cỏ bện, trong thành cửa hàng phần lớn đều đã đóng cửa ngừng buôn bán, chỉ có không nhiều còn mở cửa thì cũng không có bao nhiêu hàng hóa có thể mua được, mặc dù sau giờ ngọ mặt trời chiếu sáng rực rỡ muôn nơi, nhưng sự đau khổ trên mặt bách tính khiến cho toà thành đượm vẻ u sầu, toàn bộ Cao Châu tiêu điều xơ xác.

Cao Châu diện tích khá rộng, đi bộ ra khỏi thành phải mất một giờ, sau khi ra cửa Mạc Vấn lập tức vận khí bay đi, cùng lúc đó ngưng thần cảm giác khí tức phía Tây, trong dãy núi phía tây khí tức dị loại không nhiều, đa số là chó sói chồn sóc rắn rết, đạo hạnh nông cạn, không đáng để tâm.

Đường vào núi chỉ có một cái, Mạc Vấn men theo đường núi tìm được đám người Thẩm Quan Thanh, lúc này trên thân ngựa mồ hôi chưa khô, có thể thấy mọi người vừa mới tới không lâu.

"Chân nhân, đằng kia chính là đỉnh núi có yêu quái, không có đường cho ngựa đi, chỉ có thể đi bộ." Thẩm Quan Thanh về một đỉnh cách đây hơn mười dặm về hướng Bắc.

Mạc Vấn thấy vậy khẽ cau mày, phía bắc tổng cộng có ba ngọn núi, hai ngọn núi hai bên dốc thoai thoải, đỉnh núi không cao. Duy chỉ có ngọn núi chính giữa là cao vượt tầng mây, mặt phía Nam dốc dựng đứng hệt như bị ai dùng dao chặt đi vậy. Trên đỉnh núi có một khoảng đất khá rộng không có cỏ cây mọc, màu sắc đá hoàn toàn khác với những chỗ còn lại, từ xa xa nhìn rất là kỳ dị, giống như một con mắt vậy. Phía trước dãy núi là một thung lũng, trong thung lũng cây mọc um tùm, suối chảy róc rách.

"Chân nhân, chuyện này khó giải quyết lắm sao?" Thẩm Quan Thanh thấp thỏm hỏi.

"Lần trước khi các ngươi kéo dây thừng lên có chắc chắn bên trong động dị loại không?" Mạc Vấn hỏi, từ đằng xa có thể trông thấy trên núi cao chót vót có một khoảng sân lồi ra, bên cạnh có một cửa hang, bởi vì bị cây cối che giấu nên không thể thấy được tình hình bên trong động.

"Có, lực đạo rất nặng, chắc chắn không phải vật chết, về sau sợi dây thừng bị đứt lìa, trên dây còn mang theo máu tươi." Thẩm Quan Thanh đáp.

"Đô Đốc có chỗ không biết, sơn động kia nằm ở sườn núi phía nam, đó chính là địa thế “Song Tinh Củng Nguyệt, Tử Vi Cư Trung”, loại địa thế này không thích hợp cho dị loại ẩn nấp, nhưng ngược lại là nơi rất thích hợp cho đạo nhân tu luyện, ngoài ra bần đạo có thể cảm giác được tất cả yêu vật trong vòng trăm dặm quanh đây, nhưng tới nơi này lại không cảm giác được bên trong động có yêu khí tồn tại." Mạc Vấn lắc đầu nói nói.

"Đã là nơi tốt để tu hành, nói không chừng đích thị có Thần Tiên Linh Bảo, chẳng qua là bên trong động này có con yêu vật không dễ dàng đối phó." Thẩm Quan Thanh nửa vui nửa buồn.

Mạc Vấn không tiếp lời Thẩm Quan Thanh, chỉ cau mày trầm ngâm thật lâu không nhúc nhích, tên dâm tặc năm đó chắc hẳn không nói dối, bởi vì sơn động trên núi kia đúng là một nơi tu hành lý tưởng, khả năng bên trong động còn lưu lại Pháp Khí thần kỳ là rất lớn.

Nhưng mà ngẫm nghĩ lại, nếu như tên dâm tặc nói thật, thì hắn ta hoàn toàn có thể mượn Pháp Khí thần kỳ kia trở thành địa chủ giàu nhất Cao Châu, vì sao hắn ta lại không làm như vậy? Là do trêu hoa ghẹo nguyệt đã quen hay là bởi bản thân Pháp Khí kia không có sức mạnh kỳ diệu, hoá một thành hai như hắn ta đã nói?

Còn nữa, vì sao dâm tặc kia có thể tự do ra vào bên trong sơn động, mà những người vào sau đó chỉ có đi mà không có về?

Muốn tìm ra chân tướng thì phải xem xét thật cẩn thận, việc đầu tiên phải làm là chắc chắn trong sơn động kia đến cùng có yêu vật hay không, từ sau vụ cây nấm có thể loại bỏ khí tức dị loại, Mạc Vấn không còn quá tin tưởng vào năng lực cảm giác của mình nữa, hắn không cảm giác được yêu khí không có nghĩa là không có yêu khí, có thể là yêu vật này có tu vi cao hơn hắn, cũng có thể là cửa hang có bình chướng Tiên Nhân lưu lại.

Lấy thân thử nghiệm dẫu sao cũng rất nguy hiểm, Mạc Vấn cũng không cấp bách đến mức phải chính mắt xem, mà chỉ ngưng thần cảm giác dị loại khí tức xung quanh, cái gọi là trăm dặm chỉ là phạm vi đại khái, kì thực theo tu vi linh khí tinh thâm, phạm vi cảm giác của hắn lúc này đã vượt qua trăm dặm, ngưng thần cảm giác kết quả là phát hiện ra trong vòng mười mấy dặm không hề có bất kỳ dị loại nào, phần lớn dị loại đều quanh quẩn cách đây ngoài trăm dặm, nhân loại giác quan dù nhạy bén đến mấy cũng không thể sánh được với bản năng “xu cát tị hung” của dị loại, thứ mà phải khiến tất cả dị loại tránh xa, nói rõ nơi này quả thật đang có môt con yêu vật rất lợi hại.

Như vậy cũng chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng, đó chính là nếu như bên trong động thật sự có yêu vật tồn tại, tên dâm tặc vì cái gì có thể ung dung ra vào, mà những người khác đều chết ở bên trong.

Vấn đề này kết hợp với việc tại sao tên dâm tặc không lấy pháp bảo để làm giàu, như vậy cũng chỉ còn lại một cách giải thích hợp lý, đó chính là thời điểm tên dâm tặc vào sơn động con yêu vật còn chưa xuất hiện, dâm tặc đi rồi, yêu vật mới tới.

"Thì ra là như vậy." Mạc Vấn bừng tỉnh đại ngộ.

"Thế nào?" Thẩm Quan Thanh vội vàng hỏi.

"Bên trong động có lẽ thật sự có Pháp Khí của tiên nhân, vật này hẳn là đang trấn giữ một con yêu vật, tên dâm tặc đi vào trong động rất có thể đã di chuyển hoặc sử dụng món Pháp Khí đó, làm cho Pháp lực ẩn chứa trong Pháp Khí yếu bớt, yêu vật kia thừa dịp thoát khốn." Mạc Vấn lên tiếng giải thích.

"Nếu là như vậy, vì sao nó còn không chạy khỏi nơi này?" Thẩm Quan Thanh không hiểu hỏi.

"Ngoài cửa hang nhất định còn có một bức bình chướng vô hình, nó mặc dù thoát khốn nhưng vẫn không thể tự do." Mạc Vấn nói xong rút kiếm ra, "Các ngươi ở nơi này đợi, bần đạo qua đó xem thử một chút.."