Mạc Vấn ở chính phòng nhìn thấy Man nhân đang xông vào, liền bước nhanh ra, "Các ngươi muốn làm gì?"
Ba gã Man nhân xông vào sân nghe vậy quay đầu lại mỉm cười ác độc, cười xong một tên trong đó sải bước về phía Mạc Vấn. Người còn chưa tới, tay phải đã giơ cao lên, nhằm thẳng mặt Mạc Vấn định tát hắn.
Mạc Vấn thấy vậy tức giận cực kỳ, tay phải ra sau mà tới trước bạt tai gã Man nhân kia một cái thật kêu. Bạt tai một cái vẫn chưa hết giận, lại vung tay tát thêm cái nữa. Lần này hắn dùng lực rất nặng, sau hai cái tát trực tiếp đánh gã Man nhân đầu váng mắt hoa, lảo đảo ngã xuống.
Hai gã Man nhân còn lại thấy đồng bọn chịu thiệt liền đồng thời rút đao bên hông ra, nhắm cổ Mạc Vấn chém tới. Mạc Vấn cũng không tránh né, mà tức giận vung hai tay lên, cùng lúc tát ngã cả hai tên xuống đất.
Nếu đã động thủ thì không cho đối phương thời gian thở dốc, Tư Mã Phong Bội đã nói với bọn hắn như thế. Mạc Vấn làm đúng như lão dạy, không dùng quyền hay trảo (vuốt), đều là dùng chưởng (bàn tay) tát liên tiếp vào mặt, dùng sức cực mạnh.
Đến khi lão Ngũ nghe thấy động tĩnh mở cửa ra, thì ba gã kia đã bị Mạc Vấn đánh văng ra sân.
Đánh nhau với người khác mà bị đánh thẳng vào mặt là mất thể diện nhất, ba gã Man nhân bị văng ra sân cũng không chạy trốn, mà hét lớn gọi đồng bọn đến trợ giúp. Mấy tên Man nhân khác đang lấy lương thực ở phía Đông trấn nghe vậy lập tức chạy tới, một lúc sau đã tới hơn mười tên, rất nhiều tên tay cầm vũ khí sắc bén bao vây quanh sân.
"Các ngươi còn dám tiến lên nữa thì ắt phải chết." Mạc Vấn trợn mắt nhìn đám Man nhân vây quanh, trước đó hắn vốn không muốn động thủ, nhưng mấy tên này rõ ràng tới để cướp Vương Nguyên Dung đi. Vương Nguyên Dung là vợ lão Ngũ, cũng chính là người nhà của hắn, bọn chúng dám cả gan động vào người nhà của hắn, Mạc Vấn đương nhiện không thể ngồi yên.
Những tên Man nhân này thỉnh thoảng cũng có giao tiếp với người Hán, tương đối nghe hiểu lời Mạc Vấn nói. Mạc Vấn nói xong, không có tên nào dám can đảm tiến lên nữa, nhìn ba gã đồng bọn miệng mũi đầy máu tươi cùng tấm đạo bào Mạc Vấn đang mặc khiến bọn chúng cảm thấy kinh hãi.
Mạc Vấn nói xong cũng không vội lên tiếng nữa, hai lần mở miệng nói cách nhau càng lâu sẽ gây ra áp lực càng lớn với bọn chúng. Huống chi lần này hắn thực sự muốn giết người, nếu có tên nào dám lên nữa, hắn sẽ ngay lập tức lấy mạng tên đó. Cho dù là người lương thiện cỡ nào, một khi đã giết người một lần sẽ không bao giờ còn nhân từ bảo thủ như trước được nữa. Từ sau màn giết chóc ở phủ tướng quân tại Nghiệp Thành, giết người đối với hắn đã không còn là chuyện đáng sợ nữa.
“Ngươi là người nào, dám cả gan đánh huynh đệ chúng ta?” Giằng co được một lúc, một tên cường đạo cầm đao, mặt lấm la lấm lét lớn tiếng hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy, biết đối phương đã khôi phục khí thế rồi, cho nên cũng không trả lời mà lạnh giọng hỏi lại, "Là kẻ nào báo cho các ngươi biết trong nhà của ta có phụ nữ?"
Mạc Vấn nói xong, gã cường đạo kia không trả lời ngay, mà đảo mắt nhìn xung quanh, chờ mấy tên khác trong trấn chạy tới tiếp viện.
"Lão gia, nói nhảm với bọn chúng nhiều thế làm gì, trực tiếp đánh chết là xong." Lão Ngũ tay cầm con dao phay lớn tiếng hò hét. Gã thích dùng nhất là gậy gỗ, lần này lôi dao phay ra nói lên rằng gã đã thật sự nổi giận. Cướp lương thực gã có thể nhịn, nhưng cướp vợ thì phải liều mạng.
"Chúng ta là người mới tới đây, không muốn gây rắc rối. Nếu bọn chúng nói ra kẻ nào báo cho bọn chúng là nhà ta có phụ nữ, thì chúng ta cũng không nên làm khó bọn chúng. Còn nếu như không nói, đừng nói gì đến lương thực, ngay cả người cũng phải lưu lại cho ta." Mạc Vấn mặc dù là nói với Ngũ, nhưng cũng đồng thời là nói cho những tên cường đạo kia nghe.
Lúc này từ trong trấn đã có thêm mười tên nữa đang lục tục chạy tới, số lượng cường đạo đã lên đến gần ba mươi. Bầu không khí bởi vậy càng khẩn trương, rất nhiều tên lăm le có ý động thủ.
Mạc Vấn trong lòng cũng hơi cấp bách. Muốn giết những tên này không khó, nhưng khó tránh khỏi để lại hậu hoạ về sau, một khi động thủ ắt sẽ gây thù oán, nếu có thể không gây thù kết oán mới là thượng sách.
Nghĩ vậy, Mạc Vấn nhanh như chớp thi triển Truy Phong Quỷ Bộ, đợi đến khi đám cường đạo kịp phản ứng thì Mạc Vấn đã đứng ở chỗ cũ, trong tay đã nắm hai thanh đao.
"Bọn ngươi phải thấy máu mới chịu tin sao?" Mạc Vấn ném hai thanh đao xuống đất, quát.
Đám cường đạo nghe vậy trố mắt nhìn nhau, tay không đoạt binh khí so với giết người còn khó hơn nhiều. Nếu Mạc Vấn muốn giết người thì ngay lập tức đã có hai tên phải nằm xuống rồi.
Mạc Vấn giơ tay chỉ ba tên đang không ngừng chảy máu mũi cùng tên mặt lấm lét lúc nãy, nói, "Ngươi cùng ba tên kia đi mang gã mật báo tới đây cho ta, nếu không hôm nay các ngươi một tên cũng đừng hòng thoát.".
Hắn vừa nói xong, đám cường đạo không khỏi ngạc nhiên, do dự một lát bỗng cả đám chẳng ai bảo ai rối rít chạy trốn. Mạc Vấn thấy vậy lại nhanh như chớp vọt ra, liên tục thi triển Cầm Phong Quỷ Thủ. Lần này hắn không đánh vào tử huyệt của bọn cường đạo, mà là dùng trảo nhắm vào khí huyệt, mấy tên bị trúng chiêu toàn thân tê liệt ngã xuống.
Bốn tên kia có vẻ khá nghĩa khí, thấy đồng bọn ngã xuống liền rối rít chạy lại đỡ.
"Mang kẻ mật báo đến đây, ta liền tha cho các ngươi." Mạc Vấn lại lên tiếng.
Bốn gã thấy Mạc Vấn kiên quyết như vậy, biết rằng không mang tên mật báo tới không được, do dự một chút rồi xoay người chạy về hướng Đông. Những tên bị điểm huyệt nằm lăn quay ra đất đau đớn kêu gào mãi không thôi.
"Lão gia, hôm qua chẳng phải cậu nói không động thủ sao?" Lão Ngũ chạy tới gần Mạc Vấn.
"Động đến người nhà ta, sao có thể dễ dàng tha thứ được?" Mạc Vấn nghiêm mặt nói.
Lão Ngũ gật đầu liên tục, quay lại chỉ mấy tên đang nằm kêu la, "Lão gia, cậu thử ra xem bọn hắn thế nào, chứ bọn hắn kêu khóc như cha mẹ chết ấy."
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi lắc đầu, lúc trước hắn điểm chỉ là huyệt Dương Quan ở hông. Dương Quan bị đóng chặt sẽ làm hai chân mất cảm giác, nếu muốn khiến bọn hắn im miệng chỉ có thể điểm huyệt ở chỗ hít thở. Người phải hít thở mới có thể nói được, nhưng nếu hít thở không thông thì sẽ tắc thở mà chết, cho nên điểm huyệt câm so với điểm những huyệt đạo khác thì khó hơn nhiều, nếu không kiểm soát được lực sẽ làm người ta chết ngạt. Ngoài ra, các huyệt của cơ thể người đều nằm trên kinh mạch, không có công phu nào chỉ cần điểm một huyệt mà có thể khiến toàn thân bất động, không thể nói năng được.
Chẳng bao lâu sau, bốn tên cường đạo đã lôi một gã nông dân trở về. Tên nông dân kia là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lúc trước vốn đã vô cùng sợ hãi, tới đây lại thấy cường đạo tê liệt nằm đầy đất cùng lão Ngũ tay cầm dao phay thì sợ đến hồn bay phách lạc, bị kéo lại gần Mạc Vấn thì tê liệt ngã xuống đất, run như cầy sấy, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Chính là kẻ này đã nói cho bọn ta biết nữ quyến trong nhà ngươi cực kỳ xinh đẹp." Tên cường đạo mặt lấm lét chỉ gã đàn ông, nói.
Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, người này hắn đã từng gặp mấy lần, bình thường sống cũng rất vô lại, làm ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ.
"Lão Ngũ, ngươi nói nên xử trí như thế nào với người này?" Mạc Vấn nhìn lão Ngũ.
Mạc Vấn gật đầu, tránh ra một bên. Tên vô lại kia thấy tình thế không ổn, vội vàng dập đầu lia lịa cầu xin tha thứ. Đối với kẻ chuyên ton hót nịnh nọt này lão Ngũ không hề mềm lòng, chém luôn một đao.
Mạc Vấn thấy vậy đột nhiên nhíu mày, hắn vốn tưởng rằng lão Ngũ trong tay không có côn thì cùng lắm là dạy dỗ tên vô lại kia một chút, không ngờ lão Ngũ tức giận quá lại có thể chém thật.
Tên kia bị một đao chém chết, máu văng tung toé. Lão Ngũ bình thường đều dùng côn, nay bỗng nhiên thấy cảnh tượng máu me thế khó tránh khỏi giật mình hoảng sợ. Mạc Vấn thấy vậy giơ tay lên bảo hắn lui ra phía sau, quay lại giải huyệt đạo cho mấy tên đang nằm kêu la.
"Các ngươi tìm chút lương thảo sống qua ngày, ta cũng không muốn gây khó dễ. Nhưng sau này đừng tới nhà ta nữa, nếu còn tới quấy nhiễu thì ta sẽ tìm đến tận sào huyệt của các ngươi, giết không chừa một tên." Mạc Vấn cảnh cáo.
Mất mặt như thế, người nào còn muốn ở lại thêm, đám cường đạo nghe vậy không nói gì, lẳng lặng thu nhặt binh khí rời khỏi.
"Khiêng cái thi thể này đi đi." Mạc Vấn chỉ cỗ thi thể nói với lũ cường đạo.
Cường đạo nghe vậy bèn phân ra hai người, tiến lên kéo thi thể.
"Lão gia, con ngựa kéo xe kia là ngựa nhà chúng ta." Lão Ngũ giơ tay lên chỉ.
"Chúng ta lấy cũng chẳng dùng nhiều, tặng cho bọn chúng đi." Mạc Vấn xoay người quay về, đã lập uy với bọn chúng rồi thì không nên kết thêm tử thù nữa, tránh làm bọn chúng chó cùng rứt giậu.
"Động thủ không lưu tình, lưu tình thì không động thủ. Nếu ngươi đã quyết giết tên vô lại đó thì khi động thủ không thể chần chừ, giết xong cũng không thể đứng sững sờ như vậy." Sau khi vào nhà Mạc Vấn nói với lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy mới đầu hơi sững sốt một chút, sau đó thấp giọng nói, "Lão gia, thật ra ta không muốn giết hắn, ta cứ nghĩ là mình đang cầm cây gậy."
Mạc Vấn nghe vậy dở khóc dở cười, khoát tay rồi tiến vào phòng chính. Lão Ngũ thì chạy ngay vào Đông Sương khoe khoang với Vương Nguyên Dung.
Trở về phòng, Mạc Vấn cẩn thận suy nghĩ lại chuyện lúc nãy, sau khi thấy xử trí như vậy sẽ không để lại hậu hoạ mới thả lỏng tinh thần đi ngủ.
Cường đạo đi rồi, dân trong trấn mới dám ra khỏi nhà. Bọn cường đạo đi rất vội vàng, đương nhiên sẽ không báo cho mọi người biết ai giết tên vô lại kia, mọi người hiển nhiên cho rằng là cường đạo giết chết, thêm nữa là tên vô lại này vốn bị nhiều người ghét, có chết cũng chẳng ai để ý.
Bởi vì lo lắng chuyện này chưa dứt, Mạc Vấn cũng không vội vào núi, buổi chiều một mực ở trong phòng nhắm mắt tĩnh tọa, nhớ lại các kiến thức về luyện đan mà mình đã được học. So với linh vật dược thảo thì đan đỉnh thượng hạng càng hiếm thấy, nếu có đan đỉnh rồi thì sẽ nhanh chóng luyện chế được đan dược.
Trấn nhỏ ven núi cuộc sống rất là yên bình, có điều mọi việc đều có hai mặt Âm Dương, yên bình quá cũng đồng nghĩa với nhàm chán. Mạc Vấn cần loại yên bình này, nhưng lão Ngũ cùng Vương Nguyên Dung lại thấy rất nhàm chán, nhất là Vương Nguyên Dung, do lo lắng dung mạo mình quá đẹp sẽ gây họa, nên nàng hầu như không bước chân ra khỏi nhà, đối với con gái nhà giàu mà nói không thể nghi ngờ là một điều vô cùng khổ sở. Mạc Vấn biết điều đó nhưng cũng chẳng có cách nào, lúc này thời cuộc phức tạp, chiến sự nổi lên khắp nơi, có thể còn sống là mừng lắm rồi, sao có thể việc gì cũng như ý mình được.
Sau bữa cơm tối, lão Ngũ với Vương Nguyên Dung chuẩn bị lương khô cho Mạc Vấn vào núi, Mạc Vấn thì ngồi xếp bằng niệm kinh vãn khoá. Ngay khi vãn khoá sắp xong thì hắn bỗng nghe được xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng vó ngựa tuy dồn dập nhưng không hề hỗn loạn, có thể thấy chỉ có một người cưỡi ngựa đến đây, lại nghe tiếng giục ngựa thì có vẻ là một phụ nữ.
Tiếng vó ngựa từ xa lại gần, cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa, tiếp đến là tiếng tung người xuống ngựa. Man nhân thường đeo rất nhiều đồ trang sức, lúc đi vang lên rất nhiều tiếng leng keng.
"Lão gia, ở bên ngoài có người đến." Lão Ngũ chạy vào chính phòng nói với Mạc Vấn.
Mạc Vấn niệm kinh chưa xong, liền giơ tay lên tỏ ý lão Ngũ chớ nóng vội.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp đó là tiếng một cô gái, "Sáng hôm nay đội ơn tiên sinh giơ cao đánh khẽ, Long Hàm Tu đặc biệt tới trả lại ngựa."
"Lão gia, là tới trả ngựa đấy, để ta đi mở cửa." Lão Ngũ xoay người định đi.
Mạc Vấn bất đắc dĩ phải ngừng niệm kinh, kéo tay lão Ngũ lại, "Lai giả bất thiện(người tới không phải việc tốt đẹp gì), để ta tự mình đi..."