Tứ Hải Trọng Minh

Chương 123: Thiếu Thương



"Chú ý này.."

Chàng trai trẻ rõ ràng trông có vẻ thờ ơ nhưng lời nói lại rất kiên nhẫn.

Mặc dù Nam Nhan đã cố gắng hết sức để lắng nghe lời giảng giải của hắn về những trở ngại trong tu luyện, nhưng vẫn không thể không ngước mắt lên nhìn khuôn mặt đẹp của hắn. Nàng biết rằng đây chắc chắn là ảo ảnh, nhưng có khác với gương Hoàng Tuyền: Nàng có thể cảm nhận được người kia là hữu hình.

Trong mắt hắn tựa như có sao. Khi hắn hạ mắt xuống, một vòng bóng nhỏ rơi trên lông mi của hắn, khiến khí tức của hắn dịu đi như suối lạnh trong núi. Thỉnh thoảng, khi ánh mắt chạm nhau, hắn cũng không né tránh, để xác nhận xem đối phương có hiểu những gì hắn đang giảng hay không, trước khi tiếp tục giảng.

Là người đó phải không?

Nhưng tính tình Kỷ Dương lại thâm trầm hơn, giống như một con báo cố thủ ở nơi hoang dã, chỉ tuân theo lễ nghi bề ngoài; khi vượt qua ranh giới, tất cả những gì lộ ra chỉ là răng nanh.

Sự khác biệt này khiến Nam Nhan mơ hồ nhận ra mình đã bỏ qua điều gì đó.

Sư phụ quyết tâm để đồ đệ của mình phải chịu trừng phạt vì sự phản bội nên.. đã tước bỏ hết tu vi của cậu và ném cậu vào một vùng đất hoang vắng xa xôi, để cậu tự chống đỡ.

Tình huống bị trục xuất khỏi Đạo Thánh Thiên tông mà Kỷ Dương lúc đó nhẹ nhàng nhắc đến với nàng, thật sự đơn giản như việc tự hủy diệt?

"Ngươi đãng trí, khi nào mới có thể đột phá?" Thanh niên có chút không hài lòng với sự lơ đãng của nàng, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh khiển trách: "Ngày mai là Sơn Hải Cấm Quyết. Trước khi đi, ngươi có thể học lại. Nếu không, ta sẽ trừng phạt ngươi."

Đoạn "trừng phạt ngươi" được nói ra rất nhẹ nhàng, xen lẫn giọng khàn khàn giống như một thanh niên. Rõ ràng là một mệnh lệnh khắc nghiệt, nhưng hắn tựa hồ vô tình nói ra, lại có chút hưng phấn.

Nam Nhan lúc đó có chút tò mò, khi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn dùng ngọc giản gõ nhẹ vào đầu nàng.

"Sư đệ không có định tâm tu luyện! Giờ giới nghiêm đã đến, nên về thôi."

Sư đệ à?

Nam Nhan sửng sốt một lát, vô tình liếc nhìn ngọc giản trên tay hắn có ghi "Thanh Hư năm 42", linh lực của những chữ này không hề tiêu tán, hiển nhiên là mới được khắc mà thôi.

Tính theo năm tháng thì ít nhất cũng đã ba mươi năm rồi.

Nam Nhan liếc nhìn gương Nghịch Minh của tượng Đạo tôn và hơi sửng sốt.. e rằng trong mắt hắn, nàng chỉ là một đệ tử bình thường của Đạo Thánh Thiên tông, mà nơi này đã quay về hơn ba mươi năm trước.

Nam Nhan cân nhắc lời nói, ngập ngừng hỏi: "Thật xin lỗi, Thiếu.. Sư huynh, huynh có chắc mình có thể đối mặt với thiên tài của tất cả các châu trong Sơn Hải Cấm Quyết ngày mai không?"

Thanh niên nói: "Lúc đầu ta nói thiên hạ kiêu hùng bùn heo chó kiểng, nên bị sư phụ trừng phạt. Ngươi lại lén lút cười nhạo ta sao?"

Có thể nói chuyện!

Một cảm giác phấn khích và căng thẳng thầm kín hiện lên. Ba mươi năm trước chưa có chuyện gì xảy ra với mẹ nàng. Nếu mọi thứ có thể thay đổi..

Chàng trai trẻ dường như cuối cùng cũng nhận ra rằng sư đệ trước mặt có chút kỳ lạ. Hắn ta đột nhiên nhìn lên chiếc gương cổ trong tay tượng Đạo tôn, chiếc gương cổ đáng lẽ phải phản chiếu hắn ta và một đệ tử Đạo giáo bình thường; nhưng lúc này, trước mặt hắn, nàng quả thực là một người phụ nữ có làn da trắng như tuyết và mái tóc đen.

Hắn cau mày, tóm lấy tay nàng: "Ngươi không phải là người Đạo Thánh Thiên tông."

Trong mắt Nam Nhan hiện lên một loại liều lĩnh xung động, nàng mở miệng nói: "Ngươi hãy cẩn thận.."

Không gian có chút vặn vẹo, giọng nói của Nam Nhan cứng đờ ở đây, nàng nhìn thấy cơ thể mình dần dần tan rã theo những lời muốn nói.

Cứ như thể.. nàng là bóng ma được gương Nghịch Minh gửi về quá khứ.

Cổ tay của người phụ nữ đang bị hắn tóm trong tay đột nhiên biến mất, ánh sáng vỡ vụn thuộc về thiên hà bắt đầu chảy vào trong mắt chàng trai trẻ, lúc này hắn ta dường như đã hiểu ra điều gì đó, hắn ta nhìn Nam Nhan đang biến mất và lẩm bẩm, "Cơ duyên lần này, ta thất bại vì không nhận ra ảo ảnh do gương Nghịch Minh tạo ra.. Nhưng ngươi vẫn có cơ hội."

Trước khi biến mất, Nam Nhan vội vàng hỏi: "Ta có thể gặp lại ngươi ở đâu?"

"Ngươi không thể gặp ta nữa, mảnh hư vô này sắp sụp đổ, ta sẽ quay về quỹ đạo trước đó và sẽ không nhớ được ngươi nữa. Nếu có duyên, ta sẽ ở Thập Nghiệp sơn.. Nếu muốn có thể phá vỡ ảo ảnh, ngươi phải khiến gương Nghịch Minh thừa nhận ngươi là chủ nhân." Chàng trai trẻ vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt xa lạ, nhưng có một tia mơ hồ tò mò và mong muốn, "Ngoài ra, ngươi có thể cho ta biết tên của ngươi không?"

Nam Nhan chưa kịp thuyết phục hắn ở lại, đã cảm thấy khung cảnh xung quanh tối sầm lại. Khi định thần lại, nàng bàng hoàng phát hiện mình đang cầm mảnh vỡ rơi ra từ gương Nghịch Minh. Khoảnh khắc nàng mở lòng bàn tay ra, mảnh gương biến thành nước thấm vào lòng bàn tay nàng.

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ tầng dưới.

"A Nhan, ngươi đang làm gì vậy? Hương sắp hết rồi! Nguyên Ngang đâu? Ra đây đánh nhau đi! Như chó trốn trong giỏ làm gì thế?"

Nam Nhan nhớ ra mình vừa làm vỡ gương Nghịch Minh, nhưng khi các tu sĩ bên dưới lên đến đây thì không thấy có gì lạ. Khi nàng nhìn lại, vết nứt trên chiếc gương cổ biến mất và biến thành một tấm gương mới.

"Đây chính là gương Nghịch Minh?" Những tu sĩ khác đi tới.

Nhìn thấy Nam Nhan ngồi ngây người ở tầng trên cùng, bọn họ kinh ngạc cười khẩy:

"Đạo hữu nhất định bị hoảng sợ rồi, còn muốn sử dụng bảo bối của Đạo Thánh Thiên tông! Sơn Hải Cấm Quyết sắp diễn ra, e rằng phản ứng dữ dội này sẽ khiến cơ thể ngươi bị tổn thương và sẽ không dễ dàng gì.."

"Tại sao phải đi tu? Không có nhiều nữ tu đến tham gia Sơn Hải Cấm Quyết. Đạo hữu hãy hoàn tục và kêu một nam tu sĩ đến bảo vệ, họ sẽ đều đáp lại thôi."

Trong tay phải của Mục Triển Đình cầm một chiếc rìu dài trông như được làm từ dung nham, phóng ra ngọn lửa hung hãn. Nghe vậy, hắn vẻ mặt dữ tợn nói: "Cẩu tử nào nói vậy?"

Mọi người đều im lặng. Mục Triển Đình lao tới tóm lấy tu sĩ đang chế nhạo, ném hắn xuống lầu, giận dữ hét lên: "Ai muốn lũ khốn các ngươi bảo vệ muội muội ta! Muội muội ta là lừa hói cứng đầu nhất trên đời!"

Nam Nhan: "..."

Những người bên cạnh nghi hoặc hỏi: "Muội muội hắn là ai?"

Nam Nhan: "Bần ni không biết, đó không phải việc của bần ni"

* * *

Canh ba nửa đêm, Nam Nhan thả con hạc giấy thứ ba gửi tin nhắn, nhưng vẫn không nhận được hồi âm từ Kỷ Dương. Nàng đi lang thang trong phòng hồi lâu, khi mở cửa ra thì phát hiện Mục Triển Đình ngồi trước phòng nàng, cầm một chiếc rìu và một con dao vàng.

Nam Nhan: "Đại ca, đang làm gì ở đây vậy?"

Mục Triển Đình cảnh giác nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Ta ra ngoài đi dạo tìm cảm hứng."

Nam Nhan: "Vậy tìm được chưa?"

Mục Triển Đình: "Thơ là do tự nhiên làm ra, sao có thể cứ ngày đêm tìm cảm hứng là sẽ đến?"

Nam Nhan trầm ngâm mấy giây, không biết mình nên bày tỏ tâm tình gì, nói: "Bỏ rìu đi, sau này có người tới, sẽ không tốt nếu người ta nhìn thấy."

Mục Triển Đình: "Không được, nếu Long Vương biết được thì càng tệ hơn."

Nam Nhan không thể thuyết phục được hắn ta, vì vậy nhìn chiếc rìu dài rực lửa đáng kinh ngạc trong tay hắn ta và nói: "Ta còn chưa hỏi huynh chiếc rìu này là sao?"

"Nói đến chuyện đó khiến ta tức giận!" Mục Triển Đình nói rất bất bình, "Ban đầu ta thấy được một cây bút Văn Vương, và cây bút cứ rung lên. Ta tưởng nó và ta tâm linh tương thông, nên cố gắng phá được lá chắn. Cây bút lại tự chạy mất, khi ra ngoài đập vào trán Vân Niệm thì nó dính vào hắn luôn, đúng là một cây bút ngu ngốc!"

Nam Nhan cảm thấy đây không phải là cây bút ngu ngốc, vì thế kiên nhẫn hỏi: "Tiếp theo xảy ra chuyện gì?"

"Sau đó ta bảo Vân Niệm chọn những bảo vật khác. Nhưng vừa vào thạch thất, cây bút ngu ngốc đã đi theo hắn, thậm chí còn giúp Vân Niệm phá vỡ lá chắn có chứa rìu Thiên Ma bên trong." Mục Triển Đình vẻ mặt chán ghét, ném chiếc rìu dài khỏi tay; chiếc rìu dài dường như có linh thức, bay về lại và cọ vào đầu gối hắn, "Cái rìu này không xứng đáng với khí chất văn chương của ta chút nào."

Nam Nhan vừa nhìn có thể nhận ra chiếc rìu Thiên Ma này có linh hồn gần như một báu vật bất tử, dẫn đường cho đại ca nàng. Nàng nói: "Ta cũng không phải là không thu được gì. Ta có được một bình sơn Cửu Nhãn. Ta nghĩ ta sẽ đưa nó cho huynh, sơn chiếc rìu này thành màu xanh lá cây. Không phải huynh thích Quan Nhị Gia nhất sao?"

Mục Triển Đình nhớ lại thời thơ ấu ngưỡng mộ Quan tiên sinh, nói: "Thành thật mà nói, giống rìu Thanh Long cũng không tệ."

* * *

Khi đế tử Ngọ Châu đến, vốn tưởng rằng Nam Nhan ban ngày không coi trọng mình nên đến đây với ý định thể hiện lòng thành và quyền lực, vừa đi đến gần nơi ở của Nam Nhan liền nghe thấy một âm thanh với khí thế ngất trời.

Mục Triển Đình đứng trong sân với bộ râu giả làm từ đuôi long mã của ai đó trên mặt, nửa đêm làm phiền mọi người ở đó:

"Ta thà ngọc nát chứ không thể ngói lành.. nhưng ta sợ phụ lại trách nhiệm nặng nề.. ta tạm thời đầu hàng.."

Nam Nhan ngồi xổm một bên, ăn hạt dưa, hoan hô: "Hay! Hát hay!"

Nguyên Ngang: "..."

Nam Nhan chú ý tới Nguyên Ngang đến, vội vàng nghiêm túc nói: "Quả nhiên đế tử tới đúng hẹn."

Nguyên Ngang liếc nhìn vỏ hạt dưa trên mặt đất, chần chừ một lát: "Các ngươi.. thật là nhàn nhã. Trong Sơn Hải Cấm Quyết, nếu không có đánh nhau, có thể có tám, chín phần còn sống. Nếu có đánh nhau, e rằng sẽ cơ hội sống sót chỉ còn lại một phần mười. Đế tử Thần Châu là người gặp nguy hiểm nhất bởi vì hắn có tư cách giành hạng nhất, mà các ngươi vẫn nhàn hạ chơi đùa."

Nam Nhan nhìn Mục Triển Đình đang muốn diễn cảnh tiếp, nói: "Nếu đế tử có hứng thú hợp tác, sao không đi thẳng vào vấn đề?"

Nguyên Ngang hừ lạnh, nói: "Ngươi nên biết, trong Sơn Hải Cấm Quyết, nguyên khí chính là nền tảng. Mặc dù chúng ta có thể thu được linh khí bằng cách giết quái vật, nhưng nó không ăn thua. Cửu Kiếp Hải không có gì đáng nói, nhưng giếng linh khí trong Cửu Kiếp Hải có song phong Ngũ Hành Hỗn Lưu và Quỷ Thủy, gần như không có khả năng phá vỡ. Ta không biết Mặc Hành Chính có nói gì với ngươi hay không, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi rằng hợp tác với người khác không tốt bằng hợp tác với ta."

"Đế tử nói như vậy, ngươi có chỗ dựa sao?" Nam Nhan thấy hắn nhìn Mục Triển Đình không nói gì, liền nói tiếp: "Đế tử cứ nói. Nếu như hắn truyền ra chuyện hôm nay, ta sẽ chặt bàn tay viết thơ của hắn."

Mục Triển Đình: "Hả?"

Nguyên Ngang: ".. Ngươi thật sự nghiêm túc muốn đột phá Sơn Hải Cấm Quyết sao?"

Nam Nhan trịnh trọng nói: "Tuyệt đối nghiêm túc, xin nói cho ta biết."

Nguyên Ngang nghi hoặc, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: "Ta sẽ nói thẳng cho ngươi biết, vị trí của chín giếng linh khí trong Cửu Kiếp Hải rất thất thường. Ta chỉ có thể dựa vào Nguyên Từ Thánh Quang của ta. Chỉ có như vậy, từ cách xa trăm dặm ta mới có thể cảm nhận được vị trí của giếng linh khí, mới có thể phá vỡ ngũ hành hỗn loạn trong giếng linh khí. Khi đó ta cần ngươi dùng Phật lực đặc biệt của ngươi như đã trấn áp tà linh trong Vạn Bảo Các, để chống lại Quỷ Thủy, lấy được linh lực, ta có thể cho ngươi một phần!"

Mục Triển Đình, một người từ Thần Châu, nhạy bén trong kinh doanh, nhổ râu ra và cau mày: "Muội muội ta phải hy sinh mạng sống của mình để thành công. Làm đàn ông, sao có thể nhỏ mọn như vậy?"

Nguyên Ngang nheo mắt nói: "Ta biết người Thần Châu các ngươi cũng có tọa độ của giếng linh khí, đây là do Đạo Thánh Thiên tông ưu đãi các ngươi. Tuy nhiên, rất có thể lực từ trường của ta có thể tìm được nhiều hơn. Ngươi muốn bao nhiêu?"

Hai huynh muội trao đổi ý kiến. Mục Triển Đình cười toe toét nói: "Theo ta, tốt nhất là tùy theo năng lực mà phân chia tài nguyên, cùng nhau phân chia thật tốt linh khí, ai lấy được nhiều thì lấy."

Nguyên Ngang nhìn hắn một cách kỳ quái. Nguyên Từ lực của hắn có thể dệt thành một mạng lưới từ tính, có thể hấp thu hết thảy linh lực xung quanh, trên thế giới không ai có thể thu thập linh khí tốt hơn hắn ta. Lúc này hắn ta chỉ cảm thấy hai người kia thật ngu ngốc.

"Ta biết ngươi nói lời này có cơ sở, nhưng ngươi đánh giá thấp sức mạnh của từ trường.. Ta sợ rằng ngươi đã phạm phải sai lầm rất lớn!"

Nam Nhan nói: "Ta đồng ý với cách chia này. Đế tử thì sao?"

Nguyên Ngang: "Thỏa thuận thôi! Đến lúc tản ra sau khi vào Sơn Hải Cấm Quyết, nếu linh lực cạn kiệt, con chim yểm giáp này sẽ dẫn đường."

Sắc mặt vốn bình thản của Nam Nhan hơi thay đổi khi nhìn thấy con chim yểm giáp, và nói: "Cái này.. Ai đã tạo ra con chim này?"

"Ta nghe nói nó được tạo ra bởi một yểm sư do Tị Châu huấn luyện. Trong Sơn Hải Cấm Quyết, khả năng của yểm sư có lẽ là hữu ích nhất. Các đế tử của tất cả các châu hẳn phải mang yểm sư đi cùng, phải không? Ngươi có ý kiến gì nữa không?"

"Không. Vậy.. Hẹn gặp lại ở Sơn Hải Cấm Quyết."