Cuối Cửu Kiếp Hải, bóng người từ tất cả các châu cuối cùng cũng xuất hiện rải rác.
"Ta vốn tưởng rằng ta là người đầu tiên, không ngờ Mặc Hành Chính lại là người đầu tiên."
"Dù sao hắn cũng là đệ tử Đạo Thánh Thiên tông, cho nên hắn tự nhiên khác chúng ta."
"Tại sao hắn lại im lặng?"
Bọn Nam Nhan đến muộn hơn một chút, Mục Triển Đình và Vân Niệm đã tập hợp người của họ trước khi đến. Chỉ khi Nam Nhan đi đến cuối Cửu Kiếp Hải, nàng mới cảm nhận được những người đến từ Mao Châu.
Quỷ Môn quan là một ngọn núi màu đỏ sậm, có tường thành dài vô tận trải dài trên đỉnh núi. Tháp hải đăng nằm trên đỉnh mỗi ngọn núi. Chỉ có mười hai lối vào bên ngoài là tỏa ra ánh sáng của linh lực, trong khi những nơi xa hơn một chút đầy rẫy những linh hồn ma quỷ.
"Sư huynh." Nam Nhan đến chân núi, lập tức đi về phía Chân Hằng, hành lễ, sau đó nhìn về phía sau, nói: "Sao lại thiếu hai sư đệ?"
Chân Hằng khẽ thở dài nói: "Đường đi nguy hiểm, hai sư đệ chết ở đây. Ta và các sư đệ đều đã tụng kinh cầu siêu."
Nam Nhan nghe được lời này, đôi mắt tối sầm lại. Nàng cùng Chân Hằng và những người tu luyện Phật giáo khác của Sầu Sơn viện im lặng một lúc trước khi xem xét tình hình xung quanh.
Sau khi rời khỏi Nam Kiếp Hải, nàng đi theo sự cảm ứng của chiếc nhẫn, từng bước một đến đây, trên đường gặp rất ít người có được linh lực tốt như họ, đều xanh xao gầy gò, đầy vết thương trên cơ thể.
Tuy nhiên, luôn có những cuộc gặp gỡ bất ngờ. Nam Nhan đã gặp một tu sĩ đến từ Dần Châu hàng phục một con rùa đất cấp sáu, và cơ thể hắn ta tràn đầy linh lực thuộc tính Thổ.
Về phần những người khác, phần lớn đều bị tổn thất. Chỉ có Tử Châu, Thần Châu và Tị Châu là không bị giảm số lượng người, cũng không phân tán. Từ điều này có thể thấy được thực lực của đại châu.
"Linh căn của người ở mỗi đại lục là khác nhau. Một số linh lực nguyên thủy tuy thu được nhưng chính mình không sử dụng được, ở đây nên trao đổi. Tuy nhiên, mọi người đã chiến đấu với nhau ở một mức độ nào đó, và một số thậm chí còn mất mạng trong tay họ.."
Nam Nhan nhìn thấy sắc mặt Chân Hằng có chút u ám. Nàng liếc nhìn xung quanh, thấy trong số tu sĩ tụ tập thành nhóm hai, ba người, khoảng một phần ba trong số họ thực sự có những đường ngang với nhiều màu sắc khác nhau trên nhẫn.
"Cướp nhẫn ngọc của nhau có thể chiếm được ưu thế cảm ứng vị trí. Nhìn muội muội của đế tử Tị Châu, trên nhẫn đã có năm mạng rồi."
Nam Nhan thực sự rất ngạc nhiên trước trạng thái của Lệ Miên. Mặc dù dung mạo của nàng ta đã hồi phục từ lâu, nhưng theo ấn tượng trước đó của Nam Nhan, nàng ta hẳn không trầm lặng như vậy. Từ khi đến Tử Châu tới nay, nàng ta chưa từng gây phiền toái gì cho nàng, thậm chí còn hiếm khi gặp người, vẻ mặt lạnh lùng đi theo Lệ Trì, không còn cảm giác thân thiết như trước.
Nam Nhan nhắm mắt lại và cẩn thận cảm nhận, nàng luôn cảm thấy rằng trong mắt Lệ Miên hiện lên một loại hận thù kỳ lạ nào đó, nhưng dường như nó đang hướng về gia tộc Tị Châu của nàng ta.
"Nếu Mặc đạo hữu ở đây, có lẽ sẽ yên tâm hơn một chút, nhưng không biết tại sao hắn lại phân tâm như vậy."
Loại tình huống tế nhị này thật sự cần người Tử Châu phụ trách đại cục. Nam Nhan cũng nhìn thấy mọi người của Tử Châu vây quanh Mặc Hành Chính nói chuyện, nhưng hắn vẫn đang trong tâm trạng tuyệt vọng. Những tu sĩ khác từ Tử Châu đi cùng hắn cũng đã không có lựa chọn nào khác ngoài việc triệu tập mọi người.
"Các đạo hữu, nhất định có người đã tìm ra linh khí tốt. Theo thông lệ trước đó, trước khi trời tối, chúng ta sẽ tổ chức một hội chợ nhỏ. Linh khí thuộc tính khác nhau có thể trao đổi cho nhau, người thiếu linh khí cũng có thể trao đổi bằng bí bảo."
Phần lớn tu sĩ không có đủ linh lực nguyên thủy. Ít nhất phải thu thập cùng một lượng linh lực nguyên thủy như nhau mới có thể thành công đột phá Nguyên Anh, linh khí càng nhiều thì chất lượng Nguyên Anh càng cao.
Trong Ngũ Hành Linh Căn của Nam Nhan, linh căn thuộc tính Mộc và linh căn thuộc tính Hỏa đều đã bão hòa. Nàng vẫn còn sáu, bảy khối linh lực nguyên thủy thuộc tính Mộc và hai khối linh lực nguyên thủy thuộc tính Hỏa trong tay, nếu lấy ra thì các tu sĩ ở đây chắc sẽ phát điên mất!
Nàng nhìn quanh và biết rằng linh căn của mình thực ra có thể chứa bất kỳ linh lực nào. Tuy nhiên, nếu ngũ hành cân bằng thì khi thành Nguyên Anh sẽ an toàn hơn.. Thậm chí có thể đạt tới Nguyên Anh cấp mười.
"Đại ca không định trao đổi à?"
"Ta.. Hức.." Mục Triển Đình đã nấc suốt từ khi nuốt chửng Hỏa Quỷ Hầu, và luôn nói ngắt quãng, "Ta không có nhu cầu gì.. Hức.. Chia thêm cho các huynh đệ là được. Lát nữa bọn họ sẽ cùng ta đến.. Hức.. Thập Nghiệp Sơn. Ta sẽ tìm một nơi khởi động lò luyện đan, chế ra Tiểu Thạch Đan. Muội đi trước đi.. Hức.."
Nam Nhan: "Vậy huynh tự lo liệu đi, ta đi bên kia hỏi xem có dược sư nào có thể chữa khỏi bệnh cho huynh hay không."
Lúc này, một đợt tu sĩ khác từ xa mà đến. Từ xa có thể cảm nhận được tà khí bốc lên tận trời, Nam Nhan giương mắt, khóe miệng hơi nhếch lên - đó chính là đám Nguyên Ngang.
Nguyên Ngang so với lần đầu gặp mặt thì chật vật hơn nhiều, vừa đến liền đi thẳng đến nhóm Tị Châu. Linh thức của hắn phát hiện Nam Nhan đang cười và nhìn hắn, ánh mắt hắn sắp nổ tung.
"Là ngươi! Ngươi chưa chết!"
Nam Nhan nhàn nhã nói một tiếng "A Di Đà Phật!" rồi lùi lại hai bước.
Đội hộ tống theo hiệu lệnh của Mục Triển Đình từ hai bên lập tức vây quanh.
"Có chuyện gì vậy, đế tử?"
Nguyên Ngang nhìn thấy toàn thân Nam Nhan tràn đầy linh khí, đặc biệt là làn da mịn màng như ngọc, tức giận nói: "Rốt cuộc ngươi độc chiếm linh khí thuộc tính Mộc tốt như vậy sao?"
Ánh mắt của mọi người đột nhiên tập trung lại, đặc biệt là một số tu sĩ Mộc linh căn càng thêm ghen tị.
Nam Nhan mỉm cười nói: "Ta, một tu sĩ Kết Đan đơn thuần, sao dám độc chiếm cái giếng linh khí bị quái vật vây quanh? Chỉ là ta có một bí bảo, may mắn có thể tu luyện ở gần đó. Nhưng mà.. Nguyên đạo hữu quen thuộc với quỷ hầu trong giếng linh khí, cũng đào ta xuống giếng làm vật hiến tế, lẽ ra đã thu được rất nhiều linh lực nguyên thủy chứ, sao có thể chật vật như thế này?"
Khi nàng nói điều này, các tu sĩ Phật giáo Mao Châu ở phía xa và đội trung lập ở đây đều trở nên tức giận.
"Đế tử Ngọ Châu! Ngươi thật sự hại Chân Viên sao?"
Bọn họ là người gây ra tổn hại ngay từ đầu, Nguyên Ngang không hề có ý bào chữa mà cười khẩy: "Nếu sống sót thì được coi là có năng lực, nếu chết thì bị coi là xui xẻo. Ngươi đang cố gắng để có được sự thương hại ở đây. Chẳng lẽ ngươi muốn Mục Triển Đình đứng ra bảo vệ ngươi?"
Nam Nhan nói: "Huynh ấy không khỏe, không tiện nói chuyện. Bần ni có thể tự lo liệu. Đế tử muốn tìm nơi lý luận sao?"
Ngay khi từ "lý luận" vừa thốt ra, toàn thân Nam Nhan tỏa ra hào quang một đỏ một xanh, bay lên trời, tản ra khí thế của Nguyên Anh.
"Linh căn của nàng ấy đã vượt qua cảnh giới Kết Đan viên mãn!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Giới tu luyện tôn trọng thực lực. Đặc biệt là trong Sơn Hải Cấm Quyết này, tu sĩ gặp được cơ duyên, dù tư chất tầm thường cũng mạnh hơn nhiều so với đế tử đã cạn kiệt linh lực.
Nguyên Ngang trông càng khó coi và định gây chiến với nàng nhưng bị Lệ Trì ngăn lại.
"Chân Viên đạo hữu." Lệ Trì tựa hồ cuối cùng cũng phải đối mặt với sự thật, nữ nhân nhìn giống Nam phương chủ này rốt cuộc chính là kẻ thù của hắn, "Chúng ta vẫn cần phải cùng nhau hợp tác mới có thể đột phá Quỷ Môn quan. Nếu còn có mối hận cũ, chúng ta có thể hoãn lại một lúc được không?"
Ồ, tại sao hắn lại đổi tính vậy?
Nam Nhan cẩn thận dò xét đội Tị Châu phía sau hắn ta và nói: "Tăng sĩ không bao giờ chủ động gây rắc rối, nhưng họ không bao giờ sợ rắc rối. Mời đạo hữu!"
Với câu nói lúc nãy của Nguyên Ngang, mọi người đều biết rằng Nam Nhan đã có được cơ duyên trong giếng linh lực thuộc tính Mộc, và rất nhiều tu sĩ đã tụ tập xung quanh nàng.
Nam Nhan đổi linh lực nguyên thủy thuộc tính Mộc và Hỏa lấy linh lực thuộc tính Mộc. Chỉ có linh lực thuộc tính Thủy, nghe nói phe tà tu chiếm giữ một nguồn linh khí tốt, biện pháp duy nhất bổ sung linh khí này là giao dịch với họ.
Nam Nhan suy nghĩ một lát cũng không chủ động đi tìm họ, mà tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống điều hòa khí tức, quả nhiên một lúc sau có một tà tu đi tới.
Người tới không phải Nguyên Ngang cũng không phải Lệ Trì, mà là Lệ Miên.
Lệ Miên âm u nhìn nàng, nói: "Thiên linh căn của ta là thuộc tính Mộc."
Nam Nhan nhìn vào mắt nàng ta và nói: "Xin lỗi, nhưng bần ni không giao dịch với tà tu."
Bất kể thái độ của nàng như thế nào, Lệ Miên vẫn truyền âm: "Ta đã giấu một khối linh lực thuộc tính Thủy nhỏ; nếu ngươi lấy Đạo tâm của mình thề sẽ giúp ta một việc, nó sẽ là của ngươi."
Lông mày Nam Nhan giật giật, ngước mắt lên nhìn nàng ta, "Hôm nay ngươi.. bị chiếm thân à?"
Lệ Miên lấy ra một viên pha lê xanh to bằng móng tay, vẻ mặt lạnh lùng, vẫy vẫy trước mặt Nam Nhan rồi cất đi, thấy ánh mắt Nam Nhan hơi động bèn nói: "Lời ta nói đều là sự thật. Ca ca của ta thích khuôn mặt của ngươi. Chỉ cần thái độ ôn hòa một chút, hắn nhất định sẽ không đề phòng."
Huynh muội như vậy ư?
Nam Nhan có chút hứng thú: "Ngươi muốn làm gì?"
Lệ Miên hít sâu một hơi, vẻ mặt tàn nhẫn nói: "Mặc dù Thập Nghiệp Sơn là chiến trường cuối cùng, nhưng chỉ cần không lên đỉnh núi thì cũng không nguy hiểm. Ngay cả một tu sĩ muốn bỏ cuộc cũng không sao. Có thể tìm một nơi không có người và nghiền nát chiếc nhẫn ngọc, có thể dịch chuyển ra ngoài Sơn Hải Cấm Quyết. Ta muốn ngươi.. giết chết ca ca ta trên Thập Nghiệp Sơn trước khi hắn dịch chuyển ra ngoài."
Đây là huynh muội?
Nam Nhan nhớ rằng Lệ Miên luôn gọi ca ca, và Lệ Trì đối xử tốt với nàng ta, nhưng bây giờ nàng ta đầy thù hận. Nàng không khỏi tò mò.
"Làm sao ta biết không phải hắn phái ngươi đến gài bẫy ta? Chắc chắn phải có lý do gì đó mới thuyết phục được ta chứ?"
Sắc mặt Lệ Miên hơi vặn vẹo. Nàng ta trực tiếp kéo cổ áo ra, để lộ một vòng phù văn kỳ lạ dưới cổ, trông giống như con sâu đang vặn vẹo.
Nam Nhan kinh ngạc nói: "Đây là.."
"Đây là lời nguyền của cặp song sinh." Lệ Miên khép cổ áo của mình lại và nói với vẻ thù hận trong mắt, "Nếu ta không bị lời nguyền ma quái ở U Tuyền xuyên làm biến dạng, ta đã không có cơ hội bí mật nghe thấy cuộc trò chuyện giữa phụ thân và ca ca ta khi đang điều trị cho ta.. Ta không phải là người sống. Để làm cho thể chất của ca ca ta phù hợp với thế giới ma quái và chiếm lấy vị trí ngục chủ, phụ thân ta đã lấy ra một mảnh linh hồn của ca ca ta khi hắn vẫn còn trong bụng mẹ và hiến tế nó cho Hồn Hà Thiên Thác của Đạo Thánh Thiên tông, để họ tạo ra một cặp song sinh ma."
Nam Nhan ngay lập tức ngồi thẳng dậy, nhưng dưới ánh mắt của người ngoài, nàng cố gắng hết sức để làm ra vẻ mặt như đang thương lượng.
"Nói tiếp đi."
"Tị Châu chúng ta đã bị Đạo Thánh Thiên tông khống chế nhiều năm. Những người ở Đạo Thánh Thiên tông đều là quái vật. Bọn họ sẽ rút lấy linh hồn của người sống, hiến tế cho Hồn Hà Thiên Thác, sau khi hấp thu đủ quỷ khí của Minh Tuyền thì bọn họ sẽ mang về, dùng thuật pháp của Hóa Thần để tạo ra cơ thể, để chúng ta trông giống như một cặp song sinh khi chúng ta được sinh ra. Thực ra, ta là một linh hồn phụ trợ có thể chia sẻ tu vi của ta với ca ca ta. Khi hắn cần, hắn sẽ nuốt chửng ta.." Lệ Miên trên mặt vừa hận vừa sợ, "Nếu hắn không chết ở Thập Nghiệp Sơn, người chết là ta.. Chỉ cần hắn nuốt chửng ta, hắn sẽ có thể trực tiếp thành Nguyên Anh, sẽ không bị Sơn Hải Cấm Quyết hạn chế, như vậy các ngươi đều phải chết!"
Nam Nhan kinh hãi. Trong số các đế tử của các châu, Mục Triển Đình nhất định sẽ không bỏ cuộc, có lẽ hắn là người mất cảnh giác nhất.
"Được rồi, ngươi nói.."
Truyện được đăng tại TruyenMoi!
* * *
Một canh giờ sau, người các châu gần như đã giao dịch xong. Khi họ đang điều chỉnh khí tức để hấp thụ linh lực nguyên thủy, một âm thanh giống như tiếng gầm của dã thú lại cũng giống tiếng tù và vang lên từ đỉnh tường thành. Mặc Hành Chính, người vẫn luôn giữ im lặng, bỗng đứng dậy nói:
"Các đạo hữu, mỗi khi trăng mọc giữa núi và biển, lại có ma quỷ đại chiến. Mỗi khi trăng lặn, yêu quái tản mác.. Bên ngoài bức tường thành này là Quỷ Môn quan. Nếu có thể vượt qua được, sẽ có được vương miện Sơn Hà Hải. Khi hoàng đế chết, vương miện sẽ tự động quay trở lại đây. Vị trí Chúa tể của cõi tu luyện ở ngay trước mặt. Ai dám chiến đấu?"
"Ta dám!"
"Làm sao chúng ta có thể ngồi yên và xem các lục địa cạnh tranh được?"
Quyết tâm đặc biệt của tuổi trẻ bay vút lên trời, tới cổng tòa thành đại diện cho mỗi châu.
Nam Nhan quay lại tìm Mục Triển Đình để nhắc nhở hắn về Lệ Trì, nhưng nhìn thấy bóng lưng hắn bay về phía một tòa thành xa xa.
Không phải tháp Thần Châu ở bên trái sao? Hắn ta lẻn vào kia một mình làm gì?
Lúc này khắp nơi đều có rất nhiều bóng tu sĩ, Nam Nhan đành phải một mình đi theo hắn vào một tháp ở góc.
"Đại ca, sao không đi cùng người Thần Châu? Ơ? Huynh thay quần áo khi nào vậy?"
"Mục Triển Đình" nghe được giọng nói của nàng, thân thể không khỏi hơi cứng lại. Thân thể vốn đang lo lắng, hơi khom xuống, bèn cố gắng đứng thẳng lên, điều chỉnh biểu cảm, quay người lại.
"Vì ta nghĩ nơi này rất an toàn. Mà sao muội lại đi theo ta?"
Nam Nhan luôn cảm thấy Mục Triển Đình đột nhiên trở nên kỳ lạ, liền hỏi: "Bụng của huynh hiện tại đã đỡ hơn chưa?"
Khóe miệng đối phương giật giật, nói: "Xin lỗi.. để muội lo lắng. Ta đã bình phục như cũ. Sở dĩ ta đến đây là vì có động cơ thầm kín."
"Hả?" Nam Nhan sửng sốt một chút, nói: "Huynh có ý gì vậy?"
Đối phương tỏ vẻ lo lắng nói: "Quỷ triều bên trái là hung hãn nhất, không thể ngăn cản. Chưa kể có rất nhiều người từ khắp các châu lục đang hau háu theo dõi. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Để đảm bảo an toàn, chúng ta vẫn cần phải im lặng quan sát. Nếu đi theo ta.. muội phải nghe theo chỉ dẫn của ta và không được tự mình đưa ra quyết định."
"Ồ, ồ, được thôi."
Mặc dù Nam Nhan đồng ý bằng lời, nhưng ánh mắt nàng dần dần trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào sau đầu "đại ca" mình.
Không, không đúng, tại sao đột nhiên hắn ta lại có thể nói thành ngữ thành thạo như vậy?