Tiếng ầm ầm thường ngày vang lên, Bắc Minh Dạ vẫn tiếp tục tập luyện với cái tảng đá vô tri cứng hơn bê tông. Lực đạo từ nắm đấm mạnh mẽ hơn thường ngày.
" Xem ra mấy ngày qua làm ta tiến bộ không ít!"
Bắc Minh Dạ ngừng lại, hắn lẩm bẩm. Sau đó nhìn vào nơi dính máu trên tảng đá, vẫn một màu đỏ đậm cũng với những vết màu nâu đã cũ.Việc thi triển Tinh Linh Quyền Thú lẫn Vô Ảnh Bộ đã tiến bước một đoạn mới, tuy không dài nhưng cũng có chút thành tựu thêm.
" Phải rồi, trên quốc gia này có tổng cộng có bao nhiêu chức nghiệp vậy Ánh nhi?"
Bắc Minh Dạ lên tiếng hỏi Ánh nhi, nàng là khí linh ắt hẳn sẽ biết những thứ này!
Ánh nhi ngồi trên nhánh cây nhỏ gần đó, nàng đung đưa đôi chân, chậm rãi nói:
" Ở Việt Long Đế Quốc, nghề nghiệp có thể có đủ loại, bao gồm: Luyện Dược Sư, Luyện Binh Sư, Ngự Thú Sư, Dong Binh Nhân, Thám Hiểm Giả,... Tuy nhiên chỉ có vài nghề nghiệp được cho là quen thuộc nhất.
Ở Luyện Dược Sư hay Luyện Binh Sư đều có chung cửu phẩm cấp bậc, dĩ nhiên khởi đầu vẫn chỉ là Nhất Phẩm.
Tuy nhiên Dong Binh Nhân thì lại khác, muốn có được loại nghề nghiệp này bắt buộc phải trở thành người của Dong Binh Công Hội, có huy hiệu và y phục riêng. Dong Binh Công Hội chia bậc thành viên ra thành: Dong Binh Thạch Đoàn - Dong Binh Sắt Đoàn - Dong Binh Bạc Đoàn - Dong Binh Vàng Đoàn - Dong Binh Bạch Kim - Dong Binh Lục Bảo - Dong Binh Kim Cương - Dong Binh Cao Thủ - Dong Binh Siêu Việt - Dong Binh Bậc Thầy - Dong Binh Chí Tôn.
Thám Hiểm Giả dành cho những người ưa thích thám hiểm và săn tìm các kho báu trong các phế tích bí ẩn, cấp bậc thì không hề có, chỉ cần có thực lực và đầu óc liền có thể trở thành Thám Hiểm Giả tài ba. Tuy nhiên nghề nghiệp này thường phải chạm trán ranh giới sinh tử rất nhiều, có thể mất mạng như chơi.
Ngoài các nghề nghiệp trên còn có Vong Linh Sư, Dự Ngôn Sư, Mục Sư, Hồn Điêu Sư, Thời - Không Sư,..."
" Nghề nghiệp vong linh là gì? Không lẽ triệu hồi thây ma xác sống hả?"
Bắc Minh Dạ thấy một hai cái nghề nghiệp lạ nên hỏi.
" Vong linh sư là một loại nghề nghiệp triệu hồi, người sở hữu vong linh ma pháp có khả năng triệu hồi các loại vật chết như khô lâu hay cương thi. Vong linh ma pháp chia ra thành hai loại là triệu hồi khô lâu hoặc triệu hồi cương thi. Hầu hết vong linh ma pháp đều dựa vào số lượng để bù chất lượng."
Ánh nhi giải thích.
" Vậy Thời - Không Sư là cái nghề gì nữa? Không lẽ nghề nghiệp quản lý thời gian và không gian?"
Bắc Minh Dạ hỏi tiếp.
" Thời - Không Sư là nghề nghiệp đặc biệt, chỉ những người có ma pháp thời - không mới có thể học được nghề nghiệp này. Hầu hết những Thời - Không Sư đều không có chiến lực mạnh mẽ, nhưng bù lại họ có khả năng bẻ cong hoặc rút ngắn thời gian lẫn không gian. Thế nhưng nếu cưỡng ép bản thân bẻ cong hay rút ngắn thời gian hoặc không gian sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của họ, nên mọi người có nghề nghiệp này đều chỉ ở trong viện nghiên cứu của quốc gia để tạo ra các truyền tống trận."
Ánh nhi trả lời.
" Còn Dự Ngôn Sư..."
Bắc Minh Dạ lại nói.
" Dự Ngôn Sư là nghề nghiệp bói toán, người đó có khả năng dự đoán trước được tương lai, chiến lực không mạnh và tuổi thọ cũng sẽ bị rút đi nếu cưỡng ép dự đoán tương lai của người khác..."
Ánh nhi vẫn điềm đạm trả lời.
" Uầy, vậy chỉ cần đoán bản thân tương lai như thế nào thì quá ok rồi!"
Bắc Minh Dạ nhún vai nói.
" Thiếu gia có thấy ai ngu ngốc đi dự đoán tương lai của mình hay không? Hơn nữa phạm vi dự đoán của Dự Ngôn Sư rất ngắn, khoảng một ngày trở lại mà thôi!"
Ánh nhi ném một ánh nhìn kỳ dị cho hắn.
" Được, không có ai tự dự đoán bản thân được cả!"
Bắc Minh Dạ nhún vai chịu thua. Sau đó hắn tiếp tục cho công việc tập luyện của mình.
Ầm... ầm... ầm...
Thanh âm ầm ầm lại vang lên. Bầu trời trong xanh với ánh nắng dịu nhẹ, đám mây trắng dần dần trôi đi, tiếng chim chóc líu rít trong khu vườn.
...
Bộp... bộp... bộp...
Bắc Minh Dạ thân mồ hôi tiến vào trong, nhìn vị mẫu thân vẫn mặc bộ váy ngủ như mọi ngày đang làm bếp, hắn không nhịn được tiến tới ôm lấy nàng mà hỏi:
" Hôm nay người nghĩ thế nào?"
Uyển Ngọc Khanh không xoay người lại mà trả lời hắn:
" Ta không nghĩ gì cả, chỉ là trường hợp của con lại khác biệt quá, ta hơi lo!"
Bắc Minh Dạ tựa đầu vào vai nàng, hắn khẽ nói:
" Con xin lỗi, khiến người phải lo lắng rồi!"
Uyển Ngọc Khanh lắc đầu:
" Không sao cả, biết con có được võ hồn cho chính bản thân mình, có thể trở thành Võ Giả như bao đứa trẻ khác thì ta đã vui rồi! Chỉ cần sau này con sống bình yên, khỏe mạnh, không phải lo nghĩ gì quá nhiều là tốt, có võ hồn hay không cũng quan trọng!"
" Con cám ơn người! Người quả là người hiểu con và lo cho con nhất!"
Bắc Minh Dạ hôn gáy của nàng rồi đáp.
" Được rồi, lên phòng tắm rửa rồi xuống đây ăn cơm!"
Uyển Ngọc Khanh mỉm cười lên tiếng.
" Vâng."
Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn liền thả nàng ra và rời khỏi phòng bếp, nhanh chóng tiến lên phòng của mình mà tắm rửa.
...
Bắc Minh Dạ tiến lên phòng, hắn tiến vào phòng tắm, cởi bộ đồ dính đầy mồ hôi của mình ra, hắn liền nhìn mình trong gương.
" Quả nhiên khoẻ khoắn hơn nhiều, so với lúc trước quả tốt hơn gấp mấy lần."
Bắc Minh Dạ cởi luôn cái băng quấn tay ra, hắn kinh ngạc nhìn đôi bàn tay không chút thương tích của mình, hắn kinh ngạc nói:
" Cái gì thế này? Vết thương trên tay đã biến đi đâu mất rồi?"
" Là do tác dụng của Võ Hồn Vô Định mà thiếu gia đang sở hữu, nó có khả năng chữa trị cho vật chủ! Xem ra lần này người nhận được một thứ không phải tầm thường gì đâu!"
Ánh nhi nhẹ giọng trả lời.
" Ta hiểu rồi!"
Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn lại mở lấy bảng thông tin 3D ra nhìn thêm một lần
Thông Tin Ký Chủ
- Tên: Bắc Minh Dạ
- Tuổi: 13
- Huyết Mạch: Không
- Thể Chất: Không
- Tu Vi: Võ Đồ Ngũ Trọng
- Võ Hồn: Vô Định Võ Hồn
- Võ Kỹ: Tinh Linh Quyền Thú, Vô Ảnh Bộ
- Thân Phận: Con trai Uyển Ngọc Khanh, ngoại tôn Uyển Bá Vân.
"..."
Bắc Minh Dạ gật gù, xem ra vẫn không thay đổi gì, ngoại trừ cái tu vi nó tiếp tục lên. Hắn bật ngang tấm màn 3D khác.
Nhiệm vụ:
- Nhiệm Vụ Chính Tuyến: Khởi Đầu Cho Con Đường Thành Thần.
- Nhiệm Vụ Phụ Tuyến: Không có
- Nhiệm Vụ Thần Thoại: Thập Hình Đại Tội.
"..."
Bắc Minh Dạ theo dõi cái nhiệm vụ Thập Hình Đại Tội mà không biết nói cái gì, cấp bậc nhiệm vụ cao như thế này hắn đúng là không biết hoàn thành thế nào.
" Thôi thì cứ từ từ vậy! Cả vũ trụ bao la, tìm người không khác gì so với việc tìm kim cương dưới cát biển! Vạn sự tùy duyên."
Lẩm bẩm một chút, sau đó hắn thoát y bước vào bồn tắm bằng gỗ, thân trên nối trên mặt nước, thân thể thư thái nhắm mắt định thần.
...
Ngâm mình hơn một nén nhang tàn, Bắc Minh Dạ chậm rãi mở mắt, hắn đứng lên và rời khỏi bồn gỗ.
" Vô Ảnh Bộ."
Vù...
Như một cơn gió, Bắc Minh Dạ đã rời khỏi phòng tắm, hắn đứng trong phòng ngủ, khoan khoái vươn vai:
" Vô Ảnh Bộ đúng là nhanh, nếu cùng cấp ắt hẳn khó mà bắt kịp tốc độ với lão tử!"
Mặc lấy một bộ quần áo với tốc độ ánh sáng, Bắc Minh Dạ ngay lập tức rời khỏi phòng tiến tới phòng ăn.
...
Chưa đầy ba phút, hắn đã có mặt ở phòng ăn, nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy Uyển Ngọc Khanh, tham lam hít lấy mùi hương tựa hoa lài trên người nàng.
" Con thích mùi hương trên người ta tới vậy sao!"
Giọng điệu mềm mại của Uyển Ngọc Khanh vang lên.
" Người là nữ nhân của con, con không thích mùi hương trên thân thể của người thì con thích mùi hương của ai đây!"
Bắc Minh Dạ trực tiếp đáp, đôi bàn tay vẫn ngựa quen đường cũ mà tiến vào trong xoa nắn bầu ngực hùng vĩ kia.
" Con là thích thân thể của ta sao?"
Uyển Ngọc Khanh mỉm cười nói, nàng để mặc hắn dày vò cặp ngực của mình.
" Dĩ nhiên là con thích rồi. Người có cái gì con cũng đều thích hết, từ trái tim đến tâm hồn, từ thân thể đến mùi hương của người con đều yêu thích cả. Con hận không thể khảm người vào trong thân mình, hận không thể mang người đi chu du khắp thiên hạ, hận không thể cho người những buổi tình cao trào mãnh liệt nhất!"
Bắc Minh Dạ tuôn ra một tràng những câu buồn nôn, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh câu cuối cùng.
" Thôi đi ông tướng! Dạo này mồm miệng lẻo mép quá nhỉ! Không biết khi vào Học Viện Bá Vương liền có biết bao nhiêu thiếu nữ bị ngươi cướp mất trái tim đây!"
Uyển Ngọc Khanh giả vờ lạnh mặt đáp, nhưng trong lòng liền như mật ngọt vậy.
" Con sẽ không có nữ nhân nào khác nữa! Con chỉ muốn người là nữ nhân duy nhất của con mà thôi!"
Bắc Minh Dạ hôn vào gáy nàng rồi nói.
" Ngươi về sau sẽ phải có thê tử, ta cũng cần có đứa con dâu hiếu thuận và đứa tôn tử ngoan ngoãn. Ta không cấm con về việc có nhiều nữ nhân, nam nhân các con có tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Ta chỉ có yêu cầu là được nhìn thấy con hạnh phúc, như thế là đủ rồi!"
Uyển Ngọc Khanh xoay người, nàng xoa lấy đầu hắn mà mỉm cười nói.
" Người cũng là nữ nhân của con, người mãi mãi là người độc nhất trong tim của con, không ai có thể thay thế được người, ho dù mai sau con có thê tử thì người vẫn là nữ nhân đầu tiên của con và suốt kiếp này vẫn là như vậy."
Bắc Minh Dạ đáp lại nàng, hai người hôn nhau đắm đuối như những đôi tình nhân bình thường. Bầu không khí trong phòng bếp tràn ngập sự hạnh phúc.
Và một ít cơm tró dành cho tác lẫn những ai đang đọc bộ truyện này!
Ục... ục... ục...
Tiếng nước sôi vang lên khiến hai con người kia dừng lại, cả hai tách đôi môi của nhau ra, đôi mắt chân tình nhìn nhau.
" Được rồi, lại bàn ngồi đi. Ta làm xong vài món nữa rồi ăn cơm!"
Uyển Ngọc Khanh dùng lời lẽ mật ngọt nói với hắn.
" Không, con muốn đứng đây ôm người!"
Bắc Minh Dạ liền phản đối, tay hắn trượt vô trong mà tiếp tục xoa nắn bầu ngực hùng vĩ kia.
" Nếu muốn đứng đây ôm ta thì lấy hai cái tay đang đùa nghịch kia ra khỏi chỗ đó mau lên!"
Uyển Ngọc Khanh giả vờ đanh mặt lại rồi ra lệnh.
" Không, con không bỏ!"
Bắc Minh Dạ cứng đầu đáp.
" Bỏ ra không?"
" Không bỏ!"
" Có bỏ ra không?"
" Không bỏ!"
" Không bỏ là tối nay đừng đòi hỏi bất kỳ điều gì với ta!"
" Không bỏ là không bỏ!"
Thanh âm hùng hổ nửa giận nửa không của Uyển Ngọc Khanh cùng với tiếng đùa nghịch của Bắc Minh Dạ vang lên trong phòng bếp. Mùi không khí ám muội toả ra khắp căn phòng.